Chương 127.2: Cô nên nỗ lực giữ gìn nó...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 127.2 Cô nên nỗ lực giữ gìn nó, hay là nên thuận theo tự nhiên?



Tô Yểu nhìn tờ giấy kiểm tra bên trên xác minh cho thấy: Có thai sáu tuần.

Đúng đêm hôn lễ hôm đó có, cô nên cảm thấy may mắn vì sau đó cô không có uống rượu.

Nhưng mà cho dù như thế, bởi vì thể chất bản thân hơi yếu, ngày đó sau khi làm chuyện chăn gối kịch liệt với Lục Đông Đình còn thấy máu đỏ, dẫn tới thai nhi yếu hơn so với nhưng phụ nữ mang thai khác, phát triển cũng tương đối chậm, bác sĩ nói cô nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai quay lại làm kiểm tra.

Tô Yểu vuốt tờ giấy kiểm tra, trong lòng không nói ra được cảm thụ.

Vừa rồi cô ngồi bên cạnh một cô gái, thoạt nhìn xấp xỉ cùng tuổi với cô, cũng mới vừa kết hôn không lâu, nhưng mà đứa bé, mang thai được tám tuần, lại được thông báo tâm thai không có mầm, túi mang thai cũng không còn phát triển, tương đương với việc đã bị triệt để xử tử hình, cô ấy khóc rất thương tâm, nói là bởi vì bản thân thời kỳ đầu không có chú ý, đến khi phát hiện thì đã chậm, xê-tôn mang thai cũng thấp, về sau càng khó đảm bảo cũng không giữ được.

Tô Yểu nghĩ, chuyện này cũng không khác trường hợp của cô là mấy.

Cô ngồi ở một chỗ lo lắng thất thần, thời điểm vừa mới biết mình mang thai, lòng cô tràn đầy phức tạp, không chỗ nào là không cảm thấy mờ mịt, không biết nên làm sao bây giờ, hiện tại đứa bé đang nằm ở giai đoạn nguy hiểm, cô còn chưa kịp cảm thấy kích động mừng rỡ như những người phụ nữ mang thai khác, lòng cũng đã bị treo lên.

Tô Yểu chết lặng hoảng hốt nghĩ lại, cô nên nỗ lực bảo trụ nó, hay là nên thuận theo tự nhiên, mặc kệ tự sinh tự diệt?

--------

Sau khi Tô Yểu rời khỏi thím Trương bắt đầu làm cơm nấu canh, thừa dịp dư chút thời gian đi lên trên lầu thu dọn thùng rác.

Bà đi tới thu dọn túi rác trong phòng ngủ chính và phòng tắm, lại đi thu dọn trước bệ rửa mặt, cúi đầu vừa nhìn, có ba bốn chiếc que thử thai màu trắng.

Bà cầm lên vừa nhìn, kinh ngạc nhìn chằm chằm là hai vạch, lại gõ gõ cái cái hộp đựng còn lại ở trước bệ rửa mặt, chứ không phải là Tô tiểu thư mới thử qua một cái, rồi không may lỡ tay ném toàn bộ vào trong thùng rác?

Thím Trương suy nghĩ một chút, cầm lấy một cái để hỏi Tô tiểu thư có cần dùng nữa không, phần dư còn lại thu dọn cầm đi.

Đến gần trưa thím Trương mang cơm nước canh tới bệnh viện, bà làm rất nhiều, không chỉ có một phần, mà mang theo hai cái lồng cơm lớn.

"Sao lại làm nhiều như vậy?" Lục Đông Đình nhìn thấy thím Trương xách hai cái lồng cơm.

Thím Trương cười đến híp cả mắt, "Còn có một phần của Tô tiểu thư."

Bởi vì từ lần đầu tiên Tô Yểu đến nhà Lục Đông Đình, thím Trương vẫn gọi cô là Tô tiểu thư, nên sau khi kết hôn, cũng chưa sửa được.

