Chương 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nữa. Nếu không anh ra ngoài hít thở không khí đi. Dĩ hòa di quý, dĩ hòa di quý a."

Thẩm Cửu nổi giận, "Hà Nguyệt Linh! Ngươi mau thả ta ra, ta phải đánh chết tên vô liêm sỉ, ngụy quân tử chết tiệt kia!!"

(Cửu ca hôm nay khẩu nghiệp hơi ít.)

Nguyệt Linh thở dài, "Ngươi giờ là người phàm, y là tu sĩ, ngươi đánh không lại hắn. Hơn nữa đây là nhà ta, ngươi không thể cho ta tí mặt mũi nào sao?"

"Ta hiện giờ chỉ muốn đập hắn cho đỡ tức!"

Thẩm Viên xua tay, "Ta... Ta không..." sau đó thì Thẩm Cửu được đám Thẩm An Tịch dỗ mãi mới ngưng.

Còn bên này Thẩm Thanh Thu nhìn thấy 'Thẩm Cửu' đang bước đến đây, tay bèn nắm chặt tóc Lạc Băng Hà mà lắc, vừa lắc vừa hét, "Cmn! Cửu ca! Ngươi đừng qua đây!!!! Ta sai rồi! Ta không nên làm vậy! Ta cũng không nghĩ sẽ bị ngươi nhìn thấy mà aaaa." Lạc Băng Hà đngs yên chịu trận.

'Thẩm Cửu' thật muốn đập y mấy cú, nhưng bị 'Nhạc Thanh Nguyên' kịp thời ngăn lại, "Tiểu Cửu, ngươi bình tĩnh, có gì từ từ nói."

"Nhạc Thất! Ngươi buông ta ra!" Thẩm Cửu vùng vẫy.

Đột nhiên *Bùm* một cái, một tiếng nổ lớn vang lên, 'Thẩm Cửu' biến mất tại chỗ, đang lúc 'Nhạc Thanh Nguyên' chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một thứ gì đó nhỏ xíu lao nhanh về phía Lạc Băng Hà. Chỉ nghe một tiếng a của Thẩm Thanh Thu, sau đó phía trên đầu Lạc Băng Hà, hai cái rối một 'Thẩm Cửu' một Thẩm Thanh Thu đang rượt đuổi toáng loạn. 

Thẩm Thanh Thu vừa bay tá hỏa vừa liên miệng xin lỗi còn 'Thẩm Cửu' vẫn hằm hằm sát khí giơ nắm đấm đuổi theo phía sau. Cả hai người chạy ta đuổi trên không trúng rất ăn ý. Quàn chúng ăn dưa bên dưới không biết nói gì.

'Nhạc Thanh Nguyên' run giọng hỏi Vân Ca, "Hà cô nương, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Vân Ca vừa nhai bỏng ngô vừa nhìn hai búp bê chibi đáng yêu đang chơi đuổi bắt kia thản nhiên nói, "Có gì đâu chứ, không lẽ ngươi nghĩ Thẩm Cửu y có hai người? Đó chẳng qua là một bản nhân, một cái giả mà thôi. Sao? Nhạc chưởng môn thất vọng à?"

'Nhạc Thanh Nguyên' lắc đầu, "Ta không có ý đó..."

Vân Ca, "Nếu như vậy thì tốt, Nhạc chưởng môn thấy y như vậy rất tốt sao? Thích nói thì nói, thích đánh thì đánh, thích làm gì thì làm đó, chẳng bị ràng buộc bởi bất cứ ai, bất cứ thứ gì cả. Đay mới là con người thật của y."

'Nhạc Thanh Nguyên' gật đầu, đúng vậy, Tiểu Cửu có thể vô tư vô nghĩ như vậy không phải rất tốt sao? Y chẳng cần phải khác lên tấm da suốt những năm nay nữa. Thật tốt đi.

Đến khi cả hai đã thấm mệt, 'Thẩm Cửu' cuối cùng cũng tóm được Thẩm Thanh Thu mà cốc cho y một cái đau điếng ngay đầu. Tiểu Thanh Thu xoa đầu, au nhẹ một tiếng. Lạc Băng Hà đến đỡ người hay đúng hơn là con rối vào tay, quay lại chỗ cũ, 'Thẩm Cửu' xả hết bực tức trong người cũng quay lại chỗ 'Nhạc Thanh Nguyên' biến trở lại thành người, ngồi tiện tay lấy lon nước trên bàn uống một ngụm.

