Chương 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Lạc Băng Hà biết. Bản thân không phải chỉ vì nụ cười đó mà bắt đầu rung động. Có lẽ là trước đó, ngay lúc y đưa cho hắn bình thuốc đó không chừng đã khiến cho hắn có thêm một tia hi vọng vào tương lai. Cho đến bây giờ, hắn cảm thấy mình đã lựa chọn đúng.

[Rút kinh nghiệm, suốt chặng đường tiếp theo Thẩm Thanh Thu đều hằm hằm ra mặt, cuối cùng cũng bình an chịu đựng được đến thành Song Hồ.

Tòa thành này tuy không lớn nhưng cũng khá phồn hoa. Sau khi vào thành bọn họ nghỉ tại nhà của gia đình giàu có nhất thành, cũng chính là phủ của Trần lão gia, người đã cử người lên Thương Khung Sơn phái nhờ giúp đỡ.

Trần lão gia có hai ái thiếp đều đã chết thảm dưới tay của Bác Bì Ma nên vô cùng mong ngóng Thẩm Thanh Thu tới. Ông ta vuốt ve bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn của người thiếp xinh đẹp thứ ba, nước mắt giàn giụa than thở với đoàn người.

"Tiên nhân nhất định phải làm chủ giúp chúng ta! Ta hiện giờ không dám để Điệp Nhi rời mình một khắc nào hết, sợ nàng cũng không chú ý, lại bị tên yêu ma quỷ quái đó hại chết!''

Lời thoại nồng nặc mùi NPC quen thuộc khiến da mặt Thẩm Thanh Thu giật giật.

Hắn chẳng muốn nhìn một ông lão sáu mươi với một tiểu cô nương ân ân ái ái trước mặt mình chút nào hết!]

Không nói đến Thẩm Viên, đến cả Băng Ca nhìn thấy cảnh này cũng thấy buồn nôn. Mọi người nhìn cảnh một lão già khọm lại đi nắm tay, ân ái với một cô nương mới đôi mươi nhìn cực kì ghê tởm.

Nhưng đây là chuyện của mười mấy năm về trước, có khi lão già hám sắc này cũng xuống chầu ông bà luôn rồi, họ cũng không thể đi chấp nhất với một người đã chết đúng chứ?!

Lạc Băng Hà đánh tan hy vọng của bọn họ, "Lão già này vẫn còn sống khá tốt. Năm ngoái ta cùng sư tôn đi đến thăm thì lão vẫn còn ôm ấp thêm hai cô nương mới dù sau vụ Bác Bì Ma."

"..."

[Cũng may Thẩm Thanh Thu còn vầng sáng cao nhân hộ thân, sau khi gặp gỡ qua loa, hắn liền đi vào phòng với thái độ vô cùng cao ngạo và lãnh đạm, chỉ để lại Minh Phàm tiếp chuyện với Trần lão gia. Cao nhân vốn có sẵn đặc quyền, hắn có thể tỏ ra lạnh lùng cao ngạo mà người khác không dám nói gì. Càng cao ngạo lạnh lùng lại càng có nhiều ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ vây quanh.

Ninh Anh Anh gõ cửa tiến vào, ngọt ngào hỏi: "Sư tôn, Anh Anh muốn đi dạo phố một lát. Sư tôn có đi cùng con không?"

Nói thật, chẳng có tên đàn ông nào lại không thích một cô bé loli ngọt ngào làm nũng với mình. Thẩm Thanh Thu vốn quay lưng về phía nàng, bị gọi như vậy thì trái tim cũng tan mất một nửa, nhưng nửa kia thì quay lại, bày ra hình tượng thư sinh thanh cao vô cầu vô dục hoàn mỹ, cầm sách quay đầu lại nhìn, thờ ơ nói: "Anh Anh nếu muốn ra ngoài đi dạo, vậy thì tìm các sư huynh sư đệ đi cùng con là được rồi. Trước khi đối phó với Bác Bì Ma, vi sư còn có việc phải làm.''

Nàng sẽ tìm ai đi cùng. Thẩm Thanh Thu còn chẳng biết tỏng sao?

