Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghiêm trọng! OOC nghiêm trọng! OOC nghiêm trọng! Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần! "Thẩm Thanh Thu" trong tình huống này nên chọn cách mỉm cười đứng nhìn! Hoặc tự mình động thủ!》

Bắt hắn phải đứng nhìn trẻ em bị hành hạ, đúng là vô nhân tính quá đi... Thẩm Thanh Thu cũng không thể tùy tiện mạo hiểm, đang lúc nóng lòng thì đột nhiên nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.

Thương Khung Sơn phái có một chiêu pháp thuật nhỏ tên là "Trích Diệp Phi Hoa", thoạt nhìn thì có vẻ như chả có tác dụng gì, chỉ để cho đẹp mà thôi. Nguyên tác từng miêu tả Lạc Băng Hà dùng chiêu này mà chiếm được trái tim của nhân vật nữ N nào đó, mấy hôm nay Thẩm Thanh Thu ra sức nhồi nhét các loại bí tịch vào đầu nên cũng đọc qua ghi chép về chiêu thức ấy.

Hắn tiện tay ngắt một cái lá, truyền một ít linh lực vào đó, lần đầu truyền quá nhiều, phiến lá không chịu nổi lập tức nát thành năm bảy mảnh. Đến lần thứ hai mới thành công, hắn kẹp lá trên đầu ngón tay khẽ thổi một cái. Tay vừa buông, phiến lá kia lập tức lao thẳng về phía Minh Phàm như một thanh phi đao!

Nghe thấy Minh Phàm gào lên một tiếng rõ dài, Thẩm Thanh Thu phẩy phẩy tay, vuốt một giọt mồ hôi trên trán.

Thảo nào người ta đều nói, đối với cao thủ thì một bông hoa một nhánh cây cũng có thể đả thương người. Vừa rồi hắn không đến nỗi bắn chết Minh Phàm chứ...

Lạc Băng Hà trúng vài quyền vài cước, đột nhiên cảm giác Minh Phàm lảo đảo lùi lại, y ngẩng đầu lên nhìn, máu tươi từ trên trán chảy xuống mắt, nào ngờ Minh Phàm chìa tay ra cũng thấy đầy máu.

Minh Phàm không thể tin nổi: "Ngươi dám dùng dao đả thương ta?!"

Ban nãy Ninh Anh Anh thấy bọn họ hung hãng như vậy thì không dám đến gần, bây giờ mới lại vội vàng chen vào giữa: "Không có không có, A Lạc không hề dùng dao. Không phải đệ ấy đả thương huynh đâu!"

Lạc Băng Hà cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mím môi lau đi máu tươi trên mặt. Sau lưng Minh Phàm cũng có máu tươi thấm ra, hình như là bị kiếm phong xẹt qua. Hắn quay sang chất vấn mấy đệ tử khác: "Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy không? Y có cầm dao không?"

Đám sư đệ quay sang nhìn nhau, kẻ lắc đầu người gật đầu, loạn hết cả lên.

Minh Phàm là tiểu công tử được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu đau đớn thể xác thế này bao giờ, nhìn thấy máu tươi đầy tay, trong lòng vô cùng hốt hoảng. Thế nhưng khó hiểu nhất chính là, bất luận trên mặt đất hay trên người Lạc Băng Hà đều không thấy vũ khí sắc bén. Kiểu gì thì nó cũng không thể không cánh mà bay chứ?

Thẩm Thanh Thu nín thở. Trước mắt hắn bỗng nhiên đỏ lên từng chặp, một dòng chữ rõ to, đỏ thẫm như máu ghê người hiện lên.

《Phạm quy: OOC. Chỉ số Ngầu trừ 10. Chỉ số Ngầu hiện tại: 90.》

Thẩm Thanh Thu lập tức thở phào. Ban đầu hắn còn ước đoán là sẽ bị trừ tầm 50 điểm, hoặc là bị trừ hết luôn, thế này thì quá tốt so với suy nghĩ của hắn. Bây giờ bị trừ sau này còn có cơ hội kiếm lại. Nhưng hắn chưa thở phào được bao lâu, Minh Phàm đã chỉ vào Lạc Băng Hà hét lên:"Đánh cho ta!"

Thẩm Thanh Thu suýt chút nữa thì thổ huyết.]

Không chỉ riêng y mà nhiều người không nhịn được quay sang nhìn chằm chằm thiếu niên Minh Phàm đã lớn.

Minh Phàm bị nhìn cho chột dạ, mấy đệ tử hôm đó cũng bắt nạt Lạc Băng Hà cũng cúi đầu không dám nâng mặt.