Quần chúng ăn dưa bị bơ nãy giờ: chúng ta quen rồi, không sao cả.

[Thẩm Thanh Thu trơ mặt nói chuyện với hệ thống: "À ờm... Nếu trong khi thực hiện nhiệm vụ xảy ra sai sót, ta bị thịt mất thì có cho cơ hội được làm lại không?"

Hệ thống:《Kim thân bất phá là đặc quyền của nhân vật chính.》]

"Kim thân bất phá là gì?"

"Xem tiếp đi, có lẽ bên dưới sẽ có."

[Cũng may vai phản diện xưa nay vẫn có phẩm chất tốt đẹp là "Hỏi gì đáp nấy", Thẩm Thanh Thu muốn kéo dài thời gian, chỉ cần ném cho Điệp Nhi một câu hỏi: "Không phải từ trước tới nay người chỉ ra tay với những cô gái xinh đẹp thôi à?"

"Ta có bảo là ta chỉ chọn mỹ nữ trẻ tuổi để xuống tay đâu. Chỉ cần có ngoại hình đẹp, làn da mịn màng là ta đều xuống tay hết. Hiềm nỗi làn da của đàn ông đa phần không đẹp bằng đàn bà, da người già thì không đẹp bằng da người trẻ." Điệp Nhi quả nhiên thao thao bất tuyệt nói luôn miệng đột nhiên hai mắt sáng quắc, đổi sang vẻ mặt đầy thèm khát, bộ móng tay sơn đỏ chót sờ soạng trên người Thẩm Thanh Thu, "Có điều, kẻ có tu luyện tiên pháp quả là khác. Tuy là đàn ông nhưng da cũng căng bóng mịn màng. Ta... Đã lâu lắm không được dùng da của đàn ông rồi..."

Thẩm Thanh Thu bị sờ nổi hết cả da gà, còn phải làm ra vẻ băng thanh ngọc khiết bất khả xâm phạm. Vừa ghê tởm vừa thấy tội nghiệp cho gã.

Con quỷ này cũng có chút đáng thương, xem ra gã vốn dĩ là giống đực, nhưng vì luyện công nên buộc phải dùng da của phái nữ, dùng bấy lâu, chỉ e tâm lý cũng bị méo mó mất...]

Quần chúng: Một giây thương cảm cho thanh niên ấy...

[Cho dù như thế thì gã cũng đang vác khuôn mặt yêu kiểu mị hoặc của một tiểu thiếp, Thẩm Thanh Thu bị sờ tới sờ lui như vậy khó tránh khỏi cảm thấy quẫn bách, không tự chủ được hơi lùi về phía sau.

Lạc Băng Hà thấy bộ dạng này của hắn, củ sốc phải chịu quả không nhỏ.

Trước giờ y đã quen nhìn cảnh Thẩm Thanh Thu trong tư thái cao ngạo và nét mặt lạnh nhạt, lúc này lại thấy gương mặt ấy không kìm được mà hơi ửng đỏ, ánh mắt còn như lảng tránh. Hơn nữa thân trên của Thẩm Thanh Thu lại trần như nhộng, ngoài mấy sợi Khổn Tiên Tác nhìn có vẻ mỏng manh nhưng lại vô cùng chắc chắn thít chặt vào da tạo thành những vệt đỏ lựng, thì chỉ có mái tóc dài đen mượt buông xõa, che chỗ khuất chỗ hiện. Lồng ngực Lạc Băng Hà nghẹn ứ một cảm giác rối rắm khó nói được thành lời.

Nếu bảo Thẩm Thanh Thu lấy ví dụ cho loại cảm giác này, vậy thì nó cũng giống như việc hắn xem một bộ phim AV theo trường phải duy mỹ, kết quả phát hiện ra người đóng vai chính lại là vị giáo viên tiếng Anh mỗi lần lên lớp đều gọi tên hắn bắt trả lời câu hỏi, không đáp được thì bị vụt ba trăm cái vào lòng bàn tay. Vừa đau đớn xác thịt vừa sụp đổ tam quan!]