Hắn lẽ nào lại không muốn ra ngoài chơi? Thời gian vừa rồi ở lì trong trúc xá của Thanh Tĩnh phong ngày ngày đóng vai sư tôn văn nghệ ngầu lòi, làm cái gì cũng đều phải "nhàn nhạt", nhàn nhạt nói, nhàn nhạt cười, nhàn nhạt luyện kiếm, nhàn nhạt làm màu, nhạt đến nỗi hắn chỉ muốn rắc thêm cả nắm muối lên người, đúng là thốn! Khó khăn lắm mới có một chuyến xuống núi, còn bị hệ thống dùng luận điệu "Thẩm Thanh Thu trong nguyên tác thích yên tĩnh, không thích đến những chỗ đông người hóng hớt" nhốt chặt trong phòng. Hẳn giờ thậm chí còn chẳng muốn vờ thiền định nữa, nằm thắng luôn trên giường giả chết. Trước khi mặt trời lặn, Minh Phàm vào phòng báo cáo.]

Nhìn sư tôn nhà mình bình thường luôn trầm tĩnh, lãnh đạm hóa ra cũng muốn đi chơi. Đám đệ tử Thanh Tĩnh Phong như nghĩ đến chuyện gì đó, đồng loạt nhìn nhau cười không có ý tốt. Đến Lạc Băng Hà cũng có ý định riêng.

Thẩm Viên bên kia kết giới cảm thấy rùng mình, hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

[Cuối cùng cũng có người tới nói chuyện với hắn rồi. Thẩm Thanh Thu không kìm được rớt cả nước mắt. Phúc lợi đều là nam chính hưởng, đơn côi đều là tốt thí gánh. Cùng đạo phố xem hoa đăng với loli đương nhiên không có phần của họ.

Minh Phàm nói: "Đệ tử đã xem xét kỹ càng thi thể." Hắn trình lên thứ đang cầm trong tay với vẻ mặt nghiêm túc.

Thẩm Thanh Thu coi kỹ, đó là hai xấp bùa vàng dùng bút chu sa viết lên, mặt giấy đã biến thành màu xám đen: ''Những lá bùa này con đã đem đi thử ma khí trên tử thi?"

Minh Phàm: "Sư tôn tuệ nhãn sáng ngời. Những lá bùa này đệ tử đã thử ở hai nơi. Một là với bùn đất nơi phần mộ của cô gái đã được hạ táng, hai là nơi khám nghiệm thi thể chưa được chôn.''

Đến bùn đất trên mộ mà cũng bị ma khí nhuộm thành như vậy, điều này khẳng định thân phận của Bác Bì Ma chắc chắn là quỷ. Xem ra cũng biết mình phải đối phó với thứ gì rồi.]

Nhiều vị đại lão thầm gật đầu tán thưởng. Thằng bé này rất có tốt chất chỉ có điều cách đối nhân xử thế không ổn lắm, nếu được dạy dỗ cẩn thận chắc chắn sẽ giúp ích được cho môn phái.

Thật đáng tiếc, haiz...

"Minh Phàm cũng ra dáng đại sư huynh đấy chứ." Thượng Thanh Hoa cảm thán.

"Ừa, chỉ là do bị nam chính ảnh hưởng nên IQ có chút thụt lùi. Không đáng ngại, hiện giờ đã đỡ hơn rồi." Nguyệt Linh nói.

Minh Phàm: cảm tạ.

[Thẩm Thanh Thu hắng giọng, khiến cho tiếng "hừ" sau đó nghe càng lạnh lùng: ''Dám tàn sát dân chúng trong phạm vi trăm dặm dưới chân Thương Khung Sơn, nếu đám Ma giới nhãi nhép đó đã tự mình dâng tới, vậy thì đừng trách người của Thương Khung Sơn phái chúng ta thay trời hành đạo." Tin hắn đi, hắn thật sự chẳng muốn nói mấy câu chỉ để chạy cảnh cũ rích này đâu. Nhưng mà không nói thì sẽ bị OOC! Trong mắt Minh Phàm tràn ngập sự sùng bái: "Sư tôn anh minh! Nếu sư tôn ra tay, nhất định có thể bắt được con yêu ma đó, trừ hại cho dân!"

