Chương 200: Cuộc chiến bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hp chi Hình Bóng

Chương 200: Cuộc chiến bắt đầu

Edit: Cung Nguyệt Ngư

(Truyện chỉ đăng tại W,a,t,t,p,a,d.com những chỗ khác đều là đồ ăn cắp trắng trợn. Đừng ủng hộ những hành vi sai trái, đọc của chính chủ để ủng hộ tinh thần người edit.)

Voldemort từ từ dời ánh mắt ra khỏi người Harry, bắt đầu kiểm tra thân thể của chính mình. Lúc gã cảm nhận được ma lực của mình đã trở về, trên mặt gã, không che dấu được biểu tình mừng như điên.

Bellatrix hưng phấn kêu lên, Peter đã có chút sợ hãi.

Voldemort lần nữa đưa tầm mắt đến trên người Harry, sau đó phát ra một nụ cười sắc nhọn và âm hiểm. Gã đi tới, vuốt lên cánh tay phải của Bellatrix, sau đó đặt đũa phép lên dấu hiệu hắc ám, hoàn toàn không thèm để ý bàn tay còn lại vẫn còn đang chảy máu của ả.

“Nó trở lại,” Voldemort nhẹ giọng nói, “Bọn chúng đều sẽ chú ý tới nó... Hiện tại, bọn chúng nhìn thấy, bọn chúng sẽ biết...”

Dấu hiệu hắc ám nguyên bản màu đen liền biến thành đỏ tươi.

“Ta cảm nhận được nó, không biết có bao nhiêu người sẽ can đảm trở về đây?” gã lẩm bẩm nói, đôi mắt đỏ lóe sáng nhìn lên bầu trời, “Lại có bao nhiêu kẻ ngu xuẩn không đến? Tựa như Lucius cùng Severus vậy.” khuôn mặt gã lộ ra vẻ đắc ý mà tàn nhẫn.

Ê, ngươi không nên nói lung tung a, nam nhân nhà ta mới không có ngu, Harry hò hét trong lòng.

Voldemort quay sang, “Ngươi biết không Harry Potter? Dưới chân ngươi là xương cốt của cha ta...”’ Gã bắt đầu nhìn về phía cậu rồi cằn nhằn liên miên, nhưng không biết là đang cố kỵ Bellatrix hay không, gã cũng không có nói cha mình là một Muggle, chỉ nói mẹ gã đến từ gia tộc Gaunts, là hậu duệ duy nhất của Slytherin một trong những người sáng lập nên Hogwarts.

Dưới ánh trăng đôi mắt của Bellatrix lóe lên, ánh mắt điên cuồng nhiệt liệt. So sánh ra thì Peter có vẻ bình thường hơn nhiều.

Gió lạnh thổi đến từng cơn, làm cành cây Sam cọ vào nhau kêu xào xạc.

Harry trộm ngáp một cái. Cả buổi tối đều không được ngủ, thật sự là quá mệt đi, cũng không biết chừng nào Regulus mới dẫn thần sáng tới nữa.

“Nghe ta nói, nghe ta kể lại lịch sử của gia tộc...” Voldemort nhẹ giọng nói, “A, ta có chút thương cảm... nhưng mà nhìn đi Harry! Gia đình chân chính của ta đã trở lại...”

Ta với ngươi một chút cũng không thân, làm ơn không cần kêu tên thánh của ta có được không!

Harry giơ ngón giữa trong lòng.

Trong không khí đột nhiên tràn ngập tiếng áo choàng cọ nhau. Trong nghĩa trang, phía sau cây Sam, hoặc ở một góc âm u đều có phù thủy độn thổ tới. Tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ. Bọn họ đi rất chậm cẩn thản bước tới, giống như không thể tin vào hai mắt mình. Voldemort trầm mặc đứng nơi đó. Một Tử Thần Thực Tử quỳ rạp xuống trước mặt Voldemort, hôn lên vạt áo chùng của gã.

Vừa nghĩ tới việc, Severus đã từng làm qua hành động này, nhất thời tim Harry chợt co rút đến đau đớn.

“Chủ nhân...chủ nhân...” Hắn thấp giọng kêu.

Tử Thần Thực Tử phía sau gã đều quỳ xuống cùng hắn, hôn lên vạt áo chùng của gã, sau đó bước qua một bên, vây thành một vòng trong xung quanh gã, Harry, Bellatrix và Peter.

