Chương 57: Bạch Vân giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Nhã khẽ rũ mắt, tay chưa từng có ý định buông tay Huyền Vũ, nhẹ giọng quát:

- Tiểu Lục, tới đây.

Hoa Mộc Thiên Linh nhận lệnh, trở thành một vệt sáng màu lục nhạt qua tay cô xuyên thẳng vào cơ thể Tây Môn Huyền Vũ.

Bích Đế không ngăn cản. Nàng biết hiện tại ngăn cản cũng chẳng được gì. Ngược lại nàng lại lo lắng nhiều hơn. Nàng nhìn ra được thể trạng Thiên Nhã hiện tại quá yếu, sợ là chưa thực hiện ma pháp xong đã không chịu nổi mà gục mất.

Thiên Nhã còn biết rõ thể trạng của mình gấp mấy lần. Điều động cho Hoa Mộc Thiên Linh hoạt động hết mức, cô thuận tay lấy ra một lọ trắng nhỏ, dốc toàn bộ vào miệng, khó khăn nuốt xuống. Dường như ngay cả thuốc này đều không có mấy tác dụng, sắc mặt cô vẫn không ngừng xấu đi, trắng bệch không còn một mảnh huyết sắc.

Cô cắn răng làm liều, tiếp tục lấy thêm một lọ khác nuốt xuống. Hình như vẫn không có tác dụng gì nhiều.

Cô nhíu chặt mày, nhìn xuống chàng trai đang khó chịu nằm kia lại càng thêm cố chấp. Hôm nay dù sao cũng không bỏ mạng được, vậy thì giá gì cô cũng dám trả.

Xác vỏ lọ thuốc thứ năm vứt xuống sàn, thể trạng cô cuối cùng cũng khá hơn một chút. Một tháng một lọ, một ngày liền quăng đi nửa năm. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến Huyền Vũ cuối cùng cũng ổn định lại khiến cô cảm thấy vô cùng đáng giá.

Đút thêm cho anh một liều thuốc an thần, cô lảo đảo đứng dậy muốn rời đi. Nếu để anh tỉnh lại mà thấy cô như thế này sẽ đau lòng. Cho dù là sau này anh có biết cũng không sợ, vì khi đó cô chưa chắc còn ở chỗ này rồi.

Mắt cô đã hoa lên, dù cho Hoa Mộc Thiên Linh nhất mực dịu đỡ cũng không thể đứng vững. Cô ngồi xụp xuống sàn, cố gắng lấy thêm một lọ thuốc khác dốc xuống. Có điều thuốc còn chưa đến miệng, tay đã vô lực buông xuống, đầy viên trắng nhỏ theo đó mà rơi vãi khắp nơi. Tự mắng bản thân vô dụng, cô lần nữa chống tay ngồi dậy, hôm nay dù có lết cô cũng phải lết khổ chỗ này.

Ý thức ngày càng mờ nhạt, cô chỉ loáng thoáng nghe được Tiểu Lục gọi mình. Sau đó là Bạch Phụng cũng trở lại, cô mới hoàn toàn ngất đi. Bạch Phụng trở về, Phong Loan chắc cũng về rồi, Huyền Vũ vậy sẽ không sao nữa.

------------sáng hôm sau--------------

Vòng ba bán kết trận đầu Bạch Vân giáo gặp Hỗn Nguyên học viện.

Tây Môn Huyền Vũ vì liều thuốc an thần đêm qua còn chưa tỉnh lại. Hỗn Nguyên học viện ra sân vẫn giống hôm qua, chỉ là thay Tây Môn Huyền Vũ bằng Hải Tinh đối chiến.

Bạch Vân giáo ấy vậy mà... không một ai xuất hiện.

Khán đài không ít lời xì xào. Nghe nói sau đêm qua, dịch quán Bạch Vân giáo không còn một bóng người, đồ đạc cũng đã được chuyển đi hết. Bạch Vân giáo lẽ ra nắm chắc top 3, thậm chí cơ hội quán quân cũng không thấp, vậy mà lại bỏ thi đấu trận bán kết.

Giờ thi đấu đến, Bạch Vân giáo không có mặt tất nhiên bị xử thua. Hỗn Nguyên học viện vì thế không đánh cũng thắng.

