Ngoại truyện 1: Bích Nguyên môn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô tên Hoàng Thiên Nhã, hai mươi tuổi, sinh viên của một trường đại học khi học cò gáy nào đó. Cô vốn là người luôn tự tách mình với xã hội, một đứa nghiện game.

Không hiểu vì lý do gì mà giờ này cô lại ở đây, trở về hình dáng lúc mười tuổi, đến thế giới như trong game vẫn ngày đêm thức trắng cày cấp.

Hỗn Nguyên Giới.

Cái tên mà cô đã đặt cho cái game mà tên anh trai chết tiệt trước lúc mất tích mười năm trước, trùng hợp cũng là tên của thế giới này. Trùng hợp hơn nữa là, thế giới này so với game ngày trước cô vẫn chơi hoàn toàn giống nhau. Có thể nói, nơi đây là chỗ trong mơ của cô đi.

Hiện tại đang là đầu mùa xuân, trong khu rừng này không khí thật sự rất thoải mái, không ngột ngạt như ngôi nhà lá mà ngày trước cô, Anh Vũ và Tiểu Bạch từng sống. Có thể nói dạo ở đây cũng không khác đi du lịch là bao. Chỗ này có rất nhiều thú rừng, cũng không ít thảo dược cùng rau cỏ các loại, một chút cũng không lo chết đói.
Mà nhân tiện, ba người bọn cô đang đi luyện tập chờ ngày đến Hỗn Nguyên học viện nhập học.

Sau ngày đó, Thiên Nhã luôn nhận thức được ở một nơi cường giả vi tôn như thế này, dù cô có muốn sống bình thường cũng không được. Cách duy nhất tồn tại ở chỗ này thật tốt không gì ngoài nâng cao thực lực cả, đó mới là lý do cô dù thế nào cũng muốn mang theo hai bạn nhỏ kia đến đây.
Lại nói, sau khi Tiểu Bạch đến đây có vẻ sợ hãi ban đầu cũng bị rửa trôi hết. Bằng chứng chứng minh tốt nhất chính là món súp thịt mấy ngày trước.

Sáng sớm, ba người các cô còn chưa kịp tỉnh ngủ đã nghe tiếng cây mà mình leo lên tối qua hiện tại đang bị húc rầm rầm. Cả ba mắt nhắm mắt mở nhìn xuống cũng chỉ thấy một con lợn rừng đang ngứa nanh muốn mài lại. Trên thực tế, con này vốn là ma thú hai sao. Trên người thoát ra thổ nguyên tố, tuy không tính là quá đậm nhưng cũng ẩn hiện năng lượng không tồi.

Thiên Nhã nhíu mày bực bội. Tuy nói ngày trước thức đêm ngủ ít thành thói quen, cô cũng ghét nhất bị phá giấc ngủ như thế này. Còn đang tính rút kiếm phi xuống đập cho con vật kia một trận, bên cạnh cô Tiểu Bạch đã phi thân xuống trước, nắm đấm nhỏ không biết vô tình hay cố ý nhắm thẳng vào giữa đoạn sương sống mà đánh xuống.

Con vật đau đớn chạy đến mấy vòng, Tiểu Bạch ngáp dài một tiếng, mắt vẫn khổng mở hoàn toàn mà dám đi ngay trước hướng đầu con thú đánh thêm một quyền nữa.

Con vật là ra chết, Thiên Nhã cũng mở rộng tầm mắt một lần. Không ngờ Tiểu Bạch ngày thường nhút nhát là vậy, chỉ hai quyền đã cho ma thú hai sao đi đời.

Tiểu Bạch bấy giờ mới tỉnh hẳn, nhìn con vật chết nằm trước mặt không khỏi lùi lại một bước, mặt có hơi biến sắc. Thiên Nhã chỉ biết cười trừ, cũng không biết nên nói gì cho đúng nữa. Ai mà ngờ được Tiểu Bạch khi ngái ngủ lợi hại như vậy cơ chứ?

