Chương 10: Cảm ơn thầy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snape cứng người lại, không phải ông muốn trốn tránh cũng không đau lòng mà ông quá bất ngờ.

Bởi lẽ, đã rất lâu rồi, không ai nhắc đến Lily trước mặt ông.

Đúng vậy, đã rất lâu rồi, kể từ cái ngày mà cô gái dịu dàng lại nhiệt tình đó ra đi mãi mãi.

"Ta không biết." Snape nhạt nhẽo đáp. Khuôn mặt ông trở nên yếu ớt đi, như thể người đàn ông mạnh mẽ lại độc miệng trước đó không phải là ông vậy.

Thấy vẻ mặt đó của Snape, Harry cũng biết rằng mình đã đi quá xa so với giới hạn. Nhưng....

"Xin thầy, dù chỉ là một chút thông tin nhỏ nào đó cũng được, em muốn tìm cha mẹ mình. Ít nhất, em cũng phải nói với họ một câu cảm ơn."

Cả đời trước, hắn chỉ biết cắm cúi vào việc đi trả thù cho cái sẹo trên trán mình, còn với việc người cha vì muốn bảo vệ hắn mà vội vã chạy đi ngăn cản với Vol tới mức quên mang đũa phép để rồi chết trong tíc tắc, người mẹ thì hi sinh cả tính mạng để đổi lấy an toàn cho hắn tới khi hắn đủ sức để bảo vệ mình.

Ít nhất, cũng hãy để cho hắn nói một câu cảm ơn.

"Tại sao không phải là xin lỗi?" Snape cúi thấp mặt thì thầm.

"Vâng?" Bởi vì tiếng của Snape quá nhỏ nên Harry không nghe rõ lắm, hắn đành phải hỏi lại.

"Cô ấy đã cho ngươi cả mạng sống của mình, ngươi sống tới ngày hôm nay là bởi vì cô ấy cho ngươi? Nếu không phải tại ngươi thì làm sao cô ấy có thể chết cơ chứ, hả? Vậy mà ngươi lại định nói cái gì cơ? Cảm ơn sao? Thay vì nên nói xin lỗi thì ngươi lại nói cảm ơn?"

Snape không kìm lòng nổi mà giận dữ trất vấn. Những lời nói móc máy đã không còn xuất hiện nữa mà thay vào đó là sự trách móc thẳng thắn.

Harry bất ngờ tới không kịp phản ứng, sau đó hắn cười, nụ cười nhạt nhẽo như có như không vô cùng chói mắt.

"Ngươi cười? Người lại còn có thể cười." Giọng nói của Snape càng tức giận hơn nữa. Ông thề, nếu trước mặt ông lúc này là Potter cha chứ không phải Potter con nữa thì quả thực ông đã cho một cú đấm toàn lực vào cái khuôn mặt treo nụ cười đáng căm hận kia.

"Vậy giáo sư muốn em làm gì vào lúc ấy? Chẳng lẽ em phải vùng dậy như một cậu bé vàng thực thụ, rút cây đũa phép đồ chơi do cha mua để dỗ em ăn ra và đánh trả lại Voldemort một cách anh dũng?" Harry ngẩng mặt lên, ánh mắt đối diện với Snape.

"Để em nhắc cho thầy nhớ, một đứa trẻ còn đang nằm trong bụng mẹ không thể quyết định xem mình sẽ sinh ra vào ngày nào, một đứa trẻ mới được 1 năm 3 tháng tuổi không thể biết được ai sẽ tới và phá hỏng bữa tối hôm đó của nhà nó và trên hết một kẻ được bảo vệ không bao giờ được phép nói xin lỗi, đó là biểu hiện của sự yếu đuối, mà em thì phải mạnh mẽ hơn bất cứ ai để có thể sống và chiến thắng Voldemort. Nếu em lại yếu đuối thêm một lần nữa thì sẽ chẳng có gì ngoài một đời 'đứa bé vẫn sống' nữa được sinh ra."

Và em xác thực đã là đứa bé vẫn sống 'thứ hai'.

Snape im lặng nhìn Harry, nhìn vào đôi mắt xanh lục bảo sáng ngời kia và nhớ đến cô bé mà ông gặp ngày đó, cô bé tràn đầy tự tin, vui vẻ và kiên cường.

"Tại sao mặt ngươi lại sinh ra giống cha vậy?" Chẳng biết tại sao, Snape cứ hỏi thẳng ra một cách vô thức như vậy.

Tới khi tỉnh táo lại thì ông chỉ nhớ đứa bé kia nhàn nhạt chẹp miệng, nói cái gì mà: "Thầy biết đấy, nếu mà cả bề ngoài em còn giống mẹ nữa thì chắc chắn cha em sẽ khóc mất."

Chớp chớp mắt nhìn thân hình thấp bé đang đi nhanh về phía trước, Snape bỗng tức giận rít gào:

"Potter, ngươi quay lại!"

"Ôi chao giáo sư, tuy em thực sự muốn giúp thầy dọn dẹp vụ nổ vạc nhưng em bây giờ còn chưa biết dùng bùa làm sạch nha." Harry tội nghiệp nói.

