công thực bắt dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Làn da trắng muối, hai điểm trước ngực lại hồng hào khác lạ, cặp đùi thon dài vô thức kẹp lấy hông Cung Tuấn, khó chịu cọ lên đó.

Cung Tuấn cởi quần Trương Triết Hạn, sau đó anh cúi đầu, ngậm bé con của Trương Triết Hạn vào miệng.

Hai con mắt của Trương Triết Hạn suýt bật ra.

Nhưng kỹ xảo dùng miệng của Cung Tuấn nhanh chóng kéo cậu chìm sâu, hai tay bị trói sau lưng, cậu bất giác ngẩng cao cổ.

Miệng Cung Tuấn rất nóng, đầu lưỡi liếm qua liếm lại trên đỉnh...

Chẳng mấy chốc Trương Triết Hạn đã bắn, Cung Tuấn nuốt trọn.

Mặt Trương Triết Hạn đỏ bừng, cậu đã không nói được gì nữa, Cung Tuấn bế cậu lên cậu cũng không phản kháng, như một vũng nước chảy trong lòng Cung Tuấn.

Cung Tuấn lần tới lỗ sau của Trương Triết Hạn, nơi đó đã ẩm ướt. Khi phát tình, Omega sẽ tự động tiết dịch bôi trơn, lúc này, nơi đó của Trương Triết Hạn đã vô cùng mềm mại, ướt át, anh chỉ cần đẩy nhẹ ngón tay đã bị cậu nuốt vào.

Cung Tuấn cắn tai Trương Triết Hạn, nói: "Bên trong em nóng quá."

Trương Triết Hạn xấu hổ giận dữ, cắn lên vai Cung Tuấn "Làm thì làm đi, còn nói nhiều vậy thì khỏi làm."

Cung Tuấn nghe lời làm theo ý Trương Triết Hạn. Anh rút ngón tay, đặt Trương Triết Hạn nằm ngửa, sau đó nâng hai chân Trương Triết Hạn, chậm rãi đưa thứ nóng rực của mình vào cơ thể Trương Triết Hạn.

Phía sau của Trương Hưu có ướt át thế nào cũng không chịu nổi kích cỡ của Cung Tuấn, cậu vô thức kêu đau.

Cung Tuấn cúi người hôn trán cậu, nửa dưới lại không chút nể nang tiếp tục tiến vào.

Anh tiến hẳn vào cơ thể Trương Triết Hạn, dừng lại một lát, đợi Trương Triết Hạnlàm quen, anh lại rút ra một nửa, rồi đâm vào tận gốc.

Anh không ngừng ra vào bên trong Trương Triết Hạn, Trương Triết Hạn siết chặt gagiường, mồ hôi lấm tấm trên mặt, không thể nói rõ là sung sướng hay đau đớn.

Cơ thể cậu tràn đầy hương vị ngây ngô, làn da trắng muốt của thiếu niên chỉ cần đụng nhẹ là đỏ lên, cần cổ thon gầy ngưỡng lên, môi đỏ như sắp nhỏ máu, đôi lúc lại không kìm được rên rỉ. Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn, dục vọng chiếm Triết Hạn lại hiện lên trong mắt.

Giữa chừng Trương Triết Hạn lại bắn thêm một lần, dương v*t đáng thương của thiếu niên mềm xuống, dán lên bắp đùi trắng mịn của cậu.

Cung Tuấn bế Trương Triết Hạn lên, để Trương Triết Hạn ngồi trong lòng mình, nuốt thứ kia của mình càng sâu, rồi anh càng va chạm mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng Trương Triết Hạn không chịu nổi bật khóc, nước mắt chảy ướt mặt, môi bị Cung Tuấn cắn rách, sưng đỏ cực kỳ đáng thương.

"Anh ơi, chậm..." Cậu xin Cung Tuấn.

Nhưng Cung Tuấn lúc nào cũng nghe cậu, chỉ khi lên giường lại biến thành bạo quân.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Không chỉ không dừng lại, Cung Tuấn còn va vào sâu hơn. Sau đó anh cắn xuống gáy Trương Triết Hạn, răng nanh sắc nhọn đâm thủng làn da mỏng sau gáy Trương Triết Hạn.