"..."

Xem ra đôi thầy trò này, trước kia đều là ''người thống trị ta sùng bái", hợp tác với nhau khá là vui vẻ.]

Lúc đó chẳng cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại nghe Thẩm Viên nghĩ như thế, Thẩm Cửu chợt cảm thấy lúc đó có hơi ngốc. Cứ như đang mấy tên hề tự diễn vậy. Mà có lẽ đó cũng không sai. Thẩm Cửu cười nhạt.

Một ít người xuýt xoa, mầm non tốt thế này. Miệng cũng ngọt nữa, tiếc là hơi kém thông minh chút.

Nếu Thẩm Viên biết những người này đang nghĩ thì chắc chắn sẽ cười họ. Đồ đệ ta không cần các ngươi mơ tưởng!

[Nói thật, đúng từ góc độ của Thẩm Thanh Thu, tên đồ đệ Minh Phàm này khiến hắn rất hài lòng. Tuy là thiếu gia nhà giàu, hống hách đã quen, nhưng hắn chẳng dám để lộ chút hống hách nào trước mặt sư phụ, ngược lại còn rất nghe lời, lúc nào cũng cung kính lễ phép. Là đàn ông thì chẳng ai lại không thích người khác tôn kính mình như thần cả. Trong cả chuyến đi xa, tất cả mọi chuyện ăn ở chuẩn bị đều do một tay Minh Phàm lo liệu. Nếu không phải vì hễ gặp nam chính là cả IQ lẫn EQ đều bị kéo xuống không phanh, hóa thân thành đầu hươu đầu gấu trong trường thì thằng nhỏ cũng là một mầm non thanh niên đầy hứa hẹn.]

Những người lúc nãy xuýt xoa lại càng thêm ghen tị. Có đồ đệ như này ai lại không cần chứ!

Minh - không biết mình bị người ta nhòm ngó - Phàm run rẩy, cảm giác như có hàng loạt ánh mặt nhìn mình.

Cậu khổ không thể tả, cậu đã làm gì nữa chứ?!!!

[Hơn nữa đối với đứa đồ đệ tốt thí cuối cùng bị Lạc Băng Hà ném vào hố trùng vạn kiến đục thân mà chết này, Thẩm Thanh Thu luôn có cảm giác đồng bệnh tương lân...]

Lạc Băng Hà muốn nói với y, "Sư tôn người đừng lo lắng. Đừng sợ hãi ta, đừng trốn tránh ta. Ta sẽ không làm hại người, cũng không giết người."

"Hố trùng vạn kiến! Đồ bạch nhãn lang!"

Hàng loạt tiếng rút kiếm vang lên, chỉ thẳng về phía Băng Ca. Hắn thờ ơ không thèm nhìn bọn họ một cái. 'Mạc Bắc Quân' từ nãy giờ như người vô hình bất thình lình xuất hiện đằng sau, khuỷu đầu gối phát ra tiếng *rắc*. Hàng loạt người ngã xuống ôm chân la hét.

Làm xong, hắn như không có việc gì đi về chỗ cũ. Băng Ca hỏi, "Còn ai muốn nói."

Lạc Băng Hà cười, "Lưu manh, ta thấy ngươi nên qua Bách Chiến Phong ở thì hơn." hở một chút lại đánh nhau.

Băng Ca cũng cười, "Ngươi cũng muốn?"

Vân Ca bất thình lình nói, "Nếu không muốn xem thì cút!"

Cả hai đành ngậm miệng.

Mọi người: cô nương! Ngươi soái lắm đó!

Vân Ca hừ một tiếng.

Minh Phàm vẫn còn run lẩy bẩy. May quá, Lạc sư đệ vẫn chưa giết ta.

["Lần này xuống núi là để rèn luyện. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, vi sư sẽ không ra tay tương trợ. Minh Phàm con là đại đệ tử, cần phải bố trí cẩn thận, đừng để cho thứ yêu ma đó làm đồng môn bị thương."

"Vâng! Đệ tử đã bày bố trận pháp, chỉ cần thứ yêu ma kia..."

