Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vị sư tôn này. Anh Anh chính là tiểu đồ đệ mà ta yêu thương nhất, nàng nhờ vả ta, sao ta có thể để nàng thất vọng được chứ?"

Hệ thống:《...》]

"...." bọn họ cũng không thể phản bác.

[Thẩm Thanh Thu: “Cho nên hành vi của ta hoàn toàn phù hợp với logic của nhân vật 'Thẩm Thanh Thu'. Cảnh cáo vô hiệu!”

Qua mấy ngày giao lưu vừa rồi, hắn đã dần dần nghiệm ra được một số điều. Hệ thống tuy có quy tắc, nhưng không phải là quy tắc chết. Nếu quy tắc linh động, vậy còn có thể cò kè mặc cả.

Quả nhiên, hệ thống nhất thời không nghĩ ra lý lẽ gì để trừ điểm. Thẩm Thanh Thu trận đầu ra quân thắng lợi nên vui sướng hết nấc, không nhịn được bật cười.

Hắn vốn dĩ đang tĩnh tọa trong xe, nhắm mắt ngồi thiền, dường như đang chìm vào trầm tư, lúc này bỗng nhiên nghe thấy hắn cười thành tiếng, Lạc Băng Hà không kìm được liếc trộm một cái.

Nói thật, nếu bảo Lạc Băng Hà không kinh ngạc thì đó là giả. Tuy y vẫn luôn vô cùng tôn kính Thẩm Thanh Thu thế nhưng sư tôn đối xử với y thế nào, nhìn y bằng con mắt gì, trong lòng y vẫn luôn biết rõ.

Vừa rồi y còn tưởng sư tôn gọi mình lên xe, nhất định là có việc tệ hơn đang chờ, y cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Không ngờ Thẩm Thanh Thu lại chẳng thèm để ý đến y, chỉ chăm chú thiền định.

Lạc Băng Hà ngẫm nghĩ, thấy mình hình như chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát Thẩm Thanh Thu ở khoảng cách gần như thế.

Luận tướng mạo, Thẩm Thanh Thu quả thật không có gì phải chê. Có lẽ chưa phải là đệ nhất mỹ nam, nhưng vẫn cứ đẹp, hơn nữa rất ưa nhìn. Nửa khuôn mặt nghiêng hệt như được mài bằng suối rừng mềm mại, nếu không trừng mắt lạnh lùng thì vừa dịu dàng vừa trong vắt.

Thẩm Thanh Thu mở mắt ra, thấy Lạc Băng Hà đang chăm chú nhìn mình. Phong thái “Mắt như sao sáng, môi nở nụ cười, hòa nhã dịu dàng” sau này của nam chính, bây giờ đã có thể nhìn thấy thấp thoáng.

Lạc Băng Hà bị hắn bắt quả tang, đang không biết làm thế nào, Thẩm Thanh Thu đã mỉm cười với y.

Nụ cười này hoàn toàn là theo bản năng, nhưng Lạc Băng Hà thì hệt như bị cái gai rất nhỏ đâm một cái, y vội chuyển ánh mắt sang chỗ khác, càng thêm ngại ngùng không rõ là cảm giác gì.

Rất nhanh, Thẩm Thanh Thu đã không cười nổi nữa.

Hệ thống nhắc nhở:《Phạm quy: OOC. Chỉ số Ngầu trừ 5. Chỉ số Ngầu hiện tại: 165.》

Thẩm Thanh Thu: “... Cười một cái cũng bị trừ điểm à?"

Hệ thống vô cùng chính trực nghiêm minh:《OOC là OOC》]

"Hú, thì ra con trai ta bị bẻ cong như thế. Dưa huynh, ngươi thật là tài năng. Cho một like." Thượng Thanh Hoa đưa ngón cái đến Thẩm Viên đầy tán thưởng.

Thẩm Viên tức giận, mang tai hỏi đỏ lên, "Im miệng!" ai lại nghĩ chỉ cần một nụ cười đã như thế chứ.

Lạc Băng Hà thầm tiếc hận, thiện cảm đối với hệ thống lại giảm thêm.

Lại tại thứ này mà sư tôn không chịu cười thêm với ta. Đồ hệ thống rẻ rách!

Hệ thống lại nhận được thông báo:《 Hảo cảm của nhân vật chính với hệ thống -20》

Nội tâm hệ thống: Ta đã làm gì?!!!!

____________________________

Tiểu kịch trường:

Nguyệt Linh: hôm nay đám sư huynh đệ Thanh Tĩnh Phong và hệ thống thật thảm nha~

Chúng đệ tử: hắc lịch sử, hắc lịch sử! Thật xấu hổ, Lạc sư đệ có hay không sẽ giết ta!

Lạc Băng Hà: không sao cả, không nhờ bọn họ thì sư tôn sẽ không giúp ta. //xuân về hoa nở, nội tâm ngập tràn ấm áp//

Hệ thống: hôm nay bị nhân vật chính trừ rất nhiều điểm thiện cảm. Hu hu, sau này sẽ sống sao đây. (╥_╥)

Lạc Băng Hà //cười//: vì ngươi xứng đáng.

Hệ thống: làm hệ thống không dễ dàng a!(@_@;)

____________________________

Hí lu cả nhà, mình quay lại rùi nè. Tuần trước do thi sấp mặt nên không thể ra chương mới cho mọi người được. Mong mọi người thông cảm.

Hôm nay Minh Phàm đội quần hơi nhiều. Không sao cả, sắp hết rùi, bé sẽ không còn phải đội quần nữa vì đã đến bị chính thức cho ra rìa! //tung bông(ノ≧∀≦)ノ//

Chương này ngắn vì chương sau là đến cảnh Bác Bì Ma rồi. Sắp có cảnh sư tôn bị Khổn Tiên Tác trói và bé Băng Hà sắp được sư tôn tẩy não thành công. ✧◝(⁰▿⁰)◜✧

Chúc mọi người ngủ ngon.(◍•ᴗ•◍)❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net