Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ps: không có gì đặc biệt. Có chút vui mừng khi chương nì không cần bắt đầu bằng một cuộc cãi vã dài dằng dặc.
____________________________

[Hóa ra đây là nhiệm vụ giai đoạn sơ cấp. Ánh mắt Thẩm Thanh Thu dừng ở “Chấp nhận” trong chốc lát, phím lựa chọn chuyển sang màu xanh biếc, “ting” một tiếng, hệ thống nhắc nhở:《Tiếp nhận nhiệm vụ thành công, xin hãy đọc kỹ gợi ý, chuẩn bị sẵn sàng. Chúc quý khách mã đáo thành công.》

Thẩm Thanh Thu định thần lại, mỉm cười nói với Nhạc Thanh Nguyên: “Đương nhiên đệ có nhớ, chỉ là mấy hôm nay nghỉ dưỡng nhiều quá đến mụ người, suýt nữa thì quên mất chuyện này. Ít ngày nữa đệ sẽ khởi hành.”

Nhạc Thanh Nguyên gật đầu: “Nếu còn thấy chưa khỏe thì không cần cố sức. Rèn luyện đệ tử không phải là việc nóng vội nhất thời được, việc trừ hại cho dân thực ra đệ cũng không cần phải tự mình ra tay.”

Thẩm Thanh Thu mỉm cười đáp phải, trong lòng không kìm được nhìn Nhạc Thanh Nguyên thêm mấy cái.

Chưởng môn sư huynh, vị trí của huynh hiện giờ rất giống với một NPC tuyên bố nhiệm vụ đó...]

Thượng Thanh Hoa vuốt cằm: "Dưa huynh, ngươi suy nghĩ cũng quá phong phú rồi."

Thẩm Viên: "Khụ, đừng nói nữa."

Nhạc Thanh Nguyên hỏi: "NPC tuyên bố nhiệm vụ là có ý gì?"

'Thẩm An Tịch' trả lời, "Là một nhân vật tuyên bố nhiệm vụ thôi. Giống như ngươi đến nói cho huynh ấy biết phải đến diệt Bác Bì Ma."

Nhạc Thanh Nguyên gật đầu, cảm tạ một tiếng. Lạc Băng Hà như nghĩ đến việc gì đó vui vẻ, khóe môi nhếch lên. Băng Ca đứng xa bắt được liền suy nghĩ chút, lập tức hiểu hắn cười cái gì, chỉ cười mỉa mai hắn.

Lạc Băng Hà không quan tâm đến hắn, vui vẻ xem tiếp.

[Việc lớn việc nhỏ trong Thanh Tĩnh phong đều được giao cho đồ đệ tâm phúc là Minh Phàm lo liệu. Thẩm Thanh Thu phát hiện ra rằng, đứa nhỏ này hễ cái gì không dính líu tới nam chính là hiệu suất và chỉ số thông minh đều cực cao, ngay ngày hôm sau là họ đã có thể xuất phát.

Trước khi rời khỏi Thanh Tĩnh phong Thẩm Thanh Thu kiểm tra lại hình tượng bản thân một lượt. Áo xanh, đai vải, hông trái đeo kiếm, tay phải cầm quạt, ưu nhã, thư sinh, thanh tao, đáng tin cậy! Rõ ràng là một thế ngoại cao nhân!

Nói tóm lại, tuyệt đối sẽ không OOC, hoàn mỹ!]

Thượng Thanh Hoa chọc chọc y, "Ta thắc mắc a, Dưa huynh từng học diễn xuất sao? Tại sao nội tâm thì là một rass boy mà bên ngoài lại giữ được vẻ thanh cao khí ngạo thế kia. Xin bí quyết đi."

Thẩm Viên:"...Cũng không có gì, chỉ là hồi xưa đi học có tham gia thi văn nghệ nho nhỏ mà thôi."

Thẩm An Tịch chen vào: "Huynh ấy giỏi lắm đó nha, mỗi lần thi văn nghệ là y như rằng đều được đóng vai chính và đều được giải cả. Nếu không phải tam ca thích ru rú ở nhà đọc tiểu thuyết, lướt web thì chắc chắn nghề diễn viên là nghề  đứng đầu phù hợp với huynh ấy nhất!"

