CHAPTER 12: NATALICIA (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Albus gõ nhẹ đũa phép vào ô gạch trên bức tường phía sau quán Cái Vạc Lủng, giây tiếp theo đó, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước xong Phillip vẫn không thể giấu được vẻ ngạc nhiên của mình, thậm chí nó còn nghĩ rằng mình đang mơ. Một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lồng ngực khi nó đưa mắt nhìn những cửa hiệu ở hai bên đường. Khác với sự bình yên ở Thung lũng Godric, nơi này tràn ngập hương vị của phép thuật khiến nó mê muội, khiến nó khát khao, cứ như nó sinh ra là để cho thế giới này và ngược lại, thế giới này cũng tồn tại để chờ một ngày nó tới khám phá. 

Đã cuối tháng 8 nên học sinh tới đây mua đồ dùng học tập cho năm học mới rất đông, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Phillip đành nắm lấy tay Albus để khỏi bị lạc trong dòng người tấp nập ngược xuôi, đồng thời cố gắng không để ý tới ánh mắt sắc lẹm mà anh mình lia tới. Đối với hành động quá mức đáng yêu này của Phillip, Albus chợt liên tưởng tới vẻ mặt của gã người Đức đang đi cạnh mình mỗi lúc làm nũng, cậu không nhịn được mà dùng tay còn lại xoa đầu thằng bé, cảm giác mềm mại y như trong tưởng tượng khiến cậu không nhịn được mà cười khẽ.

"Al thân yêu, anh nên cẩn thận một chút, bị đụng trúng sẽ không dễ chịu gì đâu." Nụ cười này trong mắt gã người Đức lại không phải thứ gì tốt đẹp cho cam, hắn mạnh mẽ ôm lấy vai Albus rồi dồn cậu đi gọn vào một bên đường để giảm thiểu sự va chạm "Anh muốn đi đâu trước đây?"

"Em biết mà." Albus nhún vai, bày ra vẻ mặt 'thế nào cũng được'.

"Nước đi hay đấy. Bây giờ anh cũng thích chơi trò đoán suy nghĩ quá nhỉ? Vậy thì để em dẫn anh đi xem có đúng không nhé!" Gellert mỉm cười, quay sang nhìn thật sâu vào trong mắt Albus.

"Sử dụng Chiết tâm Bí thuật thì nói làm gì!" Albus chẹp miệng tránh khỏi ánh nhìn của Gellert, vô cùng thất vọng mà lắc đầu "Anh thích cái gì, chả lẽ em không biết hay sao?"

"Đương nhiên là em biết!" Gellert hừ nhẹ tỏ vẻ tất nhiên, nói xong hắn kéo Albus bước nhanh hơn một chút rồi dừng lại trước tiệm kem Florean Fortescue "Vanilla thêm sốt chocolate như thường lệ chứ?" Hắn vươn tay giúp Albus mở cửa. Bên trong là tràn ngập hương vị ngậy béo của sữa và thanh mát của trái cây khiến Albus tham lam hít sâu thêm mấy lần.

"Anh muốn thử vị mới." Albus kéo Phillip tới trước tủ kem "Em muốn ăn gì đây, Fifi?"

"FIFI?" Gellert bày ra bộ dạng kinh tởm, cao giọng hỏi lại.

"Em muốn ăn chocolate, và bạc hà..."

Albus đè nén lại tiếng cười trước biểu cảm của Gellert, cậu gọi cho mình thêm một que kem chuối việt quất và một que vị bạc hà với chocolate chip cho Gellert. Sau khi thanh toán xong, Albus quyết định đưa Phillip đi mua đũa phép. Cửa tiệm bán đũa phép của Ollivander vẫn bụi bặm như vậy, Gellert khẽ nhăn mũi, kiềm chế cảm giác muốn phủi áo sau khi tự hỏi bụi ở đây có lẽ nào chính là mùn gỗ làm đũa hay không. Bỗng nhiên hắn cảm thấy chiếc đũa để trong túi không gian của mình có chút khác thường, như là đang kêu gọi sự cộng hưởng, như là đang than khóc sự chia ly. Khẽ nhíu mày nghĩ tới một khả năng, xong hắn vội gạt phắt đi và cố tình làm ngơ trước sự kì lạ này.

