Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sắp tới có lẽ phải tăng cường vệ sĩ cạnh em... À không, hay là em tới chỗ tôi làm việc đi. Không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi trong văn phòng tôi thôi."

"Anh bình thường cho tôi nhờ. Sự việc không nghiêm trọng thế đâu."

Nhất Mục Liên đang chăm sóc da mặt, nghe tiếng Hoang vọng ra từ buồng trong liền không khỏi ngán ngẩm bôi sữa rửa mặt. Hắn ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ về việc cậu đã phản bội tổ chức có bị thanh trừng không. Đến Nhất Mục Liên còn chưa sốt sắng đến thế, vẫn sống sờ sờ và an nhàn hưởng thụ cuộc sống một ngày sau hôn nhân đây. Cậu nhìn mình trong gương, vỗ nhẹ lên làn da láng mịn căng mọng mấy lần mới tấm tắc hài lòng.

"Không phải tổ chức sẽ truy tìm em hả?"

"Sẽ có. Nhưng thì sao?" Tự do ngày nào hay ngày đó, cậu đã chiêm nghiệm ra từ những kẻ phản bội đi trước, bản thân đâu dễ dàng để bị bắt vậy, "Cái chết của Mạn Châu Sa Hoa và toàn đội 1 không tránh khỏi liên quan tới tôi, một là về tự thú hai là bị truy bắt tới chết."

"Em tin không, tôi sẽ san bằng cả Tâm Nhãn vì em."

Một tiếng cười nhạt nhẽo đáp lại câu nói nghe có vẻ chắc nịch ấy của ông chủ Hoang. Không phải Hoang chỉ nói suông, cậu biết một khi hắn đã nói là sẽ làm cho bằng được, nhưng thực lực của tổ chức Tâm Nhãn không phải bình thường. E rằng tam đại gia tộc kết hợp cũng không phải đối thủ, vì người thuộc ban lãnh đạo đều sở hữu dòng máu thủy tổ với những năng lực vượt xa tầm hiểu biết á nhân.

"Dựa vào đâu? Anh nghĩ cài định vị vào người tôi thì sẽ biết được vị trí của tổ chức chắc?" Nhất Mục Liên liếc nhìn đôi khuyên tai hạt xanh ngọc của mình. Vốn là kỉ vật của mẹ mà bị hắn lén lợi dụng từ bao giờ, đã muốn chơi thì cậu chơi cùng hắn.

Hoang bật cười hứng thú, lắc lắc ly rượu đỏ sẫm trong tay:

"Cục cưng diễn trò cũng giỏi thật đấy!"

"Tôi đoán anh phát hiện ra từ lâu rồi."

Thật lòng mà nói cậu khâm phục trí tuệ vượt trội của hắn, kẻ mà bây giờ đã là chồng cậu, chỉ qua vài quan sát liền hiểu rõ tường tận mọi đường đi nước bước của đối phương. Vốn dĩ cậu đã phát hiện ra hắn cài định vị cùng máy nghe lén vào khuyên tai cậu, không biết là từ lúc nào, vật bất li thân có dấu hiệu khác lạ lẽ nào cậu không biết. Ban đầu cậu cho rằng hắn muốn kiểm soát mình, việc nghi ngờ 'tính trong sạch' là điều tất yếu với một ông chủ lớn đối với vợ sắp cưới của mình nên cậu quyết định làm ngơ và diễn cho hắn xem đến cùng. Vệ sĩ theo sau phần vì bảo vệ, phần muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cậu khỏi thiết bị định vị. Vụ bắt cóc nọ là do Bỉ Ngạn Hoa bày trò, Nhất Mục Liên nhân cơ hội phá hủy máy nghe lén, coi như là 'sự cố' gây ra bởi bọn bắt cóc. Cậu để định vị lại là cố tình thử lòng hắn có đến hay không, cũng là cho Bỉ Ngạn Hoa kết quả mà cô ta muốn thấy.

Điều đi lệch khỏi suy đoán là cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc Hoang đã nghi ngờ thân phận mình từ lâu, và cả việc hắn đã biết cậu phát hiện ra định vị của hắn.

