Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hà kia cũng chưa chắc biết cách làm một người sống không bằng chết hay chết trong đau đớn tột cùng nhất cũng không nhiều bằng hắn. Hôm nay hắn phải giết chết tên ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa, dối trá đến tận xương này xuống địa ngục!

Tiểu Băng Hà nhận thấy không ổn, lập tức phi đến đẩy Thẩm Cửu ngã ra thật xa. Tung đòn khiến hắn ngã khụy không đứng lên được. Sau đó bay xung quanh Thẩm Viên, liên tục hỏi y có bị sao không?

Sắc mặt Thẩm Viên không đổi, lúc nãy y không phát hiện Thẩm Cửu động tay nên nghĩ bản thân vẫn ổn, xoa xoa đầu tiểu Băng Hà đang rối rít trước mặt.

"Vi sư không sao, Băng Hà ngoan."

Tiểu Băng Hà rưng rưng, "Thật sao? Người thật sự không sao chứ? Đừng lừa gạt Băng Hà nha."

Thẩm Viên gật đầu.

Biến cố kết thúc, Hà Nguyệt Linh như muốn nói gì đó, nhưng lại bất lực không nói ra được, đành qua đỡ Thẩm Cửu dậy, "Huynh ngủ một chút đi. Đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe. "

"Hà Nguyệt Linh, ngươi-" chưa kịp nói xong đã bị nàng dùng thuật ru ngủ rơi vào cơn mộng say. Cô lẩm bẩm, "Ngủ một giấc trước đi, Cửu ca, sau khi tỉnh lại sẽ không còn ai nghi oan huynh nữa."

Cẩn thận đặt hắn nằm trên sô pha, màn hình tiếp tục chiếu.

[Sắc mặt của Liễu Thanh Ca cực kỳ tệ. Gã nhìn vào mắt Thẩm Thanh Thu một lát, cuối cùng dường như hết chịu nổi, nói: "Ngươi, tránh xa ra một chút."

Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ biết điều.

Dù gì ghét nhau bao nhiêu năm như vậy thiện cảm không thể cày lên trong một chốc một lát được. Chuyến này không thể gấp, phải từ từ thôi.

Hắn gật đầu, bảo tránh là tránh, không thèm qua đầu lại, phất tay, nói: "Nếu sư đệ luyện công lại xảy ra sự cố gì thì cũng đừng ngại, cứ gọi to lên, sư huynh sẽ tới giúp. Huynh đệ chúng ta ở gần như vậy, cũng nên quan tâm đến nhau một chút."

Liễu Thanh Ca hệt như phải nghe hắn nói thêm mấy câu nữa là sẽ lại hộc máu, ánh mắt gã vô cùng đáng sợ.

Thẩm Thanh Thu rất thức thời ngậm miệng lại mà "tránh xa". Còn lại mỗi mình Liễu Thanh Ca tiếp tục khó nhọc phun ra một búng máu.

Hai người trước giờ vẫn không ưa nhau, từ thuở niên thiếu Liễu Thanh Ca đã vô cùng ngứa mắt với cách đối nhân xử thế của Thẩm Thanh Thu, cả hai bên đều vô cùng ghét nhau.

Kiểu ghét này cũng không phải là hay cãi nhau ầm ĩ như những đôi oan gia, mà thực sự một câu không hợp đã có thể vung quyền đánh nhau, thậm chí là lấy mạng nhau. Thẩm Thanh Thu không tranh thủ giậu đổ bìm leo đã là mặt trời mọc đằng Tây rồi, đằng này còn cứu gã, giúp gã?!

Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, Liễu Thanh Ca chẳng thể không đắn đo.

Ký ức của gã chỉ dùng ở lúc trước khi luyện công bị mất kiểm soát. Nhưng hiện giờ linh khí của gã lưu chuyển thông suốt, tuyệt đối không thể nào là gã tự đả thông điều hòa trong cơn cuồng loạn được, nhất định phải có sự trợ giúp từ bên ngoài.

Chẳng lẽ, quả thật là Thẩm Thanh Thu đã giúp gã?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Liễu Thanh Ca đã thấy muốn ói, sống không bằng chết.

Tuy bị người vất vả lắm mới cứu trở về được ghê tởm, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn vô cùng hài lòng.

Liễu Thanh Ca vốn dĩ phải chết trong tay hắn, lại được hắn trời xui đất khiến thế nào mà cứu sống.

Nếu có thể kết bạn cùng người này, cho dù kế hoạch nuôi dưỡng đồ nhi mười hai tốt Lạc Băng Hà có không thành công, Liễu Thanh Ca là chủ nhân của Bách Chiến phong, ít nhất có thể nể tình đồng môn mà che chắn cho hắn

Có hơi thực dụng một chút, song mạng già quan trọng cần chi đến liêm sỉ chứ...]