Thượng Thanh Hoa gật đầu: "Hèn gì lại diễn giỏi như thế, đến Băng Ca cũng bị lừa."

Thẩm Viên, "Cũng không hẳn chỉ có vậy. Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng đây chỉ là một quyển sách, tất cả mọi người đều là giả. Nhưng hiện tại..."

Thượng Thanh Hoa hỏi, "Hiện tại thế nào?"

Thẩm Viên đáp: "Hiện tại phát hiện, tất cả đều là thật, Thương Khung Sơn, Thanh Tĩnh Phong đều tồn tại, ta thật sự đã sống lại ở thế giới trong câu chuyện mà bản thân yêu thích. Cũng tìm được ý trung nhân của mình."

Thượng Thanh Hoa cười lớn, vỗ vai y: "Dưa huynh, ngươi cuối cùng cũng thừa nhận bản thân thích cuốn sách của ta rồi. Thấy không, tác phẩm của ta chính là được Tuyệt Thế Dưa Leo oai danh đỉnh đỉnh yêu thích. Ha ha ha!"

Y cười khổ, "Có lẽ vậy, là ta không dám nhìn nhận sự thật này từ trước, tự lừa dối bản thân nhiều năm như thế." đến cả chân tâm cũng bị che vùi.

Cơn tức giận của Lạc Băng Hà chưa kịp bùng nổ đã bị câu nói của y làm tắt hết. Xuân về hoa đến mà vui vẻ xem tiếp. Những người còn lại thầm khinh bỉ.

[Bên cạnh sơn môn, phía dưới trăm bậc đá dài chính là chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị cho Thẩm Thanh Thu, còn có cả mấy con ngựa dành cho đám đệ tử.

Thẩm Thanh Thu: “Ngươi trêu ta à? Tốt xấu gì thiết lập trong truyện cũng là thế giới tu tiên, vì sao ra ngoài lại không ngự kiếm phi thiên?”

Hệ thống cao ngạo và lạnh lùng trả lời:《Cho dù là thế giới ma pháp như trong Harry Potter, đâu phải cứ phù thủy là ra ngoài cưỡi chổi, chơi trội quá.》

Thẩm Thanh Thu lầm bầm: “Ngươi biết nhiều thật đấy. Trước kia từng làm việc trong Harry Potter à?”

Hệ thống gõ ra một hàng dấu ba chấm《...》to oành.

Đưa vào vận hành từng ấy năm, rảnh mà đi buôn chuyện phiếm làm thân với hệ thống, Thẩm Thanh Thu có lẽ là người đầu tiên.]

Thượng Thanh Hoa hướng ánh mắt đồng cảm đến hệ thống.

Lạc Băng Hà bên kia mặt tối sầm, hóa ra thứ này luôn nói chuyện với sư tôn bất kể ngày đêm giờ giấc, đã vậy còn ngay ở trong đầu người, lúc ta không biết đã nói xấu sư tôn những gì.

Hệ thống đang yên đang lành chợt nhận được thông báo ẩn.

《Thiện cảm của nhân vật chính đối với hệ thống -10.》

Hệ thống: ta đã làm gì?????

[Có điều, Thẩm Thanh Thu nghĩ lại thấy cũng đúng, lần này xuống núi là để rèn luyện, đám đệ tử này hơn phân nửa đều trẻ tuổi ít kinh nghiệm, còn chưa tìm được thanh bội kiếm thuộc về mình. Theo lệ thường của Thương Khung Sơn phái, khi tu vi của các đệ tử đạt tới một giai đoạn nhất định mới có thể tới một trong mười hai đỉnh là Vạn Kiếm phong để chọn một thanh kiếm thích hợp với mình.

Nói là người chọn kiếm nhưng thực ra kiếm cũng chọn người. Nếu một kẻ thiên tư căn bản không tốt mà lại đòi chọn một thanh kiếm thượng phẩm hội tụ đầy đủ linh khí của đất trời, vậy thì chẳng khác gì mỹ nữ phải đi với xú nam, hoa nhài cắm bãi phân trâu. Người muốn, nhưng kiếm người ta cũng chẳng chịu đồng ý đâu.