"Hôm đó vì muốn xác nhận đám bắt cóc có phải trò chơi của em hay không, nên tôi cố tình đến trễ một chút."

"Đúng là trò chơi của Mạn Châu Sa Hoa. Nhưng nếu không phải thì sao? Chẳng lẽ anh muốn đợi chúng hành tôi rồi mới chịu xuất hiện làm anh hùng cứu mĩ nam nhân?"

Làm gì có câu chuyện tình như trong cổ tích xuất hiện giữa bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ có ta chơi ngươi, ngươi chơi cùng ta. Hoang có vẻ si mê Nhất Mục Liên thật, nhưng không hề u mê, lí trí vẫn nhắc nhở hắn phân biệt rõ ràng giữa Nhất Mục Liên và Thương Phong.

"Với tôi không có nếu, cục cưng à. Tôi không tin em chịu để bản thân thiệt thòi dưới tay đám nhãi nhép đấy."

"Tất nhiên, tôi chịu đau kém lắm, đừng hòng làm gì tôi."

"Vậy mà em vẫn tự mình lăn xuống cầu thang."

"Đó là vì bất đắc dĩ!"

Nếu không phải vì hắn nửa đêm quay về cậu cần phải hi sinh tấm thân mảnh mai này lăn mấy vòng xuống cầu thang sao, hơn nữa còn cố ý không dùng năng lực giảm thiểu va đập. Diễn nhập vai thế mà vẫn không qua được con mắt đa nghi của hắn đó thôi.

Nhất Mục Liên xả sạch bọt trên mặt rồi ngẩng lên, giật mình khi nhìn thấy trong gương Hoang xuất hiện sau lưng từ bao giờ, bởi vì sàn nhà trơn trượt mà không tự chủ được ngã nhào vào bờ ngực trần rắn chắc vẫn còn đọng nước của hắn. Má nó, hắn bất thình lình như ma vậy!

"Vẻ đẹp trai của tôi làm em hoan hỉ vậy sao?"

Người nào đó rất thiếu liêm sỉ giữ chặt lấy bắp tay cậu từ đằng sau, cố tình để cậu không thể giãy ra được. Hoang vừa mới từ bồn tắm bước ra, trên người không mảnh vải che thân lại còn ướt nhẹp, hơi ấm của nước nóng bốc lên nghi ngút một tầng khói xuyên qua da thịt cậu. Dưới cằm đã cạo sạch râu, gương mặt hắn thật hấp dẫn chết người ngay cả khi bày ra bộ dạng lưu manh, đáng ghét. Đó là điểm chí mạng đối với Nhất Mục Liên mê cái đẹp.

Cậu ngẩn ngơ trong phút chốc, cho đến khi một cái khăn bông từ đâu ụp thẳng vào mặt làm cậu giật nảy mình, bật ra khỏi vòng tay của hắn. Bộ dáng hớt hải của cậu khiến người khác muốn bật cười.

"Mặt em không khác gì cái hồ nước."

Ví von kiểu gì vậy, chẳng qua cậu quên mất lau khô mặt thôi. Nhất Mục Liên trừng mắt, thấm sạch nước trên mặt bằng khăn bông, không muốn nhìn thấy 'con quái vật' tòng teng giữa hai chân hắn một chút nào hết.

"Làm ơn quấn cái khăn tắm vào giùm cái!"

Không biết xấu hổ hả, đường đường là ông chủ lớn hơn ba mươi tuổi đầu mà hành vi y như thằng biến thái thế kia. Rõ ràng trước kia hắn đâu có lồ lộ thế này, càng ngày càng biến chất. Mà sao mới sáng sớm 'con quái vật' của hắn đã bừng bừng sức sống như thế, Nhất Mục Liên trong lòng cả kinh.

"Vợ chồng với nhau mà bé cưng còn ngại gì thế."

"Lưu manh!"

