Chương 19: Nhóc thắng rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây quả thật là một ngày điên cuồng nhất trong cuộc đời anh, thậm chí trong năm bảy khi phỉa chạy khắp nơi, mỗi ngày phải lo lắng hồn khí và Voldemort và Tử Thần Thực Tử cũng không khiến đầu óc anh hỗn loạn như vậy.

Harry Potter đầu óc lơ ngơ đi về phòng làm việc của mình, lấy ra bình rượu Whisky lâu năm của mình, sau đó ngồi trên ghế sofa chuốc say chính mình, sau đó anh bắt đầu cố gắng chỉnh lý lại suy nghĩ của mình.

Đầu tiên là ở làng Hogsmeade, bị Gabrielle tỏ tình, sau đó bị học sinh bắt gặp, và anh cũng rất khẳng định là cái tin tức này đã truyền khắp trường rồi, thậm chí ngay cả Rita Skeeter bây giờ có lẽ đã ngồi trong tòa soạn hưng phấn đến nỗi cười ha hả. Điều này đối với anh mà nói không phải là điều tốt lành gì, nhưng đối với người đã nhiều năm cùng đánh thái cực với đám truyền thông thì chuyện này cũng không đến nỗi như ngày tận thế.

Nhưng tiếp theo lại phát sinh chuyện gì? Anh vội vã rời đi bỏ lại Gabrielle và đám học sinh đang hỗn loạn, chạy theo Alex về trường, sau đó tại một góc nào đó ở hầm, anh nghe được lời tỏ tình thứ hai trong ngày? Mà còn là nghe được từ phía Alex?

Cái thế giới này điên hết rồi sao? Anh nốc một ngụm Whisky thật lớn.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới Alex sẽ có cái loại tình cảm đó với mình, thậm chí chỉ mới hôm qua anh còn nghĩ có lẽ Alex đang quen một cô bạn gái, có lẽ bắt đầu một đoạn tình cảm thật chân thành, đó là nguyên nhân mà y vẫn không chịu đến tìm anh. Nhưng, đoạn tình cảm này lại là đối với anh, làm sao có khả năng?

Harry biết giữa anh và Alex chưa từng có cái loại gọi là mối quan hệ cha con thật sự, từ cái ngày đầu tiên hai người gặp nhau đã như vậy. Bởi vì Alex lớn lên quá giống Snape, khiến anh vô ý đem Alex xem như một người lớn, một người xứng đáng được kính trọng và đối đãi bình đẵng, mà không phải là đứa nhỏ cần được dẫn dắt, ít nhất không cần mình dẫn dắt. Hỡn nữa, Alex luôn thể hiện sự thành thục vượt quá lứa tuổi và sự tự tin vượt bậc, điều đó đã khiến mối quan hệ giữa bọn họ càng không giống cha con, mà càng giống bạn bè.

Nhưng bắt đầu từ khi nào, Alex có loại tình cảm này với anh? Harry có chút hoang mang nhìn cái ly trong tay, cố gắng dẫn đường tư duy của mình, rốt cuộc là lúc nào bắt đầu vậy? Tại sao?

Khi Alex buông lỏng tay ra, sau đó xoay người đi, trong đầu anh không ngừng lẩn quẩn câu nói đó "Tại sao anh không đẩy tôi ra?", cho dù anh đã rất cố gắng đem tất cả quăng ra sau đầu, nhưng câu nói đó không ngừng vang lên, giống như mỉa mai những hành động vừa ròi của anh.

Đúng vậy, mình đúng thật là không có đẩy y ra. Harry thất thần nghĩ. Đây cũng không phải là y sai, mà sai là ở anh. Là một gnười lớn, mình phải có một mức độ tự kiểm soát và phán đoán nhất định, mình phải kịp thời tránh đi và nói đó là điều không thể, mà không phải giống một tên ngốc đứng yên ở đó để đầu lưỡi của y lướt qua từng chiếc răng của mình! Giống như anh vô cùng hưởng thụ nó vậy!

Nhưng mình đích thực đã rất hưởng thụ, không biết Alex học mấy thứ đó từ chỗ nào...