“Bàn tay vàng” của Lạc Băng Hà bắt đầu khởi động là từ khi y tìm được thanh kiếm thuộc về mình - Tâm Ma.

Thẩm Thanh Thu lên xe. Cái xe này nhìn bên ngoài không lộng lẫy bắt mắt lắm, nhưng bên trong rất rộng rãi thoải mái, còn có một cái lư hương nhỏ tỏa khói lượn lờ. Sau khi ngồi xuống, hắn phát giác hình như lúc nãy có chỗ nào đó không đúng, vội đưa quạt vén tấm mành lên, nhìn ra ngoài, suýt thì mù mắt

Thảo nào mà vừa nãy cảm thấy dáng người tất bật quanh xe ngựa quen mắt đến thế, hóa ra tay chạy vặt bị mọi người sai lên sai xuống nãy giờ chính là nam chính đại nhân - Lạc Băng Hà!

Vừa vặn đúng lúc Lạc Băng Hà đưa bàn cờ bằng bạch ngọc, món đồ không thể thiếu (nhưng thực ra không mấy khi dùng đến) trong mỗi lần ra ngoài của Thẩm Thanh Thu lên xe. Y ngẩng đầu thấy Thẩm Thanh Thu đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp thì hơi ngẩn ra, sau đó cung kính gọi: “Sư tôn.”

Vết thương do bị Thẩm Thanh Thu giáo huấn đã gần khỏi, máu bầm trên mặt đã tan hết, cuối cùng cũng có thể nhìn ra mặt mũi y trông như thế nào. Mặc dù tuổi còn nhỏ, ngũ quan vẫn còn nét trẻ con, nhưng điều đó cũng chẳng thể che lấp được sự khôi ngô tuấn tú nơi khóe mắt chân mày. Thêm vào đó trong phong thái cử chỉ của y lại toát lên vẻ khoáng đạt, ai có thể ngờ đây lại chính là búp sen trắng đã bị mưa dập gió vùi bao nhiêu năm ở Thanh Tĩnh phong chứ?

Mặc dù đang làm công việc tay chân nặng nhọc là vận chuyển đồ đạc, nhưng thái độ của y không hề cẩu thả, và mặt chăm chú nghiêm túc đó khiến người ta nhìn vào thật khó mà không xúc động.

Nhất là người vốn đã có thiện cảm với nam chính như Thẩm Thanh Thu.

Trước giờ hắn vẫn rất có thiện cảm với những người sát phạt quyết đoán, ân oán rõ ràng. Chăm chăm nhìn Lạc Băng Hà một hồi, hắn “ừm” một tiếng thu quạt buông rèm.

Nam chính quả đúng là nam chính. Thảo nào tên tiểu tử này tuy nghèo rớt mồng tơi, phần đầu truyện không có người chống lưng không có tiến đồ không có cha thương mẹ xót, vậy mà vẫn có cả đống nữ một nữ hai nữ ba nữ bốn đua nhau lao vào.

Đẹp trai chính là chân lý!

Đương nhiên, điều này cũng giải thích tại sao thường xuyên có đám tốt thí nhìn y không vừa mắt, muốn vùi dập y cho hả giận.

Thẩm Thanh Thu nghĩ đến đây, lại nhớ ra một chuyện khác: Không đúng! Đám đệ tử xuống núi tính thêm cả Lạc Băng Hà tổng cộng có mười người, nhưng lại chỉ có chín con ngựa, thiếu mất một con à?]

Như bị giáo viên điểm danh lên bảng, đám đệ tử lẫn Minh Phàm ngày hôm đó bắt nạt Lạc Băng Hà lập tức thẳng lưng lên, chột dạ không nói nên lời.

Hắc lịch sử, là hắc lịch sử aaaa!!!!!

Rón rén nhìn sang Lạc Băng Hà thì giật mình nhìn thấy hắn đang cười! Đúng vậy, là cười! Còn cười rất vui vẻ là đằng khác!