"Chào Albus, rất lâu rồi không thấy cậu đó!" Có tiếng nói phát ra từ phía sau một chiếc tủ chất đầy hộp đũa. Ngay sau đó chủ nhân của giọng nói này vui vẻ ló mặt ra nhìn ba người vừa xuất hiện trong cửa tiệm của mình "Tôi đã đọc về nghiên cứu mới đây nhất của cậu. Thật tuyệt vời, cậu đúng là niềm tự hào của Hogwarts!"

"Cảm ơn anh, Gervaise..." Albus gật đầu mỉm cười, dường như đã quá quen thuộc với danh hiệu 'thiên tài Hogwarts' và những lời khen có cánh mà người khác dành cho mình "Vợ anh vẫn khỏe chứ? Nghe Aberforth nói dạo này cô ấy ốm nghén không ăn uống được gì nên người gầy rộc hẳn đi..."

"Đúng thế, thằng ôn con kia còn chưa ra đời đã biết cách khiến vợ chồng chúng tôi sứt đầu mẻ trán!" Gervaise thở dài nhún vai, ánh mắt mang theo sự đánh giá của anh ta lướt qua Gellert rồi dừng lại trên người Phillip khiến cậu bé vô thức lùi về sau một chút "Cậu tới đây mua đũa cho thằng bé này phải không? Lại đây nào nhóc, đưa tay thuận ra và anh sẽ đo chiều dài cánh tay của em để chọn một chiếc đũa phù hợp..." Sau khi đo đạc xong xuôi, Gervaise cẩn thận ngẫm nghĩ một chút rồi lấy một chiếc đũa từ trên chiếc kệ bên trái xuống "Nhóc có thể thử cái này. Gỗ cây liễu. Lõi bờm bạch kỳ mã. 11 tấc anh."

Phillip cẩn thận cầm lấy chiếc đũa. Rùng mình một cái, tóc gáy thằng bé dựng ngược lên. Gervaise lắc đầu lấy lại chiếc đũa rồi lần lượt đưa ra thêm vài sự lựa chọn nữa, nhưng tất cả đều không phù hợp. Phillip đã bắt đầu trở nên bối rối và căng thẳng, nó khẽ liếc mắt nhìn anh trai mình, khuôn mặt hắn tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn khiến thằng bé càng hoảng loạn hơn. Ngay lúc này, Gervaise quay sang nhìn Gellert, ánh mắt anh ta làm nỗi lo sợ trong lòng Gellert lên tới đỉnh điểm. Trong một giây, hắn có cảm giác như Gervaise cũng nghe thấy những tiếng kêu rên trong túi không gian mà hắn phải chịu đựng nãy giờ.

"Cậu là anh trai thằng nhóc này à?"

"Không!"

"Đúng thế!" Albus nói cùng lúc với Gellert, cậu lo lắng hỏi "Có chuyện gì sao?"

"Tôi có thể mượn đũa của cậu một lát được không?" Gervaise chìa tay ra "Cậu biết đó, đũa của thành viên trong gia đình thường có chút liên quan với nhau. Tôi muốn dựa vào đũa của cậu để tìm đũa cho em trai cậu."

Nhận được ánh mắt ra lệnh của Albus, Gellert thở dài, rút chiếc đũa được giấu trong túi không gian của mình ra rồi đưa cho Gervaise. Chiếc đũa phát ra tiếng kêu vui vẻ như một con rồng gầm vang bên tai Gellert khiến hắn nhăn mặt ghét bỏ, xong trong căn phòng này chỉ có hắn nghe được âm thanh đó. Albus cũng nhận ra sự khác thường này, ánh mắt cậu dời từ gương mặt khó chịu của Gellert sang chiếc đũa trên tay Gervaise, trong đầu đột nhiên nhớ tới một kí ức thật lâu về trước khiến lòng cậu tràn ngập sự bất an.

"Gỗ nho. Lõi sợi tim rồng." Anh ta mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự hứng thú "Cậu mua đũa này ở đâu thế? Nhìn kiểu dáng lạ quá, chắc chắn không phải ở chuỗi cửa hàng nhà Ollivander phải không?"