Trận sau buổi chiều là Huyết Minh học viện với Hắc Long thần điện, có thể coi như một mất một còn, chỉ cần bên nào toàn thắng, bên đó nhất định tiến vào trung kết không cần xem xét.

Hàn Nhã Phi không để tâm được nhiều đến vậy. Nhã Nhi đột nhiên biến mất, hẳn là đã gặp chuyện gì rồi. Bạch Vân giáo đột ngột triệu tập toàn bộ đội ngũ dự thi trở về, rốt cuộc là có âm mưu gì?

Một điều bất ngờ khác, Hắc Long thần điện cũng rút toàn bộ, chấp nhận từ bỏ thi đấu, nghiễm nhiên để Huyết Minh học viện đánh trung kết.

Hàn Nhã Phi sắc mặt ngày càng kém, quả nhiên là có âm mưu. Tranh bá tốt nhất nên sớm kết thúc, cô cũng sẽ không còn ràng buộc nữa để rời khỏi chỗ này.

---------Bạch Vân giáo-----------

Căn phòng khá tối lại không chút nào ngột ngạt. Cửa sổ là nơi có nguồn sáng duy nhất đã bị che rèm, thỉnh thoảng vẫn bay lên vì một cơn gió nhẹ. Cô gái nhỏ khó khăn mở mắt, mơ hồ một lúc mới tỉnh hẳn. Chỗ này, hẳn là Bạch Vân giáo rồi.

Bên cạnh cô, một cậu trai một thân trắng bạch vẫn luôn túc trực. Vừa thấy cô tỉnh, cậu đã chạy tới kiểm tra lại một lượt mới hỏi:

- Ngài thấy thế nào rồi?

Thiên Nhã lắc đầu tỏ vẻ không sao, hỏi:

- Ta nằm đã bao lâu rồi. Cơ thể có chút ê ẩm, chắc thời gian cũng không ngắn.

Bạch Phụng hơi nhíu mày, rất không hài lòng nói:

- Ngài bán đi nửa cái mạng, nằm nhiêu đó thời gian còn quá ngắn đấy.

Thiên Nhã bất đắc dĩ cười cười, chống tay ngồi dậy hỏi:

- Vậy rốt cuộc là bao lâu rồi?

Bạch Phụng đành thở ra một hơi, dù bất mãn cũng đáp lại:

- Ta đã nói là không lâu, vừa tròn một tháng.

Thiên Nhã không nói, hướng ra phía cửa sổ. Đã một tháng rồi. Nói vậy tránh bá đã sớm kết thúc, đến lúc làm chuyện nên làm thôi.

Bạch Phụng vốn không muốn làm Thiên Nhã lo lắng, nhưng chuyện không thể mãi dấu đành lên tiếng:

- Bán kết vòng ba cả Bạch Vân cùng Hắc Long đều từ bỏ thi đấu, trung kết Hỗn Nguyên học viện thắng. Tuy nhiên Chủ nhân của Tiểu U ngay sau đó liền mất tích, Huyền Vũ nghe nói không nói năng gì, có lẽ bị sốc chuyện ngài đêm đó, thi đấu hai bên bị thương khá nặng, Huyết Minh học viện chết một người.

Thiên Nhã nhẹ gật đầu, chuyện này vốn cũng nằm trong dự đoán của cô. Bạch Phụng tiếp tục nói:

- Đám người sư huynh của ngài nghe nói bị lão già để ý, khi mới về đã phạt không nhẹ, thời gian qua vì ngài chưa tỉnh lại nên bị Nhu Thần nữ kia chèn ép không ít.

Thiên Nhã quay đầu lại, mắt ánh lên một tia lãnh khí. Hay cho Diệp Nhu chết tiệt lại dám động đến người của cô. Còn có lão già kia lại trong lúc cô hôn mê mà phạt người của cô. Lão là đang coi thường lời nói của cô?

Cô bước xuống giường, khoác lên mình bộ áo bào Bạch Vân trắng bạc, không thu lại Bạch Phụng mà trực để cậu hộ tống phía sau. Ngủ lâu như vậy, đến chào hỏi một câu sẽ đúng lễ nghĩa hơn.

