công thực bắt dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
những chuyện xung quanh.

"Anh im đi." Trương Triết Hạn yếu ớt mắng lại, "Nói nhiều quá."

Cung Tuấn mở chai nước trên bàn ra uống hai ngụm, vừa rồi vội vàng chạy về,không có lòng dạ nào để ý đến chuyện này.

Đã năm năm từ ngày anh và Trương Triết Hạn tốt nghiệp đại học.

Từ đó đến nay, anh và Trương Triết Hạn đã tổ chức hôn lễ, anh tiếp nhận công ty nhà mình, Trương Triết Hạn cũng mở studio riêng.

Nếu tính đến chuyện con cái, lúc này cũng không có gì không phù hợp.

Nhưng Cung Tuấn nhìn khuôn mặt tức tối của Trương Triết Hạn, cảm giác cậu vẫn còn rất trẻ con.

Trong kế hoạch cuộc đời của Trương Triết Hạn, e rằng trong thời gian ngắn

sẽ không có mục "sinh con" này.

Từ nhỏ đến lớn Trương Triết Hạn vẫn luôn là Beta, không chấp nhận việc thai nghén một sinh mạng một cách đương nhiên như Omega bình thường.

Cung Tuấn không khỏi buồn bã, thật ra anh đã từng nghĩ, nếu Trương Triết Hạn không muốn sinh con, hai người họ sống vậy cả đời cũng tốt.

"Vậy em... có muốn giữ đứa bé này không?" Cung Tuấn hỏi, anh không có biểu cảm gì nhiều, chỉ hơi rũ mắt.

Trương Triết Hạn khó hiểu nhìn anh, "Con gái em mà, sao em lại không muốn?"

Cung Tuấn thở dài, lập tức hỏi lại, "Sao em biết là con gái?"

Trương Triết Hạn lập tức cho anh biết thế nào là "không biết nói lý", "Em nói con gái thì là con gái, còn phải là Omega cơ, không thì không thích đâu."

Cung Tuấn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nuốt những gì định nói lại.

Anh âm thầm cầu nguyện, tốt nhất đứa bé trong bụng Trương Triết Hạn là một bé gái Omega thơm tho mềm mại.

Cung Tuấn vội vàng chạy từ công ty về, vẫn chưa ăn tối. Hôm nay cô giúp việc không đến, anh bèn tự xuống bếp nấu mì.

Trái lại Trương Triết Hạn đã ăn xong, ngồi cạnh bàn nói chuyện với anh.

Anh không nhịn được lúc nào cũng muốn sờ bụng Trương Triết Hạn, dù biết rõ vẫn chưa có gì nhô lên, chỉ sờ được cơ bụng bằng phẳng căng chặt của Trương Triết Hạn, nhưng anh vẫn cảm nhận được gì đó.

Anh mới xoa hai lần Trương Triết Hạn đã thấy phiền, đánh vào tay anh.

"Anh ngoan ngoãn ngồi ăn đi, đừng tưởng em không tính sổ với anh nữa." Trương Triết Hạn ôm gói khoai tây đứng dậy, nóng nảy ra mặt, "Em không hiểu nổi, tại sao đều là nam mà Alpha các anh không sinh còn, có lý không?"

Nói tới đây, cậu lại nhìn từ đầu đến chân Cung Tuấn hai lần, tưởng tượng cảnh Cung Tuấn mang thai, khóe miệng không khỏi nhếch lên, mặt tươi phơi phới.

Cung Tuấn sởn gai ốc, trực giác mách bảo anh cậu đang tưởng tượng chuyện chẳng lành.

"Bố mẹ biết em mang thai chưa?" Cung Tuấn hỏi.

Trương Triết Hạn lắc đầu, "Vẫn chưa, mai rồi nói. Bây giờ em mà nói là tối nay khỏingủ luôn đấy, chắc chắn mẹ anh và mẹ em sẽ phi qua đây luôn."

Trương Triết Hạn đoán không sai chút nào.