Khóe môi Harry khẽ nhếch lên, sau đó dùng ngón trỏ đè lên viên ruby trên nhẫn.

Năm giây sau, một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, xuất hiện trước mặt Voldemort cùng đông đảo Tử Thần Thực Tử.

“A, Severus.” Voldemort là người đầu tiên nhận ra người vừa tới, gã bình tĩnh nói, “Ta còn tưởng người và Lucius đều đã trốn rồi.”

Snape không nói chuyện, anh quay đầu trừng mắt nhìn tiểu hỗn đản nhà mình một cái.

Sau khi Harry bị Bellatrix bắt cóc không lâu, Salazar liền đến tìm Snape. Làm một trong bốn người sáng lập, trong tòa thành này không có bất cứ chuyện gì có thể qua mặt được y. Snape nhận được tin tức liền lập tức muốn đến nghĩa trang tìm người, nhưng Salazar bảo hãy chờ Harry gọi về, sau đó y độn thổ đi trước.

Cho nên vừa rồi, lúc Voldemort sống lại, ngoại trừ Harry ra, kỳ thật còn có người thứ năm xem ké. Đó chính là Salazar đang ở ngồi trên cành cây Sam phía trên đầu Harry.

Không sai, y cũng nghe được toàn bộ lịch sử gia tộc mà Voldemort nói lúc nảy. Vừa rồi Harry nghe được tiếng cây Sam cọ nhau, chính là do Slytherin các hạ nhịn không được cười mà tạo thành.

“Severus nhìn thấy ta ngươi có vui không?” âm thanh của Voldemort không nghe ra được vui hay giận. “Hay là ngươi lo lắng cho người học sinh mà ta mượn dùng này?”

Harry nhanh chóng đưa một ánh mắt cho Snape, để đối phương phối hợp diễn kịch.

Snape bất đắc dĩ mà đứng về đám Tử Thần Thực Tử, sau đó cung kính trả lời, “Không, chủ nhân của ta. Có thể nhìn thấy ngài ta thật vinh hạnh.”

“Phải không?” Voldemort đề cao ngữ điêu.

Harry trộm tháo dây thừng đang trói trên người ra. Đũa phép thủy tinh tím vẫn nằm trong ống tay áo của mình. Thật là cảm ơn Slytherin các hạ đã cho cậu túi đựng đũa phép này, đồ do yêu tinh làm ra dùng vô cùng tốt. Ngoại trừ cậu, thì cho dù người khác có sờ khắp cánh tay cậu cũng không phát hiện được chỗ này có một cây đũa phép.

Cậu khẩn trương mà nhìn chằm chằm Voldemort, sợ đối phương sẽ giơ đũa phép về phía Snape.

Nhưng lực chú ý của Voldemort không nằm trên người Snape.

“Hoan nghênh các ngươi, Tử Thần Thực Tử.” Âm thanh của gã khôi phục lại bình tĩnh như vừa rồi, “Mười hai năm... Cách lần cuối cùng chúng ta tụ hội với nhau đã có mười hai năm. Nhưng các ngươi vẫn giống như trước kia hưởng ứng sự triệu hồi của ta...”

Lucius không tới cũng đã nằm trong dự liệu của gã, ngoại trừ hắn còn có gia tộc Parkinson, Goyle cùng với Crabbe đều là những gia tộc phụ thuộc gia tộc Malfoy, cho dù dấu hiệu hắc ám vẫn còn, nhưng chỉ cần bọn họ nhìn thấy Lucius không nghe triệu hồi của Voldemort, thì chính mình cũng sẽ không ngu ngốc mà chạy tới.

Lucius lấy được ba lọ độc dược từ chỗ Snape, ngoại trừ hắn dùng một lọ, nếu như nói một lọ trên tay Parkinson, vậy còn một lọ đã cho ai?

Harry cố gắng nhớ lại bạn bè chơi thân với Draco ở trường. Blaise xuất thân từ Zabini vẫn luôn giữ trung lập, Pansy Parkinson được tính là một. Cuối cùng còn ai mà mình không nhớ tới ta?

Voldemort đang nối lại cánh tay cho Bellatrix, nhìn bàn tay lóe ra ánh sáng kim loại kia làm Harry nhịn không được mà nhíu mày. Đời trước, Peter sau khi thả cậu ra thì đã bị chính cách tay đó bóp chết, mà hiện tại cánh tay đó được lắp lên người Bellatrix.

