[Chương 71: Ngày chủ nhật (Phần 11)]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữ vững thái độ kính trọng bà xã, anh đành im mà nhường phần thắng về cho cậu. Nhờ vậy, mọi chuyện dường như ổn thỏa hơn mấy phần.

Sau khi giận dữ xong, cậu cũng dịu xuống đôi chút. Trong chốc lát, đôi trẻ đã bình an đến được bệnh viện Bangkok rồi.

"Dạ thưa, mọi chuyện là như thế đó dì Aya ạ!"

Như đã hiểu sơ sơ qua lý do có mặt của anh và cậu, dì Aya đành phải rối rít cảm ơn:

"Cảm ơn hai đứa. Dì cảm ơn nhiều lắm. Cảm ơn hai đứa cảm ơn hai đứa!"

Ngại vì dì ấy quá khách sáo, cậu từ từ tiến lại gần, vỗ vỗ vai an ủi cùng với giọng điệu dịu dàng, thả nhẹ giọng thướt tha:

"Dạ dì ơi, không có chi đâu dì. Tụi con cũng là bạn học của Minon, anh này thì cũng là giảng viên của bạn ấy nên đến thăm là chuyện thường tình thôi ạ. Dì không cần phải khách sáo như thế với tụi con đâu, thưa dì"

Sau đấy, cậu lui mình về phía cuối chân giường.

Lúc này, anh quay sang, hỏi nhỏ cậu nhằm mục đích xem dò đối phương đã hết giận hay chưa. Cùng với điệu bộ nũng nịu cầu xin, anh nói:

"Bé nói chuyện với dì ấy ngọt ngào, nhẹ nhàng như thế, nhưng bé lại dữ dằn với anh là sao? Bé chưa hết giận anh đúng không? Thôi mà, thương thương, xin lỗi mà. Hứa, lần sau không nhây nữa đâu mà. Cho anh xin lỗi, bé thứ lỗi cho anh điiiiii"

Lập tức, cậu trả lời một cách bình thản:

"Có gì thì để về nhà rồi nói, ở đây tôi không muốn làm lớn chuyện đâu nhé. À mà khoan... Anh nghĩ... Anh còn có lần sau để nhây sao...???"

Chưa kịp trả lời, anh đã bị chặn họng bởi tên Arthit kia:

"Dạ dì ơi, tụi con ở đây trông chừng Minon được rồi. Dì Aya cứ về nhà đi nhé. Khi nào Minon tỉnh thì tụi con báo sau ạ. Hay bây giờ con đưa dì về nha"

"Dì không sao, dì lo cho con bé được mà"

Tuy nói vậy, nhưng sắc mặt của dì đã tái mét vì lo lắng cho đứa con gái duy nhất kia. Dì lo đến mức lã mồ hôi hột, mặt thì lại xanh lè như thể không còn một giọt máu nào cả.

"Con thấy mặt dì có vẻ không ổn ấy ạ! Để Arthit con đưa dì về nhé!?"

Góp sức thêm cho Arthit, anh lên tiếng:

"Dạ dì, tụi con lo cho con bé được. Dì cứ an tâm mà về nhà đi ạ!"

Tiếp thêm lửa, cậu thêm vào vài lời:

"Dạ, dì tin tưởng ở chúng con. Chúng con là bạn của nhau, coi sóc nhau là chuyện bình thường thôi ạ. Dì cứ việc an tâm nhé!!!"

Hơi dè dặt, dì Aya lấp lửng, nói:

"Nhưng... Nhưng mà..."

"Dạo không sao thật mà dì Aya! Chúng con sẽ làm thật tốt nhiệm vụ được giao! Còn bây giờ, để con đưa dì ra xe nhé!"

"Ừm... Dì cảm ơn con nhé, Arthit!"

Cuối cùng thì cũng thuyết phục được dì ấy rồi. Sau đó một lúc, hắn đưa Dì Aya về nhà, để giờ đây trong phòng bệnh, chỉ còn lại bệnh nhân Minon, anh và cậu mà thôi.

Nhân tiện không có ai, Minon thì chưa tỉnh lại, anh giở trò. Chạy lại phía cậu, anh "xà nẹo xà nẹo" vào thân người con trai kia, giọng cứ thế mà nũng mà nịu:

"Bé à, bé tính khi nào mới hết dỗi anh đây hở? Bé không tội anh à? Thôi mà thương thương mà! Nha nha nha! Tha lỗi cho anh đi mà! Xin lỗi bé nghìn lần luôn ấy! Bé bà xã à, mong bé thứ lỗi cho anh ạ!!!"

Không kịp chặn những lời đường mật của người đàn ông đó, cậu bất lực nhìn anh, thở dài rồi nhắc nhở một cách dịu dàng bất thường:

"Anh làm cái gì thế hả? Ở đây còn có Minon đó biết không? Anh không sợ cậu ấy nghe thấy chúng ta nói chuyện à?"

Không chần chừ, anh ôm rồi xoa xoa cái bụng sữa dừa đó mấy cái, miệng thì nói:

"Nhưng mà... Em ấy chưa tỉnh lại cơ mà!? Sao mà em ấy có thể biết được cơ chứ, đúng không nào?"