......

Theo góc nhìn của thiếu niên Lạc Băng Hà quần chúng anh dưa nhìn thấy một Thẩm Thanh Thu mặt mũi hơi đỏ, e lệ mỏng manh như thiếu nữ bị mấy tên hoa hoa công tử cưỡng ép, nhưng tình cảnh hiện giờ lại là một thiếu nữ đôi mươi xinh đẹp dùng ánh mắt thèm khát lướt qua từng mảnh da, mơn trớn gương mặt của thanh niên như thư sinh nho nhã đang đỏ mặt. Nhìn kiểu gì cũng cực kì... sai sai.

Quần chúng không nhịn được nổi da gà, ánh mắt Lạc Băng Hà lạnh toát liếc từng người đang nhìn 'Thẩm Thanh Thu' trên màn hình. Tự động chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác, họ thầm đổ mồ hôi trong lòng. Chúng ta có muốn nhìn đâu, là nó tự đập vào mắt mà!!!!

Cả hai Thẩm Cửu đang dùng ánh mắt chết chóc nhìn về Thẩm Thanh Thu và Thẩm Viên, hận không thể đem hai tên này rút gân lột da, nghiền xương thành tro, hồn phi yên diệt mới đỡ yên lòng, làm hai người họ Thẩm nào kia rùng mình.

Thẩm Thanh Thu né tránh, "Thẩm Cửu nhìn như muốn đem cả người ta thủng như cái sàng luôn rồi. Tại sao cái này vẫn chưa hết?!!!!"

Nhưng đoạn sau còn khiến khán giả bất ngờ hơn, không ngờ sự việc lại theo chiều hướng này.

[Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhe răng cười. Điệp Nhi cảnh giác: "Ngươi cười cái gì?"

Thẩm Thanh Thu thong thả ung dung nói: "Ta cười ngươi, lấy gùi bỏ ngọc. ở đây có ba người, vậy mà người thích hợp nhất để cho người dùng ngươi lại không chú ý." Lạc Băng Hà nghe xong liền biến sắc.]

Khán giả hít một ngụm khí lạnh, Nhạc Thanh Nguyên quay qua Thẩm Thanh Thu, "Sư đệ..."

Thẩm Thanh Thu lắc đầu chối, "Sư huynh, Băng Hà không sao cả, ngươi nhìn xem đi."

Nhạc Thanh Nguyên nghĩ, không phải là lo lắng cho đồ đệ của đệ, hắn nếu có mệnh hệ gì thì chẳng đứng đây nữa. Hắn chỉ là lo lắng chuyện này sẽ làm giảm thanh danh của đệ thôi.

Dường như Thẩm Thanh Thu cũng hiểu những gì hắn đang bận tâm, y nói thầm, "Còn thanh danh gì nữa chứ, mất lâu rồi mà..."

Tề Thanh Thê nghe được, cười khinh thường, "Ngươi cũng biết mình không còn thanh danh nữa à."

Thẩm Thanh Thu cười trừ, "Sư muội, muội đừng nói thẳng thế."

Sau đó còn kèm thêm một câu, "Đại tỉ, ta biết ta sai rồi." y giật mình bịt miệng lại.

Bị hai chữ "đại tỉ" của Thẩm Thanh Thu làm cho sởn cả gai ốc, Tề Thanh Thê chỉ tay thẳng mặt y quát, "Ngươi... Thẩm Thanh Thu! Ngươi đừng có gọi bậy!"

"Là do miệng ta tự nói mà!"

Bên kia, Nguyệt Linh suýt xoa, "Viên ca, huynh làm tiểu bạch liên hoa tổn thương rồi kìa, nhìn thương quá đi."

Tiểu ma tôn nghe xưng hô ủy mị này thì xù lông, "Ngươi gọi cái gì đó!"

Thẩm Viên vừa chột dạ, vừa bất đắc dĩ một tay xoa xoa tiểu ma tôn nào đó trên vai, một tay gãi gãy má, "À thì... Ta là bất đắc dĩ mà."