[Mấy tên đệ tử nghe lệnh chỉ huy lao tới, Thẩm Thanh Thu theo bản năng giật một lúc mấy cái lá cây, "vèo vèo" phóng ra.

Vừa ra tay xong hắn đã hối hận.

Mình làm thế nhằm mục đích gì chứ? Lạc Băng Hà dù gì cũng đường đường là nam chính, mấy chuyện như bị vây đánh trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra, chẳng lẽ còn có thể bị đánh chết được chắc?!

Lo lắng cái qué gì chứ?!

Cái lá lúc đầu thì còn có thể lấp liếm cho qua, nhưng lần này thì hay thật rồi, chẳng ai là không phát hiện ra điểm bất thường!]

Nội tâm Lạc Băng Hà: sư tôn vì ta mà không ngại bị trừ điểm. Thật cảm động.

[Mấy tên đệ tử đều đổ máu, không dám vây Lạc Băng Hà nữa, sợ hãi chuyển sang vây lấy Minh Phàm: "Sư huynh! Thế này là sao?", "Sư huynh, hình như đệ cũng bị dao cứa!"

Sắc mặt Minh Phàm hết xanh lại trắng một lúc sau hắn mới ném ra một câu: "Đi!" Rồi dắt theo một đám đàn em đứa ôm mông đứa đỡ tay hoành tráng rút mất. Đúng là tới cũng như gió, đi cũng như gió. Còn lại mỗi Ninh Anh Anh ngơ ngác đứng đó, hô lên: "A Lạc, vừa rồi có phải là người đã đánh bọn họ chạy mất không?"

Lạc Băng Hà sắc mặt u ám lắc đầu.

Y gắng gượng đứng thẳng người dậy, nhưng thần sắc lại lộ vẻ lo lắng, cúi đầu khom lưng tìm thứ gì đó trên đất, lá rụng cành khô lẫn bùn đất đều bị y xới lật xuống hết một lượt.

Thẩm Thanh Thu biết y đang tìm cái gì, đương nhiên là miếng ngọc bội bị rơi mất trong lúc hỗn chiến kia.

Hắn nhìn thấy rất rõ, trước khi Minh Phàm lao vào đấu đá đã tiện thể vung cánh tay lên, sợi dây đỏ mắc vào một ngọn cây rất cao trên đầu, có điều hắn không thể nhắc cho Lạc Băng Hà được. Hơn nữa, vừa rồi sau khi mấy cái lá kia bay đi, hắn lập tức nghe thấy chất giọng làm tan nát trái tim của hệ thống vang lên:《Phạm quy: OOC. Chỉ số Ngầu trừ 10×6. Chỉ số Ngầu hiện tại: 30.》

Trong nháy mắt đã tụt xuống dưới ngưỡng tiêu chuẩn! Hóa ra một cái lá tính 10 điểm? Đừng có cộng trừ nhân chia đơn giản thô bạo như vậy chứ!

Ninh Anh Anh không dám nói lời nào, dù sao cũng là nàng gây ra chuyện này. Nếu không phải nàng nhiều chuyện, cũng không đến nỗi hại Lạc Băng Hà vô duyên vô cớ bị ném mất ngọc bội lại còn phải ăn một trận đòn. Nàng cũng vội vàng giúp Lạc Băng Hà tìm kiếm ngay lập tức.

Thế nhưng đến tận khi sắc trời chuyển tối, bọn họ vẫn chẳng có thu hoạch gì.

Lạc Băng Hà thẫn thờ đứng tại chỗ, nhìn mặt đất hỗn độn. Cả khoảng đất rộng đã bị bọn họ lật tung, vậy mà vẫn không tìm thấy.

Ninh Anh Anh thấy y thất thần, trong lòng có chút sợ hãi, giữ chặt tay y: "A Lạc, tìm không thấy thì bỏ đi. Xin lỗi nhé, sau này ta sẽ đền cho ngươi cái khác, được không?"

Lạc Băng Hà không để ý nàng, chậm rãi rút tay về, cúi đầu đi ra phía bìa rừng. Ninh Anh Anh vội vàng đuổi theo.

Thẩm Thanh Thu cũng đến phục chính mình. Hai đứa bé này tìm cả buổi chiều, thế là hắn cũng đứng đó nhìn cả buổi chiều... Ngoài việc rảnh đến thốn mề thì còn có cách giải thích gì khác sao?