Liễu Minh Yên dẫn đầu theo sau là những đệ tử, đồng môn trên Bách Chiến phong nói riêng và cả Thương Khung Sơn cùng cảm tạ Thẩm Thanh Thu, "Cảm tạ Thẩm sư bá/Thẩm sư huynh/Thẩm Thanh Thu."

Hà Vân Ca phất tay áo, "Xem ở đây xong rồi. Vậy thì nhìn sự thật năm đó đi."

'Liễu Minh Yên' sửng sốt, "Ngươi nói cái gì? Không lẽ sự thật năm đó không phải như vậy?!"

Hà Vân Ca không nói gì chỉ im lặng chờ người bên kia cùng nhau chuyển kênh. Hà Nguyệt Linh cười hì hì nói, "Viên ca, huynh muốn xem Linh Tê động bên Cuồng Ngạo Tiên Ma đồ không?"

Thẩm Viên "hả" một tiếng, "Không lẽ những gì ta ném đá không phải thật?!"

Hà Nguyệt Linh cười, cùng lúc thi pháp, "Huynh xem rồi sẽ biết."

<<Màn hình chuyển đổi, khung cảnh vẫn là cửa động Linh Tê nhưng Thẩm Thanh Thu bước vào lại khác. Gương mặt trầm tĩnh, lãnh đạm thường ngày giờ thêm chút giận dữ. Y dứt khoát đi đến chỗ hang động quen thuộc. >>

Khán giả ồ lên, không ngờ hang động mà 'Thẩm Thanh Thu' đi vào lại trùng hợp là hang động Thẩm Viên lúc nãy tu luyện! Cái duyên phận gì thế này! Quá trùng hợp rồi đi!

<<Thẩm Thanh Thu bực tức, nghĩ đến tu vi vẫn ngày một không tăng, đồng môn thì như đang cười thầm hắn sau lưng, nhất là tên Liễu Thanh Ca kia càng thêm làm hắn phát ghét. Hôm nay xuống núi thực luyện lại nhìn thấy tiểu súc sinh kia và Ninh Anh Anh quấn quýt với nhau, làm hắn ngứa mắt. Nhanh nhanh chóng chóng giải quyết đi về lại gặp Nhạc Thanh Nguyên ngay trên đỉnh núi. Đáng lẽ định kêu Minh Phàm lên báo cáo qua loa, sẵn nói với Nhạc Thanh Nguyên rằng y muốn vào Linh Tê động, không ngờ hắn lại đến tận nơi đón, lại còn bày bản mặt ôn hòa, niềm nở khiến y chẳng đi được, đành dứt khoát cắt ngang mà nói với hắn luôn.

"Không cần chưởng môn sư huynh quan tâm. Ta chỉ muốn vào động Linh Tê tu luyện." thẳng thừng, dứt khoát, không vòng vo.

Nụ cười bên môi Nhạc Thanh Nguyên đột nhiên ngưng lại, thần sắc hơi thay đổi, "Là vì Đại hội Tiên Minh sao?"

Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói,"Không cần huynh quan tâm."

Nhạc Thanh Nguyên không nói gì, nụ cười lại xuất hiện, hắn gật đầu đồng ý. Thẩm Thanh Thu chỉ chờ có vậy, quay đầu đi luôn.

Quay lại động Linh Tê, vừa ngồi xuống, Thẩm Thanh Thu đã không chờ được, lập tức vận linh lực trong cơ thể. Cảm giác quen thuộc khi linh lực vận chuyển trong kinh mạch khiến hắn an tâm hơn, thả lỏng cơ thể, cố gắng quên đi mọi thứ, tập trung điều tiết.

Đột nhiên, một loạt tiếng động lạ thường vang lên, là tiếng thở dốc rất nhỏ, vừa đứt quãng vừa nặng nề, linh lực xung quanh có dấu hiệu dậy sóng.>>

"Đến, đến rồi!"

Mọi người chăm chú xem màn hình, chân tướng năm đó chưa được công bố sắp được mở ra ngay trước mắt bọn họ. 'Liễu Minh Yên' nắm chặt tay, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

<<Thẩm Thanh Thu không quan tâm, hiện giờ hắn đang nhập định, không thể phân tâm được. Nhưng đợt linh lực kia không vì hắn mà ngừng lại, càng ngày càng dữ dội.>>

'Nhạc Thanh Nguyên' nhíu mày, chuyện năm đó bọn hắn không hề biết gì, lúc bọn 'Tề Thanh Thê' đến, 'Liễu Thanh Ca' đã tắt thở, trên ngực là thanh Thừa Loan đâm xuyên qua tim, trên vách động đá chằng chịt máu và vết kiếm đan đan chéo chéo, ai cũng suýt bị dọa một trận.