Tiểu Băng Hà rưng rưng, "Sư tôn muốn đệ tử chết sao?"

Thẩm Viên thở dài an ủi,  "Sư tôn không có bỏ ngươi, đừng khóc."

Lạc Băng Hà nhìn hai người một lớn một nhỏ kia liền cũng muốn được an ủi, thế là hắn nhìn tiểu sư tôn trong lòng vẫn đang nói loạn cả đống thứ mà hắn suýt nghe không hiểu, thầm quyết tâm đã nghĩ thì phải làm. Thế là 1...2...3, *ba* một tiếng, nước mắt của Lạc Băng Hà như vòi nước hở khóa chảy tí tách xuống đầu tiểu Thanh Thu, "Sư tôn, người không cần đệ tử nữa sao? Hức hức."

Thẩm Thanh Thu bị xối một đầu nước mắt làm cho choáng váng, đột nhiên nghe được hai chữ "hức hức" phía sau, sửng sốt mà nhìn người vẫn đang khóc lóc không ngừng. Rõ ràng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi nhưng lại cứ thích làm nũng cầu sư tôn xoa xoa an ủi. 

Bỏ đi, Thẩm Thanh Thu nghĩ, hắn muốn khóc cứ khóc đi, mình dỗ là được, cũng chẳng mất mát gì cả. Sống với nhau lâu như vậy, trải qua bao nhiêu chuyện rồi, còn không hiểu tính hắn sao? Hắn khóc thì mình dỗ, cùng lắm thì mất vài ngày xuống được giường thôi mà.

Lại nghĩ, ai dạy Lạc Băng Hà của y "hức hức' vậy chứ. Thật không ra gì.

Thẩm Thanh Thu quên mất là hiện giờ những những thứ trong lòng mình đều nói hết ra ngoài, thế nên khi Lạc Băng Hà nghe những lời đó, nước mắt quên không chảy nữa, ngơ ngác nhìn tiểu sư tôn trong lòng dù bị mình xối một thân nước mắt vẫn không quan tâm, chỉ nghĩ đến mình như thế nào. Đáng lẽ đây là việc hằng ngày bọn họ đều trải qua, hắn khóc, hắn làm nũng chỉ để đổi lại sự dịu dàng của sư tôn, còn sư tôn luôn chiều hắn vô điều kiện, luôn ôn nhu mà đáp lại hắn. Đó là điều mà hắn cảm thấy hạnh phúc nhất, mong mọi ngày đều trôi qua như vậy. Nhưng hắn vẫy sợ, sợ một ngày người này sẽ bỏ hắn mà đi, bỏ hắn ở lại với đất trời rộng lớn. Nổi sợ đó càng ngày càng sâu, nhưng cũng bị sự dịu dàng, bao dung của Thẩm Thanh Thu an ủi, nhắc nhở hắn rằng "Sư tôn ở đây, sẽ không bỏ ngươi lại."

Nhưng hôm nay đến đây hắn nhìn thấy xuất thân của Thẩm Thanh Thu, sự thật rằng  nhiều chuyện trong quá khứ, một mặt khác của sư tôn hắn. Nói không sốc là giả, thậm chí còn có chút không dám tin vào sự thật, nỗi sợ hãi bị vứt bỏ càng tăng lên. Nhưng bây giờ, được nghe tiếng lòng của người mà mình yêu lại khiến hắn tỉnh ngộ. Đúng vậy, sống với nhau lâu như vậy, sư tôn vẫn là sư tôn hắn. Trải qua  nhiều chuyện như vậy, sư tôn cũng đã nói rằng sẽ không bỏ hắn đi, hắn... hắn nên tin tưởng sư tôn chứ. 

Ngươi nghĩ thế thật ư? Không sợ niềm tin của mình sẽ bị phản bội lần nữa ư?

Ta tin tưởng sư tôn sẽ thực hiện lời hứa đó.

Ha ha, nếu ngươi thật sự tin thì sao ta vẫn còn ở đây. Chấp nhận đi Lạc Băng Hà, ngươi vẫn đang sợ.

Đúng là ta vẫn sợ, nỗi sợ không thể biến mất nhanh như vậy. Nhưng ta nghĩ sau khi ra khỏi đây. ngươi sẽ biến mất.