Chờ sau khi bọn họ đi xa, hắn mới ra khỏi chỗ nấp, ngẩng đầu ngó nghiêng, chân khẽ nhún trên mặt đất, trải nghiệm câu gì mà "Thân nhẹ như chim" kia, đem miếng ngọc treo trên ngọn cây kia xuống dễ như trở bàn tay.]

Ninh Anh Anh "a" một tiếng, chỉ chỉ vào miếng ngọc bội, "Hèn chi chúng ta tìm dưới đất lâu như vậy mà không thấy. Hóa ra là nó ở trên cành cây. Hơn nữa còn được sư tôn lấy đi nữa."

Lạc Băng Hà nắm chặt mặt ngọc Quan Âm trước ngực, nhìn chằm chằm vào người trên màn hình.

[Thẩm Thanh Thu còn muốn lén trả nó lại cho Lạc Băng Hà, nhưng hắn cũng đã quen với sự khó tính khó nết của hệ thống, chắc chắn đó cũng sẽ bị liệt vào hành vi phạm quy. Hắn giờ không còn thừa điểm Ngầu để phung phí đâu.

Nghĩ một lúc, Thẩm Thanh Thu quyết định tạm giữ miếng ngọc.

Có lẽ sau này miếng ngọc bội này sẽ phát huy tác dụng. Ví dụ như trong lúc ngàn cân treo sợi tóc có thể lấy ra làm điều kiện để trao đổi tính mạng? Thẩm Thanh Thu nghiêm túc suy xét đến khả năng ấy.

Lúc này, một hàng chữ lập thể màu xanh siêu to nổi lên trước mắt.

《Chúc mừng! Lấy được đạo cụ mấu chốt: Ngọc Quan Âm giả ×1. Thay đổi cốt truyện, chỉ số thông minh của "Thẩm Thanh Thu" cộng 100. Chỉ số Ngầu hiện tại: 130. Xin hãy tiếp tục cố gắng!》

Không những đã bù được số điểm vừa bị trừ, lại còn tăng thêm nữa!

Miếng ngọc Quan Âm này, dựa vào ảnh hưởng của nó đối với Lạc Băng Hà, chắc chắn là một đạo cụ cao cấp, có thể dùng để bảo mệnh.

Thật là một niềm vui bất ngờ!

Thẩm Thanh Thu sướng hết cả người, những bực bội vì phải trốn trong chỗ tối cả buổi chiều cũng được quét sạch, đến giọng nói nghe như giọng Google dịch đầy gợi đòn cũng trở nên vô cùng dễ nghe!

Còn bên ngoài rừng cây, Lạc Băng Hà đã ra khỏi khu vực sau núi chậm rãi buông nắm tay ra.

Trong lòng bàn tay y là mấy chiếc lá xanh nguyên vẹn.

Mép ngoài của lá sắc lẻm, có dính chút máu.

Từ sau khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại khỏi cơn sốt cao kỳ lạ kia, trong suốt những ngày "dưỡng bệnh" này, Nhạc Thanh Nguyên đến thăm hắn rất nhiều lần. Thân là chưởng môn của phái tu tiên đệ nhất thiên hạ, hoặc nói cách khác là hiệu trưởng của trường đại học tu tiên tổng hợp, công việc bộn bề không ít, vậy mà vẫn quan tâm đến vị sư đệ này tới vậy. Thẩm Thanh Thu ở nơi trời xa đất lạ, quả thực là cảm động đến rơi nước mắt.

Có một vị thượng cấp và đồng môn thế này, gã Thẩm Thanh Thu nguyên bản đó không ngờ lại trở mặt không nhận, nói cắt đứt là cắt đứt, có thể thấy gã là phường cặn bã nhường nào!]

Thẩm Cửu: "Ngươi thích nói xấu ta nhỉ? Còn nói rất thuận miệng."

Thẩm Viên chột dạ, nói xấu người khác ngay trước mặt chính chủ thật chẳng biết nên chui vào đâu, chỉ đành ôm gối che mặt.

[Nhạc Thanh Nguyên nâng chén trà bằng Sứ tuyết mà người của trúc xá vừa dâng lên, ánh mắt quan tâm: "Sư đệ tĩnh dưỡng mấy ngày nay, đã thấy khá hơn chưa?"

Thẩm Thanh Thu khẽ phe phẩy quạt xếp trong tay, hòa mình vào bầu không khí tràn đầy tình huynh đệ yêu thương này: "Thanh Thu sớm đã không sao rồi, làm phiền sư huynh phải bận tâm."