Ba vạch hắc tuyền trên trán Snape ngày càng rõ hơn: "Ý ta không phải như thế."

Harry ồ lên một tiếng rồi nói: "Giáo sư ngài thật rộng lượng, cảm ơn vì ngài sẽ giúp em dọn dẹp." Dứt lời còn tặng kèm thêm một cái nháy mắt.

Thấy Harry tiếp tục quay người đi tiếp, Snape lập tức mở cửa chạy nhanh tới gõ lên đầu hắn một cái: "Thằng nhóc, ta bảo ngươi quay lại rồi kia mà."

Harry đau xót ôm đầu: "Giáo sư này, xét thấy ngài có vẻ cũng không biết việc của cha mẹ em nên em cũng không có làm khó thầy nữa đâu, vậy nên ngài cứ tiếp tục quay về phòng chế độc dược đi."

Nghẹn một chút Snape mới khó khắn phun ra được một câu: "Ai bảo ta không biết?"

Harry một tay xoa chỗ đau một tay vỗ vỗ lên cánh tay Snape: "Vậy thì xét thấy có vẻ ngài không tiện nói cho em biết, nên em cũng không làm khó ngài nữa."

Tránh thoát khỏi khỏi tầm với của Hary xong Snape cắn răng nói: "Ai nói ta không tiện?"

Thấy Harry lại bầy ra vẻ mặt đồng tình, Snape vội vàng nói: "Ta biết một tên bạn tốt của cha người có cầm một cái khoá cảng mang huy hiệu nhà Potter."

Harry nghe xong câu đó liền trầm tư lại, đoạn thời gian đó đủ để cho Snape tỉnh lại từ sự nóng vội.

Chết tiệt, sao ông lại có thể nói ra chứ, chuyện này cmn tới kẻ được giao phó khoá cảng cũng không biết tới!!??

Nhìn thằng nhóc đang trầm tư trong khuôn mặt non nớt kia, Snape tới dục vọng dùng xoay thời gian quay lại quá khứ để bịt miệng bản thân lại cũng có.

Nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống, Snape nhanh chóng cúi thấp người nắm chắc cánh tay Harry: "Nghe cho kĩ đây Harry Potter, ngươi không được phép hé miệng truyện này ra cho bất cứ kẻ nào, ngươi biết chưa? Dù có là một con gia tinh sẽ chung thành tận tâm với ngươi cũng không được."

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Snape, Harry không cần bị nhắc nhở cũng đủ để biết chuyện này chẳng hề đơn giản.

"Tất nhiên là em sẽ không nói cho ai biết về chuyện này rồi." Harry cười nhẹ, nụ cười nhìn thoáng qua thì thoải mái nhưng khi cảm nhận được khí tráng chân thực của nó lại không khỏi hoảng hốt.

Snape đứng thẳng người lại, ông phải nói là thật căng thẳng sao?

Lắc lắc đầu xua tan đi mấy thứ suy nghĩ loạn thất bát tao, Snape ngay lập tức nắm tay áo chùng của Harry và lôi cậu về hướng ngược lại.

Bị bất ngời lôi kéo, Harry nhanh chân chạy theo sau bước chân dài của Snape.

"Giáo sư à, ngài định đi đâu vậy?"

"Câu này đáng lẽ phải do ta hỏi mới đúng! Đường về phòng sinh hoạt chung ở hướng này còn ngươi lại đi hướng ngược lại là muốn đi đâu chứ hả?"

"Haha, em chỉ muốn đi vệ sinh thôi!" Harry không hề có một chút chột dạ nào đáp lại.

Gân xanh trên trán Snape chính thức nổi lên, ông tức giận nói: "Vậy thì nhân lúc đang rảnh rỗi, ta cũng muốn đưa ngài Potter đi vệ sinh."

Harry ở phía sau cười nhẹ: "Cảm ơn thầy!"

Snape lại cứng người một lúc, đếm sơ sơ ra thì cũng phải được gần 5 lần từ lúc gặp thằng nhóc này ông bị tập kích cho sững sờ rồi.

"Tới rồi, cũng chỉ là tiễn học sinh tới thăm về phòng thôi. Không cần khách khí như vậy." Snape đáp rồi đọc mật khẩu, tiện tay đẩy Harry một cái sau đó dặn dò bức tranh tuyệt đối đừng cho Harry ra ngoài vào đêm nay nữa rồi quay người dời đi.

Nhưng chỉ hai phút sau liền vội vã quay lại dặn thêm là nếu có chuyện gấp thì vẫn có thể cho ra mới yên tâm quay người rời đi.

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Yo mọi người, Ca đã quay lại sau 4 ngày đăng chương 9, trả mọi người thêm một chương rồi quay đi lấp hố khác đây :vvv

Thiệt chứ càng ngày càng cảm thấy mình đang viết Snarry là thế nào 😵😵😵

Nhưng mấy bạn đừng suy nghĩ nhiều, hố này tuyệt đối là Volhar nha, hố Snarry đợi khi nào ổn hai hố Drarry với Volhar mới tính đăng (thiệt ra là viết rồi, mà ẻm đi)

Lưu ý là chưa beta lại nên có lỗi chính tả thì bỏ qua cho Ca.

Cảm ơn vì đã đọc~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net