Tiêu rồi tiêu rồi, mạng của bọn họ sắp xong rồi!

Cả đám nghẹn ngào nhìn nhau, đưa ánh mắt quyến luyến, đầy thương cảm và cảm thông. Nếu Thẩm Viên nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ phạt cả lũ. Nếu Lạc Băng Hà muốn giết thì đã giết lâu rồi, còn cần để các ngươi sống đến giờ chắc.

Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng như muốn viết di chúc của đám sư huynh vô tích sự nhà mình, Lạc Băng Hà chỉ để ý đến những lời Thẩm Thanh Thu nói về hắn.

Sư tôn đang thầm tán thưởng hắn, thì ra lúc đó sư tôn là đang khen hắn! Sư tôn là yêu ta a!!!!

(Tg: cái quỷ gì vậy?! Băng Muội, ngươi phạm quy!)

Nhưng hắn cũng rất tức giận, vì sao sư tôn luôn gán ghép hắn cho người khác. Hắn đối với người là thật tâm thật lòng, là chân tâm!

Lạc Băng Hà tức giận, quay sang Băng Ca: đều do súc sinh nhà ngươi làm sư tôn hiểu lầm ta!(‡▼益▼)

Băng Ca không để tâm, xem tiếp.

[Được rồi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai giở trò rồi.

Quả nhiên, một tràng cười nhạo vang lên, tiếng Minh Phàm đầy đắc ý từ xa xa vắng tới: ”Ngựa khan hiếm quá, đành vất vả cho sư đệ ngươi rồi. Có điều ấy à, sư đệ tố chất còn kém, vừa khéo cũng có thể nhân cơ hội này rèn luyện thêm.”

Ngựa khan hiếm cái con khỉ, là đệ nhất môn phái có cơ nghiệp lớn nhất trong mấy năm gần đây của giới tu tiên, chẳng giàu nứt đố đổ vách đi ấy, lẽ nào không có thêm nổi một con ngựa cho ngươi?!

Minh Phàm lại vô cùng am hiểu con đường tìm chết của những kẻ tốt thí, ngừng một chút rồi nói: “Sao? Vẻ mặt đó của người là thế nào? Bất mãn à?”

Lạc Băng Hà không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, rành rọt đáp: “Không dám.”

Lúc này, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của thiếu nữ vang lên, Ninh Anh Anh đã tới: “Sư huynh, các huynh đang nói chuyện gì thế?”

Thẩm Thanh Thu đỡ trán. Nàng tới thật là đúng lúc!

Ninh Anh Anh chính là chất xúc tác siêu mạnh khiến Minh Phàm và Lạc Băng Hà trở mặt, hễ nàng lên sân khấu là thế nào Lạc Băng Hà cũng phải nếm mùi đau khổ, còn Minh Phàm hắn sẽ tự trải đường chết cho mình.

Thẩm Thanh Thu thận trọng hé màn lên, định nói rồi lại thôi, quả nhiên đã thấy Ninh Anh Anh vẫy tay đẩy hưng phấn: “A Lạc, không đủ ngựa à? Đệ tới cưỡi cùng ta đi!”

... Thật là khép gieo rắc thêm thù hận cho Lạc Băng Hà.

Tình tiết nam chính nghèo khổ được mỹ nhân đem lòng mến mộ, tuy là điểm tạo sự sảng khoái thường thấy trong các tiểu thuyết thật đấy nhưng cũng rất dễ khiến người khác đố kỵ chèn ép. Nếu bây giờ Lạc Băng Hà chấp nhận lời đề nghị của Ninh Anh Anh, thì chuyến đi này đừng mong được yên ổn.]

Ninh Anh Anh rón rén:"A Lạc, xin lỗi nha. Lúc ấy ta còn nhỏ, chưa hiểu chuyện khiến ngươi bị sư huynh bọn họ bắt nạt như vậy. Sư tỉ có lỗi với ngươi."

Đám Minh Phàm cũng chạy đến xin lỗi rối rít. Có người còn khóc đến nước mắt nước mũi nhưng vẫn cố ôm chặt lấy đùi Lạc Băng Hà dù kéo thế nào cũng không ra.

