Rắn và Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Đường Bảo x fem! Thanh Minh
Warning: Double penetration, genderbender, phản khoa học phản tự nhiên nên vui lòng đừng thắc mắc nhiều về mặt nội dung

Chúc các bạn có trải nghiệm vui vẻ!

----------

"Bỏ ra, chết tiệt! Tên tiểu tử nhà ngươi làm trò gì!?"

Tiếng la hét chói tai của một người phụ nữ vang khắp cao lầu của tửu lâu sầm uất nhất Tứ Xuyên. Kỳ lạ thay, chẳng có ai đi tới giúp nàng.

"Đại huynh à, chẳng phải huynh muốn biến trở lại như cũ sao? Ta đang giúp huynh đấy?"

Kẻ đang vô liêm sỉ ôm lấy nữ nhân là Ám Tôn Đường Bảo nổi tiếng của Đường Môn. Hai người đang lăn lộn trên chiếc sàn được lót thảm mềm, trên bàn là vô số chai rượu rỗng và lọ thuốc đen bung nắp nằm gọn trong góc phòng. Mặc kệ đang bị người kia cốc cho sưng đầu, gã vẫn tươi cười sờ mó vòng eo thon nhỏ của Thanh Minh, nụ cười trên môi ranh ma như thể tìm được điều gì đó thú vị lắm.

Phải, Thanh Minh, Mai Hoa Kiếm Tôn của Đại Hoa Sơn Phái. Cái tên được giang hồ đồn thổi là tên đạo sĩ ngựa đực chẳng có tính người, hiện lại chính là nữ nhân đang bị ôm trọn trong vòng tay của sư đệ hờ nhà mình.

Để kể đến nguyên do của hiện tượng kỳ lạ này, chúng ta hãy quay lại vài phút trước...

----------

Nắng chiếu lung linh trên thềm cỏ mượt, như mọi khi, Ám Tôn của Đường Môn và Mai Hoa Kiếm Tôn của Hoa Sơn lại hẹn nhau đi báo đời, mặc kệ sự cấm cản từ hai bên gia đình, đôi bạn trẻ hơi già vẫn gặp nhau trên tầng cao nhất của tửu lâu để ăn chơi rượu chè. Vì họ đã trở thành khách quen ở đây nên khi chỉ vừa mới đặt mông xuống ghế, đã có vô số kẻ bưng rượu thịt lên đầy ắp cả hai chiếc bàn trong phòng.

"Như mọi khi, nếu ta không gọi thì không được phép bén mảng tới gần đây, rõ chưa?"

Đường Bảo trước khi bước vào có nói nhỏ với tiểu nhị ở gần mình. Thanh Minh đã sớm khai tiệc từ lâu, gã liếc nhìn hắn rồi ghé vào tai người bên cạnh:

"Trong phạm vi ba tầng lầu, cấm để cho ai lên, ta sẽ trả thêm tiền, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn làm theo."

Tiểu nhị vội vã gật đầu như gà mổ thóc, y không biết vị Ám Tôn trước mặt muốn làm trò gì, chỉ đành nhanh chóng truyền tin đến chủ quán để làm theo yêu cầu của gã ta. Thanh Minh ăn uống bên trong mãi chưa thấy Đường Bảo đi vào cũng buông đũa thò đầu ra nghe ngóng, nhưng chẳng thu được kết quả gì.

"Sao huynh không ăn đi? Nay không đói bụng à?"

Cửa mở ra, Đường Bảo thấy Thanh Minh đang ngồi im thì thắc mắc hỏi.

"Đệ làm trò gì ngoài đó vậy?"

"Không có gì, dặn dò một chút ấy mà"

Gã bước vào bên trong, tự nhiên mà đi đến phần bàn đối diện Thanh Minh, hất lục bào ra phía sau một cách quý phái, gã ngồi xuống, Đường Bảo rút từ trong tay áo ra một tẩu thuốc rồi châm lửa hút phì phèo. Thấy thế Thanh Minh cau mày:

"Ta đang ăn, hút thuốc thì cút ra ngoài. Tin ta đấm sưng mồm cho đệ khỏi hút không?"