Harry nhanh chóng đem cái suy nghĩ đó quẳng vào một góc trong đầu khóa nó lại, anh chưa từng cảm kích vì đã học qua Bế Quan Bí Thuật như hiện tại, một chút kỹ xảo nhập môn cũng đã giúp anh rất nhiều.

Bây giờ, điều quan trọng là làm sao anh đối mặt với Alex đây, sau đó khiến y có thể buông bỏ cái suy nghĩ điên cuồng đó. Giống như mình vừa nãy vậy mặt mày đỏ rực khi liếm qua hàm răng nói Alex vừa chạm qua, đó không phải là một hành vi sáng suốt.

Có một điều tốt là, hình như không có ai nhìn thấy bọn họ hôn nhau gần phòng sinh hoạt chúng của Slytherin, nêu cái tinh tức này lan khắp trường, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phức tạp.

Khi thứ hai đến, rõ ràng là sự cố ở làng Hogsmeade đã trở thành tin hàng đầu trong hàng loạt những tin đồn, đám nữ sinh thầm thì với nhau trên các hành lang, cười khúc khích như những đứa bị bệnh thần kinh, khi thấy anh đến thì nhanh chóng đứng sát vào tường, sau đó liền nghe thấy những lời thảo luận càng hưng phấn hơn.

Đây không phải là điều tồi tệ nhất, trong buổi họp giao ban thường kỳ vào mỗi thứ hai hàng tuần, ánh mắt trấn an của Minerva và giáo sư Sprout và thần sắc tự hào của Hagrid quả thật khiến anh như ngồi trên bàn chông. Khủng bố hơn nữa, đó là Gabrielle cũng trong buổi họp đó, không ngừng nhắc Harry rằng anh còn chưa cho cô một đáp án chính thức.

Xem ra đây là điều duy nhất mà anh có thể giải quyết ngay vào lúc này, cho dù anh có nghĩ qua lợi dụng cô để cho Alex triệt để chết tâm, nhưng đồng thời anh cũng biết rất rõ, sự theo đuổi của Gabrielle chỉ khiến cho tình huống trước mắt trở nên càng thêm phức tạp hơn mà thôi.

"Gabrielle, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện." sau khi buổi họp kết thúc, Harry cố gắng phớt lờ ánh mắt của tất cả các giáo viên, dẫn Gabrielle đến một hành lang khá vắng học sinh.

"Đối với đề nghị của cô ngày hôm qua, tôi đã rất nghiêm túc mà suy nghĩ, nhưng... Xin lỗi." Từ chối một người không phải là thế mạnh của anh, đặc biệt là khi đối phương là người chủ động. "Không phỉa do cô không đủ tốt, cũng không phải tôi không thích cô, chỉ là không phải cái loại yêu thích đó... Cô hiểu chứ?"

"Em hiểu rồi." Gabrielle nhún nhún vai, cười khổ nhìn Harry, "Kỳ thật từ thái dộ của anh trong mấy năm nay cũng có thể nhận ra được. Chỉ là em không muốn từ bỏ, đến khi anh nói rõ ràng là không thích em." Sau đó cô dường như thở phào nhẹ nhõm, "Cũng không phải là chuyện gì tồi tệ lắm, em bây giờ cuối cùng cũng có thể bước tiếp rồi."

"...Được rồi." Harry có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Rất vui khi em không để ý đến chuyện này nữa. Nhưng, từ một phương diện khác mà nói... không phải phàn nàn gì, chỉ là sự cố hôm qua có vẻ như đã truyền khắp trường rồi."

"Nhìn ra được." Gabrielle khịt mũi cười một cái, "Trong lớp học biến hình sáng nay đã có người hỏi em, dù gì anh cũng là một trong mười người đàn ông nóng bỏng đơn thân trong thế giới phù thủy mà, địch ý của đám nữ sinh đó đối với em không nhỏ tí nào đâu." Nói xong cô còn vỗ vỗ vai Harry, "Anh không thích em, nhưng có lẽ anh có thể tìm ra người mình thích trong đám bọn họ."

"Xin cô đó, bọn họ là học sinh của tôi."