Nhất Mục Liên phát cáu vì xấu hổ, buông tiếng chửi rồi quay phắt đi định rời khỏi phòng tắm. Nhưng ai cho cậu thực hiện cái ý định đấy, một cái kéo tay cũng đủ sức áp chặt cậu vào tường, đôi chân dài trần trụi kia cố tình ép vào giữa hai chân cậu. Trong mắt Nhất Mục Liên, điệu cười của hắn vừa mập mờ vừa bỉ ổi:

"Cưng à, ai đã hứa sẽ sinh con cho Thiên tộc vậy? Nam á nhân chúng ta không cố gắng thì làm sao có em bé."

Nè nè đêm qua hắn mới 'hành' cậu một trận tơi bời rồi đó nhé, dư chấn vẫn còn chưa hết đâu, sao ông chủ Hoang ham muốn dồi dào quá vậy!? Nhất Mục Liên biết được ý tứ của hắn, tất nhiên không muốn một chút nào khi mông vẫn còn âm ỉ đau, chứ đừng nói tới hứng thú sinh con gì kia. Cậu cắn răng, trợn trừng hai mắt, nhưng không hề dùng sức đánh bật người đàn ông này ra khỏi người mình. Hoang nhận ra điều gì đó, vô cùng hài lòng nói:

"Thì ra em vẫn chưa khống chế được phong lực khi nóng giận."

Đúng là chưa bao giờ cậu ngừng tán thưởng trí tuệ vượt trội của ông chủ Hoang, chỉ vài chi tiết mà đã đoán ra được toàn bộ câu chuyện. Đúng thế, Nhất Mục Liên chưa thể khống chế hoàn toàn được nguồn phong lực ẩn chứa trong người, càng khi cáu giận, càng dễ mất kiểm soát nếu phát tiết ra ngoài. Cho nên song hành với việc học cách kiểm soát năng lượng, Nhất Mục Liên cũng phải tôi luyện cho mình khả năng làm chủ cảm xúc bản thân. Dù tức người trước mặt đến mấy, một câu nói của hắn cũng đủ khiến cậu bừng tỉnh trong tức khắc, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

"Anh nên thấy may mắn khi tôi không dùng phong lực đẩy anh ra."

"Không có phong lực, em không thể làm gì được tôi."

Nếu so về sức lực của á nhân bình thường, Hoang khỏe và nhanh hơn cậu nhiều. Bằng chứng là tốc độ của Bỉ Ngạn Hoa cũng không nhanh bằng viên đạn của hắn, kết quả lãnh một phát vào chân và suýt nữa thì đã bị bắt. Hoang mà sở hữu năng lực thủy tổ thì e rằng hắn sẽ thành quái vật kinh khủng mất.

"Liên Liên, cùng tạo em bé nào."

Ngọt ngào hơn mật hoa nhưng nguy hiểm hơn cả bẫy chết người, có lẽ Nhất Mục Liên không thể hiểu được rằng Hoang muốn cậu nhiều thế nào. Chỉ cần một lời cậu nói ra, hắn liền yêu chiều đáp ứng bằng mọi giá mà không tiếc cả mạng sống.

Đẩy cậu lên vách tường nhà tắm, Hoang ấn môi mình xuống bắt đầu một nụ hôn chiếm đoạt mạnh mẽ, không cho cậu bất kì một giây phản kháng hay chuẩn bị gì. Nhất Mục Liên cho dù ở bộ dạng nào cũng quá đáng yêu khiến hắn không thể kiềm chế, trong đầu lúc nào cũng tìm cách thuần hóa trái tim hoang dã của chàng thiếu niên. Đôi bàn tay mảnh mai này sẽ không nhúng chàm nữa, chỉ được phép quấn lấy cổ hắn và cào lên lưng hắn mà thôi.

Nhất Mục Liên không thở được trước cái hôn dồn dập ấy, huống chi là phát ra ngôn từ hoàn chỉnh hơn đống âm thanh rời rạc vô nghĩa. Cảm thấy thân thể chới với vô cùng, muốn nhanh chóng tìm điểm tựa vững chãi để bấu víu lấy cho khỏi ngã, mà không ý thức được rằng hai chân mình đã vòng quanh eo đối phương từ bao giờ, mông nhỏ được tay ai kia xốc lên cao, đặt ở giữa hạ thân cứng rắn của hắn.