Hơn một tháng trời săn giết ma thú, thực lực của cả ba tiến bộ rất tốt, mà tốt nhất chắc phải nói đến Thiên Nhã thôi. Mới hơn một tháng trước, Anh Vũ cố gắng dò xét đến thế nào cũng chỉ là một cái nhập môn Lục Vân sơ kỳ thì hiện tại đã lên được Lục Vân cao cấp rồi. So với người bình thường mà nói, đây có thể coi như một nhân tài đi. Ở Lục Vân cảnh, quá trình tăng cấp khá nhanh nên tốc đó kia cũng chỉ tính là nhanh hơn người bình thường một chút thôi. Từ Thanh Vân cảnh trở lên, tốc độ lên cấp cũng chậm lại nhưng không đáng kể lắm, chỉ khi vượt qua Tử Vân cảnh, bước vào Hoàng Kim cảnh thì tốc độ mới thật sự là chậm lại, có người còn không thể tăng cấp khi đến độ này nữa.

Dù sao cứ săn giết ma thú cũng không hay lắm. Giống như các chủng tộc mà nói, ma thú cũng cần thời gian sinh sản và phục hồi nữa, nếu cứ tiếp tục săn giết, sợ là sau này ở đây cũng không thể còn thứ đó được nữa. Vì vậy, Thiên Nhã đã quyết định xả hơi một ngày, rủ hai người kia đi câu cá chơi một bữa.

Bờ suối mọi ngày không một bóng người, nay lại có thêm một ông già lạ mặt. Có vẻ ông cũng ngồi đó khá lâu rồi nhưng thậm chí chưa câu được con nào cả.

Lẽ phép chào hỏi một tiếng, ba đứa liền ngồi xuống một chỗ không xa thả mồi xuống. Kỳ lạ là dòng suối này có vẻ rất nhiều cá, ba đứa nhỏ cứ nhấc cần liên tục, mỗi lần cũng đều là cá to đến cỡ bàn tay chứ không nhỏ hơn, ấy vậy mà ông lão kia lại một con cũng không câu được.

Tiểu Bạch ban đầu còn không quan tâm, sau thấy ông lão kia đến một con cá cũng không câu được lại có chút mềm lòng, đứng dậy đến gần chỗ đó câu thử. Kết quả không đổi, Tiểu Bạch vẫn câu được rất nhiều cá, ông lão kia vẫn là không có dù chỉ một con.
Tiểu Bạch tò mò hỏi:

- Ông ở đây câu lâu như vậy, sao lại không câu được cá nhỉ? Chỗ này rõ ràng rất nhiều cá mà.

Ông lão kia đưa mắt lên nhìn cô bé con trắng từ đầu đến chân, đôi mắt cũng lộ ra vẻ khó hiểu, đáp:

- Lão cũng không biết. Chẳng lẽ là do cá ở đây ghét lão sao?

Tiểu Bạch tò mò ngó sang chỗ ông lão một chút, rõ ràng rất nhiều cá bơi bên dưới, sao lại một con cũng không được chứ? Chẳng lẽ đúng như ông ấy nói, cá ở đây ghét lão nên không muốn cắn câu?

Thiên Nhã vừa quay sang, chỉ thấy thái độ của Tiểu Bạch mà không khỏi bật cười. Cô đã nói rất nhiều lần chuyện động vật bình thường ghét người hay gì đó rất phản khoa học, nó chỉ tự vệ mà thôi. Ấy vậy mà chỉ một câu nói ngây ngô kia của ông lão lạ mặt, Tiểu Bạch lại tin đến sái cổ.
Thiên Nhã đưa cần câu để Anh Vũ trông giúp, đứng dậy tới chỗ ông lão, nói:

- Cháu thấy ông đã ngồi vậy từ rất sớm mà chưa nhấc cần lên lần nào. Hay là kiểm tra thử một chút đi ạ.

Ông lão gật đầu, nhấc cần câu lên kiểm tra. Thiên Nhã nhìn đầu dây kia, không khỏi vã mồ hôi một trận. Hèn gì chỗ này nhiều cá như thế mà một con lão cũng không có câu được. Ngày trước nghe chuyện Khương Tử Nha câu cá bằng lưỡi thẳng, cô đã thấy khó đỡ lắm rồi. Ông lão này đi câu, đừng nói đến chuyện không có mồi, ngay cả lưỡi câu cũng không có kia kìa.