Nhạc Thanh Nguyên: "Vậy tính ra, sư đệ cũng sắp phải xuống núi rồi nhỉ. Đệ có cần gì không?"

Cái tay phe phẩy quạt của Thẩm Thanh Thu cứng đờ: "Xuống núi?"

Nhạc Thanh Nguyên ngạc nhiên: "Sư đệ ốm một trận nên quên rồi sao? Không phải lúc trước đệ nói với ta là việc trong thành Song Hồ để đệ xử lý, coi như cơ hội cho các đệ tử rèn luyện à?"

Hóa ra là chuyện phiền toái mà gã hàng nguyên bản nhận làm. Nhưng hiện giờ hắn còn chưa thể điều khiển linh lực và sử dụng chiêu thức thuần thục, sao có thể đưa đệ tử xuống núi rèn luyện được chứ. Hắn vừa định mặt dày tự vả, đổi ý nói mình thực ra vẫn chưa khỏe hẳn thì hệ thống đã lạnh lùng lên tiếng.

《Kích hoạt nhiệm vụ sơ cấp. Địa điểm: Thành Song Hồ. Nhiệm vụ: Hoàn thành rèn luyện. Xin hãy chọn "Chấp nhận".》

Đồng thời, trước mắt hắn hiện ra khung tóm tắt nhiệm vụ, phía dưới có hai lựa chọn, bên trái là "Chấp nhận", bên phải là "Từ chối".]

____________________________

Tiểu kịch trường:

Tác giả: hôm nay, mị sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt mĩ của hai đứa con gái mị. Hai con, mau đến giới thiệu cho mọi người đi.

Vân Ca và Nguyệt Linh đi đến.

Nguyệt Linh vẫy tay: Mọi người hảo, ta là Nguyệt Linh, 15 tuổi, mong mọi người yêu quý.

Nói xong còn kéo tay Vân Ca.

Nguyệt Linh: Đây là tỉ tỉ song sinh của ta, Vân Ca. Mong mọi người chiếu cố.

Tác giả: Được rồi, giờ hai đứa nêu cảm nghĩ khi nhìn thấy Băng Thu đi nào.

Vân Ca: sư tôn rất tốt, Băng Hà cũng tốt.

Nguyệt Linh: Lần đầu nhìn thấy sư tôn rất kích động. Idol ngay trước mắt, lại còn có thể nói chuyện cùng. Thật phấn khích!

Nguyệt Linh: Băng muội rất soái khi không ở cùng sư tôn. Quả là một quyết định đúng đắn khi tách cả hai người ra.

Tác giả: tiểu kịch trường kết thúc. Cảm ơn mọi người đã yêu quý.

_______

Mọi người hảo. Hôm nay như đã hứa thì tui sẽ tóm tắt giới thiệu sơ lược Vân Ca và Nguyệt Linh.

Như tiểu kịch trường phía trên, mọi người cũng đã biết hai bạn í là con của mình.

Hay nói đúng hơn là sứ giả hiện thân cho mình để được thỏa lòng gặp oppa(*≧ω≦*)

Cả hai đều làm chủ hai tiểu thế giới. Giống như Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ và Hệ Thống Tự Cứu là hai thế giới song song được chia ra thì ta có thể hiểu là một thế giới có Thẩm Viên xuyên qua và một thế giới không có Thẩm Viên.

Với thế giới không có Thẩm Viên xuyên qua thì đồng nghĩa với Thẩm Viên sau khi chết đã chết hoàn toàn và không hề được trọng sinh cho dù sau đó được Thẩm Cửu nguyên tác xuyên qua.

Nói đến việc Thẩm Cửu xuyên vào xác Thẩm Viên sau khi chết cũng chia làm hai thế giới đó là Thẩm Cửu nguyên tác xuyên vào xác Thẩm Viên và Thẩm Cửu khi bị Thẩm Viên đoạt xá xuyên vào xác và đọc được nguyên tác.

Cho nên với hai thế giới như vậy, kết giới Mộng Quang là một cái kết giới chia cắt hai tiểu thế giới.

Việc cả hai Thẩm Cửu có thể nhập thành một người là bởi vì đều dùng chung một bộ nhớ kí ức, chỉ khác là một người trải qua một kiếp và một người bị đoạt xá mà thôi. Nhưng căn bản là hai đoạn kí ức ở thế giới nguyên tác đều cùng là một.

Cho nên tương lai đừng ai hỏi tui Băng Ca chơi 3p nữa nhé! Chỉ có 1×1 thôi!

Chúc mọi người ngủ ngon (◍•ᴗ•◍)❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net