Đại sảnh ồn ào đầy tiếng mỉa mai, rõ nhất vẫn là một giọng nữ cao vút:

- Ta nói Tả hộ pháp. Các ngươi từ khi nào lại vô dụng đến như vậy? Một cái tranh bá đã không thể hoàn thành, nhiệm vụ gần đây lại không cái nào không thất bại. Đám người làm không được việc như vậy, nuôi không phải rất tốn cơm sao?

Khải Hiên dù giữ nét mặt bình tĩnh, một tay vẫn đang đặt sau lưng đã nắm chặt. Nhã Nhi một tháng không tỉnh đã khiến anh lo lắng đến phát cáu, Diệp Nhu này liền hết lần này đến lần khác phá đám, không chỉ khiến anh không thể đến thăm Nhã Nhi, còn khiến nhiệm vụ gần đây liên tục thất bại. Cũng vì thế mà Hoàng Thanh Liên vốn là thần quan liền bị giáng xuống vệ nữ, mà Hàn Vân Hy vốn là Lãnh sứ lại bị hạ xuống tam đẳng sứ giả, thậm chí không biết bị lưu chuyển đi chỗ nào. Anh không phải không muốn phát tiết, chỉ là Diệp Nhu này luôn được giáo chủ ưu ái, sợ là Nhã Nhi cũng phải nể nang đến ba phần, anh nếu ngu ngốc chống đối, lão già khẳng định sẽ không tha cho bọn anh.

Diệp Nhu thấy Khải Hiên không có phản ứng gì nhiều liền được đà tiếp tục khích tướng:

- Ài... Dù sao cũng không trách được các ngươi. Có trách cũng nên trách Hàn Tiểu Nhã quá vô dụng, làm ăn không nên thân liền kiếm cớ dưỡng bệnh, làm con rùa rụt đầu cả tháng trời. Loại chủ tử lại đem thuộc hạ đỡ đạn như vậy quá vô dụng, không xứng chút nào.

Hoàng Thanh Liên vẫn đứng sau Khải Hiên đã sớm muốn phát hoả. Cô mặc kệ Diệp Nhu muốn nói họ cái gì, nhưng không được phép xúc phạm Nhã Nhi. Hộ pháp có thể nhịn, nhưng cô không thể.

Hoàng Thanh Liên mặc cho bị ngăn cản vẫn tiến lên hai bước, trực tiếp đối diện với Diệp Nhu, nói:

- Ta không cho cô cái quyền nói Thần nữ của chúng ta. Khi bắt đầu tranh bá chuẩn bị nhiệm vụ thì cô ở chỗ nào? Cô lấy tư cách gì mà nói Nhã Thần nữ như vậy?

Một tiếng tát giòn giã vang lên kiến cả đại sảnh vốn ồn ào trở lại im lặng đến đáng sợ. Một tiếng nói lạnh nhạt cất lên, cùng với đó là một tầng băng mỏng dần xuất hiện:

- Hỗn láo. Địa vị của Thần nữ không phải cô muốn là có thể xúc phạm. Lập tức lui xuống.

Hoàng Thanh Liên đưa tay lau vệt máu trên khoé miệng, miễn cưỡng lùi về vị trí cũ, mặt cúi thấp vẫn không dấu nổi ý cười trong ánh mắt. Nhã Nhi tỉnh rồi.

Thiên Nhã đảo mắt một vòng, thấy thiếu không ít người mình liền khẽ nhíu mày, rất nhanh sau đó tiến đến chính giữa đại điện, hành một lễ nhỏ, nói:

- Giáo chủ thần vũ. Xem ra một tháng ta không xuất hiện, chỗ này thay đổi không ít nhỉ.

Câu nói của cô vốn là nước đôi, vừa nói Diệp Nhu đang lộng hành, vừa nhắc nhở Bạch Vân giáo chủ về những điều cô đã nói ngày đó. Dám động tay động chân với người của cô, hay lắm. Vậy thì cô đành nhận một trả mười thôi.

