[Chương 72: Ngày chủ nhật (Phần 12)]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thốt ra lời đó, Arthit phải tự suy nghĩ lại với bản thân mình rằng:

"Haizz, Arthit à, mày thật là dũng cảm. Hôm nay, mày ăn gan trời đúng không hả? Mày phải được trao giải Nam Vương Dũng Cảm của năm đấy Arthit!"

Thoạt đầu nghe qua, anh có vẻ hơi bất ngờ, vì không nghĩ đến việc hắn sẽ hỏi về chuyện tình cảm của bản thân và cậu. Lấy lại một chút bình tĩnh, anh vẫn tươi cười, nhưng nụ cười có vẻ hơi sượng một chút. Hồi sau, anh quyết định nói thẳng vấn đề chính với Arthit:

"Đúng. Chúng tôi đang yêu nhau. Tôi yêu em ấy là sự thật. Em ấy sống ở nhà tôi cũng là sự thật. Em còn gì cần giải đáp chứ, Arthit?"

Sốc nặng, hắn thật sự quá khích. Một chút, một chút xíu nữa thôi, hắn sẽ la làng cho khắp ngỏ ngách trong bệnh viện Bangkok đấy biết rằng:

"Giảng viên Mew Suppasit và cậu sinh viên năm ba Gulf Kanawut đang yêu nhau rồi, mọi người ơi?!!!"

Nhưng không, hắn đủ tỉnh táo để biết rằng, nếu mình nói ra lời đó thì đầu rơi khỏi cổ mất, nên hắn cũng kịp dừng đúng lúc!

Hơi thắc mắc một chút, anh hỏi ngược lại:

"Nhưng sao... Hôm nay, em muốn biết chuyện này vậy chứ...?"

Hắn quyết định nói thẳng về chuyện cũ ngày hôm qua:

"Dạ thì là... Mà thầy đừng có trách mắng em nha!"

Bị lý do kia thu hút, anh đáp:

"Rồi rồi, tôi sẽ không trách mắng gì em cả, Arthit ạ!"

Được sự đồng ý từ phía người giảng viên kia, hắn rụt rè hồi đáp:

"Dạ thì là... Hôm qua, bọn em có call với nhau để làm quen và thảo luận chỗ làm kịch bản. Đang thảo luận giữa chừng thì Gulf nó bảo có việc, rồi sau đó... Nhưng thằng Gulf nó chưa có tắt camera lẫn tắt mic thầy ơi! Sau đó thì, tất cả sinh viên của khoa em đều thấy, hai người ôm ấp, âu yếm mà hôn hít nhau trong phòng ngủ, lại còn "ông xã, bà xã" nữa ạ. Nên... Nên... Hôm đó, xem như là khoa em biết hết chuyện của hai người rồi. Hôm nay, em hỏi lại nhằm xác nhận xem có đúng hay không thôi ạ...!!!"

Nói thật, ngay bây giờ anh muốn kiếm một cái hố để chui vào! Ối giời ơi, toàn bộ hành động ngọt ngào của bản thân và bé bà xã đã bị phát hiện bởi đám sinh viên trong trường. Haizz, rồi cậu sẽ cảm thấy ra sao đây chứ?

Hơi đỏ tai một chút, anh trả lời:

"Ừm... Ừm... Thầy hiểu rồi. Hóa ra, các em đã biết hết, vậy mà thầy cứ tưởng... Haizz..."

Quyết định thăm dò độ chính xác của chuyện tình cảm kia đã làm cho khoảng không gian lúc này trở nên rơi vào sự im bặt. Nó làm cho con người lạnh lẽo mà đến nỗi rùng mình vì sự cô đơn nó mang đến.

Ngay bây giờ, họ chỉ biết lẳng lặng mà đi về phía phòng bệnh trong sự ngượng ngùng đến tột độ.

Vừa đến phòng, phát hiện Minon đã tỉnh lại, Arthit ghẹo gan mấy câu:

"U cha, cô gái vàng, gái bạc trong làng rượu bia đã thức giấc rồi à? Chẳng hay, đại tỉ đây có muốn cùng ta đi thưởng thức rượu ngon một chuyến nữa không đó hả?"

Vừa tức vừa muốn cười, cô mắng mỏ lại hắn:

"Nè he, mày he, do tao còn mệt nên tao không chửi nhá. Với cả nể mặt có giảng viên ở đây đấy, nên tao sẽ không chửi mày đâu con. Đợi khi nào mà tao khỏe đi ha, tao với mày solo 1×1 xem ai thua ai nhé, Arthit!"

Phải nể sợ trước độ giang hồ và chịu chơi của cô nàng Minon, hắn cười cười. Nhường nhịn người bệnh một chút, hắn thấp giọng lại, đáp trả cùng với giọng điệu trong các phim Hong Kong thời xưa:

"Thôi thôi, tại hạ xin được cáo lui. Tại hạ xin chúc vị huynh đài mau mau bình phục nhé, để có người còn bầu bạn với ta mỗi khi thưởng thức rượu thơm nữa đấy!!!"

Thấy Minon như sắp chửi đổng cả lên, cậu vào can:

"Thôi nào. Cháo đâu? Cháo đâu? Đưa cho em mau đi, em đút cho nó ăn, thưa giảng viên Mew!"

Ngoan ngoãn cộng nuông chiều, anh hạ thấp người, dâng phần cháo ấm nóng kia về phía cậu.