"Nó từng là đũa của mẹ tôi." Gellert vươn tay lấy lại chiếc đũa "Nó phù hợp với tôi nên tôi không mua đũa mới."

"Tôi có thể thấy điều đó. Cậu sẽ không thể tìm được chiếc đũa nào phù hợp với cậu hơn đâu!" Gervaise gật đầu hài lòng rồi xoay người đi sâu vào phía trong cửa tiệm, một lát sau anh ta mang ra một chiếc hộp "Anh chợt nghĩ tới một khả năng. Dù sao thì thử một chút cũng không mất gì cả. Tự tin lên nào nhóc!" Anh ta đưa một cây đũa tới trước mặt Phillip "Gỗ sồi, lõi sợi tim rồng, 12 tấc rưỡi."

Phillip cầm lấy chiếc đũa trước mặt, vẫn cẩn thận như lần đầu tiên, nó vung đũa nhẹ một chút, một chùm sáng thoát ra từ đầu đũa, nhảy nhót trên không rồi tinh nghịch bay tròn quanh Phillip khiến thằng bé phải bật cười. Mãi cho tới lúc nàỳ, chiếc đũa của Gellert mới ngừng tiếng kêu khó chịu của nó lại. 

"Cây đũa này cùng với đũa của cậu là đũa anh em, lõi được làm ra từ sợi tim của cùng một con Đuôi gai Hungary, phải ngốn vô số nhân lực và tiền bạc mới săn được nên nó vô cùng quý hiếm." Gervaise quay sang nói với Gellert "Năm đó cha tôi và tay làm đũa trẻ tuổi người Đức Gregorovitch tranh nhau mấy sợi tim rồng này cốt chỉ để tạo ra chiếc đũa phép mạnh nhất, sau khi thương lượng, họ đã quyết định chia cho đối phương một nửa, thật không ngờ sau từng ấy năm, hai cây đũa lại trở về với nhau." Gervaise xoa đầu Phillip, nói với thằng bé bằng một giọng đầy yêu thương "Cây đũa này dành cho những phù thủy vô cùng mạnh mẽ, vô cùng độc lập, vô cùng tài năng. Em không hề nhút nhát hay mềm mỏng như vẻ bề ngoài đâu, nhóc ạ! Năm học mới vui vẻ nhé!"

Phillip nhìn cây đũa của mình rồi lại nhìn cây đũa trên tay Gellert, thằng bé nở một nụ cười đầy tự hào với hắn như đang muốn nhấn mạnh sự thật rằng hai người là anh em không lẫn đi đâu được. Biểu cảm vui vẻ này khiến Albus tự trách bản thân đã lo lắng quá mức, cậu không ngần ngại tặng cho Phillip một vài lời khen và cổ vũ nho nhỏ. Riêng đối với Gellert, đũa anh em chẳng phải điều gì hay ho cho lắm. Hai chiếc đũa anh em không thể tấn công trực diện lẫn nhau, đồng nghĩa với việc dù có chuyện gì xảy ra, hắn và Phillip cũng không thể chĩa đũa vào đối phương. Cảm giác này y như bị người ta nắm thóp, khiến hắn không thể chiếm quyền kiểm soát một trận đấu. Đè nén nỗi điên tiết trong lòng, hắn tự trấn an bản thân rằng hai năm nữa hắn sẽ đi lấy cây đũa Cơm Nguội ở chỗ Gregorovitch và chẳng việc gì phải nặng lòng vì chuyện đũa phép ngu xuẩn này nữa.

Sau khi trả 7 Galleon cho cây đũa của Phillip, cả ba tạt qua tiệm sách Phú quý và Cơ hàn. Albus muốn tìm mua quyển "Các Phép Biến Hình Cao Cấp Nhất", trong lúc đó Gellert tranh thủ đi sâu vào mấy kệ sách phía sau - nơi bán những quyển liên quan tới Nghệ thuật Hắc ám. Phillip không có ý định mua thêm thứ gì, vì đống sách ở nhà dì Bathilda đã bao gồm những quyển dạy thần chú sơ cấp cho tới trung cấp, thậm chí là cả những câu chuyện truyền thuyết, cổ tích ở thế giới phù thủy.