Cảm giác khi đánh dấu hoàn toàn hơi lạ.

Trương Triết Hạn nằm trong lòng Cung Tuấn, ánh mắt mông lung. Cậu cảm nhận pheromone của Cung Tuấn xâm chiếm cơ thể cậu, cậu từ trong ra ngoài thấm đẫm mùi hương của Cung Tuấn, khoái cảm khổng lồ lan tỏa khắp cơ thể từ nơi giao hợp,khiến cậu không khỏi cuộn mình. Cậu quắp lấy người Cung Tuấn, rên rỉ như mèo.

Cậu hơi đau.

Nhưng cũng rất yên lòng.

Một buổi tối Cung Tuấn đè Trương Triết Hạn làm ba lần. Đến khi giọng Trương Triết Hạn khản đặc, mơ màng ngủ.

Cung Tuấn mới dỗ cậu uống chút nước bổ sung dinh dưỡng, sau đó bế Trương Triết Hạn đi tắm.

Lúc này đã là nửa đêm, đường phố trở nên yên tĩnh, chỉ còn đèn bên sông đang mở, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn, anh dán mặt lên cổ cậu, ngửi mùi pheromone trên người cậu, cảm giác vô cùng an yên.

Người trong lòng anh, từ khi sinh ra đã ở bên cạnh anh, lúc này cũng bị anh đánh dấu.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Anh đã có hoàn toàn có được Trương Triết Hạn. Mà TrươngTriết Hạn cũng hoàn toàn, có được anh.

------oOo------

Chương 55: Ngoại truyện 3: Đăng ký kết hôn

Nguồn: EbookTruyen.Net

Trong nhóm bạn bè cấp ba của Trương Triết Hạn, không ngờ người kết hôn sớm nhất lại là Bạch Lộ.

Khi xưa Bạch Lộ nhất quyết thi vào đại học A đã khiến họ thấy sai sai rồi, quả nhiên, Bạch Lộ vừa lên đại học đã vứt chuyện học hành sang một bên, điên cuồng theo đuổi Triệu Duẫn, khi đó mới đang học tiến sĩ.

Theo lời kể của Bạch Lộ, anh Triệu từng làm gia sư cho cô một thời gian ngắn hồi lớp mười, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng khiến Bạch Lộ mê mẩn. Tiếc là khi tỏ tình, TriệuDuẫn lại dịu dàng từ chối cô.

Lý do là Bạch Lộ còn nhỏ, khoảng cách tuổi tác giữa hai người quá lớn, huông chi Triệu Duẫn còn là Beta.

Nhưng Bạch Lộ vẫn không thôi tà tâm, bị từ chối cũng không từ bỏ, cô vào đại học Atheo đổi Triệu Duẫn, cuối cùng đến năm ba đã ôm được người đẹp về.

Thậm chí lúc này cô không kịp đợi tốt nghiệp, kỳ nghỉ đông năm tư vừa hết, cô đã vội vàng đăng ký kết hôn với Triệu Duẫn trước lễ tốt nghiệp. Đã vậy còn sáng tác mấy câu thơ tình sến súa, ghép chung với ảnh kết hôn rồi đăng lên WeChat và các nhómbạn.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba, nhóm chat của họ đã đổi thành "Liên minh thoát ế", chứa định nguyện vọng tươi đẹp của đám cún cô đơn.

Nhóm chat này đã trở thành nơi để những người bạn trời Nam đất Bắc ôn lại thời cấp ba.

Gần đây mọi người đều chuẩn bị cho mùa tốt nghiệp, mọi ngày đều bận rộn hơn, nhóm chat cũng không trong trạng thái 99+ như thường ngày, yên lặng hơn nhiều.

Nhưng khi Bạch Lộ ném ảnh kết hôn vào nhóm chat, tựa như một quả lựu đan, tất cả mọi người đều nổ tung, đến Thiệu Án đang ngủ đêm ở nước ngoài cũng bật dậy khỏi giường.