Bạch Vân giáo chủ vốn là một con cáo già. Lão luôn cho rằng cô và lão có liên kết huyết thống khó mà phá bỏ, Diệp Nhu kia muốn trung thành thì nên ưu tiên một chút. Lão nói:

- Cánh tả tham gia tranh bá không hoàn thành nhiệm vụ, phạt hạ cấp cùng lưu chuyển nhiệm vụ bên ngoài. Tiểu Nhã, cô có phản đối gì sao?

Thiên Nhã trực tiếp đấu mắt với lão, đôi mắt màu rượu vang ủ thỉnh thoảng lại ánh lên, mang vài tia lệ khí, thậm chí cả sát khí, đáp:

- Không có. Nhưng nếu mạng họ bị ảnh hưởng chỉ vì ai đó phá đám, lúc đó oan có đầu nợ có chủ chắc ngài cũng sẽ không ngăn cản ta.

Băng nguyên tố ngày càng lan rộng khiến toàn đại sảnh không tự chủ mà rùng mình. Ngay cả Diệp Nhu hồi nãy còn lớn lối, hiện tại cũng không tự chủ mà lui lại một bước. Bạch Vân giáo chủ không hề phản đối gật đầu, Thiên Nhã mới lạnh giọng nói tiếp:

- Thuộc hạ của ta thì nên do ta xử lý. Nhu Thần nữ, cô sẽ không vô duyên mà chen vào chứ?

Diệp Nhu còn muốn lên tiếng lại nuốt ngược trở lại. Hiện tại ả dám nói muốn chen vào, không phải đang tiến nhận mình vô duyên sao? Hữu hộ pháp Quang Thiên vốn cùng Diệp Nhu có quan hệ rất tốt, nhìn Diệp Nhu bị bắt nạt cũng muốn nổi giận chất vấn, ai ngờ lời còn chưa kịp buông, Bạch Phụng bên này đã nhìn thẳng hắn nói trước:

- Bạch Vân giáo lớn như vậy chắc sẽ không chứa những thành phần vô phép tắc. Chủ nhân, ngài nói hơi thừa rồi.

Thiên Nhã rất phối hợp đáp:

- Có thể lắm. Nhưng thừa còn hơn không nói. Chỗ này không hợp cho chúng ta xử lý việc riêng.

Nói đoạn, cô quay sang chỗ Khải Hiên, giơ tay ra hiệu, nói:

- Chỗ này không có việc của các ngươi nữa, đi theo ta.

Thiên Nhã rời hẳn, đám người kia mới thở ra một hơi. Nhã Thần nữ một tháng không xuất hiện, vừa xuất hiện liền khiến người ta ngột ngạt như vậy. Hơn nữa tên nhóc một thân bạch sắc kia lần đầu thấy, có lẽ là hộ vệ mới thu nhận lại có thể có khí tức mạnh đến có thể ép người ta không lạnh mà run. Bên cạnh Nhã Thần nữ, quả nhiên toàn người đáng sợ.

Thiên Nhã rời khỏi, lập tức đưa hai người kia đến điện Tả Thần nữ. Chắc chắn sau lưng không có ai theo dõi, cô mới tìm một chỗ ấn Hoàng Thanh Liên ngồi xuống, vận nguyên lực truyền sang cơ thể Hoàng Thanh Liên.

Hoàng Thanh Liên muốn chống cự, Khải Hiên lại lắc đầu. Anh biết Nhã Nhi không chỉ đơn giản muốn chữa thương.

Thiên Nhã một hồi cũng chịu buông ra, mọi chuyện cũng hiểu được ba phần. Một tháng qua xem ra họ cũng ăn không ít khổ.

Cô nhẹ thở ra một hơi, nói:

- Cũng vì em mà mọi người chịu không ít khổ rồi. Lần này em khoẻ lại sẽ ra ngoài một thời gian. Chỉ là mọi người như vậy, em thật có chút không nỡ.

Hoàng Thanh Liên khẽ cúi đầu không nói, vẫn là các cô ảnh hưởng đến Nhã Nhi. Nếu các cô thật có khả năng, Nhã Nhi sẽ không lo lắng đến như vậy.