Chiều hôm sau, Cung Tuấn không đi làm mà ở nhà với cậu, hai người bình tĩnh thôngbáo chuyện này trong nhóm chat gia đình.

Ngay sau đó, điện thoại cậu và Cung Tuấn đều điên cuồng đổ chuông.

Hơn một tiếng sau, nhà cậu và Cung Tuấn đã chật ních người.

Không chỉ có bố mẹ cậu và bố mẹ Cung Tuấn. Các anh chị họ cũng chạy tới.

Ai nấy đều nhìn cậu như nhìn gấu trúc quý hiếm.

Trương Triết Hạn bị mọi người nhìn đến rùng mình, cậu hỏi bố mẹ, "Mọi người làm sao thế, có phải mới có cháu gái lần đầu đâu, không phải anh con sinh một đứa rồi sao? Sao vẫn như mới trải đời lần đầu thế?"

Tưởng Niệm đang gọt hoa quả cho cậu, không thèm ngẩng đầu đáp: "Đúng là không phải lần đầu, nhưng thấy con có em bé mẹ vẫn thấy là lạ đó. Nói thật nhé, mẹ không ngờ con lại chịu sinh con đâu. Còn tính bảo mấy đứa nhỏ nhà Tư Dư Tư Triết sau này qua chơi với con nhiều hơn."

Trương Mông ngồi bên cạnh gật đầu, đồng ý với vợ mình.

Liễu Triêm đẩy Cung Tuấn sang bên cạnh, cho con mình lăn sang chỗ khác, sau đó cô xoa mặt Trương Triết Hạn, lại xoa tay Trương Triết Hạn, cảm giác hình như Trương Triết Hạn gầy đi rồi.

Cung Tuấn bất ngờ bị đẩy ra, đành chen chung một chiếc sô pha với anh mình.

Trương Tư Dư cũng ngồi cạnh Trương Triết Hạn, nói chuyện với cậu.

Cung Bắc Danh khoanh tay nhìn Cung Tuấn, mỉm cười, "Em cũng nhanh quá nhỉ,anh còn tưởng phải tám năm mười năm cơ."

Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn được mọi người vây quanh, cười đáp: "Bất ngờ thôi."

Người lớn đã bắt đầu thảo luận đặt tên em bé là gì, nhưng vẫn chưa biết giới tính đứa trẻ, nên mãi vẫn chưa quyết định được.

Trương Triết Hạn tuyên bố chắc nịch là một bé gái Omega, không nói nhiều. "Nếu là Alpha thì thôi đó." Trương Triết Hạn "hứ" một tiếng.

Tám tháng sau.

Trương Triết Hạn sinh một bé trai tại bệnh viện.

Khi bác sĩ ôm đứa bé đến cho cậu xem, Trương Triết Hạn thân là một Omega vừa mới sinh xong, lại không thấy chút yếu đuối nào, còn chắc nịch hỏi Cung Tuấn: "Anh giấu con gái em đâu rồi, em không tin, chắc chắn em sinh con gái."

Cung Tuấn đau đầu, anh nắm tay Trương Triết Hạn, lần đầu tiên biết thế nào là "nan giải".

Anh rất muốn nói hay là chúng ta sinh thêm đứa nữa, nói không chừng đứa sau là con gái Omega đó.

Nhưng lại sợ Trương Triết Hạn tức giận nhảy xuống giường đánh anh.

Nhưng không lâu sau, y tá đã bọc đứa bé lại rồi đặt vào lòng Trương Triết Hạn, cô vừa đưa đứa bé qua, Trương Triết Hạn đã vô thức giơ tay đón.

Đứa bé cũng rất nặng, nhìn là biết hấp thu dinh dưỡng không phí chút nào.

Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn một lát, thấy em bé đang nhắm chặt mắt, bàn tay nhỏ nắm lại, đặt trước ngực. Da em bé trắng hồng, trông không biết giống cậu hay giống Cung Tuấn, nhưng có thể thấy là một em bé rất đẹp.

Trương Triết Hạn nhìn một hồi, không nhịn được hôn lên tay em bé.