Minh Phàm còn chưa nói xong thì một người đã xô cửa xông thẳng vào cắt ngang, Lạc Băng Hà tái nhợt cả mặt mà kêu lên: "Sư tôn!"

Trong lòng Thẩm Thanh Thu giật thót, ngoài mặt thì vẫn ra vẻ lãnh đạm: "Có chuyện gì mà hô lên hoảng hốt như thế."

Lạc Băng Hà nói: "Ban ngày Ninh Anh Anh sư tỷ và đệ tử ra chợ trong thành chơi, lúc chạng vạng, con giục sư tỷ quay về nhưng tỷ ấy không chịu, không hiểu tại sao thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Đệ tử... đã tìm hết tất cả các phố một lượt mà vẫn không thấy, đành phải trở về xin sư tôn giúp đỡ."

Mất tích vào đúng thời điểm mấu chốt này, vậy thì không phải chuyện giỡn đâu. Trời sắp tối đến nơi rồi! Minh Phàm lập tức nhảy dựng lên: "Lạc Băng Hà! Ngươi..."

Thẩm Thanh Thu vội phất tay áo, tách trà trên thư án nát vụn, chẳng những tạo được tác dụng uy hiếp mà còn không bị OOC, kịp thời ngăn cản Minh Phàm tự tìm đường chết.

Hắn giả bộ cố nén tức giận nói: "Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Lạc Băng Hà, ngươi đi cùng ta. Minh Phàm, ngươi dắt theo các sư đệ, nhờ Trần viên ngoại giúp đỡ, cùng tìm kiếm sư muội người đi."]

"Quào, Dưa huynh cao tay!" Thượng Thanh Hoa vỗ tay tán thưởng.

"Cảm ơn." Thẩm Viên nói.

"Nhìn tiểu Băng Hà hấp ta hấp tấp, lo lắng như thế thật thú vị nha. Hồi nhỏ đáng yêu quá chừng. Haiz, tí nữa sẽ không được thấy nữa. Có hơi tiếc nuối." Thẩm An Tịch buồn rầu.

Nguyệt Linh chìa tay ra, đưa đến trước mặt cô một thứ gì đó.

"Nè, cầm lấy. Nhớ giữ cẩn thận. Mất tớ không làm nữa đâu."

Hóa ra là một cặp búp bê nhỏ hình Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà bản chibi đáng yêu, mỗi con chỉ to bằng ba ngón tay, cao hằng ngón giữa người lớn.

Hai mắt Thẩm An Tịch phát sáng, ôm chặt cô không buông, "Trời ơi, dễ thương quá! Yêu cậu lắm A Linh!"

Nguyệt Linh sắp bị cô nàng ôm đến nghẹt thở đến nơi, cố gắng vỗ vai, "Nghẹt... Thở."

Cô nàng vội vàng thả tay ra, "Xin lỗi, nhưng cũng cảm ơn. Tớ thích lắm!" nói xong còn hôn lên má cô thêm một cái rồi đem đi khoe với Thẩm Viên. Nhìn thấy cả hai như thế, y thầm vui mừng.

"Ca, ca, nhìn xem. Rất giống ca với ca phu nha."

"Con nhóc này, nói gì vậy chứ. Cái này..." y búng trán cô nàng, nhưng nhìn đến hai con búp kê kia có cảm giác hình như nó vừa cử động.

Y tưởng bản thân mình nhìn nhầm rồi. Nhưng đột nhiên cả hai rung lắc dữ dội trong tay Thẩm An Tịch, như có sức sống mà từ từ ngồi dậy.

Thẩm An Tịch a lên một tiếng, suýt chút xíu nữa là ném văng đi.

Nguyệt Linh đi đến, "A, xin lỗi, nhầm mất." nói xong cầm lên búp bê Lạc Băng Hà vẫn còn đang rung vào tay Thẩm Viên. Y không hiểu gì, thắc mắc nhìn cô.

Cô nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của y liền cười, tay kia cầm con búp bê còn lại đưa lên không trung, "Cái đó cho người. Còn cái này..."