Khải Hiên im lặng một chút, cuối cùng mỉm cười nói:

- Đừng lo. Bọn anh còn không kém cỏi tới như vậy. Vân Hy tuy nói bị giáng chức, nhưng cậu ấy hiện tại đã tự do bên ngoài. Khải Đình trở thành thành viên của y quán đúng như mong muốn. Thanh Liên còn đứng đây, tính mạng không bị ảnh hưởng. Mà anh, không phải vẫn là Tả hộ pháp sao? Bọn anh vẫn có thể sống tốt, em như vậy lại lo lắng rồi. Yên tâm. Lão già sẽ không ngu đến tiền đoạn một bên cánh tay của mình đâu.

Thiên Nhã nhíu chặt mày, cô hiện tại biết nói gì cũng vô dụng. Khải Hiên vốn rất cố chấp, nhất định sẽ không nói ra chuyện gì khiến cô lo lắng. Bạch Phụng nói Phi Nhi mất tích, Huyền Vũ bị sốc nhẹ, toàn đoàn bị thương, tức là hiện tại không khí đang khá căng thẳng, cô nên sớm hành động sẽ tốt hơn. Trước hết có lẽ nên tìm Thanh Long để tìm Lôi hệ thánh thú trước đã vậy.

Cô thở dài, mãi mới nói thành lời:

- Em vốn không muốn để mọi người ở lại đây, nhưng chuyện đã rất gấp, hơn nữa lão già cũng sẽ làm khó. Mọi người cố gắng thêm một thời gian, em nhất định sẽ quay lại.

Nói đoạn, cô quay sang Bạch Phụng, Bạch Phụng cũng hiểu ý lấy ra một chiếc lông vũ đưa cho Khải Hiên, nói:

- Thứ này là lông vũ trên cánh của ta, mềm dẻo nhưng sức mạnh sẽ không kém, mang theo phòng thân, chủ nhân sẽ đỡ lo lắng hơn. Bình thường nó chỉ nhỏ bằng hình dáng dao găm hiện tại. Truyền vào đó nguyên lực, nó sẽ trở thành trường kiếm.

Khải Hiên không có lựa chọn, chấp nhận nhận đồ dấu trong túi phép, Thiên Nhã mới yên lòng hơn phần nào. Cô nhắc nhở thêm một chút, sau đó mới rời khỏi. Diệp Nhu còn có thể lợi dụng với lão già Bạch Vân giáo chủ, lão sẽ không để ả chết, nhưng nếu cô không tìm cách khống chế, sợ là ả sẽ còn gây khó dễ cho người mình.

Càng nghĩ, cước bộ của cô ngày càng nhanh hơn, thoáng cái đã đến Hữu Thần nữ điện.

Diệp Nhu sau khi từ đại sảnh trở về cả đầu bốc hoả, thật muốn đập phá một trận. Giáo chủ vì sao lại cho phép Hàn Tiểu Nhã kia lộng hành như vậy? Tại sao ả lại không thể. Ả là đệ nhất thiên tài của Yêu Linh tộc, còn là con nuôi của giáo chủ, còn mang trong mình ba phần tư dòng linh huyết của tộc kia. Một cái Hàn Tiểu Nhã chỉ chẳng qua dễ nhìn một chút liền vượt mặt ả, ả tất nhiên không cam lòng.

Diệp Nhu đang muốn phát tiết, mọi đồ vật bên ngoài Hữu Thần nữ điện đều bị phá nát không còn gì. Chỉ là khi ả vào đến phòng, lửa giận vốn tràn đến cổ lại phải nuốt trở lại. Thiên Nhã vẫn thản nhiên uống trà, bên cạnh cũng không có hộ vệ hay tùy tùng nào.

Cô không ngẩng mặt lên nhìn ả lấy một cái, chỉ đơn giản nói:

- Nhu Thần nữ hôm này lại có tâm trạng phá đồ như vậy? Chuyện kia rất vô bổ, chi bằng ngồi uống trà một chút.

Diệp Nhu hừ lạnh một tiếng. Ả thừa biết cái gì gọi là giả lai bất thiện. Đột nhiên đến chỗ này còn nói cái gì mà nhã hứng uống trà? Mười phần là muốn gây sự.

Phất tay áo ngồi xuống bàn, Diệp Nhu khó chịu nói:

- Muốn gì cứ nói thẳng. Ta biết cô đến đây không phải chỉ để uống trà.