Tiểu Bạch a lên một tiếng, may có Anh Vũ kịp giữ lại, bằng không nhất định sẽ chỉ mặt mà nói cho ông lão kia một trận. Thiên Nhã nhẹ day trán, nói:

- Ông à. Ông chưa đi câu cá bao giờ có phải không ạ?

Ông lão cười cười gật đầu, vô cùng thật thà nhận ngay.

- Đúng là chưa từng câu, nhưng ta chắc chắn là từng thấy qua người ta câu rồi. Hình như cũng là như vậy.

Thiên Nhã thật hết nói nổi với người này, tiến qua cầm cần câu của ông lão, lấy một lưỡi câu từ trong túi phi tiêu ra, vừa buộc vào đầu dây, vừa nói:

- Câu cá căn bản nhất là phải có lưỡi câu, sau đó là mồi. Ông từ sáng tới giờ chưa câu dù còn nào đơn giản là vì thiếu cả hai cái này. Bây giờ thử lại xem.

Thiên Nhã nói xong, mồi cũng đã mắc lên lưỡi đầy đủ đưa cho ông lão. Ông lão kia tiện tay quăng mồi xuống suối, tiếp tục ngồi chờ cá đến. Quả nhiên, không tới năm phút đã có cá cắn câu.
Thấy ông lão vui mừng nhấc cá lên, Thiên Nhã cũng không muốn ngồi đó phá niềm vui nhỏ của người ta nữa. Dù sao cá ba đứa câu được không ít, cũng nên tìm một chỗ nào đó ăn uống rồi nghỉ ngơi thôi.

Ba đứa vừa rời khỏi, ông lão hồi nãy cũng đứng dậy đi theo, không rõ mục đích là gì.

Mùi cá nướng dậy lên khắp cả một góc rừng làm cho mấy con vật nhỏ cũng rục rịch tới kiếm trác. Tiểu Bạch cầm con cá nướng trên tay, cắn một miếng thật to thưởng thức. Dù sao cả tháng trời mới được nghỉ một ngày, vậy hôm nay phải chơi cho đã.

Gốc cây gần đó có tiếng động nhẹ làm Thiên Nhã không khỏi nhíu mày. Thuận tay rút đoản kiếm bên chiết eo ra, cô quát:

- Còn không mau ra đây.

Bên bụi cây, ngoài dự đoán của Thiên Nhã, ông lão câu cá hồi nãy xuất hiện, vẻ mặt như kiểu vừa ăn trộm bị người ta bắt được. Thấy Thiên Nhã có vẻ hung dữ lắm, ông lão bèn giơ ra giỏ cá chỉ có đúng hai con hồi nãy câu được nói:

- Cái này... Thực ra ta cũng chưa từng làm qua. Có thể cho ta ăn chung hay không? Ta cũng sẽ góp cá nữa.

Thiên Nhã thu lại toàn bộ nét đề phòng trên khuôn mặt thở dài một hơi. Ông lão kia thấy vậy liền như một đứa trẻ con ngồi xuống, cũng học đòi lấy một con cá lên ăn. Thiên Nhã liền hỏi:

- Ông bị lạc đường phải không? Nhà ông ở đâu vậy?

Ông lão kia dường như không mấy quan tâm đến câu hỏi, chỉ chú tâm ăn. Khi con cá thứ năm vừa hết, ông mới nói:

- Bích Nguyên môn.

Tiểu Bạch nghe chẳng hiểu gì, hỏi lại:

- Đó là cái gì?

Ông lão kia giải thích:

- Là nhà của ta. Thực ra cũng không biết nên gọi là cái gì. Kiểu như một chỗ để tu luyện vậy.

- Chỗ đó rất gần với chỗ này sao?

Tiểu Bạch tiếp tục hỏi, tay còn đưa cho ông lão một chiếc khăn đau đi vết dầu mỡ dính trên mặt. Ông lão kia lắc lắc đầu đáp:

- Ta cũng không biết. Hình như cũng không gần, cũng có thể là rất gần.