Vừa dứt lời, búp bê Thẩm Thanh Thu đột nhiên biến mất, đồng thời bên kia, trước mặt Lạc Băng Hà xuất hiện một con búp bê Thẩm Thanh Thu nho nhỏ y hệt.

Cả hai con búp bê, ở hai nơi cách biệt như cảm ứng được gì, đồng thời phát ra hào quang bao bọc cả hai người Lạc Băng Hà và Thẩm Viên. Ánh sáng khiến nhiều người che mắt lại.

Đến khi mở mắt ra, Thẩm Viên và Lạc Băng Hà đều nhìn thấy trước mặt là hình ảnh của đối phương, hay đúng hơn là thân ảnh người trong tim thu nhỏ đang bay lơ lửng trước mặt.

Từng cử chỉ, ánh mắt đều giống hệt. Tiểu Thanh Thu nở nụ cười nhẹ, tay cầm quạt phe phẩy, bay đến trán Lạc Băng Hà gõ gõ.

Âm thanh nho nhỏ nhưng quen thuộc, "Băng Hà, ngươi đang ngơ ra cái gì?"

Lạc Băng Hà hoàn hồn, nhìn thân ảnh nhỏ bé trước mặt, tay chầm chậm đỡ lấy y.

"Sư tôn?"

Tiểu Thanh Thu nghiêng đầu, "Hử?"

Ngữ khí y hệt, biểu cảm y hệt. Lạc Băng Hà không tin vào mắt mình, giọng hơi run, gọi lại thêm lần nữa.

"Sư tôn, là người sao?"

"Đứa trẻ này, không phải là ta thì còn là ai nữa?"

"Nhưng... Nhưng người không phải đang ở kia sao?"

Tay hắn chỉ về phía Thẩm Viên bên kia. Tiểu Thanh Thu nói, "Đó là ta, đây cũng là ta."

Vân Ca chầm chậm giải thích, "Đây là phiên bản mô phỏng của Thẩm lão sư. Được ghép một phần hồn của y. Cho nên kia là bản thể, còn đây là một khôi lỗi được ghép một phần hồn. Ngươi có thể giữ lấy để nói chuyện với y. Sau khi cả hai người gặp nhau thì kí ức của khôi lỗi sẽ truyền thừa cho bản gốc."

(*Khôi lỗi: con rối.)

Lạc Băng Hà xúc động, nâng niu tiểu sư tôn trong lòng bàn tay.

Sư tôn thật nhỏ, chỉ nhỏ bằng ngón tay hắn, khiến người ta chỉ muốn nâng niu bảo vệ.

Đám đệ tử lẫn phong chủ nhìn thấy tiểu Thanh Thu đều kích động. Đám Ninh Anh Anh chạy đến bao quanh Lạc Băng Hà.

Ninh Anh Anh hào hứng, hai mắt lấp lánh, "Sư tôn, người thật đáng yêu. Anh Anh có thể bế người không?"

Tiểu Thanh Thu bất đắc dĩ, "Anh Anh, đừng nháo.''

Hai mắt Ninh Anh Anh rưng rưng, lợi dụng lúc không người phòng bị nhanh tay chụp lấy con búp bê chạy mất.

Lạc Băng Hà không ngờ sư tỉ nhà mình lại bắt tiểu sư tôn đi liền nổi giận đùng đùng chạy đi đoạt người, à không, đoạt rối.

Bên kia, Thẩm Viên nhìn thấy tiểu Băng Hà nhỏ bé đáng yêu liền bị moe hóa.

Y nâng lên tiểu Băng Hà lên ngang tầm mắt, "Băng Hà?"

Tiểu ma tôn nhanh tay chụt lên môi y một cái, xúc cảm nho nhỏ ở môi khiến y ngây ra. Tiểu Băng Hà hai mắt rưng rưng ôm lấy mặt Thẩm Viên.

"Sư tôn, người không cần đệ tử nữa sao? Người định bỏ ta đi ư?"

Thẩm Viên luống cuống, quên mất cái hôn ban nãy, y cố gắng lau nước mắt của tiểu ma tôn, "Băng Hà, không phải ta có bỏ ngươi, ngoan, không khóc ha."

