Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng vỗ vỗ vào mặt vài cái rồi đứng dậy đến bên ghế ngồi xuống, xoa xoa lấy thái dương :

- Nương nương, nô tỳ đem chè hạt sen đến đây. Nô tì vào nha.

A Nhan vui vẻ tung tăng đem chén chè hạt sen đặt lên bàn, nhìn lên gương mặt nàng liền hỏi :

- Nương nương có chuyện gì không vui hả ?

- Lấy giúp bổn cung một chậu nước bổn cung muốn rửa mặt.

A Nhan gật đầu liền đi lấy, nàng xoay xoay ấm trà trên bàn, cánh cửa lại lần nữa mở ra nàng tưởng là A Nhan :

- Nay lấy nước về sớm thế đặt lên bàn đi.

Không nghe thấy tiếng đáp trả, nàng liền ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Thục Phi :

- Cơn gió nào đã đưa Thục Phi đến đây ?

- Nhược Thanh tỷ đến đây là muốn nói chuyện đàng hoàng với muội.

Nàng tiếp tục xoay trái rồi xoay phải ấm trà :

- Nói những gì cần nói .

Thục Phi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng :

- Phụ Thân mất rồi muội có biết không ?

-  Biết.

Thục Phi lấy khăn tay lau đi giọt lệ trên má, giọng nghẹn ngào nói với nàng :

- Phụ thân chết thật thảm, tất cả đều tại ả Dương Thanh Mai kia mà phụ thân mới chết . Muội nhất định phải trả thù cho phụ thân . Nhất định phải giết chết ả ta.

Nàng dừng lại động tác xoay xoay ấm trà, mỉm cười nhìn Thục Phi :

- Thục Phi ngươi đừng tưởng bổn cung không biết phụ thân là vì muốn ngươi lên ngôi hoàng hậu mới sống chết kháng lệnh của bệ hạ .

Thục Phi vẫn tiếp tục nghẹn ngào :

- Không phải như vậy, phụ thân nói chỉ cần tỷ lên thế muội vẫn sẽ tốt hơn với lại ta hơn muội về mọi mặt.

Nàng nâng cằm của Thục Phi lên :

- Thục Phi à hay gọi Nhị Tỷ đi, nếu nhị tỷ nói vậy nhị tỷ hơn ta ở điểm nào ?

- Tốt hơn.... ta dịu dàng hơn muội, ta xinh đẹp hơn muội. Ta còn biết cả đàn ca múa hát, kỹ thuật phòng the sẽ tốt hơn muội gấp trăm lần.

Nghe đến đây nàng bật cười lớn, vỗ vỗ lấy vai  của Thục Phi :

- Tỷ nói làm ta cười chết mất, tỷ đang nói đến điểm hơn để làm kỹ nữ ấy hả ?

Thục Phi nghĩ lại những lời vừa nói, biết bản thân đã nói ra những lời đáng xấu hổ liền thẹn quá hóa giận liền đập bàn :

- Ngươi dù sao cũng chỉ là con vợ nhỏ làm sao có thể so sánh được với ta.

- Đừng so sánh quá khứ hãy so sánh bây giờ này, Nhị tỷ nên nhớ bây giờ ai là chánh thất và và ai thiếp.

- Ngươi...ngươi được lắm .

Nàng lè lưỡi làm mặt xấu trêu chọc Thục Phi khiến nàng ta tức giận rời đi, nàng ta vừa rời đi A Nhan cũng vừa hay quay về :

- Nương nương người xem nước thần lấy ở con suối bên cạnh Thượng Hoàng Cung ấy mát lắm, người mau rửa mặt đi.

A Nhan đem chậu nước đặt trước mặt nàng, đợi nàng rửa mặt xong A Nhan đem chậu nước dẹp đi, rồi lại vui vẻ hát ngâm nga :

- Hôm nay làm sao lại vui vẻ thế ?

A Nhan ngượng đỏ cả mặt ,liền tục híp mắt mà cười :

- Nương nương ,nô tì .....

- Nói mau đi.

- Nô tì muốn xuất giá ..a...a ngại chết mất.

Nàng giữ chặt lấy A Nhan đang liên tục bay nhảy :

- Được rồi mai mốt hẳn nói chuyện này ngươi mau ra ngoài đi.

- Nhược Thanh nàng xem trẫm có nấu canh gà cho nàng này.

Nàng cùng A Nhan đồng loạt nhìn về phía Tử Hiên và Triệu công công đang bưng chén canh gà, Triệu công công đem canh gà đặt trước mặt nàng, nàng xoay qua nghi hoặc nhìn Tử Hiên :

- Là bệ hạ nấu ?

Tử Hiên nhìn nàng gục đầu lia lịa, A Nhan liền cầm lấy chén lên định ăn trước thì bị Triệu công công ngăn cản :

- To gan một cung nữ nhỏ bé lại dám ăn canh gà hoàng thượng nấu.

- Ta phải thử trước lỡ đâu các người muốn hại nương nương nhà ta thì sao ?

Nàng ngăn cản A Nhan cầm lấy chén canh gà hớp lấy một ngụm, vừa hớp vào liền muốn phun ra mặn chết mất nhưng lại thấy ánh mắt mong chờ của Tử Hiên khiến nàng không nỡ liền nuốt hết vào bụng :

- Ngon không ?

Tử Hiên hào hứng hỏi nàng :

- Ngon, ngon lắm .

- Ở ngự thiện phòng trẫm nấu còn nhiều lắm từ từ uống nha, trẫm phải đem sang khoe với Thanh Mai mới được.

Nàng gật đầu, Tử Hiên cùng Triệu công công sang tẩm cung của Dương Quý Phi :

- Thanh Mai nàng xem trẫm có hầm canh gà cho nàng này là chính tay trẫm hầm đấy .

- Do bệ hạ đích thân làm chắc chắn sẽ ngon lắm đấy,thiếp phải thử mới được.

Dương Quý Phi cầm lấy chén canh gà há miệng hớp lấy một ngụm lớn, vừa ngậm một chút vào liền phun ra :

- Mặn quá đi mất .

Tử Hiên ngơ ngác nhìn Dương Quý Phi :

- Sao lại có thể lúc nãy hoàng hậu ăn còn nói là rất ngon mà.

Dương Quý Phi vứt chén xuống đất khiến nó vỡ tan tành :

- Thiếp nghĩ bệ hạ đừng nên xuống bếp nữa thiếp đây vẫn chưa muốn chết sớm như vậy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net