Sau khi hắn trở về mới biết chuyện đồng nghĩa với sau một ngày Ma tộc tiến đánh Thương Khung Sơn, mọi người chờ hắn về phân sử việc này nên hiện trường chưa thay đổi. Lúc đó 'Thẩm Thanh Thu' sư đệ cũng ở đó, không nói lời nào, lãnh đạm nhìn vào động, giống như chuyện này không liên quan đến y. Đến khi điều tra, bọn họ nhận ra vết tích của Tu Nhã cũng có trong động, cho dù đã qua vài ngày nhưng vì có kết giới nên dù linh lực đã phân tán đi một chút nhưng vẫn có thể nhận thấy khí tức linh lực 'Thẩm Thanh Thu' trên người 'Liễu Thanh Ca'. Đồng thời cũng biết được thời gian đó chỉ có hai người 'Liễu Thẩm' bế quan trong động Linh Tê mà thôi. Cho nên ai cũng kết luận: "Thừa dịp người này sai sót trong lúc tu luyện, không ngờ lại nhúng tay đẩy gã vào chỗ chết." Dù sao việc 'Thẩm Thanh Thu' đòi giết hắn không ai trên Thương Sơn mà không biết, nhưng không ai nghĩ đến y dám làm thật.

Nhưng ngẫm kĩ lại, sát hại đồng môn sư huynh đệ, không phải là một tội nhỏ, 'Thẩm Thanh Thu' coi trọng tôn nghiêm chỉ sau tu vi, không lẽ nào lại chán ghét 'Liễu Thanh Ca' đến mức không tiếc tôn nghiêm của mình sao?

Ai có đầu óc đều có thể trả lời được, không thể.

Vậy nguyên nhân do đâu lại thành cơ sự này?

Đáp án, chỉ có ở trước mặt.

<<Thẩm Thanh Thu bị làm phiền phát bực, bất đắc dĩ thu linh lực lại nhanh chóng. Để y xem là người nào dám quấy nhiễu y, tẩu hỏa nhập ma thì tẩu hỏa nhập ma cho chết luôn đi!

Lần theo linh lực và tiếng thở dốc ngắt quãng, cuối cùng y cũng nhìn thấy cái người đang "tẩu hỏa nhập ma" kia.

Thẩm Thanh Thu khựng lại, nhíu mày nhìn Liễu Thanh Ca đang điên cuồng đánh vào vách đá, Thừa Loan gần đó găm chặt trên mỏm đá, thân kiếm ong ong không ngừng. Mắt Liễu Thanh Ca đỏ ngầu, đã mất đi ý thức, chỉ còn lại thân thể bị tâm ma chia phối vừa hét vừa đánh, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu bên ngoài cửa động như bị kích thích, Thừa Loan cắm trong mỏm đá đột ngột rút ra, lao vút về phía y.

Thẩm Thanh Thu lấy Tu Nhã đỡ phi kiếm đang lao đến, hất văng nó vào vách động. Không nói nhiều liền đâm về phía Liễu Thanh Ca, cả hai đối chưởng, Liễu Thanh Ca dù khí thế ngời ngời lại bị Thẩm Thanh Thu đập cho nằm bẹp.

Thẩm Thanh Thu nhìn thảm trạng của hắn, trong mắt không nén được vẻ thỏa mãn, vui sướng, y cúi người cười nhạt, "Liễu Thanh Ca ơi Liễu Thanh Ca, ngươi không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, bị ta làm đến thảm thương như thế đâu nhỉ. Hờ, đáng đời, suốt ngày vểnh mặt lên trời, khinh thường ta."

Y biết hiện giờ nói gì đi chăng nữa, Liễu Thanh Ca cũng chẳng nghe được, nhưng vẫn không nhịn được mỉa mai vài tiếng, nói ra những lời mà khi Liễu Thanh Ca tỉnh lại chắc chắn sẽ không bao giờ nói.

"Hôm nay được ta cứu một mạng, nhớ cảm kích ta đấy.">>

Câu nói như một mồi lửa, thổi bùng lên làn sóng tranh luận gay gắt.

"Thẩm Thanh Thu y nói "cứu" Liễu sư đệ?" Tề Thanh Thê hỏi.

"Không phải nói y giết Liễu Thanh Ca sao? Sao giờ lại nói là cứu?"

"Ai mà biết được, có khi hắn muốn giết Liễu Thanh Ca nhưng lại giả mù sa mưa nói là cứu cũng nên."

"Nhưng lúc đó chỉ có mình hắn thôi mà, Liễu Thanh Ca ngất rồi, không thể nghe được. Thế thì sao hắn lại nói như vậy?"