Đám Tử Thần Thực Tử đều kinh sợ mà nhìn phu nhân Lestrange, ả hướng về phía đồng bọn nở một nụ cười đắc ý. trong đội ngũ Tử Thần Thực Tử có phân vị trí cấp bậc nhất định, người không tới vị trí sẽ để trống, mà không phải bị thay thế.

Harry nhìn những chỗ trống đó, một lần nữa suy tư.

Đúng rồi, là gia tộc Greengrass!

Astoria Greengrass là con dâu mà Lucius và Narcissa tuyển định, dưới tình thế mấu chốt này, Lucius sẽ để bọn họ đứng về phía mình thì cũng dễ hiểu.

Draco đáng thương!

Harry cũng không vì bạn thân của mình mà bi ai quá lâu, thì cuộc ôn chuyện của Voldemort và Tử Thần Thực Tử đã kết thúc.

“A, các ngươi đều cho rằng, thằng nhãi này chính là khắc tinh của ta...”

Voldemort chậm rãi đi về phía trước, xoay người về phía Harry, giơ đũa phép lên, “Crucio!”

Dây thừng trên người Harry đã sớm bị tháo ra, cậu linh hoạt tránh đi, thần chú đỏ tươi đánh vào trên bia mộ dưới chân Harry, làm một khối đá cẩm thạch nứt ra.

Ngay lúc bốn phía đều lặng ngắt như tờ. Rất xa, giữa nghĩa trang, phía sau cây Sam vang lên tiếng áo chùng. Tử Thần Thực Tử gần đó đột nhiên quay đầu lại nhìn.

“Là thần sáng!” Mấy Tử Thần Thực Tử nhát gan đã kêu ra tiếng.

Đám tử thần thực tử bắt đầu bất an xôn xao lên. Phần lớn bọn đều xuất thân từ gia tộc thuần huyết, bình thường đều là những người có uy tín danh dự. Một khi bị thần sáng phát hiện và mang về bộ phép thuật thẩm vấn, bọn họ thân bại danh liệt cũng không nói, khả năng lớn là ngay cả tài sản mà đời đời gia chủ tích góp lại đều không còn.

Trừ khi, Chúa tể hắc ám có thể tiêu diệt toàn bộ thần sáng ở đây.

Harry giương mắt nhìn lên, người đi đầu quả nhiên là Regulus.

“A, Regulus.” Voldemort cũng nhận ra người đi tới, “Con thứ của gia tộc Black, ngươi mang theo thần sáng trở lại bên người Voldemort ta sao?”

Gã đắc ý cười nói.

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” người mở miệng không phải là Regulus, mà là Harry vừa tránh được thần chú Crucio, “Regulus là do ta gọi tới.”

Lực chú ý của Voldemort lần nữa đặt lên người Harry, “Ngươi?”

“Ta.” Harry gật đầu, “Cho đến bây giờ Regulus chưa bao giờ đứng về phía ngươi cả, ngươi còn nhớ rõ trường sinh linh giá của ngươi không?”

‘Trường sinh linh giá’ là một cụm từ mang tính rung động mạnh mẽ, đám Tử Thần Thực Tử nguyên bản đang chờ Voldemort phát động tấn công không khỏi hai mặt nhìn nhau.

‘Trường sinh linh giá’ là bí mật lớn nhất của Voldemort, gã không biết Harry Potter làm sao lại biết được. Nhìn thấy Harry như vậy, gã lập tức dâng lên một dự cảm không lành, gã thấy một màn này giống như đã từng quen biết, thật giống như đã gặp ở chỗ nào rồi.

Harry rút đũa phép thủy tinh tím từ trong ống tay áo ra, ánh sáng tím dưới ánh trăng càng có vẻ thanh lãnh sáng ngời.

“Dây chuyền Slytherin, vương miện Ravenclaw, chén vàng Hufflepuff, nhẫn gia tộc Gaunts, nhật ký của ngươi.” Harry thưởng thức cây đũa phép trong tay, “Ta nói có đúng không ngài chúa tể hắc ám?”

Bộ dáng thong dong bình tĩnh của cậu làm Voldemort nhớ lại hai năm trước. Trong mật thất Hogwarts, cảnh tượng Harry đã giết chết tên Quirinus Quirrell ngu xuẩn nhưng trung thành.

Rốt cuộc gã cũng minh bạch vì sao gã lại thấy cảnh này giống như đã từng quen biết, Harry Potter, có vấn đề!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net