Tiểu Bạch hết nói nổi. Ông lão này hình như cái gì cũng không biết, giống y như một đứa trẻ con lên ba vậy. Chỉ mỗi cái nói năng trôi chảy hơn thôi. Bây giờ lão nói như vậy, muốn đưa lão về cũng đâu có cách nào chứ?

Hết ngày, ba đứa rủ nhau về nhà, đằng sau còn có thêm một cái đuôi nhỏ. Này còn không phải ông lão kia hay sao?

Xui xẻo ở chỗ, ngôi nhà nhỏ trên cây ba đứa mất công dựng cho an toàn bị mấy con ma thú dạng khỉ phá mất. Chúng nó cũng chưa hề bỏ đi, vẫn cứ ở chỗ đó, còn ném xuống quả rừng khiến Tiểu Bạch phát cáu. Nếu không phải Tiểu Bạch chưa thể nhảy cao đến như vậy, tuyệt sẽ cho mấy con kia chết mất xác.

Thiên Nhã có khả năng, cũng thấy tiếc của ngôi nhà mất bao công ba đứa gây dựng liền rút đoản kiếm, một nước phi thân lên cành cây gần nhất. Nhờ Anh Vũ hỗ trợ, chẳng mấy chốc cô đã đuổi được mấy con vật kia đi, còn vô cùng hậm hực dậm chân tiếc của.
Trên cao có vẻ có tiếng động mạnh làm Thiên Nhã có chút giật mình. Trên cành cây, cô làm một cái dấu ý nói hai đứa kia núp đi, ai dè ông lão kia lại như một đứa trẻ hét lên một tiếng động lớn. Thứ vừa gây động trên cao đột nhiên thú lại trở thành một con vật không quá lớn, ngay cả ông lão hồi nãy cũng không thấy đâu, trở thành một con vật nhỏ tương tự.

Thiên Nhã còn đang bận khó hiểu, bên cạnh cô đột nhiên nhiều thêm một người khiến cô chút nữa giật mình ngã lăn xuống. Chàng trai kia phản ứng nhanh vô cùng bắt được kéo cô lên trở lại, có chút ăn năn nói:

- Thật ngại quá, làm em giật mình rồi. Con vật kia là thú cưng của sư phụ anh. Hôm qua bọn anh qua đây, không ngờ nó cũng lẻn theo luôn, còn giả dạng sư phụ nữa. Làm phiền mấy đứa quá.

Thiên Nhã càng khó hiểu, sau đó nhớ ra hình như trong hệ thống ma thú ngày trước anh cô viết có nói về thứ này. Gọi là cái gì Nhược Thủy thú, có thể biến hình bắt chước. Cô chỉ nhẹ gật đầu đáp lại chàng trai kia, sau đó nhảy xuống cùng hai đứa nhỏ muốn đi. Nhược Thủy thú con có vẻ rất không cam tâm, ôm lấy chân Thiên Nhã, còn dùng ánh mắt cún con nhìn chàng trai trên cây nữa.

Chàng trai khẽ cười, nhảy xuống gần ba đứa hỏi:

- Ba em ở chỗ này để luyện tập ư? Anh thấy thú cưng của sư phụ anh cũng không nỡ xa mấy đứa. Chỉ bằng đến Bích Nguyên môn với anh đi. Chỗ đó tu luyện cũng rất tốt.

Thiên Nhã quay mặt đi có chút đề phòng. Cái này sao giống mấy trò bắt trẻ con đi bán thận thế không biết. Chàng trai kia có vẻ nhận ra thái độ của Thiên Nhã, không khỏi xấu hổ nói:

- Thật xin lỗi. Đường đột nói với mấy đứa như vậy, mấy đứa có nghi ngờ cũng phải thôi. Hay là thế này đi. Ba đứa giúp anh bảo vệ Nhược Thủy thú, anh cũng giúp mấy đứa một tay dựng lại đồ mới bị mấy con kia phá được không?

Thiên Nhã khẽ ngưng ánh mắt, không hề đáp lại thiện ý kia. Anh Vũ lần này lại lên tiếng.

- Không cần đâu ạ. Bọn em tự làm được.

