Chương 17: Bị tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry nhìn Alex hoảng loạn đẩy cửa chạy ra ngoài, cũng không có nghĩ nhiều, trong mắt anh, Alex rõ ràng là có tâm sự, và cũng không biết làm sao mở miệng nói với anh. Cũng không phải Harry muốn biết tất tần tật mọi thứ, nhưng khi nhìn thấy Alex bắt đầu có chuyện che dấu mình thì trong lòng nói thật có chút không vui.

Cũng có lẽ khi đứa nhỏ mình chăm sóc đã trưởng thành sẽ có cảm giác như vậy? Anh nhún nhún vai, chỉnh lại áo choàng chuẩn bị ra đại sảnh ăn sáng.

Khi anh tới liền phát hiện Alex vẫn còn chưa có mặt trên bàn ăn. Có lẽ nhóc ấy đã về phòng sinh hoạt chung rồi? Harry đoán, lòng không yên mà nói chuyện câu có câu không với Gabrielle bên cạnh.

"Harry, hôm qua Victory có vào văn phòng của em giúp đỡ, em phát hiện trong cặp sách của nó cư nhiên có một lá thư thỉnh tội." Gabrielle hào hứng nhìn về phía bàn Gryffindor, Teddy dưới ánh mắt của cô cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.

"Chắc lại là cái gì mà, Oh, tình yêu của anh, không có em anh không thể sống tiếp đại loại như vậy?" Anh trừng con đỡ đầu của mình một cái, không một chút ngạc nhiên khi nhận lại một nụ cười làm lành.

"Đại loại vậy, sao anh biết?"

"...Bởi vì đó là chủ ý mà tôi nói cho nó." Harry có chút buồn bực mà thừa nhận, ai biết đứa nhóc chết tiệt đó lại viết y chang vào đó chứ? Cũng không biết linh hoạt thay câu đổi chữ một chút.

"Anh?" Gabrielle thiếu chút nữa đem nước bí ngô trong miệng phun ra ngoài, "Em không nghĩ tới anh lại... sến đến vậy." Cô cố gắng duyên dáng nhất có thể dùng khăn lau lau miệng mình một cái, nhưng Harry vẫn nhìn được độ cong bên khóe miệng của cô...

"Được rồi, muốn cười thì cười đi, tôi không giỏi nói những câu nói như vậy, rất rõ ràng, Teddy cũng không giỏi lắm." Anh buồn bực cắt cái bánh mình trong đĩa, trong lòng nghĩ có cần làm khó con đỡ đầu của mình một chút trên lớp học không nhỉ.

"Xin lỗi, em không phải chê cười anh, chỉ là điều này quá thú vị." Gabrielle cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hiếu kỳ nhìn về phía bàn của Gryffindor đánh giá một chút. "Thuận miệng hỏi một câu, tại sao Teddy lại viết thư thỉnh tội cho Victoria vậy? Nó làm sai gì sao?"

Harry càng buồn bực thêm, "Bởi vì tuần trước trong trận đấu Quidditch Gryffindor đã thắng Ravenclaw, cô cũng biết là Victoria vẫn luôn rất coi trọng vinh quang của nhà mình mà."

"Chỉ vì chuyện này thôi à?" Gabrielle chớp chớp mắt, "Teddy cũng đâu thể khống chế chuyện thắng thua, lại nói trình độ chơi Quidditch của Ravenclaw vốn dĩ cũng đâu có cao."

"Đừng nói nữa, Victoria nói Teddy là với thân phận một tầm thủ, nó phải đợi Ravenclaw dẫn trước 140 điểm mới đi bắt quả Snitch vàng, như vậy thì Ravenclaw chỉ thua Gryffindor mười điểm thôi." Đối với tâm tư của đám nhỏ này anh tự nhận là mình càng ngày càng không thể hiểu được, thua thì chính là thua, thua mười điểm và 100 điểm khác nhau chỗ nào chứ? Lại nói với trình độ đoàn đội của học viện Ravenclaw... Bọn họ có thể dẫn trước 140 điểm thì quả thật là gặp quỷ rồi.