"K... Không muốn... nữa đâu..."

Tiếng thở gấp gáp và không đều đặn lọt qua tai Hoang biến thành câu nũng nịu khiến tâm can tan chảy. Trường thành vững chắc đến mấy cũng sẽ phải dỡ bỏ vì mỹ nam nhân. Hắn không đủ kiên nhẫn để chơi trò 'có hoặc không' với cậu, với hắn chỉ có một đáp án là sẽ làm chủ toàn bộ cuộc chơi này, cho cậu hưởng thụ cảm giác sung sướng tận trời mây. Thiếu niên trong lòng vẫn còn mềm mại sau đêm qua, bản thân đã quen tiếp nhận hơi ấm của hắn nên không còn quá bài xích.

"Có thật không muốn?"

Hoang ôm chặt lấy lưng cậu, vỗ về, trong khi thứ cứng rắn đó đã đặt sẵn ở lối vào chỉ chờ cậu bình tĩnh lại một chút thôi. Nhất Mục Liên bá lấy cổ hắn, cho dù không bị khống chế bởi cái gì nhưng vẫn cảm thấy bản thân bị rút hết sạch sức lực. Khoái cảm là thứ còn kinh khủng hơn cả vòng khống chế. Cậu khẽ khàng gật đầu, rồi lại lắc đầu, như một đứa con nít đứng giữa nhiều lựa chọn nó muốn.

Tình dục là con dao cắt đứt mọi lời dối trá của cậu, phơi bày ham muốn nguyên thủy nhất chẳng thế chối bỏ. Không thể phủ nhận rằng kĩ năng làm tình của ông chủ Hoang thật sự tuyệt vời, khiến cậu đau đến chết nhưng cũng sướng đến chết, vừa thống khổ vừa khoái lạc, cuối cùng sót lại là ấn tượng khó mà xóa mờ. Lần đầu tiên trong đời Nhất Mục Liên chiêm nghiệm ra, nam á nhân làm tình với nhau lại có thể đê mê đến thế.

Thấy vợ mình bẽn lẽn, muốn lắm mà không dám bày tỏ, Hoang bật cười một tiếng rồi nhấc hông ấn mình vào trong cơ thể cậu. Nỗi đau đó ập đến một lần nữa, Nhất Mục Liên bàng hoàng há miệng cắn bả vai hắn theo bản năng, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều ngoài tìm cách kiềm chế cơn đau dưới hạ thân. Bởi vì kích cỡ của hắn không tầm thường, cho nên khởi đầu bao giờ cũng 'thốn'.

"Vẫn thấy đau?"

Gương mặt nhăn nhó của Nhất Mục Liên làm hắn phải dừng lại vài phút, khi mới vào chưa đầy phân nửa. Trong cậu thít chặt lấy của hắn, bôi trơn vẫn chưa đủ cho hắn di chuyển dễ dàng hơn với lối vào nhỏ hẹp hơn bình thường này, cho nên cậu mới đau nhiều như vậy. Trái tim sắt đá cũng vì cậu mà đau lòng theo, đôi môi hôn xuống trán, xuống mặt rồi lần tìm tới cái miệng nhỏ đang hé mở kia quấn lấy lần nữa. Hôn là cách nhanh nhất để xoa dịu trái tim cậu bình tĩnh trở lại.

Nhất Mục Liên vô thức đáp lại nụ hôn của hắn, say đắm chìm vào, quên cả đau, quên cả ngoại vật bên trong cơ thể mình. Cậu thích nụ hôn của hắn, yêu thương, cưng chiều và cả nâng niu, nhiều lúc lại mạnh mẽ chiếm đoạt, thay phiên khuấy đảo mọi cảm xúc suy nghĩ trong tâm trí cậu. Đầu lưỡi nồng nàn hương vị của Tequila, Nhất Mục Liên nhắm mắt hưởng thụ, tham lam chiếm lấy để rồi đầu óc quay cuồng như chính mình vừa trực tiếp uống rượu. Không nhận ra hạ thể mình đang bị khuấy động bởi kẻ xâm lăng.