Như để biểu đạt cho lời nói của mình, nắm đấm chắc nịch khớp xương của Thanh Minh giơ lên dọa cho Đường Bảo phải dập tắt tẩu thuốc. Cái mỏ của trưởng lão Đường Môn dẩu lên bất mãn, Thanh Minh mặt không đổi sắc cầm vỏ kiếm gõ cốp vào đầu gã, can cái tội làm hắn ngứa mắt.

"Oái! Đồ đạo sĩ vô lương tâm, ta rõ ràng đã dừng rồi, sao huynh còn đánh ta???"

"Vì bản mặt ngươi sinh ra đáng đánh."

Thanh Minh đặt kiếm xuống, ngẩng đầu dốc thêm rượu vào miệng, chẳng thèm để ý cục tóc trên đầu Đường Bảo sắp bay lên vì tức giận. Hôm nay là một ngày chán chường, lúc này hắn đang nghĩ xem ăn uống no say xong mình sẽ đi đâu để giải trí sau một ngày ăn chơi đến nhức mỏi xương khớp này.

Tiếng nhai nuốt nhồm nhoàm lại tiếp tục vang trên tầng cao nhất của tửu lâu, chẳng giống như không gian của một vị đạo nhân chút nào.

"Đại huynh, thật ra hôm nay ta hẹn huynh tới đây là để nhờ huynh một chuyện."

Sau khi chắc chắn thức ăn đã chui hết vào bụng Thanh Minh. Đường Bảo lấy ra một lọ thuốc màu đen đặt trước mặt hắn. Linh tính mách bảo điều sắp tới đây tên sư đệ chết tiệt này nói sẽ chẳng tốt đẹp gì, kiếm sĩ hết nhìn lọ thuốc rồi nhìn cái mặt gã, mở miệng:

"Đây là độc à?"

"Vâng!"

Đường Bảo mặt tươi rói gật đầu, trái ngược với Thanh Minh mặt đang cau có không thôi:

"Ngươi tính nhờ ta cái gì? Nhờ ta thử giùm thuốc?"

"Quả nhiên là đạo sĩ sư huynh, ta không cần nói huynh vẫn hiểu được luô- Ặc!"

Chưa kịp nói hết câu Đường Bảo đã bị nắm đấm vô tình của Thanh Minh đánh thẳng vào đầu. Rất may gã đã kịp thu lại lưỡi, chứ không Ám Tôn cao cao tại thượng của Đường Môn sẽ trở thành một người câm vì tự cắn đứt lưỡi chính mình. Lực đạo của nắm đấm không nhẹ, chẳng mấy chốc trên mái đầu hơi nâu của Đường Bảo đã nổi lên cục u, gã xuýt xoa cau mày, ánh mắt nhìn Thanh Minh như thể mình oan ức lắm.

"Nhìn cái gì? Tin ta đánh chết đệ không?"

Thấy Thanh Minh lại giơ tay lên, Đường Bảo phản xạ có điều kiện lấy tay bưng đầu, dịch người tránh xa tên đạo sĩ bạo lực.

"Sư huynh bình tĩnh, ta biết nhờ huynh thử độc như thế này có hơi kỳ lạ. Nhưng mà ta hết cách rồi... AAAA huynh cất kiếm đi, nghe ta nói đãaaa"

"Hừ."

Thanh Minh hậm hực cất Mai Hoa Kiếm đi, tự nhủ rằng nếu tên lang băm trước mặt nói gì đó linh tinh, hắn sẽ đích thân cho gã một vé về Đường Môn theo đường trên không bằng chính đôi tay này.

"Thì huynh biết đó, tuy ta hay đi bụi nhưng thân phận của ta vẫn là một trưởng lão. Công việc của gia môn ít nhiều ta cũng nên giúp. Đây là loại độc mới được Đường Môn nghiên cứu..."

Gã cầm lọ thuốc lên mở nắp ra, một mùi hương tinh tế tỏa khắp phòng, nhưng mấy ai biết đằng sau thứ mùi dễ chịu đó là một loại độc đủ để giết một mạng người.