Những phong chủ khác bất lực. Tề Thanh Thê không chịu nổi nữa, "Thanh Tĩnh Phong giờ bị Thẩm Thanh Thu làm hư rồi. Lại là một đám đi bám áo sư đệ năn nỉ ỉ ôi như thế."

Đệ tử Thanh Tĩnh Phong nói, "Tề sư thúc, người không thể nói vậy a. Sư tôn dạy bảo tụi con rất tốt. Người không được nói như vậy."

Liễu Thanh Ca hừ lạnh, "Nếu hắn thật sự dạy tốt thì sẽ không dạy ra một tên ma đầu khi sư diệt tổ, dĩ hạ phạm thượng như vậy."

Hắn đang nói ai, ai mà chẳng biết, đồng loạt ánh mắt hướng đến Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà không biểu tình, vung tay hất văng mấy người đang ôm đùi hắn ra, lạnh nhạt xem tiếp.

'Nhạc Thanh Nguyên' thì thầm với 'Thẩm Cửu': "Đứa trẻ Lạc Băng Hà này có vẻ tốt hơn tên kia chút."

Tiếng hừ lạnh của 'Thẩm Cửu' đáp trả lại, y nói: "Nếu tốt đẹp hơn thì sao chứ. Súc sinh không phải đều là súc sinh sao?"

'Nhạc Thanh Nguyên' lắc đầu, "Được rồi, xem tiếp đi."

[Thẩm Thanh Thu không nhìn nổi nữa: “Anh Anh, con đừng hồ đồ, nam nữ thụ thụ bất thân, thân thiết với sư đệ cũng phải có giới hạn thôi. Minh Phàm, tại sao lại dây dưa lâu như vậy, còn không xuất phát đi?”

Minh Phàm mừng rỡ, thầm nghĩ: “Sư tôn quả nhiên là cùng một giuộc với mình!” Hắn vội thúc giục đội ngũ xuất phát. Ninh Anh Anh dẩu miệng không nói nữa.

Màn hài kịch be bé tạm thời hạ màn, Thẩm Thanh Thu tĩnh tâm lại, tiếp tục lặng lẽ đọc quyển trục đã được mở sẵn trên chiếc thư án nhỏ.

Lần ra ngoài này, không chỉ có ý nghĩa kỷ niệm lần đầu xuống núi theo cốt truyện, mà quan trọng hơn, nó quyết định đến việc có thể mở khóa được chức năng OOC hay không, thế nên hắn không thể không coi trọng.

Địa điểm ghi trong quyển trục là một tòa tiểu thành cách Thương Khung Sơn phái hơn mười dặm. Dạo gần đây trong thành xuất hiện hàng loạt hung án, đã liên tiếp có chín người chết.

Những người chết đều có một điểm chung, đó là lớp da trên người đều bị lột đi một cách cẩn thận, trọn vẹn. Từ đầu đến chân, thủ pháp vô cùng tinh tế, hệt như lớp da đó quả thực trước nay chưa từng ở trên thân người chết, thật khiến người ta vừa hận vừa sợ. Thế nên, hung thủ được gọi là "Bác Bì Ma".

Đối tượng Bác Bì Ma chọn để xuống tay đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Vì vậy trong thành Song Hồ, hễ nhà nào có con gái, vợ đẹp, thiếp xinh... cứ đêm vừa xuống là đều cửa đóng then cài. Dù vậy cũng vẫn không ngăn được Bác Bì Ma ra vào như không.

Liên tiếp chín người chết thảm, quan phủ lại chẳng có cách gì, bá tánh trong thành vô cùng lo sợ, người ta đồn rằng đó là ma quỷ quấy phá, nếu không thì làm sao lại có thể đến không thấy hình đi không thấy bóng như vậy?!

Mấy hộ nhà giàu xúm lại, cuối cùng quyết định nhờ người lên Thương Khung Sơn phái, mời các kỳ nhân tu tiên giúp đỡ.

Những thông tin này hắn đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng đọc nhiều cũng chẳng có chút tác dụng nào.