"Ý nghĩ của tiểu nhân sao mà biết được, chắc giả quân tử nhiều quá nên đến giết người cũng phải đeo mặt nạ cho chót."

"Nhìn kìa, Thẩm Thanh Thu y...!"

<<Thẩm Thanh Thu đỡ Liễu Thanh Ca ngồi xếp bằng trên đất, bản thân dồn lực áp mạnh hai bàn tay vào lưng Liễu Thanh Ca, linh lực Thẩm Thanh Thu vận chuyển qua hắn, xuôi theo kinh mạch chậm rãi áp xuống linh lực đang tán loạn. Thần sắc trên mặt Liễu Thanh Ca dần dần dịu lại, bình ổn như trước.

Đột nhiên, dị biến phát sinh, linh lực trong cơ thể Thẩm Thanh Thu đột nhiên kích động, không còn nghe theo sự điều khiển của y, chạy loạn khắp nơi. Thẩm Thanh Thu không ngờ lại như vậy, lập tức điều tức lại linh lực trong cơ thể nhưng vẫn không kịp, đám linh lực chạy loạn kia đã chạy qua cơ thể Liễu Thanh Ca. Đáng lẽ với tu vi của Liễu Thanh Ca khi cảm thấy có nguy hiểm sẽ bài xích, theo bản năng không cho bản thân bị thương, nhưng hiện giờ hắn đang hôn mê, lại bị Thẩm Thanh Thu đánh cho không dậy nổi, phản ứng chậm chạp hơn nhiều so với bình thường. Thế là tâm ma mới vừa được áp chế lại thoát ra hét lên một tiếng, Thẩm Thanh Thu ở gần nhất bị chấn động đến mức cả người văng lên vách đá, đầu bị đập đến choáng váng. hoa mắt nhìn Liễu Thanh Ca như ngựa thoát cương, hai mắt đỏ đậm vung linh lực tàn phá.

Người bị tẩu hỏa nhập ma khát máu, mất đi ý thức, không thể làm chủ được bản thân, nhẹ thì đập phá đồ đạc, thường thì gặp người giết người, nặng thì có thể tự tàn sát bản thân, hại mình hại người.

Liễu Thanh Ca bây giờ chính là vế cuối, Thừa Loan bị bỏ quên găm trên đá lúc nãy bị hắn rút ra, chém loạn trên đá, thậm chí còn bị chính kiếm khí của bản thân phản phệ chém lại lên người. Đột nhiên, Liễu Thanh Ca quay ngược lại mũi kiếm vào ngực...>>

Đồng tử 'Liễu Minh Yên' co lại, hét lên,"Khôngggggg"

<<Đâm vào tận tim!

Máu bắn tung tóe trên đất, bắn lên cả mặt Thẩm Thanh Thu đang thẫn thờ chứng kiến mọi chuyện.

Liễu Thanh Ca ngã xuống, một đời phong chủ Bách Chiến Phong, chiến thần của Tu chân giới, cứ thế mà ngã xuống.>>

"AAAAAAAAAAAAAAA!"

___________________________________________

Mọi người khỏe, sau gần 7 tháng vắng bóng thì tui đã trở lại, chương này tui phân vân rất nhiều ở phần cuối vì nó là nội dung không có trong nguyên tác. Tui cũng có dựa theo kết cục Liễu Thanh Ca nguyên tác khi Thẩm Viên nhìn thấy trong mộng ở đoạn chạy trốn Lạc Băng Hà đến Hoa Nguyệt thành và coi kết cục đó là kết cục chính thức của 'Liễu Thanh Ca'.

Trong chương này thì phần khai thác tâm lý và hành động của Thẩm Cửu làm tui đau đầu rất nhiều vì sợ OOC quá đà. Là một công dân Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa, tuân thủ gần hết 5 điều Bác Hồ dạy, với 10 năm hạnh kiểm tốt, 1 năm hạnh kiểm khá như tui thì tui thừa nhận trình cãi nhau theo kiểu vừa chợ búa lại còn ngạo kiều của Thẩm Cửu cho dù đọc đi đọc lại tui vẫn không thấm được, không phải là không thể chấp nhận mà là không thể chửi như thế được í, cho nên mong mọi người đừng ném đá tui vì sao Cửu không chửi nhiều, tính cách Cửu OOC gì gì đó. Thì... ừm, nó OOC thiệt mà. :))

Ps: chương này chúc mấy anh chị 2k4 thi tốt, đạt điểm cao và đậu trường đại học mà mình muốn nè. Chúc mọi người ngủ ngon. 😘🥰(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

(Nhớ vô khu cmt xem tiểu kịch trường nhé.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net