"Coi như con may mắn, xinh đẹp thế này." Trương Triết Hạn lầm bầm, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.

Cung Tuấn lại không để tâm đến em bé lắm, anh nhìn em bé

hai lần rồi lại nhìn sang Trương Triết Hạn.

Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng, Trương Triết Hạn mặc áo bệnh nhân màu trắng rộng rãi ngồi trên giường. Dưới ánh nắng, trông cậu như một giấc mộng dịu dàng đẹp đẽ.

Cung Tuấn nắm tay Trương Triết Hạn, không để tâm y tá vẫn còn ở đây, khẽ hôn lên mặt cậu.

Trương Triết Hạn mặc kệ anh, cuối cùng cũng nhớ đến giới tính thứ hai của em bé, bèn hỏi: "Chị y tá, em bé là A hay O thế?"

Cô y tá sững sờ, một lát sau mới nói: "Em bé là Beta."

Cô vừa dứt lời, phát hiện Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đều ngây người, không khỏi sốt ruột.

Tỷ lệ AO kết hợp sinh ra Beta rất nhỏ.

Nhất là AO có cấp bậc pheromone cao như Trương Triết Hạn và Cung Tuấn, tỷ lệsinh ra Beta cỡ như thiên thạch rơi xuống Trái Đất vậy.

"Chắc chắn bệnh viện chúng tôi không nhầm đâu." Cô ý tá vội vàng giải thích: "Vừa rồi tôi còn cố ý xem lại mà."

Cô vừa nói vừa lén nhìn Cung Tuấn, thậm chí còn nghi ngờ đầu anh nhú sừng.

Nhưng cô lại nhìn Trương Triết Hạn, Omega này cởi mở xinh đẹp như vậy, trông thê nào cũng không giống ngoại tình mà, huống chi là ngoại tình với Beta?

Trương Triết Hạn không biết y tá đang tự tưởng tượng kịch bản phim cẩu huyết tám giờ trong đầu, cậu cầm bàn tay bé nhỏ lắc lư qua lại, cực kỳ vui vẻ, cậu nói với Cung Tuấn, "Đứa nhóc này đúng là di truyền từ hai chúng ta, anh nói xem sau mười bảy tuổi, nó sẽ phân hóa thành gì?"

Cung Tuấn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhóc nhà mình, phát hiện trông bé có nét rất giống Trương Triết Hạn, bống chốc trái tim lại tràn ngập tình yêu, "Hẳn là Omega nhỉ?"

"Đúng vậy, em cũng nghĩ thế." Trương Triết Hạn quên hẳn con gái mình muốn đi, bắt đầu cảm thấy có con trai cũng được, "Nhưng phải giống anh em cơ, đừng giống em, nếu không chắc chắn sẽ bị người ta đánh."

Cung Tuấn ôm đứa bé khỏi lòng Trương Triết Hạn, để Trương Triết Hạn nằm xuống nghỉ ngơi.

Anh nhìn cậu nhóc vẫn luôn ngủ ngon lành trong lòng mình, cảm giác rất kỳ diệu.

Thật ra anh cũng không phải người tràn đầy tình yêu của cha, cũng không có mong muốn sinh con mãnh liệt.

Nhưng nghĩ đến đứa bé này là của anh và Trương Triết Hạn.

Anh lại cảm nhận được thứ tình cảm khác biệt tận sâu trong lòng mình.

Là một tình cảm vô cùng dịu dàng, muốn bảo vệ đứa bé này.

Một tuần sau, Trương Triết Hạn xuất hiện, em bé cũng có một cái tên chính thức, là Cung Lăng Quân.

Nhiều năm sau, cậu bé phân hóa thành Alpha, thừa kế hoàn hảo tính cách của hai người cha, không nói được thì đánh.

Nhưng lúc này Trương Triết Hạn vẫn chưa biết, cậu vui vẻ ôm em bé ngủ quên trời đất, thầm nghĩ chắc chắn thằng cu nhà mình là một Omega mềm mại đáng yêu.