Đúng như đã hứa với dì Kendra, Gellert đưa Albus về trước bữa trưa, sau đó hắn cùng Phillip về nhà cùng với lời mời tới bữa tiệc sinh nhật tối hôm đó của Albus. Ăn xong bữa trưa, Phillip mượn dì Bathilda một quyển phép thuật sơ cấp rồi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách nghịch chiếc đũa mới mua của mình. Gellert nhíu mày nhìn thằng bé cố biến quả táo trên bàn thành một quả đào nhưng loay hoay mãi vẫn chưa thành công.

"Tập trung vào!" Hắn nhẹ giọng nhắc nhở. Thế này mà gọi là tài năng à? Có vẻ như Albus đã chơi hắn một vố thật đau.

Thêm một hồi chật vật nữa, cuối cùng thì quả táo cũng đã biến thành quả đào, dù về mặt hình thức không đẹp đẽ cho lắm. Phillip cười tươi thật mãn nguyện rồi nhìn về phía Gellert tìm kiếm sự khen ngợi. Đối với kết quả này Gellert không tỏ vẻ gì là quan tâm, dù sao thì trò biến hình này đối với hắn thật nhảm nhí. Phillip không khỏi có một chút mất mát.

"Ra sân đi, tôi sẽ dạy cậu thứ này thú vị hơn nhiều!"

Phillip mau chóng quên đi cảm giác tiêu cực kia, thằng bé tỏ ra vô cùng vui vẻ với lời đề nghị này. Dù sao thì hiện tại Gellert chính là người thân duy nhất mà nó có thể nương tựa vào, so với tình yêu thương từ người ngoài, một đứa trẻ ở tuổi này vẫn cần hơn cả tình yêu từ chính gia đình mình. Chọn một khoảng râm mát dưới tán cây táo, Gellert rút cây đũa của mình ra.

"Bây giờ chúng ta sẽ học câu thần chú Bảo vệ. Tác dụng của nó chính là tạo ra một tấm khiên chắn đòn tấn công của kẻ thù, là cách để giữ lại cái mạng bé nhỏ của cậu, chứ không phải là biến táo thành đào." Gellert vẫy đũa một chút để khởi động cổ tay "Albus nói rằng cậu rất tài năng, có lẽ đây là lúc để chứng minh cho tôi thấy điều đó."

Phillip gật đầu, nắm chặt lấy đũa, tập trung nhìn Gellert.

"Thần chú này đơn giản hết mức, hạ đũa xuống thế này..." Gellert làm mẫu "Protego! Nhớ là nhấn trọng âm vào 'te', pro-TAY-go chứ không phải PRO-te-go hay pro-te-GOH." Hắn quay sang nhìn Phillip "Tấm khiên này trong suốt, nhưng cậu có thể cảm nhận được nó, đưa tay lại đây!"

Phillip tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên khoảng không phía trước đầu đũa của Gellert, quả thực ở đó có một lớp màng vô cùng chắc chắn. Thằng bé thử đập thật mạnh vào đó, ngay lập tức, lực tới tấm khiên bật ngược lại khiến nó bị đẩy lùi về phía sau vài bước. Nó ồ lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu rồi vô cùng lưu loát bắt chước động tác và đọc câu thần chú vừa rồi của Gellert. Vươn tay về phía trước kiểm tra một chút, ở đó có một màn chắn vô cùng mỏng manh, nhưng ngay từ lần đầu tiên thử nghiệm đã thành công, dù không thể phủ nhận khả năng dạy học của Gellert, xong nó cũng có chút tự hào về bản thân. Thằng bé quay sang nhìn Gellert, ý hỏi hắn mình thực hiện như vậy đã ổn chưa.

"Để kiểm tra sự hiệu quả của tấm khiên này thì có khó gì chứ..." Gellert mỉm cười, lùi ra phía sau, đứng cách Phillip khoảng mười bước chân "Giờ tôi sẽ phóng ra một thần chú, nếu nó bị vô hiệu hóa, vậy tức là cậu đã thành công!" Hắn xoay chiếc đũa trên tay mình "Sẵn sàng chưa nào? Để tôi nghĩ xem nên tặng cậu điều bất ngờ gì đây... Flipendo!"