"Bọn ta vẫn chưa rõ công dụng của nó, có người thử thì ngủ miên man mấy ngày, có người thì ngứa ngáy khắp người, ta thử thì chẳng có gì xảy ra. Nên ta chỉ đành đến nhờ thiên hạ đệ nhất kiếm tu là huynh thử hộ, huynh cũng không thể chết vì thứ cỏn con này đúng không? Xin hãy giúp đạo đệ này một lần thôi."

"Nghe chẳng liên quan gì đến ta hết, ta thử khác bọn họ thì kết quả vẫn như vậy thôi chứ khác gì?"

"Thì thu thập thêm thông tin để khoanh vùng ảnh hưởng đó. Nếu thử trên người một cao thủ như huynh thì chắc hẳn sẽ dễ dự đoán hơn là thử với đám người yếu nhớt ở Đường Môn."

"..."

"Ai mà chẳng muốn giết kẻ mạnh."

"..."

"Giúp ta một lần thôi, đi mà, đi mà."

Nhãn cầu Đường Bảo mở to long lanh như sắp lồi ra, một lão già đã đầu bảy như gã bày ra bộ dạng này thật chẳng dám tưởng tượng, nhưng vì ngoại hình dừng lại ở tuổi ba mươi nên cũng có phần dễ thương.

Tất nhiên Thanh Minh không vì thế mà dao động.

"Không, nếu đệ còn ăn nói vô nghĩa nữa thì ta về đây."

"Huynh sợ à?"

Thanh Minh đang định đứng lên thì khựng lại vì tiếng cười khẩy của Đường Bảo. Tuy rằng biết rõ gã đang dùng kế khích tướng, nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu.

"Con mắt nào của đệ thấy ta sợ?"

"Mắt nào cũng thấy rõ huynh đang vì sợ mà né tránh lời nhờ cậy của ta."

"Ừ vậy để ta móc ra cho."

"Âyyyyy, không có manh động nha. Huynh ngại quá nên dùng bạo lực để lấp liếm hả?"

Tay áo to dài của Đường Bảo vội vàng đưa lên che mặt, sợ Thanh Minh sẽ làm thật. Thanh Minh túm lấy cục tóc búi trên đầu Đường Bảo lắc lư qua lại như là để trừng phạt. Sau một hồi cũng chán, hắn buông tha cho búi tóc sắp rụng ra, chậc lưỡi cầm vò rượu lên uống.

Thấy đối phương đã dừng lại, Đường Bảo len lén bỏ tay xuống. Gã mò tới gần vị sư huynh, nhẹ giọng:

"Thử một lần thôi, nha? Ta thử rồi không có vấn đề gì nên huynh không cần sợ đâu."

"Ta đã bảo là ta không sợ rồi. Cái tên này bị làm sao thế nhỉ?"

"Không sợ thế sao huynh không thử?"

Đường Bảo nghiêng đầu ngây thơ, Thanh Minh nhìn bộ dạng giả nai đấy mà tức đến gân xanh nổi đầy trán. Hắn giật lấy lọ thuốc trên tay Đường Bảo, gầm gừ:

"Phiền chết mất, đưa đây. Ta uống là được chứ gì?"

Nói rồi hắn đổ thuốc vào miệng mình, Đường Bảo tủm tỉm cười tiến đến bóp vai cho Thanh Minh:

"Đừng bực tức mà. Nếu cảm thấy có gì không ổn thì huynh bảo ta, ta sẽ giúp chứ đừng dùng Tam Muội Sân Hỏa đẩy hết độc ra nhé?"

"Đệ muốn ta chết thì nói một câu, đừng có bày trò mèo."

Uống xong, một sự râm ran khó tả bùng lên trong cơ thể Thanh Minh, nhưng hắn không cảm thấy vấn đề cho lắm, vẫn thản nhiên tán gẫu với Đường Bảo:

"Tin tên lang băm nhà ngươi thì để thà ta đi uống ba vò rượu còn dễ khỏi bệnh hơn."

"Huynh vẫn còn giận đợt trước ta đưa nhầm độc à? Con người ai chẳng có lúc nhầm lẫn, cái quan trọng là phải thấu hiểu lẫn nhau."