------oOo------

Chương 57: Ngoại truyện 5: Ngày nào đó của họ (nt Cung bắc danh x Trương tư dư)

Nguồn: EbookTruyen.Net

Cung Bắc Danh đã không nhớ mình thích Trương Tư Dư từ lúc nào nữa rồi, dù sao khi hắn nhận ra chuyện này, ánh mắt hắn đã không thể rời khỏi Trương Tư Dư nữa.

Lúc này, Trương Tư Dư dựa bên cửa sổ nói chuyện, anh nói chuyện với một nữ sinh Beta cùng câu lạc bộ. Cô gái này cũng rất xinh xắn, song Trương Tư Dư tựa lên cửa sổ, mặt mày gọn gàng tuấn tú, anh mặc áo sơ mi trắng, môi phớt hồng, khiến người đi qua hành lang chỉ mải ngắm anh.

Đến nữ sinh Beta kia nói chuyện với anh một lát cũng đỏ mặt, mơ màng nhìn Trương Tư Dư, không biết đang nghĩ gì.

Cung Bắc Danh tức muốn ngất xỉu, hắn rút sách toán cho môn học sau ra, hậm hực ném lên mặt bàn.

Bạn cùng bàn không biết hắn lại cáu kỉnh chuyện gì, thường ngày Cung Bắc Danh luôn cười tít mắt, không biết lúc nào vui lúc nào buồn, thoạt trông hắn rất tốt tính. Nhưng cậu ta ngồi cùng bàn với Cung Bắc Danh gần một năm rồi, đã phát hiện tên này trông vậy mà lòng không vậy, cực kỳ xấu bụng.

Nhân giờ nghỉ trưa, Cung Bắc Danh chiếm chỗ ngồi bên cạnh Trương Tư Dư, đuổi bạn cùng bàn của người ta đi.

May mà bạn học đó cũng khá thân với Cung Bắc Danh, nhận thanh sô cô la hắn hối lộ xong bèn vui vẻ nhường chỗ.

Trương Tư Dư vừa đi rửa tay về đã phát hiện Cung Bắc Danh ngang nghiên ngồi cạnh mình, hắn cầm bút anh xoay tròn, nghiêng đầu nhìn anh.

"Cả ngày cậu cứ chạy đến chỗ tôi, Triệu Du kêu ca mấy lần rồi đấy." Trương Tư Dư bất lực, nhưng cũng không có vẻ tức giận gì, Triệu Du chính là bạn cùng bàn xui xẻo luôn bị hắn đuổi đi.

"Thế á? Tôi thấy cậu ta vui vẻ đổi chỗ lắm mà." Cung Bắc Danh vừa thấy Trương Tư Dư đã không kìm được cười toe toét. Hắn nhìn Trương Tư Dư ngồi xuống cạnh mình, người đẹp như tượng ngọc dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng trẻo, cần cổ trắng trẻo, nốt ruồi son nho nhỏ bên tai, tựa như hạt bụi rơi trên giấy trắng.

Trước đây chưa nhận ra tình cảm, hắn và Trương Tư Dư không phân biệt ai với ai, như hai đứa nhỏ vô tư. Hắn từng cõng Trương Tư Dư về nhà, quỳ xuống đi giày giúp Trương Tư Dư, mùa đông sưởi tay giúp Trương Tư Dư, chưa có chuyện gì không làm.

Lúc này biết yêu rồi, hắn lại không biết nên làm gì. Dường như làm gì cũng bồng bột.

Dường như làm gì cũng mạo phạm.

Nhưng hắn lại không kìm lòng nắm tay Trương Tư Dư, đôi bàn tay thon gầy trắng trẻo, mềm mại như không xương, bị hắn nắm trong tay lật qua lật lại chơi đùa. Trương Tư Dư bị hắn quấy không làm được gì khác, hơi tức giận nhìn hắn, hắn lại cảm giác anh đang làm nũng, nhũn cả người.

"Tối nay sang nhà tôi ăn cơm đi." Cung Bắc Danh nói: "Mẹ tôi làm canh gà hoành thánh với há cảo áp chảo."