Gabrielle đã cười đến không thể ngừng được rồi, "Em chưa bao giờ biết Victoria lại có thể dễ thương đến nhưu vậy! Quả thật tính khí giống hệt chị em hồi nhỏ! Chuyện gì cũng tính toán chi li."

"Cho nên nó giận gần cả tuần không nói chuyện với Teddy, khiến Teddy chỉ có thể đến nhờ tôi giúp đỡ." Harry cố gắng đem ánh mắt mình hóa thành đao mà phóng về phía Teddy Lupin, cái tên nhóc con này quả thật đem mặt mũi của anh vứt sạch rồi.

Thời gian còn lại của buổi sáng cứ thế trải qua trong những trận cười thỉnh thoảng vang lên của Gabrielle và những ánh mắt có thể hóa thành thực thể của Harry không ngừng phóng qua bên dãy bàn Gryffindor, khiến cho những sư tử con tay chân rối loạn. Khi Harry cầm lấy giáo án chuẩn bị lên lớp, mới hoảng hốt nghĩ, hình như Alex chỉ xuất hiện ở đại sảnh một chút, sau đó lại chạy ra ngoài rồi? Cũng không biết nhóc đó có ăn no chưa nữa, có lẽ một lát xuống phòng bếp lấy một chút điểm tâm cho nhóc ta vậy...

Nhưng rất không may, cả một buổi sáng anh đều không nhìn thấy Alex, sau lớp học đầu tiên Harry cầm bánh bí ngô chạy đến cửa lớp học độc dược, đợi đám nhóc Slytherin năm ba đến đây học, ai biết Alex lại đợi đến chỉ còn mấy phút nữa là lớp học bắt đầu mới chạy vào, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.

Buổi trưa Alex cũng không ra ăn cơm, Harry có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại, mình đã nói cho nhóc ấy vị trí nhà bếp từ rất sớm, cho dù có như thế nào đi chăng nữa Alex cũng sẽ không ủy khuất mình đói bụng, có lẽ lại nghiên cứu độc dược ở phòng ngủ rồi.

Nhưng đã một tuần trôi qua, Harry đã không thể tiếp tục thuyết phục chính mình được nữa. Bởi vì Alex đã không xuất hiện ở đại sảnh một tuần rồi, khi lên lớp cũng đặc biệt im lặng, thường chỉ cuối đầu ghi chép hoặc thực hành chú ngữ mà thôi, nhìn cũng nhìn anh một cái. Lúc trước mỗi ngày đều đến phòng làm việc của anh ngồi một lát, có khi thì làm bài tập có khi thì đọc sách, gần đây trốn mình như trốn giặt vậy.

Chết tiệt, anh cũng biết mình đã làm sai gì nữa, ngay cả lý do cấm túc cũng không tìm được. Harry có chút giận dữ nghĩ, không vui khi nhìn thấy không khí lạnh lẽo trong phòng làm việc. Bình thường khi có mặt cả hai cũng không yên tĩnh như vậy.

Harry cố gắng nhớ đến những sự kiện đã trải qua trong năm ba của mình thời còn học sinh, cố gắng để thấu hiểu những hành động của Alex gần đây, nhưng cuối cùng anh cũng bó tay, không có lý do nào khác, mà là thời học sinh của mình không thể dùng hai chứ bình thường mà hình dung, tự nhiên cũng không thể dùng nó để tham khảo.

Tâm lý phản nghịch thời thanh xuân? Cũng không đúng, Alex vẫn luôn thành thục hơn đám nhỏ cùng trang lứa, cho dù có tâm lý phản nghịch đi chăng nữa cũng không dữ dội như vậy. Hoặc có lẽ tâm tình không tốt? Vậy tại sao lại không nói với mình chứ? Hoặc là... nhóc ấy kết giao bạn gái rồi? Cây viết lông ngỗng vô thức viết viết vẽ vẽ lên bàn, đây là điều duy nhất là anh có thể nghĩ ra, lý do có tính thuyết phục nhất.

Được rồi, Chẳng lẽ nhóc đó vì theo đuổi bạn gái mà đem mình quăng ra sau đầu rồi? Harry có chút không vui quăng cây bút xuống, nói xấu Alex, anh hoàn toàn không tin được là mình có những suy nghĩ như vậy, sự thật có lẽ không phải như vậy.