Ánh mắt của Anh Vũ rõ ràng là đang đuổi khách làm chàng trai kia cụt hứng vô cùng. Tuy vậy, trên mặt của chàng trai cũng chỉ có ít vẻ ngại ngùng như mắc nợ mà người có ơn lại không cho trả mà thôi.

Chàng trai còn tính quay đầu đi, Thiên Nhã liền lên tiếng:

- Bích Nguyên môn đó nằm ở đâu?
Chàng trai có vẻ vui mừng lắm. Hồi nãy trên không chứng kiến hai đứa nhỏ kia kết hợp chiến đấu hay như vậy, anh còn đang muốn rủ rê về sư môn. Nghĩ là thất bại rồi, ai dè bé con lại đổi ý.

- Chỗ đó sao? Là nơi tiếp giáp của Nguyên Mộc Thành và Bích Thủy Thành. Ba đứa có hứng thú hay không?

Thiên Nhã nhìn ánh mắt sáng rực kia, dắn đo trong cô cũng giảm xuống một phần. Kinh nghiệm sống hơn hai mươi năm cũng giúp cô nhận ra được thái độ nào là thật.

- Có một chút. Nhưng chỗ đó quá xa, không thể nói đi là đi được.

Chàng trai mừng như điên, thiếu chút nữa là chân tay cũng múa lên, nói:

- Không sao. Dù gì cũng không đi bộ. Chỉ cần ba đứa đồng ý, chúng ta bây giờ liền đi ngay.

Anh Vũ đằng sau nắm tay Tiểu Bạch, lo Tiểu Bạch sẽ hoảng sợ. Ai ngờ phản ứng của Tiểu Bạch hoàn toàn ngược lại. Tiểu Bạch luôn tin tưởng quyết định của Thiên Nhã. Chỉ cần Thiên Nhã gật đầu, cô cũng dám nghe theo.
Chàng trai thấy bà đứa đã đồng ý, huýt một tiếng sáo thật lớn. Trên trời từ đó nhiều thêm một con đại bàng lớn, lông màu trắng đan xen với nâu, chính là đại bàng quang hệ, một trong số thú triệu hồi có tốc độ nhanh nhất. Không ngờ tên con trai này lại có một con.

Chàng trai điều khiển cho đại bàng hạ xuống thật thấp, cuối cùng mới nói ba đứa nhỏ leo lên phóng vụt đi.

Từ khu rừng phía tây Hỗn Nguyên thành đến khu rừng tiếp giáp giữa Nguyên Mộc Thành và Bích Thủy Thành rất xa, ngay cả với tốc độ của đại bàng trắng bay không nghỉ mà cũng mất tới hơn một tuần mới tới.
Bích Nguyên môn diện tích không quá rộng, lại nằm chính giữa khu rừng nên hầu như bị che lấp toàn bộ, khó khăn lắm mới có thể nhận ra.

Chàng trai điều khiển đại bàng tiếp xuống trước cửa Bích Nguyên môn, hỏi han ba đứa một chút. Đến khi chắc chắn không có vấn đề gì, anh mới mở cửa đưa ba đứa vào trong.
Hiện tại đang là sáng sớm nên cũng không có mấy ai ở bên ngoài, có chăng cũng chỉ là vài vị được giao nhiệm vụ chuẩn bị bữa sáng thức dậy làm việc mà thôi. Một cô gái gần đó niềm nở chào:

- Đại sư huynh lại mang thêm sư đệ sư muội về sao? Anh cũng lạ thật, hình như đệ tử của sư phụ đều đó anh đón về thì phải.

Chàng trai cũng là đại sư huynh của Bích Nguyên môn này có vẻ cũng quen với câu hỏi này, rất bình thường đáp lại:

- Sư phụ cũng không cảm thấy phiền mà. Hơn nữa mấy đứa nhỏ này, anh chắc là ngài sẽ thích.

Cô gái kia cũng không nói gì thêm nữa, chỉ chào ba đứa một câu rồi tiếp tục đi làm việc của mình. Đại sư huynh kia cười cười nói:

- Sư phụ là người hiền lành, rất thích nhận đệ tử nhưng lại ít khi ra ngoài. Đệ tử chỗ này hầu hết cũng là đều do anh đưa về như ba đứa hôm nay. Trước đi gặp sư phụ đã nhé.