"Im mồm đi."

Chí chóe, hạnh họe.

Đã qua một khắc, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

"Sư huynh, huynh không lén đệ đẩy độc ra đấy chứ?"

"Đệ bảo chính đệ cũng không bị làm sao khi uống còn gì, rõ là hàng đợt này Đường Môn làm dở tệ. Đem về cải tiến đi."

Đường Bảo quan sát đại huynh gã từ trên xuống dưới. Dường như phát hiện ra gì đó, mắt gã sáng lên.

Thanh Minh đang đổ mồ hôi lạnh.

Có vẻ hắn không nhận ra điều đó. Gã nhoẻn miệng cười, khiến cho kẻ đang ngồi bên cạnh phải nghiêng đầu thắc mắc. Chợt, một làn khói trắng tỏa ra khắp phòng, nhưng trong phòng đâu có đốt lò hay cháy nổ gì?

Đến khi Thanh Minh nhận ra khói bốc từ người mình thì đã quá muộn.

Bùm.

Tiếng nổ lớn vang lên, khói trắng dày đặc bao phủ lấy Thanh Minh. Đường Bảo trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, điều này vượt ngoài dự tính của gã.

"ĐƯỜNG BẢO!!! THẰNG RANH CON CHẾT TIỆT."

Chưa kịp định thần, một giọng nữ hơi thanh vang lên, bàn tay mảnh khảnh vươn ra từ đống khói túm lấy cổ áo gã kéo lại một cách thô bạo.

Giọng nữ? Bàn tay mảnh khảnh?

Đừng nói là...

Tiến lại gần khói trắng cũng tan dần, khuôn mặt một nữ nhân hao hao đại huynh gã đang trợn mắt hung hăng như muốn xé gã ra làm ba mảnh hiện ra. Trong giây lát gã tưởng mình đã chuyển sinh sang một thế giới khác.

"Nhà ngươi cho ta uống cái chết tiệt gì thế này!!" Nữ nhân đó gầm gừ.

"... Đại huynh?"

Âm gọi vô thức bật ra từ miệng gã, nữ nhân nghe xong càng siết chặt cổ áo hơn, như thể gã đã gọi đúng.

"..."

"..."

"HẢAAAAAAAAA??"

"MI CHẾT VỚI TA!!!!"

Mai Hoa Kiếm Tôn biến thành con gái rồi!

-------------

Đường Bảo mặt sưng húp đang quỳ gối giơ hai tay lên trời chịu phạt, phía đối diện gã là một nữ tử đang banh chân ngồi như một tên sơn tặc chính hiệu.

"Thuốc giải đâu? Đưa đây."

"Dạ đệ không có..."

Âm thanh yếu ớt của Đường Bảo run lên như đứa trẻ mắc lỗi, hoàn toàn không giống một Ám Tôn ngày thường hô mưa gọi gió chút nào.

Thanh Minh lườm như muốn lột da của sư đệ trước mặt. Hắn hừ nhẹ rồi lấy tay chỉnh sửa y phục.

Bị biến thành phụ nữ là một trải nghiệm có một không hai. Vị Mai Hoa Kiếm Tôn cảm thấy mình sắp bị hai quả đồi to như đầu đứa trẻ trên ngực mình làm cho gãy cột sống, tấm lưng rộng đầy cơ bắp của hắn biến nhỏ một cách đáng thương, Thanh Minh như bơi trong đạo phục của chính mình, ban nãy vì tức giận mà lao vào đánh Đường Bảo không thèm để ý. Bỗng nhiên giờ hắn lại cảm thấy xấu hổ bởi nãy giờ mình đã quá hở hang.

Mà tại ai cơ chứ? Nhắc đến là lại muốn đập thêm một trận.

"Đệ rõ ràng không bị sao cơ mà? Sao đến lượt ta thì lại thành ra cái thảm cảnh này??"

"Sao mà đệ biết được chứ..."