"Nhưng, nhưng lúc nãy ta không tìm thấy người. Ta tưởng người bỏ ta mà đi." một giọt nước từ khóe mi con rối lăn dài trên má càng thêm phần khiến người ta không kìm được lòng. Thẩm Viên còn cảm thấy cả tai và đuôi cũng cụp lại luôn rồi.

Thẩm Viên mềm lòng dỗ tiểu bảo bối nhà mình. Dỗ mãi một hồi cuối cùng cũng xong. Y đặt hắn lên vai mình, quay sang thắc mắc.

"Đây là...?" thứ gì vậy? Lạc Băng Hà tại sao lại thu nhỏ rồi?

Nguyệt Linh giải thích, "Đây là một mô hình mô phỏng công nghệ mới. Dùng kí ức của ma tôn đại nhân mà tạo thành."

Thẩm Viên nói, "Vậy thì bản gốc đâu?"

Nguyệt Linh nói, "Ta cũng không biết."

Thấy nàng không có ý nói mình biết thì y cũng không thể hỏi thêm. Tiểu Băng Hà nhìn thấy y suy tư thì đến cổ y cọ cọ.

Thấy cổ hơi ngứa, Thẩm Viên hoàn hồn, nhìn vật nhỏ trên vai mà mỉm cười, ngón tay xoa nhẹ đầu hắn.

Lạc Băng Hà cuối cùng cũng cướp vật lại về tay nhìn thấy một màn này có hơi chua. Mặc dù nó là mình nhưng nhìn sư tôn xoa đầu người hoặc thứ gì đó khác mà mình không thể cảm nhận được hắn đều khó chịu.

Hắn nũng nịu với sư tôn trên tay, hai mắt hiện rõ chữ, cầu xoa đầu.

Tiểu Thanh Thu vừa mới bị cướp cướp giật giật còn hơi choáng váng, nhìn thấy ánh mắt của hắn như cún con chịu ủy khuất lại thấy bản thân bên kia vừa làm gì thì hiểu ra.

Thẩm Thanh Thu bất lực, vì còn choáng nên có chút loạng choạng bay đến đỉnh đầu hắn. Y dùng tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, "Ngoan, ta ở đây."

Cảm nhận xúc cảm nho nhỏ trên đầu khiến tâm trạng hắn tốt lên nhiều. Lạc Băng Hà vui vẻ nói, "Sư tôn, nếu không thì người ở trên đầu ta đi. Ở đó sẽ xem dễ hơn."

"Hồ đồ, ngươi là nam chính, sao có thể để ta ngồi lên đầu..." nhận ra bản thân mình nói hớ, tiểu Thanh Thu lập che miệng lại.

Từ kẽ răng lại lí nhí, "Cái đ*t! Sao ta lại nói ra rồi!" nói xong thì ngập miệng luôn, khong dám nói nữa, mắt trừng

Lạc Băng Hà cũng không ngờ tiểu sư tôn sẽ nói ra luôn như thế. Nhìn con rối nhỏ đang lấy tay che mặt đang đỏ lên vì xấu hổ. Tư vị nhìn người mình thương bản thu nhỏ đang xấu hổ thì ai chẳng động lòng chứ.

Vân Ca khẽ cười, "Không sao đâu, chỉ là những gì người nghĩ đều sẽ nói ra thôi. Làm người phải thật thà nha."

"Cái này mà là không sao á hả?!" tiểu sư tôn hét. Cảm thấy nhân sinh không còn gì nuối tiếc, tiểu thanh thu che mặt rúc vào mái tóc của Lạc Băng Hà, không nhìn ai nữa cũng chẳng dám nghĩ hay dám nói gì.

Lạc Băng Hà phì cười, sư tôn như vầy đáng yêu quá đỗi, thật muốn xoa xoa. Nhưng hắn nhịn xuống, sư tôn đang ngại, không được khiến người khó xử nữa.

Những người khác xem một màn này cảm thấy 'Thẩm Thanh Thu' trên kia không còn xa lạ nữa. Người cũng ở đây rồi, còn nói là giả được sao???

Bọn họ cảm thấy rất là mệt tâm, thôi vậy, xem tiếp thôi.