Ba đứa chỉ gật đầu đi theo, đại sư huynh cũng đỡ khó xử. Anh còn nơm nớp lo ba đứa này giống như lúc còn ở Hỗn Nguyên thành định từ chối.

Phòng nghỉ của vị sư phụ kia nằm mãi sâu trong một hẻm núi, khá xa với cổng Bích Nguyên môn. Khi đại sư huynh đến, ông còn đang bận nghiên cứu mấy cuốn tài liệu. Đến khi đại sư huynh đánh tiếng, ông mới quay lại, cười hiền nói:

- Thiên, lại mang tiểu sư muội tiểu sư đệ về à. Qua đây ta nhìn chút xem nào.

Đại sư huynh cười cười gãi đầu, nhẹ đẩy ba đứa nhỏ lên trước, nói:

- Sư phụ, Nhược Thủy thú trốn đi chơi, nhờ ba đứa nhỏ này chăm sóc con mới đưa về được, tiện thấy ba đứa đang đi luyện tập nên đưa về đây luôn. Người không phiền chứ ạ.

Sư phụ kia cười càng thêm hiền từ, nói:

- Phiền gì chứ. Nói cho cùng các đệ tử đều do con quản lý, vất vả nhất đều ở con. Tất cả các con đều là con ta, nhưng anh cả như con mới là vất vả nhất.

Nói đoạn, ông quay sang nhìn ba đứa một lượt, hỏi:

- Từ nay ba đứa chính thức trở thành thành viên của Bích Nguyên môn, giới thiệu một chút đi nào.

Tiểu Bạch có chút e dè, giọng có chút đề phòng, run run nói:

- Con là Bạch Tiểu Hồ ạ.

Vị sư phụ đưa mắt nhìn Tiểu Bạch, có chút ngạc nhiên hỏi:

- Là Bạch vĩ hồ gia tộc ở Hoả Linh thành sao?

Tiểu Bạch bị hỏi lại liền co rúm, rất mất tự nhiên. Anh Vũ nhanh miệng nói:

- Không phải đâu ạ. Tiểu Hồ đúng là thuộc hồ tộc nhưng không ở Hoả Linh thành mà ở Hỗn Nguyên thành.

Sư phụ cười cười gật đầu, nhẹ vò đầu Anh Vũ một cái, hỏi:

- Vậy con thì sao? Lại biết rõ về cô bé này như vậy, hai đứa có vẻ rất thân.

Anh Vũ không ngại gật đầu, nói:

- Con là Anh Vũ, vốn là trẻ mồ côi. Hồi nhỏ là được cha mẹ Tiểu Hồ nhặt về nuôi nên có thể nói con và cô ấy là anh em cũng được ạ.

- Thì ra là vậy.

Sư phụ có vẻ rất đồng cảm với hai đứa nhỏ, tuy không đến mức có thể ở hai đứa vào lòng nhưng cũng khẽ xoa đầu nhỏ của hai đứa một chút.

Cuối cùng đến lượt Thiên Nhã. Thiên Nhã không có thành kiến với vị sư phụ này, nhưng giọng cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại:

- Hoàng Thiên Nhã ạ.

Thiên Nhã rõ ràng cảm nhận được vị sư phụ kia sau khi biết tên cô có một chút sững lại, dù rất nhanh nhưng sau đó ánh mắt chỉ toàn cưng chiều, giống như cô rất giống với người nào đó mà ông từng quen biết.

Ông nhẹ nắm vai cô nhìn một lượt, thậm chí còn quan sát rất kỹ mới dừng lại. Cuối cùng nói đại sư huynh đưa ba đứa về chỗ nghỉ của mình, tiếp tục nghiên cứu mấy cuốn tài liệu.