Phillip ngã ngửa về phía sau trước khi kịp phản ứng với câu thần chú mà Gellert vừa phóng về phía nó, cảm giác giống như có ai đó vừa đẩy nó thật mạnh, cú ngã làm nó ê ẩm cả người. Thầm oán trách Gellert tại sao lại sử dụng thần chú tấn công thay vì trực tiếp dùng tay sờ lên tấm khiên như mình vừa làm, Phillip hừ nhẹ một tiếng rồi bật dậy. Nó biết rằng tấm khiên mình vừa tạo ra chẳng là gì so với sức mạnh của Gellert, thay vì đổ lỗi cho người khác, tốt hơn hết vẫn là cố gắng nâng cao khả năng của bản thân. Nhanh chóng thực hiện lại thần chú thêm một lần nữa, lần này tấm khiên đã dày hơn một chút. 

Đối với biểu hiện này, Gellert vô cùng hài lòng, hắn cười khẽ, nheo mắt lại đầy nguy hiểm rồi tiếp tục phóng một thần chú phía thằng bé. Khoảng nửa tiếng sau đó, Gellert đã cảm thấy chán ngán việc đánh ngã người trước mặt. Mặc dù một học sinh năm nhất có thể sử dụng thần chú Bảo vệ là việc hết sức tuyệt vời, bởi thậm chí một số người lớn còn không thể thực hiện được thần chú này, nhưng Gellert không coi thành tựu ngày hôm nay là một điều đáng tự hào. Năm năm học ở Durmstrang đã cho hắn biết rằng, một khi đã cầm đũa lên thì tuổi tác chẳng phải là điều gì quan trọng, tất cả đều nằm ở năng lực cá nhân.

"Luyện tập tiếp đi. Cậu cần phải học cách cảm nhận nguồn pháp thuật mà mình sử dụng, không đối thủ nào lại chờ cậu đưa tay ra kiểm tra lớp khiên của mình." Hắn thở dài vươn vai "Tôi lên phòng ngủ trưa đây. Mai chúng ta sẽ kiểm tra lại."

Giấc ngủ trưa của Gellert kéo dài năm tiếng đồng hồ, hắn cần phải ngủ bù vì buổi sáng đã dậy sớm. Lúc hắn tỉnh dậy, mặt trời đã sắp lặn. Đầu nhức lên từng đợt vì ngủ quá nhiều, hắn mệt mỏi bước xuống giường, cởi áo sơ mi và chuẩn bị đi tắm trước khi qua nhà Albus dự sinh nhật. Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Gellert nhíu mày quay đầu lại nhìn người vừa mới đến.

"Em thành công rồi Gellert! Tấm khiên của em, nó thật hoàn hảo!" Phillip vừa nói vừa thở gấp, nó đã vội chạy từ dưới sân lên đây, dù cơ thể mệt mỏi vô cùng nhưng nó vẫn cười thật tươi và nói bằng một giọng rất đỗi tự hào.

"Cút ra ngoài!"

Phillip bị giọng nói khó chịu và bực tức của Gellert dọa tới mức ngây người. Bấy giờ nó mới nhận ra rằng anh trai mình đang cởi trần và nó vừa vào phòng người ta mà chưa nhận được sự cho phép. Vội nói lời xin lỗi, nó khẽ khàng khép cửa lại cho Gellert. Một cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng, nó chớp mắt thật nhanh để ngăn nước mắt rơi xuống rồi hít thở thật sâu và tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện vẫn sẽ ổn. Những vết xước, vết bầm trên người trong nửa tiếng luyện tập với Gellert dù đã biến mất sau khi uống thuốc mà dì Bathilda đưa cho nhưng không hiểu sao bây giờ lại trở nên đau nhức. 

Quay về phòng tắm rửa và thay quần áo, nó không thèm chờ Gellert mà cứ như thế chạy qua nhà Albus trước. Dì Bathilda đã sang đó giúp dì Kendra nấu nướng từ chiều. Lúc thấy Phillip tới một mình mà không có Gellert, Bathilda nhíu mày.