Thật ra ý định ban đầu của Đường Bảo là chơi khăm Thanh Minh nên mới nói dối. Trước đó khi gã thử... Cũng có một vài biến đổi không tiện nói cho lắm.

"Thế giờ làm sao đây? Ta không thể vác bộ dạng này ra ngoài. Giờ cũng không dùng Tam Muội Sân Hỏa được luôn."

Mai Hoa Kiếm Tôn cố gắng ép ngực mình phẳng xuống, nhưng không thể vì nó quá to.

Vô tình điều này lọt vào mắt Đường Bảo lại trở thành một hình ảnh vô cùng gợi dục.

Bầu ngực đầy đặn không có thứ gì bảo hộ ngoài lớp đạo phục mỏng tanh, khi bàn tay của Thanh Minh cố ép chúng xuống thì bị phần thịt núng nính bao lấy, không những không che lấp được còn làm các mô ngực nổi bật lên qua các kẽ ngón tay. Bởi vì chèn ép mạnh bạo mà phần cổ áo bị lỏng ra, để lộ rãnh ngực sâu và xương quai xanh sắc sảo. Khi nhìn vào làm người ta tò mò xúc cảm sẽ như thế nào nếu được chạm tay vào bộ ngực vĩ đại ấy, rốt cuộc nó mềm mại bao nhiêu.

"Đại huynh, nó vĩ đại y như huynh vậy."

Trong cơn mê sảng Đường Bảo đã buột miệng nói ra.

"Hả? Cái gì vĩ đại cơ?"

"Không có gì..."

May mắn Thanh Minh là loại đạo sĩ chẳng biết gì về mấy vấn đề liên quan đến tình dục. Hắn đang bối rối với cơ thể mới của mình nên cũng không để ý đến câu nói bâng quơ của Đường Bảo, gã cứ vậy mà thoát được một kiếp.

"Đại huynh, ngoài cơ thể bị biến thành nữ nhân huynh còn vấn đề gì khác không? Như về nội lực gì đó."

Thanh Minh sau khi nghe khựng lại trong giây lát, ậm ừ nói không có gì, nhưng khả năng nói dối tệ hại như thế sao mà qua mắt được người kia. Đường Bảo cho rằng chắc chắn đã có chuyện xảy ra, gã khăng khăng muốn khám tổng thể, Thanh Minh chỉ đành khai ra:

"Nội lực... Có hơi rối loạn. Nên ta mới không tiện ra ngoài."

Chung quy lại bây giờ Thanh Minh không chỉ bị biến thành nữ mà còn là một người phụ nữ không thể dùng võ nghệ phòng thân. Nếu để lộ việc Mai Hoa Kiếm Tôn từ ngựa đực thành ngựa cái không thể dùng võ, giang hồ không đến xin nhẹ cái đầu đại huynh gã mới là lạ, nên Đường Bảo nghiêm túc gật đầu, thống nhất nếu chưa tìm ra cách giải dược thì không về.

Một nam một nữ ngại ngùng ngồi cạnh nhau, Thanh Minh thì bồn chồn đứng ngồi không yên, cho dù có là quỷ kiếm trên chiến trường mặt không đổi sắc đi chăng nữa thì khi rơi vào tình cảnh này cũng phải hoảng loạn mấy bận. Trước giờ hắn chưa từng nghe có trường hợp nào từ một người đàn ông biến thành một người phụ nữ cả, tất cả là tại Đường Bảo, nếu không phải do gã còn giá trị sử dụng thì giờ trưởng lão quý giá của Đường Môn đã sớm bị hắn ném từ độ cao 10 trượng xuống lầu rồi. Đúng là tin tưởng tên lang băm đó chẳng bao giờ có điều gì tốt đẹp xảy ra.

Mặt khác Đường Bảo ở một bên lại gãi cằm đăm chiêu nhìn Thanh Minh bằng con mắt đầy ẩn ý.

Thanh Minh bị ánh mắt đó nhìn đến khó chịu, hắn mở miệng cục cằn:

"Có chuyện gì?"

"Cái này, thật ra thì ta biết cách biến huynh trở lại bình thường..."

"Thì dùng đi chứ còn chần chừ gì nữa? Đệ là con rùa à?"