Bác Bì Ma là cái thứ gì?! Nghe cũng chưa từng nghe! Mợ nó chứ, cái này là tình tiết thêm vào hay là tình tiết ẩn đây?! Có nguy hiểm không?! Quái có mạnh không?! Anh đây có thể đối phó được không?! Sao không giống những gì đã nói thế!

Lúc hắn chất vấn những điều này, hệ thống đáp:《Có gì mà không giống? Trước đây quý khách ở vị trí độc giả, tiểu thuyết là một loại sáng tác nghệ thuật, sáng tác nghệ thuật thì có điểm nhấn điểm không, chỗ cần lược thì lược. Còn hiện giờ quý khách đã trở thành một phần của thế giới này, đương nhiên từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải tự mình trải qua, những tình tiết bị lược bỏ trong nguyên tác cũng phải chạy cho hết.》

Thẩm Thanh Thu chẳng còn cách nào khác, chính vì thế này nên thời gian vừa rồi hắn mới phải cần cù tu luyện, chỉ mong sớm có thể xuất chiêu thu chiêu nhuần nhuyễn, đừng để chưa kịp chết dưới chân nam chính đã bị tèo trong tay đám yêu ma quỷ quái, xuất sư chưa kịp cống hiến gì đã đi đời nhà ma.

Lạc Băng Hà vẫn còn ở ngoài nên hắn không dám buông lời cảnh giác, vừa lưu ý động tĩnh bên ngoài vừa lật xem trong xe. Tất cả những gì cần có đều có cả, Thẩm Thanh Thu còn lôi ra được năm, sáu bộ đồ dùng uống trà khác nhau, hắn nhất thời câm nín. Kiếp trước tốt xấu gì hắn cũng thuộc loại con cháu nhà giàu, nhưng cũng chẳng đến mức mắc bệnh màu mè như vậy.]

Thẩm Viên chợt a lên một tiếng, "Ta nhớ ra rồi. Hóa ra cái tủ quần áo kia là của huynh sao, Cửu ca? Hỏi sao ta cứ thấy quen thuộc như vậy. Thì ra là đã từng trải nghiệm."

Thẩm Cửu không ngại ngần mà thừa nhận, "Thì sao? Phòng ngừa tất cả trường hợp. Ngươi thấy xấu?"

Thẩm Viên nói, "Ta không có ý đó, chỉ là không cần phải nhiều như thế. Đơn giản thôi cũng được mà."

"Đơn giản? Ngươi đang chê ta không có tiền? Bản phong chủ không ngại chút tiền đó."

Ặc, không phải, là ta ngại. Ta ngại khi ra ngoài cầm nhiều đồ như thế sẽ bị cướp. Thẩm Viên thầm nghĩ.

[Lúc này, bên ngoài xe ngựa vang lên một tràng cười, Thẩm Thanh Thu liếc ra.

Lạc Băng Hà một mình cô độc đi cuối đoàn, đi một đoạn, chạy một đoạn. Đã thế chốc chốc lại có ngựa chạy vòng quanh y, cố ý giẫm cho bụi mù lên, khiến mặt mũi y xám nhem xám nhuốc.

Thẩm Thanh Thu không kìm được nắm chặt chuôi quạt, các khớp xương cũng thấy ngứa ngáy.

Đây chỉ là một cuốn sách, người trong đây đều là nhận vật hư cấu cả, về mặt lý trí Thẩm Thanh Thu biết rất rõ sự thật này... Thế nhưng, khi nhân vật ấy bị giễu cợt và bắt nạt sờ sờ ngay trước mặt hắn, bảo hắn dừng có cảm xúc gì thì cũng quá phi thực tế.

Sau vài lần khuyên can không có kết quả, Ninh Anh Anh cuối cùng cũng hiểu sự tham gia của nàng chỉ gây ra tác dụng ngược, nàng bèn vội vàng thúc ngựa tới gần xe, gọi vào bên trong: “Sư tôn! Người xem sư huynh bọn họ kia!” Thầm Thanh Thu đột nhiên lóe lên một ý, không biểu lộ thái độ gì, chỉ hờ hững nói: “Bọn chúng làm sao?”