"Qua mấy năm nữa thì không phải rồi, anh biết không đại đa số phù thủy nước Anh đều xuất thân từ Hogwarts, cho nên sự lựa chọn của tất cả mọi người không lớn, ngoại trừ anh tìm người nước ngoài, còn lại đều là bạn học, học sinh, hoặc là thầy giáo."

"Vậy cũng không thể thay đổi cái sự thật là tôi lớn hơn bọn họ mười mấy thậm chí hai mươi mấy tuổi." Harry lắc lắc đầu, điều này quá điên khùng rồi.

"ANh đang áp dụng suy nghĩ của Muggle lên phù thủy đó, Harry. Tuổi thọ trung bình của phù thủy là từ 200 đến 300 tuổi, Nicolas Flammel còn sống hơn 600 tuổi, anh cảm thấy khoảng cách chỉ có 20 năm có quan trọng như vậy không?"

"Tôi biết điều này, chỉ là suy nghĩ theo thói quen, cô biết rồi đấy, nó có liên quan đến môi trường mà tôi đã lớn lên." Anh có chút xấu hổ cười cười. "Cho nên... chúng ta vẫn tốt chứ đúng không?"

"Rất tốt, anh là một giáo sư tốt, đồng nghiệp tốt, mà chúng ta còn là bạn bè nữa. Em vẫn hy vọng khi nhìn thấy anh trên bàn ăn họp mặt gia đình ở nhà Weasley và sẽ không cảm thấy ngại."

Được rồi, ít nhất cũng đã giải quyết xong một vấn đè, cho dù những tin đồn vẫn còn, nhưng trường nội trú vĩnh viễn không thiếu chủ đề, tin rằng chỉ sau một tháng, những tin đồn này sẽ biến mất theo thời gian thôi.

"Chúng ta đương nhiên là bạn bè, và tôi thật tâm hy vọng cô sẽ tìm được người yêu cô thật lòng, cô xứng đáng với những điều tốt nhất." Harry cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất quan hệ giữa anh và Gabrielle không trở nên tồi tệ.

Nhưng điều này không có nghĩa là những gì còn lại sẽ đơn giản như vậy, anh không dám nói chuyện với Alex, cũng không dám ở cũng một nơi với y. Cho nên anh đã thay đổi mật khẩu vào phòng làm việc, nói với bức tranh không cho phép Alex tùy ý ra vào nữa, sau đó cố gắng trốn tránh, cố gắng thể hiện rằng giữa bọn họ chỉ có quan hệ giáo sư và học sinh thôi, hy vọng thời gian có thể khiến Alex hiểu rõ ràng mọi thứ.

Nhưng thời gian dường như trôi qua quá nhanh, khi Harry đến nhà ga Ngã Tư Vua đợi Alex xuống xe lửa, mọi chuyện dần trở nên càng thêm khó khăn, cho dù nói cái gì đi nữa, quảng trường Grimmauld số 12 không giống Hogwarts, anh không thể mãi trốn trong phòng sau đó đem cửa khóa lại, hy vọng Alex không tới tim mình.

Cuối cùng cuộc sống thường ngày của bọn họ đã biến thành như vầy.

"Harry anh đang trốn tránh tôi."

"Ta không có."

"Anh có, anh cho tôi là một đứa ngu xuẩn chắc? Anh có biết là bức tranh trước phòng làm việc anh biết nói chuyện không, và trên một phương diện nào đó, nó rất dễ tính và nhiều chuyện."

"Không, không phải, ta không có trốn nhóc." Tiếp theo đó là một bữa sáng trầm mặc, hoặc có thể nói là bữa trưa, bữa tối, đến khi cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng, sau đó tự bỏ đi.

Harry đã từng cho rằng thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ. Lúc còn nhỏ, mỗi khi bị Vernon đẩy vào trong tủ chén hoặc bị Dudley đuổi đánh hoặc là bị thầy giáo phạt đứng, anh đều an ủi mình như vậy, cho dù có khó chịu bao nhiêu, ủy khuất bao nhiêu, chỉ cần đến ngày thứ hai, những chuyện ở ngày hôm qua đã trở thành quá khứ rồi. Và khi lớn lên, anh bắt đầu nghi ngờ niềm tin này, bởi vì mối quan hệ giữa anh và Ginny cũng vì thời gian mà thay đổi, cho dù có trải qua bao lâu, mẫu thuẫn vẫn luôn tồn tại, mà càng ngày càng kịch liệt thêm. Cuối cùng hai người bọn họi đều mệt mỏi, cho nên không thể không chia tay.