"Lạ thật... tôi đâu có yêu anh..."

"Không, em yêu tôi, bây giờ và cả sau này."

Cơ thể cậu bị xốc lên liên tục, lời tuyên bố của hắn còn ngang ngược hơn cả hành động chiếm đoạt của hắn lúc này, nhưng nào còn đủ tỉnh táo để kháng cự hắn nữa.  Nhất Mục Liên được thả xuống sau một hồi chơi vơi trên không, lại bị hắn xoay một vòng rồi tiếp tục ép sát vào tường, để hắn tiến vào từ đằng sau.

"A!"

Cậu thế mà lại bắn ngay khi hắn vừa đi vào. Hoang mỉm cười hài lòng, không có ý định để cuộc vui ngắt quãng, đâm vào càng sâu hơn so với ban nãy. Hắn muốn nghe tiếng cậu rên rỉ nhiều hơn, lớn hơn và khoái lạc hơn nữa, đến mức khiến cậu mất hết lí trí và không còn nhận thức được thế giới nào khác ngoài thế giới riêng của hai người. Tốc độ ra vào nhanh đến mức khiến Nhất Mục Liên choáng ngợp, toàn thân chấn động run rẩy.

'Thật đáng ghét, mình sẽ ngã mất...!'

Hai chân dồn toàn bộ sức lực tại nơi hai người giao hợp, yếu ớt như người bị liệt sắp không chống cự được mà khuỵu xuống. Bụng dưới rung lên theo tiết tấu dồn dập của người đằng sau, Nhất Mục Liên cào lên bờ tường ẩm ướt cố ngăn từng đợt sóng khoái cảm đánh úp toàn bộ giác quan. Cậu... lại muốn ra nữa rồi!

"Hoang... nhanh quá...!" Tôi sắp không chịu được mất. Nhất Mục Liên thều thào trong bất lực, còn chẳng biểu đạt đủ câu nói.

"Với tôi là chưa đủ đâu cưng à."

Thần trí cậu rơi vào bể hỗn loạn, hoàn toàn không biết vị trí của mình hiện đang ở đâu. Rõ ràng phút trước còn đứng trong nhà tắm vậy mà phút sau đã bị ai kia đặt nằm trên giường trong phòng ngủ, toàn thân cả hai đều ướt nhẹp bởi nước và mồ hôi, quấn vào chăn ga chưa kịp thay sau đêm qua. Hoang vuốt tóc ngược ra sau, để lộ gương mặt góc cạnh nam tính cùng đôi mắt xanh thẳm ngập tràn dục vọng, bấy nhiêu cũng đủ khiến đối phương nhận ra hắn nhất quyết sẽ không buông tha cho cậu, ít nhất là sau giờ trưa. Sao không ai nói cho cậu biết đàn ông hơn ba mươi lại sung sức như quái thú vậy chứ!?

Nhất Mục Liên đúng nghĩa hưởng thụ, nằm im re mặc cho người trên thân muốn làm gì thì làm, chẳng buồn kháng cự mà bản thân cậu cũng không đến mức bài xích thân mật. Được đích thân thủ lĩnh đại tộc 'phục vụ' bằng kĩ thuật tuyệt đỉnh, Nhất Mục Liên cũng chỉ cự nự ban đầu rồi dần quay ra mê mệt cái cảm giác sướng điên người, thỏa sức rên rỉ và hưởng ứng tiết tấu ra vào của hắn. Cậu không biết mình đã lên mấy lần trong một buổi sáng rồi...

Vận động quá sức khiến Nhất Mục Liên rơi vào trạng thái mệt mỏi, bỏ cả bữa trưa mà ngủ li bì đến tận chiều. Chẳng còn sức đâu mà tắm rửa lại lần nữa, cậu nằm im bất động để 'thủ phạm' mang nước đến lau người cho mình, hai mắt nặng như đèo chì không thể mở nổi ra xem ông chủ Hoang làm gì với cái cơ thể lõa lồ này. 'Tinh hoa' của hắn, tự đi mà dọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net