Ha ha, Lạc Băng Hà, ta xem thử ngươi có thật sự giết được ta không. 

Được, cùng chờ xem.

Lạc Băng Hà điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn tiểu sư tôn nhà mình vẫn đang bay trước mặt hắn an ủi tới lui, hắn cười, "Sư tôn, ta ổn rồi. Cảm ơn người."

Thẩm Thanh Thu thấy hắn không sao nữa thì thở phào, không nhịn được nghĩ, thật không biết nước mắt hán từ đâu ra mà nhiều vậy. Ngày nào cũng khóc mà mắt cũng chẳng xưng. Má Thiên Ma trâu bò thật.

Lạc Băng Hà phì cười, "Nếu sư tôn muốn biết..."

Chưa để hắn nói xong, Thẩm Thanh Thu đã ngăn lại, "Không, không cần, không muốn biết." Nói xong đã dùng phép thanh tẩy, làm khô quần áo.

Quần chúng bị ngó lơ: Đệt! Cẩu lương!

[Y không sao ngờ được, đang yên đang lành tự dưng lại bị kéo xuống hố.

Thẩm Thanh Thu không hề nói dối. Lạc Băng Hà là ai chứ? Thân phận thực sự của người ta chính là hậu thế của Thượng cổ Thiên Ma. Theo truyền thuyết là người của Thiên tộc bị đọa hóa thành Ma tộc, gọi tắt là Thiên Ma. Tiểu hoàng tử tương lai của Ma tộc, huyết thống cứ gọi là xịn của xịn. Ma quỷ bình thường, nếu có được bộ da của y, đừng nói chỉ là phục hồi thực thể, muốn làm cái gì mà chẳng được chứ?

Điệp Nhi nhìn đi nhìn lại Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà mặc dù cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong lòng hoang mang không biết phải làm sao. Y nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc tại sao tiêu điểm lại đột nhiên chuyển hết sang người mình.

Điệp Nhi nói: "Ngươi muốn gạt ta thì cũng nên bịa ra cái gì tin được chứ. Tên tiểu tử này tuy nhìn căn cốt có vẻ rất tốt, cũng trẻ trung mơn mởn thật đấy, nhưng sao có thể so được với kẻ có Kim Đan trung kỳ như ngươi chứ?"

Thẩm Thanh Thu cười nói: "Với nhãn quang của ngươi, thảo nào mà tu luyện không ra gì. Ngươi cũng không nghĩ xem, Thẩm Thanh Thu ta là nhân vật thế nào. Nếu đứa nhỏ này thật sự chỉ có căn cốt tốt mà không được điểm gì khác, tại sao ta lại nhận nó làm đệ tử chứ? Nếu ta chỉ cần đồ đệ có căn cốt tốt, vậy hằng năm có biết bao nhiêu kẻ thiên tư hơn người chen nhau muốn vào Thương Khung Sơn phái, lẽ nào không đủ cho ta lựa chọn sao? Những bí mật huyền diệu trong đó, đương nhiên không thể nói ra với người ngoài rồi."]

"Nói dối không biết ngượng mồm." Tề Thanh Thê khinh bỉ.

Thẩm Thanh Thu nhún vai, "Giữ mạng là được, chút chiêu trò này có là gì đâu."

Liễu Thanh Ca hừ lạnh, "Chỉ có mỗi ngươi vô dụng đến mức đi nói nhảm với mấy thứ này."

"Đúng đúng đúng, là sư huynh vô dụng. Các vị sư huynh đệ, sư muội châm chước cho ta đi."

Lạc Băng Hà bất bình, "Sư tôn, không cần nói nhảm với bọn chúng."

Thẩm Thanh Thu, "Được rồi, xem đi, hũ giấm nhà ta lại ghen rồi."

Quần chúng: chỉ có mỗi đồ đệ ngươi mới ăn giấm, có sư đồ nhà ai mà đồ đệ dám ăn giấm sư ôn mình kiểu đó không?!