Thiệu Án điên cuồng "gọi hồn" Bạch Lộ: "Chuyện gì vậy chị Bạch, bà kết hôn rồi à!!! Với Triệu Duẫn?!"

Bạch Lộ cạn lời đáp: "Ông có ý gì thế, tôi không kết hôn với Triệu Duẫn chẳng lẽ kết hôn với ông?"

Mấy người khác cười ầm lên.

"Nếu không cho Bạch Lộ kết hôn với Triệu Duận, ngày mai Bạch Lộ sẽ nhảy lầu mất."

"Chứ gì nữa, cậu ấy theo đuổi thầy Triệu sắp què tới nơi, anh em bọn tui cũng thấy đau lòng."

Bạch Lộ gửi mấy meme khinh bỉ, "Các ông đang ghen tị thì có." Mấy người cười đùa một lát, nhao nhao gửi lì xì cho Bạch Lộ.

Bạch Lộ cũng không khách sáo, nhận hết từng cái, sau đó nói: "Một thời gian nữa đến hôn lễ của tôi đi, tất cả đều phải đến."

Nhận lì xì xong vẫn chưa hết chuyện, cô kéo cả Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vào, "Anh Trương, anh Cung, bao giờ hai người mới đăng ký? Anh Trương, không phải tôi nói chứ, hai người yêu nhau bốn năm rồi, cũng phải cho anh Cung một danh phận chứ."

Trương Triết Hạn đang nằm sấp trên giường hóng hớt, bỗng nhiên bị gọi tên.

Cậu vô thức nhìn sang Cung Tuấn, Cung Tuấn cũng đang nhìn cậu.

Từ năm nhất họ đã dọn ra ngoài ở chung, hai người mua một căn hộ gần trường, bày trí đơn giản ấm áp. Lúc này hai người đã thay đồ ngủ, nằm trên giường hóng chuyện, trông thế nào cũng giống chồng chồng lâu năm.

Thật ra Trương Triết Hạn chưa từng nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn. Một là vì cậu luôn nghĩ mình vẫn nhỏ, nói ra thì xấu hổ, cậu vẫn nghĩ mình mới qua mười tám tuổi. Hai là cậu với Cung Tuấn thật sự rất thân mật, hai người cùng đi học, về nhà, nắm tay đi dạo, cuối tuần đi nghe hòa nhạc, xem triển lãm tranh, gần như không khác gìnhững người đã kết hôn.

Nhất là hai người đều đeo nhẫn đính hôn, đã đủ "dằn mặt" những Alpha và Omega muốn lại gần họ bất cứ lúc nào.

Nhưng dù gì cậu và Cung Tuấn cũng là đôi yêu nhau sớm nhất trong lứa bạn này,bây giờ Bạch Lộ đã đăng ký rồi, không phải cậu và Cung Tuấn đã tụt lại rồi sao?

Trương Triết Hạn giơ chân ngoắc cẳng chân Cung Tuấn, sau đó dịch sang, dính vào Cung Tuấn hỏi: "Anh có muốn em cho anh một danh phận không?"

Cung Tuấn giơ tay quấn quanh eo Trương Triết Hạn, ôm vào trong lòng.

Anh cười hỏi cậu: "Thấy Bạch Lộ đăng ký nên ngưỡng mộ à?"

Trương Triết Hạn khẽ cắn cằm anh, "Ai thèm ngưỡng mộ, em sợ anh buồn thôi. Anh theo em lâu vậy mà vẫn không danh không phận."

Cung Tuấn cúi đầu hôn Trương Triết Hạn, môi cậu rất mềm, nhưng lúc nào cũng cứng miệng.

"Em muốn đi lúc nào?" Cung Tuấn hỏi rất thoải mái, giống như thảo luận lúc nào hai người đi ăn.

Dù sao sớm muộn gì anh và Trương Triết Hạn cũng sẽ kết hôn.

Trương Triết Hạn còn tùy tiện hơn anh, chẳng buồn xem ngày tháng. "Mai đi, chiều mai em không có tiết."