Trong giọng của nàng đầy sự ấm ức, nàng bất mãn nói: “Bọn họ bắt nạt người khác như vậy, người cũng không khuyên can bọn họ. Cứ tiếp tục thế này thì... Sư tôn, đồ đệ mà người dạy, đều thành cái gì rồi!”

Việc này coi như mách tội ngay trước mặt, nhưng đám người Minh Phàm chẳng hề thấy có áp lực gì. Bởi những hành vi ấy đều là do trước đây Thẩm Thanh Thu ngầm dung túng mà ra, cả đám chỉ cho rằng càng bắt nạt Lạc Băng Hà thì sư tôn càng vui, đời nào chịu tém lại chứ?

Minh Phàm là kẻ vui nhất. Hôm đó ở sau núi, quả nhiên là Lạc Băng Hà đã dùng yêu pháp không biết học được ở đâu để giở trò. Hôm nay có sư tôn ở đây là tên nhóc đó bị trấn áp ngay.]

Xem lại bản thân của quá khứ đang tìm đường chết. Minh Phàm xấu hổ không dám nhìn mặt ai.

Ninh Anh Anh reo lên, "A Lạc, đến rồi kìa!"

[Thẩm Thanh Thu “Ờ” một tiếng, bảo: “Lạc Băng Hà, ngươi lại đây.”

Lạc Băng Hà sắc mặt bình thản, đáp “Vâng” theo thói quen, rồi tiến lên phía trước.

Đám đệ tử còn hả hê, cho rằng hắn muốn gọi Lạc Băng Hà lại gần để xách tai răn dạy. Thế nhưng, giây tiếp theo, tam quan của cả bọn vỡ nát!

Thẩm Thanh Thu cầm quạt xếp vén mành lên, cao ngạo hất cằm về phía Lạc Băng Hà, chỉ vào bên trong xe. Tuy không nói gì, nhưng ý nghĩa của động tác này thì không thể rõ ràng hơn.

Ninh Anh Anh mừng rỡ nói: "A Lạc, mau lên xe đi, sư tôn bảo đệ ngồi cùng kìa!”

Sấm! Giữa! Trời! Quang!

Nếu không biết rõ sư tôn đã đắc đạo nhiều năm, đám người Minh Phàm chắc phải nghi rằng Thẩm Thanh Thu đã bị ma nhập!]

"Ừm, ý này rất đúng. Hắn quả thật là bị ma nhập. Đám trẻ này nhạy cảm phết đấy." Nguyệt Linh gật gù.

Thẩm Viên hỏi, " Ngươi đang nói ta là ma à?"

Nàng chớp chớp mắt hỏi lại, "Không phải sao?"

Được rồi, không thể phản kháng.

Đám Minh Phàm lau mồ hôi, chúng ta cũng không ngờ mình đoán đại lại trúng. Í! Lạc sư đệ! Ngươi đừng nhìn chúng ta như vậy! Chúng ta sai rồi!!!!

[Lạc Băng Hà ngây cả người. Nhưng y phản ứng rất nhanh, không chần chừ lâu, đáp ngay: “Đa tạ sư tôn.” Bước lên xe ngựa, ngoan ngoãn nghiêm chỉnh ngồi xuống một góc. Sau khi yên vị rồi, tay chân còn đặt rất quy củ, hệt như sợ bộ quần áo vá chằng vá đụp của mình làm bẩn khoang xe.

Hệ thống:《Cảnh cáo...》

Thẩm Thanh Thu: “Bác bỏ cảnh cáo. Ta vẫn chưa OOC.”

Hệ thống:《'Thẩm Thanh Thu' không thể làm ra hành vi giải vây cho Lạc Băng Hà. Phán định: OOC 100%》

Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi có nghiêm túc tìm hiểu về thế giới nội tâm phức tạp của nhân vật này hay không thế. Nếu đơn thuần chỉ là để giải vây cho Lạc Băng Hà thì đương nhiên là không thể. Nhưng hiện giờ mục đích của ta là không để cho Ninh Anh Anh thất vọng đối với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net