"Không, vấn đề là, cách chữa này có hơi..."

"Lề mà lề mề! Là gì nói nhanh!"

Thanh Minh không đủ kiên nhẫn hét lên, hai tay gã chống nạnh, bộ ngực lắc lư qua lại theo chuyển động quá khích của hắn, khiến Đường Bảo phải quay đầu nhìn sang chỗ khác để không bị hút hồn:

"Trước đó ở Đường Môn cũng có người bị y hệt huynh, bởi vì người đó có mối quan hệ đồng giới bên ngoài, nên sau khi làm mấy trò người lớn thì sáng hôm sau cậu ta đã trở lại bình thường..."

Gã lén lút nhìn sắc mặt đang thộn ra của Thanh Minh rồi nuốt nước bọt, nói tiếp:

"Nên là sư huynh, ta nghĩ nếu bây giờ chúng ta song tu thì huynh sẽ trở lại bình thường."

Câu nói như sét đánh ngang tai vị kiếm tu hơn 80 năm giữ thân như ngọc, hắn nheo mắt hết nhìn cơ thể mình lại đến Đường Bảo đang quỳ trên đất.

"Đệ?" Ngón tay chỉ vào gã.

"Với ta?" Rồi lại chỉ vào mình.

"Song tu á?"

Đôi mắt màu đục của hắn chớp chớp, nhận lấy cái gật đầu chắc nịch của Đường Bảo, chẳng biết tại sao Thanh Minh lại muốn rơi nước mắt.

"Không còn cách nào khác sao?"

"Rất tiếc là không, nhưng huynh đừng lo, may mắn đã có đệ đệ ở đây sẽ luôn giúp huynh hết mình!"

'Vì là đệ nên ta mới lo đó!!!'

Thanh Minh gào thét trong lòng. Nhưng biểu cảm lại lạnh lùng đơ cứng. Nếu là nữ nhân thì chẳng phải hắn sẽ là người phải đưa mông ra bị đâm sao? Đứa đâm mình lại còn là tên sư đệ hờ suốt ngày bị mình đập như cẩu hoang nữa...

Nghĩ thế nào cũng thấy nhục không có chỗ nào chui.

"Nếu huynh muốn nhanh chóng trở về như cũ thì chỉ có cách này thôi, đệ luôn sẵn sàng làm theo ý của đại huynh."

"Grrrrr..."

Thanh Minh cắn môi day trán. Trước mắt chỉ có duy nhất cách song tu là thử được, hắn bị đặt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi.

'Có nên chấp nhận hay không?'

Đường Bảo không thúc giục Thanh Minh. Gã biết hắn đang ngại ngùng nên cũng chỉ ngồi đó sắp xếp lại đống đồ trong tay áo, trông bình thản trái ngược hẳn với người đang tự vò đầu bứt tai thành một cái tổ quạ là Thanh Minh đằng kia.

Một lúc lâu sau, tiếng chửi thề khe khẽ và tiếng bước chân hậm hực đã không còn, Đường Bảo thấy có bóng người ở trên đỉnh đầu thì ngẩng đầu lên, bắt gặp hình ảnh Thanh Minh ngược sáng, mặt đỏ tới tận mang tai lí nhí:

"Đệ... Có chắc sẽ thành công không?"

Trên môi gã lộ một nụ cười ranh ma, như thể đã chờ lúc này quá lâu, gã vòng tay qua eo Thanh Minh ôm hắn vào lòng.

"Chắc chắn, ta cùng thử nhé?"

Và chúng ta có cảnh tượng lúc ban đầu.

------------

Vòng eo lúc trước Đường Bảo phải dùng cả hai tay mới có thể ôm trọn nay chỉ cần một cánh tay đã đủ để khóa người kia chặt trong lòng mình. Thanh Minh xấu hổ vùng vẫy, hắn từng nghe đến việc song tu nhưng lại chẳng rõ nó là hành động như thế nào, đâm ra theo phản xạ 'nữ' nhân vung tay tát bốp vào mặt gã.