Mặc dù đã không còn tin tưởng thời gian sẽ giải quyết tất cả mọi vấn đề, như bây giờ chính mình cũng không có bất kỳ lựa chọn nào khác không phải sao? Ngoại trừ trôn tránh để thời gian giải quyết mọi thứ, anh còn có thể làm gì? Anh đã từ chối vô số lần rồi, trong đời anh chưa từng dùng thái độ cứng rắn như vậy đi đối mặt với bất kỳ người nào, nhưng Alex luôn có cách phớt lờ tất cả mọi thứ, y giống như không hề nghe thấy bất kỳ lời cự tuyệt nào vậy, vẫn giống như trước đây nói chuyện, trò chuyện với anh, dường như không hề để tâm thái độ của Harry.

Đợi đến khi cái kỳ nghỉ hè lúng túng này qua đi, Harry vẫn như mọi năm tiễn y ra bến xe lửa, nhìn đoàn tàu đi càng ngày càng xa, anh thở phòa một cái nhẹ nhõm, ít nhất sau khi đến Hogwarts, bọn họ sẽ không phải gặp mặt mỗi ngày nữa, cũng sẽ không lúng túng như vậy nữa.

Nhưng ngày đầu tiên sau khi bữa tối kết thúc, anh liền biết là những gì anh nghĩ là không có khả năng.

Bảy giờ ba mươi phút, mười phút sau khi bữa tối kết thúc, anh thậm hcí còn nghe được tiếng cười đùa của học sinh trên hành lang. Alex như thường đến phòng làm việc của anh, giống vô số lần trước đây. Ngày đầu tiên khai giảng , anh còn chưa kịp thiết lập mật khẩu cho phòng làm việc của mình. Cho nên anh chỉ có thể nhìn Alex đem sách vở đi đến bên lò sưởi, sau đó nửa dựa vào sofa lấy sách ra, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

"Đã không quá quen với việc nhóc đến đây làm bài tập nữa rồi." Những lời mỉa mai vô cùng tự nhiên mà buột ra khỏi miệng, mặc dù anh lập tức đã hối hận, đây không phải là một khởi đầu tốt ah.

"Nhớ tôi sao?" Alex thậm chí còn không ngẩng đầu lên, Harry chỉ có thể thấy khóe môi nâng lên của y sau bàn làm việc.

Sau đó anh cảm thấy mặt mình đỏ lên...FUCK! Có gì đâu mà đỏ mặt? Chỉ là những câu hỏi bình thường thôi mà. Harry thanh thanh cổ họng, cố gắng bình tĩnh lại, "Không có, chỉ là thuận miệng hỏi thôi."

"Ra vậy, có vẻ anh chỉ muốn thảo luận những vấn đề về học thuật thôi nhỉ?" Alex gật gật đầu có vẻ rất nghiêm túc, thế nhưng độ cong ở khóe miệng lại trở nên rộng hơn.

"Ưm... Không phải, ý ta là, không hoàn toàn là vậy... Thôi quên đi, ta nói thẳng vậy." ăn nói vòng vèo vốn không phải là thê smạnh của Gryffindor.