Thiên Nhã lại vô cùng bình tĩnh, chén trà rót xuống lại đưa lên uống đến hơn phân nửa mới đáp:

- Thẳng thắn rất tốt, nhưng ta lại cảm thấy trà bên Hữu Thần nữ điện hôm nay rất thơm, thật khiến người ta không thể cưỡng lại được. Bên này đồ tốt nhiều như vậy, xem ra lão già đối với cô không tệ.

Diệp Nhu vốn đang muốn phát hoả, nhìn cái bộ dáng câu giờ kia lại càng thêm bực. Ả mạnh gạt tay, toàn bộ ấm chén trên bàn liền rơi loảng xoảng trên đất, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi. Ả gằn từng chữ:

- Rốt cuộc cô muốn gì? Không có chuyện gì thì biến đi cho.

Thiên Nhã bấy giờ mới ngước mắt lên. Đôi mắt rượu vang ủ sắc lạnh còn mang theo hàn khí cùng sát khí, nói:

- Yo~~ ta tự hỏi không biết khi cô đến tìm thuộc hạ của ta, họ có phản ứng như cô hiện tại hay không? Nhu Thần nữ nên giữ hình tượng một chút, bằng không để người ngoài biết được sẽ không hay đâu.

Diệp Nhu giận đến đỏ mặt, nếu không phải giáo chủ nói ả nhất định không được gây chuyện với Hàn Tiểu Nhã này, ả nhất định xông tới đánh một trận rửa hận. Áp chế cơn giận xuống, ả đứng dậy, bộ dáng đuổi khách:

- Ta không thích bàn ba cái chuyện nhảm nhí đó. Nhã Thần nữ mời cô về cho.

Thiên Nhã vẫn ngồi im lại chỗ, quanh thân phát ra một tầng hơi lạnh. Cô một tay chống cằm, một tay vân vê ly trà uống dở còn chưa đặt xuống khi nãy, nói:

- Uổng cho tên cô lại mang một chữ Nhu. Nhìn cô hiện tại, có chỗ nào xứng với chữ Nhu kia đây?

Diệp Nhu nhịn cũng có giới hạn. Ả nắm chặt tay, vận nguyên lực hướng Thiên Nhã đánh xuống. Ả vốn nhìn cô rất chướng mắt, không biết đã bao nhiêu lần muốn một chưởng đánh chết cô rồi. Hiện tại là cô gây sự trước, ả dù làm gì cũng đều không sai.

Chỉ là Diệp Nhu vạn lần không ngờ, ả vận đến chín thành lực lại bị Thiên Nhã dùng chỉ một tay chặn lại, hơn nữa còn khiến ả cảm giác như mọi năng lượng đều bị phong ấn toàn bộ. Từ chỗ tay Thiên Nhã đặt vào bắt đầu hình thành một hoa văn màu tím đen, lan rộng bao khắp cổ tay Diệp Nhu, nhìn qua đẹp đến mê người nhưng lại khiến Diệp Nhu cảm thấy đau đến muốn chặt đứt cánh tay này.

Đồng tử ả đột nhiên co rút lại, tay chân cũng run vài phần. Ả đã nhìn thấy rất rõ, đôi mắt màu rượu vang ủ kia biến thành đỏ như máu, đôi bàn tay vốn mềm mại lại trở lên cứng như sắt thép, còn lạnh như băng. Diệp Nhu đến giờ phút này mới thừa nhận, đời ả sai làm nhất chính là coi thường người phía đối diện này. Ả luôn coi mình là thiên tài, vậy mà đứng trước người kia vẫn bị lép vế đến như vậy.

Thiên Nhã nhẹ phẩy tay, vừa vặn để Diệp Nhu ngồi xuống ghế, nói:

- Nhu Thần nữ hôm nay không được khoẻ, về sau ta sẽ lại hỏi thăm. Còn có, giúp ta gửi lời hỏi thăm đến cả thuộc hạ của cô nữa. Cáo từ.

Cô đứng dậy, xoay người bỏ đi. Vừa rồi đặt cấm chú với Diệp Nhu, sau này sẽ không lo chuyện ả sẽ gây chuyện quá đáng nữa.