Vậy là chiều hôm sau, hai người có mặt tại cục dân chính để đăng ký.

Cũng không biết hôm nay có phải ngày đẹp không, cục dân chính rất đông người, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn phải xếp hàng hồi lâu.

Phần đông người đến đăng ký vẫn là các Beta, dù sao số lượng Beta cũng áp đảo Alpha và Omega, có điều Trương Triết Hạn vẫn thấy mấy đôi cũng là AO như họ.

Ngoại hình của cậu và Cung Tuấn bắt mắt, dù trong cục dân chính đâu đâu cũng là bong bóng màu hồng, người yêu nhau nhìn đối tượng của mình luôn mang theo "filter", nhưng vẫn óc không ít người quan sát họ.

Trương Triết Hạn ngồi trên ghế, hôm nay nắng rất đẹp, người trong cục dân chính đi thành đôi, trên chiếc giá đối diện cậu còn có mấy cuốn sổ tay hôn nhân, cậu bỗng có cảm giác rất kỳ lạ.

Nếu quay ngược thời gian về năm năm trước, có đánh chết cậu cũng không ngờ mình lại đăng ký kết hôn với Cung Tuấn. Nếu có người nói với cậu như vậy, chắc chắn cậu sẽ nghĩ người đó bị khùng, sau đó đưa người đến bệnh viện tâm thần luôn.

Nhưng cuộc đời thần kỳ vậy đó.

Cậu đột ngột phân hóa thành Omega, ngay sau đó Cung Tuấn cũng phân hóa thành Alpha.

Cậu huýnh đầu gối chạm vào chân Cung Tuấn, hỏi: "Lão Cung, nếu hai chúng ta không phân hóa, vẫn là Beta, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau chứ?"

"Ừ." Cung Tuấn nói chắc nịch.

Anh nhìn Trương Triết Hạn, nắm lấy ngón tay trắng trẻo xinh đẹp của cậu, "Dù em là Beta hay Omega, thậm chí là Alpha, anh cũng không thoát khỏi tình yêu dành cho em."

Trương Triết Hạn thấy lòng mình ngọt lịm, nhưng vẫn cố ý nói: "Em mà A thì thèm vào yêu anh, nếu em là A còn lâu em mới tìm anh."

Cung Tuấn cũng không giận, chỉ cười nói: "Không, anh không cho phép em không yêu anh, anh sẽ dùng mọi cách để lừa được em."

Trương Triết Hạn nghe mà ê răng.

Có ý gì? Hốt chắc cậu ấy hả? Chắc chắn cậu không thoát được Cung Tuấn?

Cậu đang định đấu võ mồm với Cung Tuấn tiếp, đã đến lượt họ đăng ký.

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn ngồi vào bàn điền phiếu đăng ký, bỗng nhiên cậu cảm thấy Cung Thanh Nam nói vậy cũng phải.

Họ đã định chắc sẽ ở bên nhau.

Trúc mã thành đôi, bên nhau từ thuở nhỏ.

Tựa như cây liền cành, thoạt trông là hai gốc cây riêng biệt, nhưng gốc rễ đã quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời.

Thủ tục đăng ký rất suôn sẻ, khi chụp ảnh, thợ chụp ảnh còn khen

họ là cặp đôi đẹp trai nhất anh ta từng gặp.

Nhận sổ đăng ký xong, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn rời khỏi cục dân chính, nhìnhai cuốn sổ màu đỏ, cậu lại thấy không được thự tế.

Cậu và Cung Tuấn đã thành bạn đời trên pháp luật rồi?

Cậu gãi đầu, hỏi Cung Tuấn: "Sao em cảm thấy chẳng có gì thay đổi nhỉ, ngọt ngào sau kết hôn đâu?"

Cung Tuấn nắm tay cậu, đi tới bãi đỗ xe, "Bởi vì ngày nào chúng ta cũng sống như chồng chồng rồi, đương nhiên em không thấy có gì khác biệt. Hay là nghĩ xem đi đâu đón tuần trăng mật?"