Khu vực nhà nghỉ của sư môn khá rộng, một phòng cũng có thể chứa được ít nhất năm người. Trên dưới cũng tới mười mấy hai mươi gian phòng chứng tỏ người ở đây cũng không quá ít. Đại sư huynh biết ba đứa là người mới, liền phân cho Anh Vũ ở phòng mình, Thiên Nhã và Tiểu Bạch lại ở phòng bên cạnh, còn nói một vị Vân sư tỷ lo chuyện quần áo cho cả ba đứa.

Ngày đầu đến sư môn, Thiên Nhã đã thấy có chút không thoải mái, giống như mình đang bị người ta nhìn như vật thể lạ ấy. Mãi sau được Vân sư tỷ nói, cô mới hay chỗ này vốn đã rất ít con gái. Ngoại trừ Vân sư tỷ, cả sư môn chỉ có thêm năm vị sư tỷ khác, cộng thêm hai đứa Thiên Nhã là tám người. Cả sư môn trên dưới hơn 100 mạng, lại chỉ có 8 người là nữ, thật giống với tình cảnh lớp đại học ngày trước của cô. Suy cho cùng, không phải cô tự tin, nhưng xét về nhan sắc thì cô và Tiểu Bạch chắc chắn không thuộc hàng kém. Chỗ này lại là nam nhiều nữ ít, không bị nhìn như thế kể cũng hơi lạ đấy.

Ngoài phòng ăn, đại sư huynh vừa lúc bước vào, trên mặt còn rạng rỡ như mặt trời khiến bao người chói mắt. Dù tiếng động rất nhỏ, nhưng Thiên Nhã chắc chắn mọi người vừa nuốt nước bọt một cái, giống như chuẩn bị tâm lý vậy. Cô quay đầu nhìn sư huynh chằm chằm, chỉ thấy khuôn mặt rạng rỡ mang theo vài phần đểu cáng vô cùng.

- Mọi người đều biết hôm nay là ngày gì đúng không? Sư phụ nói hạn định bốn tiếng. Nếu không nhanh là không được đâu đấy.

Trong nhà ăn trên dưới một trăm người nhất tề đứng dậy, nhanh chóng lao bằng cả cửa chính lẫn cửa sổ ra ngoài. Thiên Nhã vô cùng thắc mắc hỏi:

- Chuyện này là sao ạ?

Đại sư huynh cười cười, ngồi xuống nói:

- Cái này là bài luyện tập nhỏ mỗi tuần một lần. Ai có thể vượt qua được ở hạng đầu sẽ có phần thưởng lớn, ai không qua thì chấp nhận nhịn bữa tối thôi.

Mắt Thiên Nhã có chút sáng lên, hỏi:

- Quy tắc thế nào ạ?

Đại sư huynh nhẹ nhấp một ngụm trà, ung dung đáp lại:

- Đơn giản. Trên ngọn núi đối diện có một ít gạch lân phiến, mang về được một miếng là qua. Không được dùng triệu hồi thú, cũng không dùng thú cưỡi toạ kỵ. Thời gian hạn định bốn tiếng. Chỉ có vậy thôi.

Thiên Nhã quay sang Anh Vũ, cùng lúc thấy Anh Vũ cũng đang nhìn mình. Hai đứa ăn ý gật đầu một cái làm Tiểu Bạch có chút hoang mang hỏi:

- Hai cậu đừng nói là muốn...

Tiểu Bạch còn chưa nói hết, Thiên Nhã đã nhún vai nói:

- Anh Vũ, cậu nói xem.

Anh Vũ cười cười đáp lại:

- Tớ đoán là lần này chúng ta cùng chung suy nghĩ đi.

Đại sư huynh tất nhiên hiểu ý của ba đứa nhỏ này, anh chỉ cười nói:

- Thực ra học đồ mới chưa cần tham gia, nhưng nếu ba đứa có hứng thú thì anh cũng không cản. Có điều đã được hơn 15 phút rồi đấy. Phần thưởng chỉ có một thôi, cố gắng mà dành được nhé.

Đại sư huynh vừa dứt lời, ba cái bóng vốn còn đang trong nhà ăn lao thẳng ra ngoài, hướng tới phía đích mà hướng đến.

Đại sư huynh trong nhà ăn không khỏi nhếch môi cười nhẹ. Ba đứa nhỏ này anh thật sự rất thích. Sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net