Trong đầu anh suy nghĩ, ngay bây giờ, mình có nên công khai luôn không nhỉ? Và rồi, anh tự biểu quyết:

"À mà mấy em nè, tôi muốn nói với mấy em rằng... Rằng..."

Đột nhiên, cô phấn khích vì cô nghĩ rằng, lần tới giảng viên Mew sẽ cho đề dễ một chút. Nhanh chóng, cô hỏi:

"Rằng gì, thưa giảng viên? Thầy nói nhanh đi ạ! Bọn em hóng quá!"

Dõng dạc, anh tuyên bố:

"Tôi và em Gulf đang quen nhau. Đang yêu nhau. Nên là... Mấy em đừng có thắc mắc về chuyện này nữa đấy nhé!"

Mặt đỏ nhanh chóng, cậu quay sang, trừng mắt rồi nhìn anh trong mơ hồ dâng cao.

"Úiiiiiii, cuối cùng thì cũng chịu công khai rồi đấy à? Xin lỗi thầy và mày nha, thật ra là nguyên khoa mình biết hai người quen nhau từ hôm qua rồi cơ, đang chờ cho hai người chủ động công khai bằng lời thôi đấy nhá!!!"

"Ủa, sao mày lại biết tao đang quen... Sao mày lại biết chuyện này hả, Minon?"

Đang theo đà phấn khích, cô tính nói hết sự việc ra. Nhưng... Bỗng ai đó đã đút một thìa (muỗng) cháo vào miệng mình, khiến cô không nói được. Tiếp sau đó, có một giọng nói được cất lên trong căn phòng:

"Ăn đi con nhỏ này, lo mà nhiều chuyện hoài đi nhé! Tao là chủ chốt của phòng, đại diện của khoa, để tao tường thuật lại cho. Còn bây giờ, nhiệm vụ của mày là ăn hết phần cháo này giúp tao một cái!!!"

Bỗng dưng, cô nghe lời hắn quá độ mà ngoan ngoãn ăn phần cháo đó.

Tiếp sau đó chừng vài chục giây, hắn quyết định thay mặt cho cô mà tường thuật lại sự việc ngày hôm qua cho cậu hiểu.

Sau khi nghe được ngày hôm qua mình đã bất cẩn như nào, nói trắng ra, cậu là đang muốn tìm một cái hố thật sâu để nhảy xuống, nhằm mục đích không phải đối mặt với sự nhục nhã đội quần này!

Một sự trùng hợp bất ngờ diễn ra, cả ba người sinh viên kia đồng thanh mà nói:

"Chúc mừng hai người đã đến được với nhau. Hãy sống thật hạnh phúc đấy nhé!"

"Khi nào có đám cưới thì nhớ mời chúng em nha thầy. Chúc hai người sớm cưới nhau nha!"

"Cảm ơn thầy đã đến và làm cho thằng Gulf trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Em thật sự cảm ơn thầy. Mà Gulf nè, sau này có người chăm sóc rồi đấy, đừng có mà quậy quạng, coi chừng bị người ta đá ra đường đấy nhá. Tuy là bạn thân của mày nhưng tao sẽ không chứa chấp mày đâu, con ạ! Nói chứ, sống thật hạnh phúc nha!"

Trầm lắng lại tiếp tục diễn ra. Thật sự ngay bây giờ, cậu muốn òa khóc lắm! Khóc vì xúc động! Khóc vì tình thương của mọi người dành cho mình và anh! Cậu thật sự rất trân quý những phút giây ý nghĩa thế này!

Thay lời bé bà xã đang quá đỗi xúc động, anh liền lên tiếng cùng với một ý nghĩ tuy cô đọng, hàm súc nhưng nó lại mang theo 100% là sự chân thành đến từ trái tim của người đàn ông cao to đấy:

"Tôi thật sự... Rất cảm ơn các em. Chẳng biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn đó. Vì tôi cứ nghĩ... Các em sẽ nghĩ xấu về mối quan hệ giữa nam với nam như thế này! Tôi rất sợ! Tôi không sợ cho bản thân mình bị ảnh hưởng, tôi sợ em ấy sẽ bị những lời nói lăng mạ từ phía người đời mà từ đó buồn thảm, rơi vào trầm tư! Tôi thật sự rất sợ khi nhìn thấy cái cảnh, người mình thương lại rơi nước mắt vì mình! Và cũng vì, tôi thật sự thương em ấy. Trước đây, tôi cứ nghĩ các cô gái cũ là người mình yêu cuối cùng, cho đến khi gặp được em ấy-Gulf Kanawut. Em ấy như định mệnh của đời tôi! Em ấy dạy tôi cách kiên nhẫn, dỗ dành. Dạy tôi phải biết nhẫn nhịn, nuông chiều một người! Em ấy cho tôi rất nhiều thứ! Và ngày hôm nay, khi tôi công khai và được sự ủng hộ của các em, tôi thật sự rất xúc động. Không biết nói gì hơn người hai tiếng CẢM ƠN mấy em cả. Đó là tất cả sự chân thành của tôi rồi."

Lời nói của anh như vô tình làm cậu muốn khóc to hơn nữa.

Ngay bây giờ, cậu như thương người đàn ông trước mặt mình hơn gấp bội lần-Người đàn ông của cuộc đời cậu-Định mệnh của cậu, anh chàng mang tên-Mew Suppasit Jongcheveevat.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net