Trương Tư Dư thường xuyên qua nhà họ Cung ăn cơm, cũng không thấy có vấn đề gì. Dù nhà họ Trương có thuê giúp việc đến nấu cơm, nhưng

ba anh em nhà họ vẫn có đến nửa thời gian ở lại nhà họ Cung. Cung Bắc Danh không khỏi cười toe.

Hôm nay hắn phải nhắm đúng lúc cô nhóc hay gây chuyện Trương Tư Triết kia khôngở đây, đi thi đấu bên ngoài.

Nhóc phiền phức Trương Triết Hạn cũng đi vắng, tham gia trại hè với em trai Cung Tuấn của hắn.

Trương Tư Dư không biết ý đồ nham hiểm của Cung Bắc Danh, vẫn không rút tay khỏi tay hắn, anh cũng lười so đo, đọc sách bằng một tay, làm bài cũng bằng một tay.

Trái lại hại nữ sinh ngồi sau họ đã nghiên cứu hai bàn tay nắm chặt của hai người cả buổi.

Rồi lại nhìn khuôn mặt mê mẩn của Cung Bắc Danh. Hai người nhìnnhau, cùng nở nụ cười hóng chuyện.

Tối đó, Trương Tư Dư đến nhà Cung Bắc Danh như đã hẹn. Hôm nay chỉ có hai ngườihọ ở nhà, Liễu Triêm còn làm riêng cho Trương Tư Dư một bát chè dương chi cam lộ.

Cung Bắc Danh cố ý hỏi mẹ mình: "Sao chỉ làm cho Trương Tư Dư mà không có của con? Mẹ, ai mới là con ruột của mẹ thế?"

Liễu Triêm trợn mắt, "Không phải con không thích ăn thứ này sao?" Liễu Triêm vừanói xong, lập tức quay lưng vào bếp.

Cung Bắc Danh cũng chỉ rảnh rỗi quấy một tí, hắn rất vui khi mẹ mình đối xử tốt với Trương Tư Dư. Dù Trương Tư Dư vẫn chưa gả qua đây, nhưng trong lòng hắn, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Quan hệ mẹ

chồng chàng dâu hòa bình thế này, là hạnh phúc trọn đời của một Alpha.

Nhưng hắn quay lại nhìn, phát hiện Trương Tư Dư tưởng mình nói thật, anh lấy một chiếc bát con, chuẩn bị chia cho hắn một nửa.

Cung Bắc Danh đảo mắt, "Tôi không thích món này, ăn thử cho biết thôi." Hắn vừa nói vừa sáp lại gần Trương Tư Dư, giả vờ lơ đễnh nói: "Cậu cho tôi một miếng là được."

Trương Tư Dư ngơ ngẩn, dùng thìa của mình múc cho hắn một miếng. Cung Bắc Danh không nhận thìa, nghiêng thẳng người qua ăn.

Đúng là dương chi cam lộ mẹ hắn làm, cực kỳ ngọt. "Cũng được." Hắn bình tĩnh đánh giá.

Lúc này Trương Tư Dư mới nhận ra, anh rụt thìa lại. Rõ ràng Cung Bắc Danh cũng chưa làm gì, mà mặt anh đã hơi nóng.

Hai người ăn cơm xong cùng vào phòng học.

Trương Tư Dư là học sinh ngoan, có bài môn nào làm môn đó. Cung Bắc Danh lại suốt ngày chơi đánh du kích với giáo viên, hắn thấy bài nào có ích mới làm, không thì không làm.

Nhưng hắn đang làm poster cho câu lạc bộ giúp Trương Tư Dư, còn là poster thủ công.

"Trưởng câu lạc bộ các cậu có bị khùng không?" Cung Bắc Danh vừa làm vừa nói: "Thời đại nào rồi còn đòi vé poster thủ công, có biết thời gian của cậu đáng quý thế nào không hả?"

Trương Tư Dư làm bài tập tiếng Anh bên cạnh, anh ngậm một miếng bánh nhỏ trong miệng, mơ hồ nói: "Cậu ấy thấy tự tay làm có cảm giác hoài cổ hơn."