"Gellert đâu? Nó còn chưa ngủ dậy đấy à? Merlin ơi, không còn phép tắc gì nữa!"

"Để cháu sang gọi em ấy cho!" Albus bật cười, cậu bỏ quyển sách đang đọc dở cho Ariana xuống rồi đứng dậy "Chắc tại sáng nay em ấy đã cố dậy thật sớm để đưa cháu đi mua quà sinh nhật." 

Trước khi rời đi, Albus không quên hứa với Ariana rằng quay lại trong một nốt nhạc và đọc tiếp câu chuyện đang dang dở cho cô bé nghe. Phillip im lặng từ đầu tới cuối, sau khi nghĩ ngợi một chút, nó lựa chọn bám theo Albus. Ước gì Albus là anh trai mình thì tốt, nó nghĩ như vậy. Đôi khi nó tự hỏi rằng tại sao người ngoài như Albus có thể nhìn nó bằng ánh mắt ấm áp tới vậy, trong khi người kia chỉ toàn mắng nhiếc, bắt nạt, cười nhạo và khinh thường nó...

"Albus này..." Thằng bé ngập ngừng "Anh Gellert rất ghét em phải không?"

"Có chuyện gì sao?" Albus nhướn mày, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi, trong mắt chứa đầy sự quan tâm. Phillip bèn mang toàn bộ chuyện ngày hôm nay kể lại, nghe xong, Albus phì cười "Thực ra bình thường lúc vừa tỉnh dậy Gellert sẽ hơi cáu kỉnh một chút, em biết đó, khi ngái ngủ em có thể trút giận lên bất kì thứ gì ở xung quanh mình, điều đó không có nghĩa là Gellert ghét em. Cậu ấy có thể không thích em, nhưng hoàn toàn không ghét, nếu không thì em vốn đã không thể đứng được ở đây." Cậu xoa đầu Phillip, giọng nói chuyển sang nửa van nài "Anh biết đôi khi Gellert hơi quá quắt lại trẻ con, tính tình cậu ấy là vậy, thích đùa dai, luôn muốn làm người khác đau khổ. Anh chỉ xin em thông cảm cho cậu ấy một chút, dù sao thì những điều cậu ấy từng trải qua khó khăn hơn em có thể tưởng tượng rất nhiều. Em là em trai cậu ấy, là người thân duy nhất của cậu ấy ngoài dì Batty. Anh không muốn hai người gây gổ chút nào. Hứa với anh, không bao giờ quay lưng lại với cậu ấy, được không? Anh tin chắc rằng một ngày nào đó Gellert sẽ mở lòng với em thôi..."

Có thể nói rằng Albus có khả năng thiên bẩm trong việc thuyết phục người khác tin theo chiều hướng tốt đẹp, dù cho sự thật luôn cay đắng hơn nhiều. Phillip gật đầu, dù vẫn chưa thể buông bỏ nỗi phiền muộn trong lòng nhưng thằng bé cũng đã cảm thấy khá hơn một chút.

Bữa tiệc tối ngày hôm đó trôi qua vô cùng vui vẻ và yên bình, chủ yếu là vì Albus ngồi giữa Gellert và Aberforth khiến hai người họ không thể trực tiếp nhìn thấy mặt nhau. Bánh sinh nhật được dì Kendra tự tay làm ra, dù không ngon như những chiếc bánh mà mấy chục năm sau Albus vẫn thường ăn, nhưng lần này cậu vẫn một mình ăn gần nửa cái. Đôi mắt có chút long lanh ánh nước của Albus khiến tim Gellert quặn thắt, hắn cảm nhận được những cảm xúc bên trong cậu. Sinh nhật tuổi 18 năm đó, Albus nhận được những gì? Cái chết của em gái và một căn nhà không chút hơi người?

Không thể đè nỗi xót xa và cảm giác tội lỗi trong lòng, hắn nắm chặt lấy bàn tay cậu dưới gầm bàn, đổi lại, Albus tặng cho hắn một nụ cười cảm kích. Mười ngón tay cứ như vậy mà đan chặt lấy nhau. Không ai nói với ai lời nào, nhưng họ hiểu được ước nguyện của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net