Cuối tuần này được đi làng Hogsmeade, toàn bộ học sinh từ năm ba trở lên đều có thể tham gia, với lại mùa xuân mới về, vạn vật hồi sinh, tất cả học sinh đều hưng phấn thảo luận về kế hoạch đi chơi.

"Hey, Harry, cuối tuần này anh rảnh không?" trên bàn ăn buổi sáng, Gabrielle như cũ xông lại chào anh.

Harry nghĩ một chút về kế hoạch của mình, "Rảnh, sao vậy?"

"Em đặt mấy bộ mô hình biến hình ở làng Hogdsmeade, định là để đám học sinh năm bảy luyện tập cho kỳ thi NEWTS. Những chúng nó quá nặng một mình em khiên không nỗi, cũng không thể dùng bùa chú trôi nổi bổi vì nó là được làm bằng một công cụ đặc biệt, bất kỳ chú ngữ nào cũng có thể gây thiệt hại. Anh có thể giúp em không?"

"Được thôi, nhưng nên kết thúc nhanh nhất có thể, hôm nay hình như rất nhiều học sinh đều ra đó, hy vọng không chạm mặt vào lúc đông đúc nhất." Harry kỳ quái nhìn đám học trò châu đầu thì thầm, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Mọi người có vẻ đều rất hưng phấn. Đồng thời anh cũng chú ý thấy, Alex vẫn không xuất hiện trên bàn ăn của Slytherin.

Như những gì Harry đã dự tính, đợi đến khi hai người bọn họ tìm được cửa tiệm đó trên những con đường đông đúc của làng Hogsmeade thì đã là hai tiếng sau.

"Dracour, Dracour... Ah, ở đây." Vị phù thủy lớn tuổi mắt mũi kèm nhèm nhìn vào danh sách đặt hàng, cuối cùng cũng tìm được hàng hóa đã đặt. "Đồ của cô không thể vận chuyển bằng đường hàng không, cho nên nó quả thật đã tốn rất nhiều công sức của chúng tôi, cô nhanh chóng lấy nó đi đi." Vị phù thủy lớn tuổi đó chỉ vào mấy cái rương lớn được chất trong góc.

Khi hai người cố hết sức kéo mấy cái rương đó ra khỏi cửa hàng, mà còn từ cửa hàng gian nan đi qua đám học sinh đông như kiến tập hợp ở trước cửa quán ba cây chổi và tiệm công tước mật, Dracour thiếu chút nữa là ngồi bệch xuống đất.

"Harry, nghỉ một chút được không?" Cô chỉ vào quán rượu duy nhất gần đó, vô cùng khát vọng nhìn về phía Harry.

Người chia sẻ phần lớn sức nặng của những chiếc rương Harry vội vàng gật đầu, đoạn đường trở về trường cũng không ngắn, nếu bây giờ không nghỉ một chút, đợi lát nữa chẳng lẽ phải ngồi bên lề đường sao?

Sau khi tống hai ly bia bơ xuống bụng, thần kinh của Harry và Gabrielle đều buông lỏng, anh nhìn đám học sinh thành đôi thành cặp ngoài cửa sổ, anh liền nghĩ đến Alex,không biết nhóc đó có đi chơi làng cuối tuần không, hay là giống thường ngày ở thư viện đọc sách.

"...Harry, anh có nghe em nói gì không?" giọng nói Gabrielle có chút không vui vang lên, Harry ép tâm trí chính mình quay về với tình hình hiện tại.

"Anh nghĩ như thế nào, về vấn đề quen bạn gái ấy?" Gabrielle nghiêm túc đánh giá anh một chút.

"Kết, kết, kết giao?" câu này lập tức khiến anh tỉnh táo lại.

"Đúng vậy, chúng ta kết giao đi." Giọng nói Gabrielle chắc nịch, hình như rất tự tin.