Trương Triết Hạn thấy cũng phải.

Hai người lên xe chạy đến chỗ ăn tối, trên đường đi, Trương Triết Hạn mới nhắn tin thông báo cho bố mẹ cậu và bố mẹ Cung Tuấn, nói mình và Cung Tuấn đã đăng ký kết hôn rồi.

Mười giây sau, mẹ cậu đã vội vàng gọi tới.

Trương Triết Hạn nghe máy, cậu nghe tiếng miss sư tử Hà Đông – Tưởng Niệm thét vào tai cậu: "Sao con lại im ỉm kéo Cung Tuấn đi đăng ký kết hôn? Cũng không thông báo cho bố mẹ một câu. Còn chưa bàn truyện hôn lê mà, cũng đã xem ngày lành đâu, sao còn tùy tiện thế hả! Con tưởng là ra chợ mua rau à!"

Trương Triết Hạn nghe cô gầm đau tai, bèn kéo điện thoại ra xa.

Cậu nói lại: "Có gì tùy tiện đâu, không phải bố mẹ đồng ý chuyện của bọn con từ lâu rồi sao. Anh ấy là người của con từ lâu rồi, con mà không cưới anh ấy, anh ấy cònkhông vui kìa. Với cả chỉ cần con với lão Cung ở bên nhau, ngày nào chả là ngày lành."

Cung Tuấn cong môi cười.

Anh thích câu này của Trương Triết Hạn.

Chỉ cần họ ở bên nhau, ngày nào cũng là ngày lành tháng tốt.

Nói mãi Trương Triết Hạn mới dỗ được mẹ mình, cậu cũng gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn vào nhóm gia đình cho mọi người cùng xem.

Nhà cậu và nhà học Cung có một nhóm chung, khi cậu và anh cậu đều bị anh em nhà họ Cung lừa mất, nhóm này đã được sửa thành "Cả nhà thương nhau".

Bố cậu đổi đó, đúng là quê muốn xỉu.

Các thành viên trong gia đình lần lượt phát biểu ý kiến.

Có điều sự nhiệt tình của mọi người đã đến giới hạn rồi, bởi vì Trương Tư Dư và Cung Bắc Danh, thêm cả Trương Tư Triết cũng kết hôn trước hai người họ, các cụ nói một tiếng lên tinh thần, hai tiếng giảm bớt ba tiếng hết hẳn là vậy đó. Đến lượt Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đăng ký, thái độ hai gia đình đã thành "sao cũng được", cực kỳ quen tay bắt đầu bàn chuyện hôn lễ.

"Cứ làm đại là được rồi." Tưởng Niệm đã không còn hào hứng với hôn lễ của con trai nhỏ như năm đó, đằng nào cũng mệt hết."

Trương Triết Hạn bất mãn: "Sao, sao mẹ lại không có tâm gì hết vậy? Rõ ràng lúc anh con kết hôn mẹ khóc sưng cả mắt luôn á!"

Tưởng Niệm gửi meme trợn mắt cho cậu, "Bởi vì khóc hết cho anh con rồi nên không đến lượt con đó. Huống chi Bắc Danh với Tư Dư còn phải chuyển sang thành phố khác, con với Tuấn ở ngay đây, có gì phải lo."

Trương Triết Hạn tổn thương sâu sắc, cậu hóa nỗi đau thành cơn đói, tức giận ăn sạch mấy đĩa thịt lớn, ăn đến khi cái bụng tròn vo mới đi dạo ven bờ sông với Cung Tuấn.

Quảng trường cạnh sông có rất nhiều tình nhân, có mấy đôi còn nhỏ, cũng có những ông bà đã tóc hoa râm, còn có không ít vợ chồng đưa con cái theo.

Có một cô bé tết tóc hai bên chạy tới chạy lui, đụng phải Trương Triết Hạn, cô bé vốn mếu máo định khóc, cuối cùng vừa nhìn thấy Trương Triết Hạn đã ngây người, nói: "Anh ơi, anh đẹp quá."