"Ta chỉ muốn làm rõ một lần, nhóc nên quên đi những thứ tình cảm đó càng sớm càng tốt." Những lời này đã đảo quanh đầu anh rất nhiều lần rồi, vỗn nghĩ nó sẽ rất đơn giản, nhưng khi nói ra rồi, lại khiến anh cảm thấy vô cùng cay đắng. "Điều đó không có khả năng xảy ra đâu, có lẽ cảm giác của nhóc chỉ sự mê luyến nhất thời hoặc có thể do ít tiếp xúc với những người khác nên tâm lý sinh ra tính ỷ lại, đó không phải là loại tình cảm sâu đậm gì, ít nhất không phải là cái loại tình cảm mà nhóc nghĩ." Cảm giác bất lực giống như gió lốc kéo đến, anh thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Alex, "Cho dù nhóc có nói không quan tâm đến suy nghĩ của những người khác, nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi, chúng ta đều là nam nhân, mặc dù trong thế giới phù thủy không coi trọng vấn đề này, nhưng hầu hết vẫn là theo truyền thống. Nhưng, cho dù là ở thế giới phép thuật hay thế giới Muggle đi nữa, giữa hai cha con... đều là không có khả năng, có lẽ nhóc có thể phớt lờ những người khác, nhưng một năm sau thì sao? Mấy năm sau? Thậm chí mười năm? Cho dù đi đến đâu cũng bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ, Cuộc sống của nhóc biến thành thứ kỳ lạ để người ta nghiên cứu, cho dù chỉ là một hành động bất thường nho nhỏ cũng trở thành những câu chuyện dùng để buôn dưa sau bữa cơm tối. Ta đã từng cho rằng tình trạng này sau khi chiến tranh kết thúc sẽ tốt hơn một chút, nhưng rõ ràng không có." Anh mệt mỏi nhắm chặt mắt lại, "Alex, cả cuộc đời của ta đại khái đều trải qua những ngày như vậy, ta quả thật, quả thật không muốn có thêm sự chú ý nào nữa đâu, ta cũng không hy vọng nhóc bị chú ý giống ta vậy. Cho nên ta thậm chí không dám nghĩ đến chuyện mà nhóc đã nói với ta, bởi vì cuộc đời của ta đã là một mớ hỗn độn, chó dù như thế nào đi chăng nữa, nhóc cũng không nên có cuộc sống giống ta như vậy..."

"Harry, nhìn thẳng vào em." Khi anh nói gần hết, thì Alex đột nhiên đánh gãy lời anh, anh nhìn đối phương buông xuống tấm da dê bước gần lại đây, ngồi lên chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình, sự chênh lệch chiều cao bắt buộc Harry phải ngước lên.

"Em biết nói như vậy với anh có vẻ rất điên cuồng, thậm chí anh sẽ không tin bất cứ lời nào mà em nói, hoặc là cảm thấy em giống như một đứa nhỏ đang nói chuyện khùng điên gì đó. Nhưng em không phải." Y nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Harry, "Em đã là học sinh năm bốn rồi, Harry. Và học viện Slytherin vốn dĩ không phải là một nơi đơn giản, ở đó ép em phải nhanh chóng trở nên thật thành thục. Cho nên em rất rõ ràng bản thân đang làm gì, em vô cùng rõ ràng anh đang do dự điều gì. Nhưng những thứ đó không quan trọng, bởi vì em bây giờ, là vô cùng nghiêm túc theo đuổi anh. Anh có thể thử, sau đó quyết định muốn tiếp tục ahy từ chối, nhưng Harry..." Alex nghiên người qua mặt bàn nhanh chóng in một nụ hôn lên môi anh, "Cho em một cơ hội, em chỉ có một yêu cầu này thôi. Nếu tới lúc đó anh vẫn kiên quyết với quyết định này, vậy thì tới lúc đó hãy tiếp tục cự tuyệt em nhé."

Harry không biết nên nói gì nữa, tất cả có vẻ đều không chân thật, nhưng mỗi câu nói của Alex đều khiến anh không có cách nào cự tuyệt.

"...Được rồi, nhóc thắng, nhóc có một cơ hội đó." Anh bất lực đẩy Alex ra, "Nhưng nhóc nên biết, ta chỉ cho nhóc một thời gian ngắn, đến lúc đó, ta vẫn từ chối nhóc thôi."

"Đừng nói sớm quá." Alex tự tin mỉm cười, "Em sẽ khiến anh thay đổi suy nghĩ."

Editor: Vì Alex (giáo sư) đã biến thành một thằng nhóc tuổi thanh thiếu niên nên tốt nhất là mình sử dụng đại từ xưng hô em cho hợp tình huống. Ủng hộ giáo sư, nếu Harry cứ tiếp tục từ chối, trực tiếp quăng lên giường, cưỡng trước tính sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net