Bạch Phụng đã sớm chờ phía đại sảnh đã lâu. Vừa thấy mặt chủ nhân, cậu liền đứng thẳng dậy, nói:

- Ngài chuẩn bị hay chưa?

Thiên Nhã không nói, chỉ nhẹ gật đầu. Từ khi cô quyết định gặp hai lão già kia, cô đã không còn đường quay lại nữa. Bây giờ chỉ có tiếp tục bước đi, chỉ có hướng về phía trước, mong cho hai năm sớm trôi qua, cô may ra mới có thể bình yên được.

Đại sảnh một mảng tối. Trên cao Bạch Vân giáo chủ vẫn ngồi tại đó như biết chắc cô sẽ xuất hiện. Cô khẽ rũ mắt nói:

- Điều kiện của ta chỉ có một, cả lão và lão ta đều đã biết. Thực hiện hay không mặc các ngươi, nhưng ta hôm nay muốn đi, lão cũng cản không nổi.

Bạch Vân giáo chủ làm bộ bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Ta vốn không muốn để con phải bôn ba như vậy. Điều kiện tất nhiên ta đồng ý, chỉ là việc này cần thời gian. Con yên tâm, ta nhất định đưa được mẹ con trở về.

Thiên Nhã cười lạnh, con cáo già thì luôn là con cáo già. Lão muốn diễn với ai? Lão vẫn cho rằng cô là đứa nhóc mới mười mấy tuổi? Sống hơn 25 năm, nếu trò diễn lộ liễu như vậy của lão mà cô không nhìn được ra, coi sống quá uổng rồi.

Cô không thèm đáp lại, xoay người dẫn theo Bạch Phụng bỏ đi. Chỗ này thật khiến cô phát ớn, càng ở lại lâu càng muốn nôn. Một đám giả dối, một đám ngu ngốc.

------------Mộc gia Nguyên Mộc Thành---------

Đêm không trăng sao, một mảng tối mịt trước mắt. Hai tên con trai ngồi cạnh nhau trên nóc nhà, thỉnh thoảng lại đưa vò rượu lên uống một chút.

Tranh bá kết thúc đã một tháng. Hoàng Nguyệt Anh bỏ đi ngao du bên ngoài, Anh Dạ quay lại làm công chúa hoàng tộc của Nhân tộc, hai tên anh trai này lại chỉ có thể ngồi lại đây ngắm cảnh giải sầu. Nói dễ nghe là Thanh Long phải giúp Anh Vũ ở đây đối phó với mấy tên bô lão, mà nói khó nghe một chút thì hai tên này vô dụng đến không thể bảo vệ nổi em gái mình.

Hơi thở càng ngày càng thêm nặng. Thanh Long chỉ cảm thấy mình có vẻ hơi quá chén rồi, mắt đều đã hoa lên, ngay cả mặt cũng đỏ thêm mấy phần. Anh Vũ còn trực tiếp ngủ mất, gần như bất tỉnh nhân sự không biết gì nữa. Một đời Hoàng Thanh Long chưa từng nghĩ sẽ bị ràng buộc bởi cái gì, nay lại vì một đứa em kế liền không nỡ bỏ. Hoàng Nguyệt Anh mà biết chuyện này, không biết sẽ coi anh thành cái dạng gì.

Một tiếng động nhẹ cùng một cơn gió thoảng qua khiến anh tỉnh hẳn. Trước mặt anh, một bóng dáng nhỏ xuất hiện. Áo đen gọn gàng ôm lấy cơ thể, quần soóc ngắn và giày cao cổ linh hoạt, đôi mắt đen linh động mang vài phần thân thiết nhìn anh hơi mỉm cười.

Anh đưa tay vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình, nói:

- Anh sớm biết nhóc sẽ tìm đến. Mất tích cả tháng trời, hiện tại nhìm thấy nhóc khoẻ mạnh, anh cũng bớt lo hơn.

Thiên Nhã theo tay Thanh Long ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

- Sau khi em đi, mọi người vẫn ổn chứ?

Thanh Long ngửa cổ lên trời, khuôn mặt vẫn đỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net