Trương Triết Hạn bật cười, ngồi xổm xuống lấy thanh sô cô la trong túi áo ra đưa cô bé, "Vậy anh mời em ăn kẹo nhé."

Cô bé há miệng, quên hẳn cái mũi còn đau, đợi Trương Triết Hạn đút kẹo cho.

Cô bé cắn miếng sô cô la, nhìn anh đẹp trai đang cười tít mắt trước mặt, càng nhìn càng thích. Cô bé nắm ngón tay Trương Triết Hạn không buông, trông thế nào cũng giống muốn đi theo Trương Triết Hạn.

Đến khi bố mẹ cô bé chạy đến, xách cô bé về, cô bé mới luyến tiếc buông tay, bịn rịn vẫy tay với Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn cũng cười vẫy tay với cô bé, cậu nghĩ bé gái đáng yêu thật.

Dù đã đăng ký kết hôn, cũng đã gần viết xong luận văn tốt nghiệp, nhưng dù gì Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vẫn chưa ra trường, sau cuối tuần vẫn phải đi học.

Từ khi vào đại học, hai người đã gây tiếng vang không nhỏ. Rất nhiều người đã chà tay định đập chậu cướp hoa, nhưng sau bốn năm nhìn họ khoe tình cảm một cách vô nhân đạo, những người theo đuổi họ trong trường đều đã bị đả kích đủ rồi.

Vậy nên dù chuyện Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đăng ký kết hôn lan truyền rất nhanh, cũng không gây xôn xao chút nào.

Mọi người đều nghĩ rất thoáng, đã hết hy vọng đập chậu từ lâu, trái

lại còn hơi hơi hâm mộ.

Trúc mã thành đôi, bên nhau từ nhỏ. Trong em có anh, trong anh có em. Tình yêu thần tiên gì thế này?

Dù không có duyên có được mối tình học đường tươi đẹp với họ, nhưng được chứng kiến một tình yêu trọn vẹn thế này cũng đã rất tốt rồi.

Vậy nên vào buổi tiệc chia tay khi tốt nghiệp, một đàn em của Trương Triết Hạn vừa khóc vừa đặt tay cậu vào tay Cung Tuấn.

"Anh, anh phải chăm sóc cho đàn anh của em thật tốt." Cô khóc thút thít, nước mắt chảy ướt mặt, "Em yêu thầm suốt ba năm có dễ gì đâu. Anh mà không tốt với đàn anh của em, ngày mai em sẽ đập chậu cướp hoa đấy."

Cung Tuấn siết tay Trương Triết Hạn, hơi nhướng mày.

Anh không ngờ lại có người đơn phương Trương Triết Hạn ở cạnh cậu lâu như vậy.

Anh nắm tay Trương Triết Hạn, không hề khách sáo nói: "Em không có cơ hội đập chậu cướp hoa đâu, từ bỏ đi."

Đàn em khóc òa lên, không biết nên vui hay nên buồn, đành phải sang bên cạnh uống rượu với các em trai.

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn nói với giáo viên đôi câu rồi cùng nhau ra về.

Bên ngoài đang mưa, Cung Tuấn giơ cô??, nghiêng về phía Trương Triết Hạn. Vóc dáng hai người đều rất đẹp, đều mặc vest đen được cắt may lịch sử dự lễ tốt nghiệp, bộ vest càng tôn thêm bờ vai rộng

và đôi chân dài Trương Triết Hạn nghiêng đầu nói chuyện với Cung Tuấn, gương mặt dịu dàng mà đẹp đẽ, tựa như một bức tranh.

"Tuyệt vời quá." Không biết là ai đang nói nhỏ, "Trông đàn anh Trương thật sự rất vui."

------oOo------

Chương 56: Ngoại truyện 4: Sinh con

Nguồn: EbookTruyen.Net

N năm sau.

Cung Tuấn vội vàng về nhà, lúc này phòng ốc sáng trưng. Anh vẫn mặc vest, đeo cà vạt, vội vàng đẩy cửa vào.