[Minh Phàm hậm hực thưa vâng rồi vội vã ra ngoài. Lạc Băng Hà cúi đầu, không thốt một tiếng.

Thẩm Thanh Thu biết, đây tuyệt đối không phải lỗi của y, bởi vì Ninh Anh Anh không chỉ đảm đương vai nhân vật nữ xinh đẹp đáng yêu, mà còn kiêm cả nhiệm vụ tự tìm đường chết với làm quả tạ kéo chân người khác. Trong nguyên tác, Đam Máy Bay Lên Giời dành đến hơn trăm chương truyện để viết những rắc rối xảy ra do nàng đột nhiên mất tích hoặc gây chuyện vào đúng những lúc then chốt. Đôi lúc Thẩm Thanh Thu cũng phải thấy phục Lạc Băng Hà, khí thế nạp hậu cung dữ dội như nuốt núi nuốt sông, ai đến cũng không từ chối, cô nàng gây nhiều phiền toái đến vậy mà cũng dám thu nạp, đã thế còn không bị hại chết, chỉ có thể nói nhân vật chính quả nhiên là "truất lòi". Chứ người đẹp kiểu này thì người thường không thể nào kham nổi.]

Nghe thấy 'bản thân' ngày xưa đã làm ra những chuyện gì, Thẩm Thanh Thu không còn mặt mũi gặp ai nữa, người càng rúc sâu vào tóc Lạc Băng Hà. Y không kìm được rầu rĩ, "Đừng chiếu nữa a!"

Lạc Băng Hà phì cười, đưa tay lên đinh đầu an ủi tiểu sư tôn đang xấu hổ.

Băng Ca nghĩ, quả thật có chút phiền. Hắn nhìn "Ninh Anh Anh đang cúi mặt vì xấu hổ kìa, kéo người lại an ủi.

[Lạc Băng Hà vốn tưởng Thẩm Thanh Thu giữ y lại là để mắng cho một trận, khẽ nói: "Chuyện này đều là lỗi của đệ tử, sư tôn muốn trách phạt, đệ tử không có gì oán trách, chỉ mong có thể tìm sư tỷ về bình an."

Thẩm Thanh Thu thấy tội nghiệp quá, muốn xoa đầu y nhưng lại ngại hệ thống, đành phải kiềm lòng, lạnh lùng nói: "Người lại đây. Dẫn ta đến chỗ ngươi và sư tỷ lạc nhau."

Lạc Băng Hà và Ninh Anh Anh lạc nhau ở khu vực đông đúc phồn hoa nhất.

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại liền cảm thấy một tia ma khí ẩn hiện như có như không, Lần theo tia ma khí yếu ớt như có thể biến mất bất kỳ lúc nào đó, Thẩm Thanh Thu phát hiện mình đang đứng trước một cửa hàng son phấn.

Thẩm Thanh Thu "..."

Chẳng lẽ hung thủ là người của cửa hàng son phấn? Đơn giản vậy sao?

Nhưng sau khi tiến vào bên trong, ma khí lại hoàn toàn biến mất. Có lẽ hung thủ không trốn trong cửa hàng son phấn, chỉ là từng tới chỗ này một lần? Tới cửa hàng son phấn... Bác Bì Ma là nữ?

Thẩm Thanh Thu đoán mò một hồi rồi sai Lạc Bảng Hà đi vào hỏi thăm mấy câu, không thu được kết quả gì.

Loại nhiệm vụ mở riêng để hắn cày level này không có trong nguyên tác mà tham khảo. Thẩm Thanh Thu tự nhận mình không phải cao thủ trinh thám có tư duy tỉ mỉ sắc bén suy một ra ba, trước đây chơi mấy trò chơi kiểu "căn phòng khép kín" hay "phá án tìm hung thủ" hắn cũng toàn bị kẹt. Đang phiền não thì hệ thống vô cùng tâm lý lên tiếng nhắc:《Tiến độ của quý khách dường như đang gặp khó khăn, quý khách có đồng ý dùng 100 điểm Ngầu để mở "Chế độ dễ" không?》

(Trong sách là "easy mode" nhưng 1 là đây là dành cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net