Bất cứ ai chú ý một chút đều nhìn ra Gabrielle vẫn luôn theo đuổi mình, Harry sao có thể không nhìn ra chứ? Bọn họ làm đồng nghiệp được ba năm rồi, không cần nói cái khác, các tin đồn được đồn thổi trong các học viện cũng đủ khiến anh nhận ra vấn đề thực tế này. Càng không cần nói đến cô hiệu trưởng và các giáo sư khác dường như có vẻ rất vui mừng khi nhìn thấy bọn họ, thông qua những ánh mắt ái muội đó, Harry cơ hồ có thể đoán được những suy nghĩ của bọn họ. Mọi người đều cảm thấy anh hùng một thời của bọn họ cần một người phụ nữ trong cuộc sống của anh ta, không phải sao? Từ một mặt nào đó mà nói, Gabrielle quả thật là một cô phù thủy vô cùng mị hoặc, thời gian đã giúp cô lột xác hoàn toàn thoát khỏi hình dáng của một cô bé tám tuổi, trèo ra khỏi mặt hồ chạy vào trong lòng chị mình khóc tu tu, trở thành một cô gái thành thục. Nhưng ngay cả như vậy đi chăng nữa, từ một mặt nào đó, Harry chưa bao giờ đem cô trở thành đối tượng kết giao.

Không thể không nói đến, khi nhắc đến vấn đề tình cảm, thì rõ ràng kinh nghiệm của anh không đủ dùng, dù là mối tình đầu với Cho Chang hay là mối tình phân phân hợp hợp với Ginny trong vòng năm năm trời, anh cơ hồ có một sự chập chạp và không hiểu phong tình trời sinh. Cũng giống như việc anh không giỏi giữ khoảng cách giữa cả hai. Trong ba năm nay anh đã từng ám chỉ rất nhiều lần, hy vọng bọn họ chỉ làm bạn bè bình thường của nhau mà thôi, nhưng không biết là do anh biểu thi không đủ rõ ràng, hay Gabrielle quá kiền trì nữa, đến bây giờ cô vẫn chịu buông tay.

Được rồi, là căn bản chưa nghĩ đến chuyện buông tay, nhìn tình huống trước mặt đi. Harry có chút bất lực nghĩ, trong kinh nghiệm tình cảm có hạn của mình, chưa từng có lần nào, có một người ngồi ngay trước mặt mình, dùng ánh mắt tuyệt đối khẳng định, và lời nói không cho phép lùi bước ép anh vào góc tường.

Harry Potter, bây giờ mày đang ở trong một tình huống vô cùng phức tạp, và quan trọng là mày hoàn toàn không biết nên nói gì hết!

Nhưng rất rõ ràng, Gabrielle coi sự im lặng này của anh phiên dịch thành một ý nghĩa khác, bởi vì cô đang nghiêng người qua phía bên này...

Harry ý thức được liền nghiêng người để tránh, sau đó anh cảm thấy môi của Gabrielle vừa lướt nhẹ qua má anh.

Giây tiếp theo hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện, Cửa quán bar bông nhiên phát ra một âm thanh cực kỳ lớn, hình như có người vừa đụng vào những thùng rượu bên tường, những chiếc thùng gỗ đựng rượu mật ong từng cái từng cái một rơi xuống đất, trong quán bar bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng kêu kinh ngạc và âm thanh bàn gỗ ngã đổ lấp đầy không gian trong cái quán bar chưa đầy ba mươi mét vuông này, giống như suy nghĩ của Harry bây giờ loạn thành một đoàn.

Alex đang đứng ở cửa sổ nhìn mình, bên cạnh còn có Teddy và bạn của nó, còn có mấy đứa bên Slytherin.

Ah, chưa đầy một tiếng sau cả trường đều sẽ biết chuyện, chỉ hy vọng cây bút lông chim của Rita Skeeter sẽ không hứng phấn đến nổ tung. Harry khô khốc nghĩ, ngay cả một cái cười khổ anh cũng không có sức mà cười.

Tiếp sau đó là một loạt chuyển động chậm, biểu cảm phức tạp trên mặt Alex là thứ lần đầu tiên Harry nhìn thấy, hình như nó pha với sự kinh ngạc, giận dữ, ghen tị, khinh thường và rất nhiều điều anh không nhìn ra được.

Sau đó Alex xoay người, chạy như bay mà đi khỏinơi hỗn loạn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net