[Điệp Nhi lập tức dao động. Rất tốt, gã phản diện này. quả nhiên có chỉ số thông minh cực kỳ tháp, cực kỳ dễ lừa, lý do có hàng trăm sơ hở để thoái thác hắn vừa nghĩ ra này mà gã cũng nửa tin nửa ngờ được!

Thẩm Thanh Thu tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Nếu người nghi ngờ, vậy cũng dễ thôi. Ta chỉ cho người một cách có thể chứng minh những gì ta vừa nói. Ngươi cứ qua đó, đánh lên đỉnh đầu nó một chưởng là biết ngay ta có lừa người không."

Mặt Lạc Băng Hà lập tức trắng bệch.

Cho dù có sớm chín chắn thế nào, thì giờ y cũng mới chỉ là một đứa bé. Kể cả người lớn khi đối mặt với cái chết rất ít người có thể mặt không biến sắc, huống chi y chỉ mới mười bốn tuổi.

Thẩm Thanh Thu cố gắng không nhìn Lạc Băng Hà, trong lòng dập đầu xin lỗi lia lịa: Băng ca đại nhân nhân từ độ lượng tha lỗi cho em mạnh miệng nói càn lần này, em không dám nữa đâu, sau này em nhất định sẽ bù đắp lại cho anh.]

"Sư tôn định đền bù cho ta như thế nào?" hai Lạc Băng Hà, một giả một thật ở hai bên kết giới hỏi cùng một câu.

Thẩm Viên chẳng biết nên trả lời sao.

Thẩm Thanh Thu lùi lại xa, lấy tay che ngực, "Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì ngươi đừng có qua đây."

Lạc Băng Hà nói, "Sư tôn hiểu lầm gì rồi, ta chỉ muốn lúc ra người làm đồ ăn cho ta ăn thôi..."

Chưa nói xong thì tiểu Băng Hà bên kia đã bán đứng hắn, "Hay là người cho ta dùng Khổn Tiên Tác trói lại rồi làm một lần, lần trước người hứa nhưng vẫn chưa thực hiện, đệ tử rất buồn đó."

Quần chúng: đệt, còn cột lại, các ngươi có thấy xấu hổ không hả? Làm ơn để ý cảm nhận đám cẩu độc thân chúng ta này!

Đám Liễu Minh Yên bên kia mắt sáng rực, loáy hoáy bàn luận, viết viết cực nhanh, cực kì hăng hái. Có người còn hít hà thỏa mãn, người thì rít lên vui sướng... Nói chung là cực kì náo nhiệt.

Tề Thanh Thê lẫn Liễu Thanh Ca cùng nói, "Đồi phong bại tục!"

Thẩm Viên nghe xong đỏ mặt, khụ một tiếng, "Hồ nháo, đây là nơi đông người, có gì về nhà nói."

Lạc Băng Hà nghe vậy mắt sáng lên, hoàn toàn chẳng có gì chột dạ khi bị vạch trần tâm tư, "Sư tôn người đồng ý sao?"

Thẩm Thanh Thu đẩy mặt hắn ra, "Nghe không rõ sao? Về nhà rồi nói."

Lạc Băng Hà vẫn không buông tha, vẫn cọ cọ mặt nhỏ Thẩm Thanh Thu, y bất lực, từ bỏ chống cự, để yên cho hắn cọ.

Lạc Băng Hà: sư tôn đáng yêu quá! *ta cọ, ta cọ*

[Ninh Anh Anh sợ hãi: "Sư... sư tôn, người... người nói thật đấy à?"

Tâm trí Thẩm Thanh Thu căng như sợi dây đàn, làm gì còn thời gian đi dỗ nàng ta, chỉ tiếp tục mỉm cười nói với Điệp Nhi: "Có phải thật hay không, ngươi chỉ cần thử là biết. Sao? Chẳng qua chỉ là vỗ một chưởng lên đầu một đứa nhỏ thôi mà, cho dù ta có lừa thì người cũng đâu thiệt gì đúng không? Hay là... Người sợ những gì ta nói là thật, thế nên không dám giáng xuống một chưởng này?" Trong mắt của những người không biết rõ sự tình, thế này chẳng khác gì đẩy thẳng Lạc Băng Hà vào chỗ chết.