Cung Bắc Danh muốn trợn mắt, nhưng tầm mắt lại dán vào khuôn miệng đang nhai bánh của Trương Tư Dư.

Hắn nhìn Trương Tư Dư làm bài tập cũng thấy đáng yêu, bảo sao người ta nói "thắp đèn ngắm mỹ nhân".

Dưới ánh đèn, Trương Tư Dư đúng là càng ngắm càng đẹp.

Hắn không nói gì nữa, ngồi nhìn Trương Tư Dư làm bài tập cũng rất tốt.

Đến khi Cung Bắc Danh vất vả làm poster xong, đang muốn gọi Trương Tư Dư, bỗng phát hiện người này vẫn nắm bút ngủ cạnh mình từ lúc nào.

Trương Tư Dư nằm bò trên đề, má phồng lên, miệng khẽ mở, cây bút trong tay vẽ một vòng tròn lên giấy, mấy chữ cuối cùng toàn là viết bừa.

Cung Bắc Danh nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ tối.

Hắn nhẹ nhàng rút tờ đề bên dưới ra, làm tốt hai bài còn lại giúp anh.

Cung Bắc Danh đợi đến chín rưỡi, Trương Tư Dư vẫn chưa dậy.

Hắn bèn bế Trương Tư Dư lên, vừa ra cửa đã đụng mặt mẹ mình, cô chưa kịp nói gì đã nghe tiếng hắn "xuỵt".

"Tư Dư ngủ rồi, con bế cậu ấy lên phòng ngủ một lát." Cung Bắc Danh bình tĩnh nói, dứt lời, hắn bế Trương Tư Dư lên tầng hai.

Trương Tư Dư tựa vào lòng Cung Bắc Danh, hai bắp chân thon dài khẽ đung đưa.

Liễu Triêm nhíu mày nhìn, thầm nghĩ, có phải con trai mình ôm Tư Dư nhà người ta hơi quen tay quá không?

Khi Cung Bắc Danh đặt Trương Tư Dư lên giường, hắn cũng chỉ muốn cậu nằm nghỉ một lát.

Nhưng hắn ngồi cạnh giường không bao lâu đã không nhịn được, đặt một nụ hôn phớt, rất nhẹ, lên mặt Trương Tư Dư.

Đây là lần đầu tiên hắn hôn trộm Trương Tư Dư.

Khi họ còn nhỏ, ở nhà trẻ, hắn muốn độc chiếm Trương Tư Dự, trở thành người bạn duy nhất của anh, nên hắn đã hùng hồn hôn chùn chụt hai phát lên mặt Trương Tư Dư, ngay trước mặt các Alpha trong nhà trẻ.

Hôm đó, những Alpha kia khóc lóc bỏ về.

Giờ đã trưởng thành, hắn trở thành một chàng trai mười tám tuổi tuấn tú, Trương Tư Dư cũng là Omega dịu dàng nhiều người thầm mến.

Hắn không thể mặc kệ tất cả nói rằng, Trương Tư Dư là của hắn, chỉ được chơi với hắn.

Hắn không biết Trương Tư Dứ có thật sự sẽ thuộc về mình không.

Nhưng hắn yêu Trương Tư Dư, như yêu một đóa hoa hồng, dù cuối cùng đóa hoa đó có trồng trong vườn của hắn hay không, hắn cũng bằng lòng chăm sóc nó, bảo vệ nó mãi mãi.

Cung Bắc Danh chậm rãi đứng lên, hắn đắp chăn giúp Trương Tư Dư rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Còn không ra ngoài nữa, chắc Liễu Triêu sắp xông vào rồi.

Rất lâu về sau khi hắn và Trương Tư Dư ở bên nhau, hắn mới biết khi hắn hôn Trương Tư Dư, anh đã tỉnh rồi.

Nhưng lúc đó hắn không biết, tiếng tim đập rộn ràng của hắn đã át tiếng hít thở hỗn loạn của Trương Tư Dư.

TOÀN VĂN HOÀN!!!

------oOo------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112