Tuy bị tát cho một cái nhưng Đường Bảo vẫn không buông tay, hiểu rằng hành vi vừa rồi của Thanh Minh chỉ là do ngượng ngùng, gã cười càng tươi hơn, vì gã thấy phản ứng của hắn thật đáng yêu.

"Đạo sĩ sư huynh, bây giờ huynh biến thành nữ rồi, ta gọi huynh là đại tỷ nhé?"

"Đệ muốn chết thì cứ gọi!"

Bàn tay to lớn của Đường Bảo nắn bóp eo Thanh Minh, lúc này hắn đã thôi vùng vẫy, Thanh Minh cảm thấy nhột khi bị nam nhân sờ soạng, dùng tay mình đặt lên tay gã ý chỉ muốn gã ngừng lại, nhưng có vẻ như phản tác dụng.

Cho dù có bị biến thành con gái, sự thật Thanh Minh là một kiếm tu vẫn còn đó. Bàn tay của nữ nhân tuy khớp ngón tay có nhỏ hơn so với nam nhân, nhưng sự thô ráp do cầm kiếm lâu năm vẫn không thể biến mất. Đôi bàn tay nhỏ trắng trẻo đầy sẹo của Thanh Minh đặt lên đôi tay có phần thô to và đen đúa do độc dược của Đường Bảo tạo nên sự tương phản thích mắt, khiến cho cái tên đang mụ mị đầu óc vì ái tình như gã nuốt nước bọt khó khăn.

Ái tình.

Có một điều Đường Bảo chưa từng nói cho ai, rằng gã thích đại huynh của mình.

Có lẽ do gã bị điên, bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp trên thiên hạ gã chẳng để ai vào mắt. Lại đi tương tư một tên đạo sĩ chẳng giống đạo sĩ, vừa thô lỗ vừa bặm trợn, suốt ngày rảnh tay là đi đánh người. Chính bản thân gã cũng không hiểu do gã sinh ra đã thích nam nhân rồi hay chỉ thích mình tên Kiếm Tôn này, nhưng đến hôm nay gã thật sự thông rồi.

Gã bị điên thật.

Vì gã thích Thanh Minh bất kể có là nam hay nữ.

Nhìn nữ nhân khắp nơi trên cơ thể đều bé hơn mình thổi bùng lên một ngọn lửa trong lòng Đường Bảo, gã muốn biến người này thành của mình, muốn nhìn hắn lăn lộn kêu khóc trong vòng tay của gã.

Liếm đôi môi khô khốc, Đường Bảo cất chất giọng hơi khàn:

"Đại huynh, ta hôn huynh được chứ?"

Mặt cả hai người đỏ như sắp nhỏ ra máu, Thanh Minh bối rối không biết phải làm sao.

"Ta, ta tưởng song tu thì đệ chỉ cần đút n-nó vào trong...?"

'Cái thứ đang cộm lên khủng bố ở đũng quần đệ ấy.' Thanh Minh nuốt luôn vế sau vào trong bụng.

"Sư huynh đừng biến ta thành kẻ tồi tệ thế chứ, nếu làm thế luôn huynh sẽ đau lắm đấy."

Thanh Minh muốn mở miệng phản bác là không sao đâu, hắn chỉ muốn chấm dứt sự xấu hổ này càng sớm càng tốt, nhưng lời nói tiếp theo của Đường Bảo đã chặn hắn lại:

"Song tu là một quá trình khá thú vị. Nếu đã như vậy rồi, nhân đây sao huynh không thử tận hưởng nó xem?"

"..." Thanh Minh không nói nên lời, hắn mím môi.

Hắn cũng tò mò về cái song tu này.

"Vậy ta hôn huynh được chứ?" Đường Bảo hỏi thêm một lần nữa.

Nhận được cái gật đầu cứng ngắc của người trong lòng, Đường Bảo áp môi mình lên môi Thanh Minh, hơi thở dồn dập của hai người hòa vào nhau, có thể nghe rõ tiếng tim đập liên hồi của đối phương. Đôi môi mềm mại mím chặt, Đường Bảo đưa lưỡi lướt qua một lượt, gã nói nhỏ:

"Sư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net