Lạc Bằng Hà không thể tin nổi. Y ngơ ngẩn nghĩ thẩm, chẳng lẽ Thẩm Thanh Thu ghét y đến mức độ này sao? Nếu đã vậy, tại sao dọc đường đi lại tốt với y hơn một chút?

Y không kìm được bắt đầu ra sức vùng vẫy, sợi dây thùng buộc chặt trên người không ngừng căng ra, Ninh Anh Anh bị siết rất đau, nhưng đến thờ cũng không dám thở mạnh, chỉ thút thít khóc.]

Nhìn Thẩm Thanh Thu trên màn hình đang lừa trẻ con và thiếu niên Lạc Băng Hà bị lừa đến sắp khóc đến nơi, cố mà vùng vẫy, lại nhìn sang Lạc Băng Hà đang ra sức cọ tiểu Thanh Thu muốn ngã đến nơi, má đã đỏ hẳn một bên.

Quần chúng: Đây là quả báo đi.

Có người không nhịn được nói, "Ta đột nhiên có chút thương cảm cho thiếu niên kia."

Những người khác gật đầu, một người khác hỏi lại, "Thật sự không sao chứ?"

"Nếu có sao thì hắn đã  không ở đây rồi, yên tâm đi."

"Ừm..." mọi người yên tâm coi tiếp.

[Lời nói và giọng điệu của Thẩm Thanh Thu đều vô cùng hấp dẫn. Điệp Nhi suy nghĩ một lát, thấy quả là như vậy, đã giết bao nhiêu người rồi, chẳng lẽ gã còn sợ tung ra một chưởng này chắc!

Gã hừ giọng: "Ta dây thử xem xem, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì."

Nói xong gã liền nhảy về, vung tay giáng chưởng! Cơ hội chỉ có trong nháy mắt! Đồng tử Thẩm Thanh Thu co rút!

Vào đúng lúc một chưởng kia sắp giáng xuống, ma xui quỷ khiến thế nào, xà nhà đột nhiên gãy đôi...]

...................

!!!!!!!!

Cái! Quái! Gì! Vậy?!!!!!!

"Cái... cái này.... Quá không hợp lý rồi đi."

Mọi người líu lưỡi, bọn họ có trăm tính vạn tính cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này!

Đm! Có cái lý nào lại như vậy. Lúc nãy còn bình thường mà! Sao ngay lúc này lại sập được!

"Chắc... Chắc cái nhà này cũ quá rồi đi... đúng không... Ha Ha..."

Nhưng tất cả đều thấy rõ, căn nhà này vẫn còn mới, là dùng loại gỗ mà chỉ người có tiền ở phàm giới mới mua được. Lúc nãy có nhiều người đã nhìn quanh quanh xem có ám khí hay đồng bọn của ả không nên biết được mặc dù xà nhà rất to và chắc nhưng không có ai đứng trên cả. Bây giờ cái xà nhà rất to mà họ lúc nãy mới xem xét giờ đã sập xuống đè boss bẹp dí như tát vào mặt họ mật cái đau đớn.

Vân Ca nói, "Bình tĩnh, cái gì cũng có lý do hết. Chỉ là lý do có hơi ức chế chút thôi."

[Nếu hiện giờ Thẩm Thanh Thu vẫn là độc giả của Cuồng ngạo tiên ma đồ, đọc đến đoạn này, hắn chắc chắn phải ném di động chửi ẩm lên.

Hệ thống đã tỏ rõ thái độ rổi, quy luật thép ngàn năm không thể phá vỡ, chính là nhân vật chính bất tử. Nói cách khác, một khi tính mạng của nhân vật chính bị uy hiếp thì death flag' sẽ được kích hoạt!

Thẩm Thanh Thu cố tình xui Điệp Nhi tấn công Lạc Băng Hà, chính là để lợi quy luật này mượn đao giết người. Tuy làm như vậy rất... không tử tế, nhưng Lạc Băng Hà về căn bản sẽ không gặp nguy hiểm; hơn nữa nếu không làm vậy, vớ vẫn Thẩm Thanh Thu lại tèo ngay ở đây. Phải nhìn xa trông rộng, lúc này chơi Lạc Băng Hà một vố, sau này vẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net