Nhắc tới Tô Yểu, sắc mặt Lục Đông Đình trầm xuống một cái, "Cô ấy đã đi rồi."

"Đi?" Thím Trương kinh ngạc, "Thím còn tưởng rằng cô ấy còn ở đây, cố ý hầm canh bồi bổ thân thể cho cô ấy, còn mang đồ đến đây cho cô ấy nữa... "

"Bồi bổ thân thể? Cô ấy ngã bệnh?" Lục Đông Đình cau mày, lại hỏi, "Thím mang đồ gì cho cô ấy."

"Cái này..."Thím Trương kinh ngạc nhìn Lục Đông Đình, chẳng lẽ Tô tiểu thư còn chưa nói cho Lục tiên sinh?

Thím Trương nhất thời cảm thấy khó nói, nếu như Tô tiểu thư muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cậu ấy, bà chẳng phải là phá vỡ chuyện vui sao?

Bà ậm ừ thật lâu cũng chưa lên tiếng, ánh mắt Lục Đông Đình thâm trầm mà sắc bén, thím Trương xác thực rất khó nói.

Lục Đông Đình không có gì kiên trì, "Thím Trương, thím làm trong nhà của cháu nhiều năm như vậy, nên biết tính khí của cháu, cháu không thích người khác nói ấp úng, cũng không muốn nghe cái hoàng hoa gì."

Thím Trương xoa xoa đôi bàn tay, "Lục tiên sinh, tôi không biết Tô tiểu thư còn chưa nói cho cậu chuyện này, cậu cứ làm bộ như không biết trước thì tốt hơn."

Thím Trương nói xong, khẽ cắn môi, lấy từ trong túi xách một vật giao cho Lục Đông Đình.

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua que thử thai mà thím Trương đưa tới, nửa ngày không nói chuyện, vui giận không hiện trên mặt cũng không nhìn ra điều khác thường gì, sau đó đặt vật kia để ở một bên, hời hợt một câu: "Cháu biết rồi."

Thím Trương biết tính cách của Lục Đông Đình từ trước đến nay, anh cũng không phải loại người khi biết mình làm cha sẽ làm ra cái hành vi kích động gì, cho nên cũng chỉ ứng hai tiếng với anh, không có nói cái gì nữa.

Lúc Lục Đông Đình đang ăn cơm, thím Trương đi bên cửa sổ, muốn mở đẩy hơn phân nửa cửa sổ ra, cho gió lùa vào.

Kết quả trong lúc vô tình lúc nhìn xuống bên dưới lầu, nhìn thấy một thân ảnh cực kỳ giống Tô Yểu, đang ngồi ở trên băng ghế dài, trên người còn mặc chiếc áo gió màu xanh lúc sáng nay lúc rời đi cô đã mặc.

Thím Trương quay đầu hướng Lục Đông Đình nói: "Lục tiên sinh, mắt của thím không tốt lắm, cháu xem một chút vậy có phải Tô tiểu thư hay không?"

Lục Đông Đình nghe vậy, thả dưới đôi đũa trong tay xuống từ sô pha bên kia đi tới.

Nhìn xuống dưới, người phụ nữ kia ngây ngốc ngồi trên băng ghế dài không biết đang suy nghĩ gì.

--------

Lúc Tô Yểu nghe điện thoại của Lục Đông Đình, là lúc đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa.

"Alo."

"Ngồi ở đàng kia làm cái gì? Lên trên ăn cơm." Âm thanh của người đàn ông lãnh trầm có chút không vui, nhưng tựa hồ lại có một tia nhu hòa không ưỡn ẹo.

Tô Yểu kinh ngạc, làm sao anh biết cô ở phía dưới, cô chợt quay đầu nhìn về phía một vị trí ở lầu bảy, tìm kiếm trong những ô cửa sổ kính trong suốt, liếc mắt thấy được một người đàn ông đang đứng sau một chiếc cửa sổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net