Phản biện một cách mạnh mẽ, cậu nói với giọng điệu chắc nịch:

"Anh không nghĩ đến trường hợp là cậu ấy đã tỉnh rồi, nhưng khi nghe chúng ta nói chuyện như thế, cậu ấy không dám mở mắt ra mà chứng kiến à?"

Bị thuyết phục một cách dễ dàng, anh đáp lời:

"Ừ ha, không nghĩ ra. Mà nếu bị phát hiện thì có gì phải sợ nhỉ? Nếu bé muốn, anh có thể đợi bé tốt nghiệp rồi chúng ta công khai, hoặc nếu tốt nghiệp lâu quá, anh có thể công khai ngay bây giờ luôn đấy! Nếu bé muốn, anh sẽ chiều ngay!!!"

Cười cười, dường như đã hết giận đôi phần, cậu đáp:

"Thật hết nghĩ nổi anh mà! À mà... Tự nhiên em nhớ ra một chuyện..."

Không biết nghĩ gì, nhưng sau đó, cậu lại quyết định im lặng:

"À mà thôi, để về nhà rồi em nói sau, ở đây có vẻ không thích hợp cho lắm ấy nhỉ?"

"Ừm ừm, sao cũng được, anh nghe theo lời bé mà!"

Vừa đúng lúc này, Mild đã đến bệnh viện. Vừa bước vào phòng, trước mắt Mild là một cặp đôi đang ôm nhau mà ngọt ngào trước thế giới này. Không thể nói gì hơn, Mild đành che mắt rồi nhắc nhở:

"Ể ể, ô hổ! Hai người có thể bớt ngọt ngào đi được không hả? Nơi đây là chốn bệnh viện, không phải là nhà đâu mà hai người âu yếm nhau như thế! Với cả hai người cũng chưa công khai đâu đó, nếu mà bị đồn thổi thì thầy và Gulf mày sẽ giải thích làm sao với trường đây?"

Tuy nói là vậy, nhưng trong lòng Mild lại là ý nghĩ khác mà không nói ra thành lời:

"Haizz, khỏi cần công khai cũng được, tại vì sinh viên của nguyên khoa đều biết là hai người yêu nhau rồi mà, lại biết hai người về chung nhà nữa cơ đấy! Cũng tại thằng Gulf sơ suất mà quên tắt mic, tắt camera làm chi, để khiến cho nguyên một khoa mình biết hết chuyện vậy trời ạ! Thật là thất trách đó, Gulf à...!!!"

Hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, cậu trả lời lại tên Mild:

"Ừm ừm, tao biết rồi, tao biết rồi. Sau này sẽ không như thế nữa nhé!"

Xong xuôi, anh cũng nghe lời mà không ôm cậu nữa.

Đợi chờ một hồi sau, cậu thăm dò ý kiến đối với anh ông xã của bản thân mình:

"Anh! Nãy giờ chắc cũng khoảng đến giờ Minon sắp tỉnh rồi đó, anh có thể đi mua cháo ở canteen(*) cho cậu ấy được chứ?"

(*)Canteen: ở Việt Nam mình hay viết nó lại thành "căn tin" á mọi người, đọc như cách viết luôn á.

Không biết là cậu đã hết dỗi hay chưa, anh đành phải chiều chuộng vị bà xã này thôi:

"Tuân lệnh bé yêu! Anh đi ngay đây! Chờ anh một chút, anh lên liền đấy nhé!"

Anh ngay lập tức, ba chân bốn cẳng chạy đi mua liền.

Lúc này trên phòng, Mild chỉ muốn thốt lên rằng:

"Tao mệt mỏi với hai vợ chồng son nhà bây quá rồi đấy nhá!"

Đang đi đến canteen, giữa chừng thì gặp Arthit đã vào đến sảnh bệnh viện, anh ngoắc ngoắc tay, tỏ ý chào hỏi.

Nhân cơ hội tốt đang đến, hắn nhanh nhảu mà chạy theo anh đi mua cháo luôn. Nhưng thực chất, hắn không tỏ rõ thiện ý trong lòng chút nào cả!

Mua xong, trên đường đi lên lại phòng bệnh, hắn suy nghĩ xem mình có nên hỏi anh hay không. Thấy hắn ấp a ấp úng, anh chủ động đề nghị:

"Em có gì thắc mắc mà cần lời giải đáp của tôi thì em cứ nói ra đi, nếu trả lời được thì tôi sẽ trả lời cho em biết nhé! Đừng có ngại, toàn là thầy trò với nhau không thôi mà!"

Như được sự đồng ý từ phía người đàn ông kia, hắn ngập ngừng, e ngại mà hỏi nhỏ, vừa đủ để hai người cùng nghe:

"Giảng viên Mew à, cho em xin được mạn phép hỏi nhé, tại câu hỏi này nó cũng hơi kì á. Nhưng mà... Cho em được hỏi... Giảng viên và thằng Gulf phòng em á, có thật sự là đang quen nhau? Có đang yêu nhau? Có đang sống cùng một nhà chứ...???"

GÓC NGOÀI LỀ

Xin lỗi cả nhà của mình nha, mình bận nên lên truyện trễ quá trời luôn ấy ạ! Mong mọi người thông cảm nha!

Chúc mọi người ngủ ngon/buổi sáng tốt lành nhé! Yêu gia đình nhỏ của mình nhiều lắm á, ố là laaaaa❤❤❤



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net