Hôm nay hai cô giúp việc lo cơm nước dọn dẹp đều không đến, chỉ có mình Trương Triết Hạn ngồi trên sô pha, mặc bộ áo ngủ cotton mềm mại, thoạt trông cực kỳ dịu dàng và nết na...

Nếu cậu không hằm hằm gác chân, trầm mặt gặm táo.

Cung Tuấn tức tốc chạy qua, hỏi: "Em sao thế? Anh em gọi điện cho anh, nói em đi khám, còn bảo anh mau về hỏi thăm."

Trương Triết Hạn lạnh lùng lườm anh.

Cung Tuấn ngồi xuống, ôm Trương Triết Hạn nhìn tới nhìn lui, lo lắng gần chết, "Em thấy không khỏe chỗ nào, kết quả khám sao rồi? Có nghiêm trọng không, sao em không nói cho anh?"

Trương Triết Hạn nhai táo rôm rốp, cười khẩy, nói: "Chả sao hết, bụng em mọc thêm miếng thịt."

Cung Tuấn tái mặt, hai chữ "khối u" bay vèo vèo qua đầu.

Nhưng anh chưa kịp hỏi tiếp, ngay sau đó, anh đã nghe Trương Triết Hạn vừa lạnh lùng gặm táo, vừa bổ sung một câu.

"Ông có thai rồi."

Căn nhà yên lặng hai phút.

Cung Tuấn từ đau buồn bỗng thành vui vẻ, cảm xúc thay đổi cực kỳ nhanh.

Thậm chí anh còn thầm tính lại ngày tháng, chắc chắn hôm nay không phải ngày một tháng bốn, Cá Tháng Tư.

Sau đó mới yên tâm thở phào.

Anh nhìn chiếc bụng nhỏ của Trương Triết Hạn, lúc này nơi đó vẫn phẳng lì, Omega nam mang thai rất khó nhận ra, mãi đến gần ngày sinh mới hơi hơi nhô lên.

Nhưng nghĩ đến lúc này Trương Triết Hạn đang mang trong mình đứa bé mang dòng máu của họ, anh lại không thể kìm lòng mỉm cười. Cung Tuấn muốn nói gì đó lại không nói thành lời, chỉ dịu dàng nhìn Trương Triết Hạn, rồi khẽ hôn lên trán cậu.

Trương Triết Hạn cũng thấy nụ cười trên mặt Cung Tuấn, kiểu người không kiểmsoát được này, hệt như một ông bố ngốc.

Cậu vung chân, suýt đã đá Cung Tuấn xuống khỏi sô pha, hằm hằm nói: "Đừng có cười hoài, nghĩ xong cách chết chưa?"

Cung Tuấn ngơ ngác, không hiểu sao lại có tai vạ rơi từ trên trời xuống thế này.

"Ai bảo anh không đeo bao, hả?" Trương Triết Hạn xắn tay áo, hung hãn nhìn anh, "Tên khốn Cung Tuấn này, có phải anh gài em không!"

Tháng trước là kỳ phát tình của Trương Triết Hạn, hai người làm loạn tại nhà bảyngày, ban đầu còn dùng bao, về sau cả hai đều mặc kệ, đến khi tỉnh táo lại Trương Triết Hạn mới hối hận, cứ thấp thỏm mãi, sợ

mình "trúng thầu". Thế mà lại trúngthật.

Cậu nghĩ đã thấy rầu, ném gối ôm về phía Cung Tuấn, chiếc gối mềm đập thẳng vào mặt anh.

Cung Tuấn dở khóc dở cười đặt gối xuống, anh nhìn Trương Triết Hạn, "Em nói gì có lý đi, là anh không muốn đeo hả? Ai quấn lấy anh không cho anh đeo, anh đã xé gói rồi còn nhất quyết cướp trên tay anh vứt đi, đòi anh vào thẳng?"

Trương Triết Hạn lại giơ chân toan đá anh.

Nhưng nghĩ kỹ lại hình như đúng là tại mình thật.

Pheromone trên người Cung Tuấn làm cậu mê mẩn, chỉ muốn dính lấy Cung Tuấn hơn nữa, quên sạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC