34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh trầm thấp của Hạo Thạc vang lên sát bên tai, ôn nhu như vậy, kiên định như vậy, mỗi một chữ đều như một cây búa trực tiếp gõ vào lòng, khiến Chí Mẫn trong giây lát một trận rung động.

"Dù trong bất kể tình huống gì, tôi cũng sẽ không rời bỏ cậu."

Đúng vậy, người đàn ông này cho tới nay đều chưa từng bỏ rơi cậu, mỗi lần khi cậu hụt hẫng nhất, bất lực nhất, anh vẫn luôn như vậy, kịp thời xuất hiện bên cạnh cậu.

Ở trong mắt tất cả mọi người, Chí Mẫn luôn lạc quan sáng sủa, vô tâm vô phế, suốt ngày vui cười, trên đời này cũng chỉ có Hạo Thạc mới được tận mắt chứng kiến các loại diện mục chân thật nhất của cậu. Chật vật như đưa đám, hụt hẫng, thống khổ, những yếu ớt cho tới bây giờ đều chưa từng để lộ trước mặt người ngoài kia, gần như lần nào cũng đúng dịp bị anh thu vào đáy mắt.

Cho dù là tình cảnh bị nữ nhân bỏ thuốc khuất nhục như hôm nay, cũng là Hạo Thạc tìm được Chí Mẫn cứu ra, mặt dù lạnh mặt hung hăng mắng cậu một trận, lại vẫn không bỏ cậu lại một mình rời đi.

Từ đầu đến cuối, Hạo Thạc đều yên lặng ở bên cạnh cậu như vậy... Cho tới bây giờ đều chưa từng bỏ đi.

Chí Mẫn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi rung động thể hiện nội tâm đang mãnh liệt bất an. Cậu luôn cảm thấy mình không nên để kệ cho Hạo Thạc ở lại, nếu như tối nay để cho người này ở lại, từ nay về sau, cậu cũng sẽ không có lý do hận anh nữa. Giữa cậu và anh, nhất định sẽ lâm vào cục diện càng thêm rắc rối, càng thêm khó giải quyết...

Rõ ràng phải quả quyết đẩy Hạo Thạc ra, đuổi anh đi, nhưng mà, khi nghe anh thấp giọng nói "Tôi sẽ không bỏ rơi cậu", phòng tuyến trong lòng Chí Mẫn tựa hồ rách ra một lỗ hổng cực nhỏ.

Lỗ hổng đó, cúng chính là gần hai mươi năm bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ đã qua. Là tình nghĩa mà Hạo Thạc qua nhiều năm như vậy, cho đến nay chưa từng rởi bỏ Chí Mẫn.

Một khi có lỗ hổng, lá chắn trong lòng sẽ đột nhiên trở nên không chịu được một kích. Trong thân thể tựa như bùng lên một ngọn lửa lớn, cơ hồ muốn thiêu rụi lý trí Chí Mẫn, bộ vị mẫn cảm cứng rắn phát đau giống như muốn nổ tung, bị ngón tay thon dài của nam nhâm dịu dàng bao lấy, kỹ xảo phong phú mà bao bọc, vuốt ve... Loại khoái cảm mãnh liệt đến gần như muốn cắn nuốt lý trí ấy, khiến hô hấp và nhịp tim cậu tất cả đều hoàn toàn rối loạn.

Đáng sợ hơn là, lúc ấy thời điểm Dạ Ngân chạm vào cậu trong lòng Chí Mẫn chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm, nhưng khi bị Hạo Thạc đụng chạm, cậu cư nhiên một chút cũng không ghét... Không biết có phải do hiệu quả tác dụng của thuốc hay không, thân thể ở trong tay nam nhân này nhanh chóng nổi lên phản ứng, phản ứng nhiệt tình như vậy khiến cậu tâm hoảng ý loạn, hoàn toàn không biết làm sao cho phải.

"Trịnh...Hạo Thạc... không muốn..." Chí Mẫn dùng sức bắt lấy tay Hạo Thạc, muốn gạt ra, nhưng bởi vì lực độ nắm chặt như vậy, mà khiến cho sống lưng cậu đột nhiên dâng lên một đợt run rẩy mãnh liệt, "Ư..."

Cậu cố nén khát vọng từ sâu trong thân thể, thanh âm khàn khàn nói "Tôi, tự tôi có thể, Hạo Thạc, anh đi đi..."

"Tôi nói rồi, sẽ không bỏ rơi cậu dù thế nào chăng nữa." Hạo Thạc mỉm cười một cái, dán vào tai Chí Mẫn, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cậu, cảm giác hàm răng ma sát vành tai khiến sống lưng cậu đột nhiên một trận cứng ngắc.

Tai... tựa hồ là nơi nhạy cảm của cậu, Chí Mẫn ảo não nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh khỏi đôi môi Hạo Thạc.

Âm thanh thật thấp của nam nhân vang lên bên tai "Chí Mẫn, đừng cậy mạnh, để tôi giúp cậu..."

Hạo Thạc dứt lời, liền nhẹ nhàng nắm tay Chí Mẫn, kéo tay cậu đặt lên thứ đang đứng lên kia.

"......" Nhận ra được anh đang làm gì, mặt cậu trong giây lát đỏ lên.

Loại động tác này, giống như là tay nắm tay dạy cậu DIY vậy, khiến cậu xấu hổ đến hận không thể ngất đi.

Nắm trong tay chính là lửa nóng của mình, nhiệt độ nóng bỏng cơ hồ muốn đốt bỏng lòng bàn tay, trên mu bàn tay lại là lực độ cường ngạnh của nam nhân phía sau, ngón tay Chí Mẫn cứng đờ không biết nên làm sao cho phải, khí lực Hạo Thạc trước sau vẫn lớn đến nỗi cậu không thể rút tay, Chí Mẫn cả người cứng đơ tại chỗ, âm thanh run rẩy nói "Đừng, đừng như vậy... Anh mau buông tay..."

Hạo Thạc đương nhiên sẽ không buông tay, ngược lại thần sắc thản nhiên nắm lấy tay Chí Mẫn, bắt đầu chuyển động lên xuống, "Đừng sợ, cậu bị hạ thuốc, tất cả phản ứng của thân thể đều là tác dụng do thuốc. Nào, nhắm mắt lại... thả lỏng thân thể... cảm thụ thật kỹ..."

Thanh âm anh chậm chạp mà dịu dàng, tựa hồ có năng lực đầu độc lòng người kỳ quái.

Chí Mẫn nhắm hai mắt lại thật chặt, lông mi một mực run rẩy không ngừng, bất an kịch liệt và khoái cảm mãnh liệt hòa trộn vào nhau. Cái cảm giác lúc thì thiên đường, khi lại địa ngục đó, khiến cho cậu gần như muốn chết. Dưới động tác càng lúc càng nhanh, trong cơ thể dâng lên cảm giác như bị dòng điện chạy từ thần kinh nhanh chóng lan khắp toàn thân.

Khoái cảm mãnh liệt như vậy, trong hơn hai mươi năm cuộc đời cho tới bây giờ cậu đều chưa từng được cảm nhận. Dưới tác dụng của thuốc, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể tựa hồ bị căng ra vô hạn, mỗi một xúc giác cũng rõ ràng tựa như trực tiếp chạm vào thần kinh trong cơ thể cậu, cảm giác tê dại vi diệu đó lần lượt đánh thẳng vào đầu, khiến một manh lá chắn cuối cùng toàn diện tan vỡ.

Chí Mẫn rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể dựa vào lồng ngực Hạo Thạc.

"Ưm... Ưm ư..."

Tiếng rên xiết ngọt ngào hiển nhiên đã cổ vũ cho Hạo Thạc. Động tác trong tay Trần anh từng bước tăng nhanh, bàn tay cậu bị anh cầm cũng từng trận tê dại, nhiệt lưu trong cơ thể rốt cuộc cũng xông lên đến đỉnh.

"A......"

Bụng đột nhiên cứng đờ, chất lỏng nóng rực nháy mắt phun ra. Chất lỏng dính dớp trong lòng bàn tay làm Chí Mẫn nhất thời đỏ bừng mặt, ngay trước mặt Hạo Thạc làm loại chuyện mất mặt này đả đủ khiến cậu xấu hổ lắm rồi, càng làm cho cậu khó có thể tiếp nhận là, sau một lần phóng thích như vậy, thân thể của cậu cư nhiên còn chưa thỏa mãn, cái loại khát vọng quỷ dị đó ngược lại càng thêm mãnh liệt hơn.

Hạo Thạc hiển nhiên cũng phát hiện điều này.

Hai người đàn bà không biết sống chết kia không biết đã hạ bao nhiêu lượng thuốc với Chí Mẫn! Mới vừa giải quyết xong một lần, nơi đó của cậu lại từ từ đứng lên, phản ứng nhiệt tình như vậy, làm Hạo Thạc cũng có chút kinh ngạc.

Chí Mẫn cũng không ngờ mình cư nhiên lại cứng, đáng sợ hơn là, nam nhân phía sau cũng đã cứng đến độ không cách nào sao lãng, thứ to lớn đâm vào sau eo làm da đầu cậu từng đợt tê dại.

Không được... không thể tiếp tục như vậy nữa, không thể ở trong trạng thái này củi khô lửa bốc với anh được... mình là trai thẳng, trai thẳng tuyệt đối, lần trước là ngoài ý muốn sau khi say rượu bị cưỡng bức, lần này không thể lại để cho anh ta chiếm tiện nghi được...

Chí Mẫn hốt hoảng vịn vào thành bồn tắm muốn đứng lên, không ngờ Hạo Thạc nhanh tay lẹ mắt, cánh tay lập tức vòng qua ôm hông cậu, bá đạo kéo cậu vào trong ngực anh.

"Đừng lộn xộn..." tay phải Hạo Thạc nhẹ nhàng nắm nơi bởi vì tác dụng của thuốc mà đặc biệt tinh thần, tay trái cũng không đứng đắn cầm lấy lọ sửa tắm bên cạnh, đổ một đống lớn ra tay, dò đến lối vào khó có thể mở miệng phía sau.

"Chúng ta... thử một lần, có được không?" Hạo Thạ dịu dàng nói.

Dưới sự xoa dịu của nước ấm trong bồn tắm, nơi đó không còn khô khốc như trước nữa, địa phương mềm mại nhanh chóng chứa được hai ngón tay, Hạo Thạc thuận lợi đưa ngón tay dò vào, kiên nhẫn mở rộng.

"Không... Không muốn..." C bí Mẫnắt đầu giãy giụa, bộ phận mấu chốt vẫn nằm trong tay anh. Đây chính là sinh mệnh của nam nhân, cậu không dám giãy giụa quá kịch liệt làm bị thương chỗ đó, thừa dịp lại cho anh cơ hội.

Ngón tay mò vào tăng đến ba ngón. Cảm giác trong cơ thể bị người đụng chạm, thăm dò khiến Chí Mẫn rợn cả tóc gáy, trí nhớ bị cưỡng bức không tốt lần trước một lần nữa ùa về, cảm giác được anh rút ngón tay ra, thay vào đó là một thứ thô to cứng rắn, cậu ý thức được đó là cái gì, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, thanh âm cũng run rẩy "Trần Vỹ Đình, anh, anh nếu còn dám tiến đến, tôi, tôi tuyệt đối sẽ... giết anh... A——!"

Vừa mới nói xong lời uy hiếp, phía sau đột nhiên một trận căng đau. Eo Hạo Thạc hung hăng đâm lên một cái, cư nhiên cứ như vậy trực tiếp tiến vào.

Ánh mắt Chí Mẫn bỗng nhiên trợn lớn, không dám tin giãy giụa, "Trịnh Hạo Thạc!"

"Ừ, tôi đây..." Hạo Thạc thấp giọng nói, không do dự nhe răng cắn rái tai Chí Mẫn, nhẹ nhàng day day, lưu lại một dấu răng rõ ràng trên tai, cho đến khi lỗ tai cậu trở nên đỏ bừng, anh mới hài lòng dừng lại, tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói "Đừng giận... tôi sẽ cho cậu thoải mái... rất thoải mái......"

Vật cứng rắn trong cơ thể bắt đầu chậm chạp tiến rút, cũng không biết đụng phải chỗ nào, thân thể Chí Mẫn đột nhiên một trận căng thẳng. Cảm giác kỳ diệu như thấm vào xương tủy đó, từ xương cụt nhanh chống vọt lên đỉnh đầu.

"......" Hai tay Chí Mẫn nắm chặt mép bồn tắm, bắt đầu liều mạng giằng co, cảm giác kỳ quái dâng lên trong cơ thể khiến cậu tâm hoảng ý loạn, nước trong bồn tắm cũng bởi vì động tác kịch liệt của cậu mà "rào rào" tràn xuống sàn nhà, toàn bộ phòng tắm nhất thời trở nên hỗn độn không chịu nổi.

"Trịnh Hạo Thạc, thả, thả tôi ra..."

Loại cảm giác này bao nhiêu năm nay cậu chưa từng được cảm nhận. Bị người tiến vào thân thể vốn là chuyện cực kỳ thống khổ khuất nhục. Nhưng mà... cũng không biết bị Hạo Thạc chạm phải chỗ nào, cư nhiên làm cậu sinh ra một trận khoái cảm quỷ dị. Chí Mẫn hoảng sợ giãy giụa, nhưng bởi vì lộn xộn mà khiến cho thứ trong cơ thể càng thêm phồng lớn.

"Là chỗ này, đúng không?" Hai tay Hạo Thạc dễ dàng khống chế giãy giụa của Chí Mẫn, cố định cậu trong lồng ngực mình, từ phía sau hung hăng đâm lên.

"A——!"

Bên môi Chí Mẫn không khống chế được phát ra tiếng thét chói tai. Bị phản ứng của mình dọa sợ hết hồn, sắc mặt cậu không khỏi càng thêm khó coi.

Cậu là một thẳng nam, cậu chỉ thích phụ nữ! Rõ ràng nên ghét chuyện như vậy, tại sao lại... Tại sao lại có cảm giác mãnh liệt thế kia? Chẳng lẽ đây cũng là vì bị hạ thuốc đầu óc mê muội sao?

Không giống với lần trước khi bị mạnh bạo chỉ có tức giận và khuất nhục, lần này, Hạo Thạc làm tiền diễn rất kiên nhẫn, động tác trong bá đạo cũng không thiếu dịu dàng, bộ phận phía sau cũng không đặc biệt đau đớn, chẳng qua là có một chút cảm giắc căng đau do bị dị vật tiến vào... Mà nơi nào đó trong cơ thể, khi bị anh hung hăng đâm vào, thậm chí sẽ cảm thấy kỳ quái như vậy...

"A... a......"

Âm thanh bên miệng cơ hồ hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí.

Mình cư nhiên ngồi trong ngực hắn, bị hắn xâm phạm lần nữa, còn phát ra loại âm thanh này...

Chí Mẫn không thể nào tin nổi sự thật đáng sợ như vậy. Đỏ mặt hung hăng cắn chặt môi, bàn tay nắm mép bồn tắm bởi vì quá mức dùng sức, ngay cả mạch máu trên mu bàn tay cũng hằn lên rõ ràng.

Động tác sau lưng ngày càng trở nên điên cuồng.

"Thoải mái không?" Hạo Thạc vừa dùng sức đâm lên, vừa dùng ngữ điệu dịu dàng đến biến thái thấp giọng nói bên tai Chí Mẫn, "Chính là chỗ này... Sẽ khiến cậu rất thoải mái... Đúng không?"

"Ư... Trịnh Hạo Thạc... Mau dừng lại... A a——"

Lại một lần hung ác tiến vào, khiến âm thanh tức giận của Chí Mẫn hoàn toàn thay đổi, âm cuối kỳ diệu ngân lên một cái, ngược lại biến thành tiếng rên xiết mê người.

Ngón tay cậu dùng sức siết bồn tắm, cơ hồ muốn đâm lủng một lỗ trên thành bồn. Hạo Thạc bắt lấy tay Chí Mẫn, ngón tay đan chặt vào tay cậu, mười ngón giao nhau.

"Chí Mẫn... hãy cảm thụ tôi thật kỹ..."

"Tôi yêu cậu..."

Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, vòng eo đột nhiên hung hăng va chạm, thành công khiến cậu lần nữa hét lên chói tai.

"A——"

Chí Mẫn khiếp sợ trợn to hai mắt, khiến cậu không thể nào tin nổi, không chỉ là nam nhân này vô sỉ nhiều lần ép buộc, càng quan trọng hơn là câu nói cuối cùng của anh... ba chữ kia.

Chí Mẫn một bên liều mạng thở hổn hển, một bên run giọng hỏi, "Anh... anh đang nói... cái gì?"

"Tôi nói, tôi yêu cậu."

Hạo Thạc lại hung hăng tiến vào, chiều sâu đáng sợ như vậy, khiến Chí Mẫn chí có ảo giác người đàn ông này muốn trực tiếp đâm thủng cơ thể

"Cảm nhận được không?" Hạo Thạc dừng động tác, thấp giọng hỏi.

"......" thứ nào đó dừng lại trong cơ thể khiến Chí Mẫn nhất thời mặt đỏ tưng bừng, sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.

"Tôi yêu cậu." Hạo Thạc nhẹ nhàng hôn hôn vành tai đã đỏ lên của Chí Mẫn, phần eo đứng yên lại dùng lực đưa đẩy, "Tôi yêu cậu..."

Tiếng thở dốc của nam nhân ồ ồ bên tai, vừa hỗn loạn lại trầm thấp dịu dàng, lời bày tỏ tựa như mê hoặc.

Đầu óc Chí Mẫn trống rỗng, khiếp sợ đến nỗi không biết nói gì.

Anh ta là đang tỏ tình ư?

Nhưng mà, có ai lại tỏ tình như hắn chứ?

Lại là một vòng tiến nhập điên cuồng, Chí Mẫn lập tức siết chặt ngón tay Hạo Thạc cất lên thanh âm khàn khàn.

Hạo Thạc... Anh, anh dừng lại trước đã... Nhanh quá... A......"

Một câu hoàn chỉnh lại bởi vì động tác của Hạo Thạc làm cho hỗn loạn không chịu nổi.

Hạo Thạc nhẹ nhàng hôn tai, cổ, xương quai xanh của Chí Mẫn, lưu lại trên người cậu một chuỗi dấu ấn.

"Tôi yêu cậu..."

Nam nhân phía sau vẫn không ngừng đong đưa phần eo, loại cảm giác cường liệt này, khiến thân thể Chí Mẫn từng đợt phát run, thậm chí ngay cả ngón chân cũng cuộn lại.

"Nếu lời tỏ tình lần trước là vô ích, tôi muốn, đêm nay..."

"Sẽ làm cho cậu dùng thân thể... nhỡ kỹ rành mạch... tôi yêu cậu đến nhường nào..."

Động tác bá đạo cường ngạnh, âm thanh dịu dàng trầm thấp, hơn nữa thân thể sau khi bị hạ thuốc vỗn là mẫn cảm dị thường, lý trí Chí Mẫn rốt cuộc hoàn toàn phá vỡ, cuối cùng chỉ lo tuân theo bản năng thân thể, tựa như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng, gắt gao nắm lấy tay Hạo Thạc.

Nước trong bồn tắm đã sớm lạnh, lửa trong cơ thể lại khó có thể dập tắt.

Hạo Thạc sợ cậu cảm lạnh, dứt khoát rời khỏi bồn tắm lớn, ôm Chí Mẫn trở lại trên giường phòng ngủ, lại lấy tư thế mặt đối mặt áp đảo cậu.

Chí Mẫn dưới tác dụng của thuốc đã sớm mất đi lý trí, tuân theo khát vọng từ sâu trong cơ thể, ôm lấy Hạo Thạc, há miệng kịch liệt thở hổn hển.

"A... Hạo Thạc... đừng... dừng lại......"

Hạo Thạc căn bản không có khả năng dừng lại, môi Chí Mẫn cơ hồ bị cắn đến bật máu, anh cúi người hôn cậu, đầu lưỡi cạy khớp hàm tiến vào trong miệng, dịu dàng lướt qua niêm mạc trong khoang miệng.

Nụ hôn dịu dàng rơi trên môi, cùng với động tác bá đạo tiến vào thân thể, khiến ý thức trong đầu Chí Mẫn càng ngày càng mê mang.

Không biết phóng ra trong tay anh bao nhiêu lần, về sau thậm chí không phân biệt được là do tác dụng thuốc hay là vì cái gì khác...

Mãi cho đến khi kiệt sức, mệt đến sắp ngủ, trong đầu Chí Mẫn vẫn luôn nhớ kỹ một đoạn ngắn.

Hạo Thạc hung hăng tiến vào thân thể cậu, nhìn thẳng mắt cậu, thấp giọng nói "Tôi yêu cậu."

Ngữ khí của anh đặc biệt nghiêm túc và dịu dàng, trong mắt anh, là thâm tình nồng nàn không lẫn vào đâu được.

Tình cảm nồng đậm ấy, tựa như rượu được chôn sâu dưới lòng đất, bởi vì qua nhiều năm lắng đọng, mà hương thuần tràn ngập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net