Chương 15: Vận đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngã ngựa, xuống hố, tụt dốc,..." có hàng chục từ ngữ để miêu tả nghệ sĩ flop. Hắn nằm ở nhà, Tuấn Thần đến thăm, cậu được nghỉ phép mấy ngày, không về nhà mà ở lại chăm nom hắn.

Cậu nhìn hắn, thấy đáng thương mà cũng đáng trách. Tuấn Thần bất giác lo lắng cho sự nghiệp của mình. Hắn chính là tấm gương chân thực nhất. Một đêm thành danh, một đêm xuống vực...

Sự thất bại của hắn, cú ngã của hắn, là hố đen của cuộc đời hắn, là sự tiếc nuối của fan, là sự chán chường của ekip, là sự tổn thất của công ty. Nhưng hắn ngã, lại là niềm vui của biết bao người. Giới giải trí đào thải khắc nghiệt, hắn xuống dốc, đồng nghĩa cơ hội leo lên đỉnh núi của những người khác sẽ cao hơn.

Hắn lao đao, đồng nghĩa với việc hàng loạt những người khác có cơ hội thay thế vị trí của hắn.

Trạch Nhân giờ mất tất cả, hắn nằm đó, mặc kệ Tuấn Thần thoa thuốc cho mình. Hạo Hiên đúng nghĩa từ mặt hắn, không vì chuyện kia mà mủi lòng. Hắn chấp thuận, anh buông bỏ hắn là được rồi. Nhìn đi nhìn lại, giờ đây, chính người hắn từng tranh cướp tài nguyên, tì bị độ nổi tiếng, so đo từng chút một ưu đãi của công ty lại là người duy nhất chăm sóc hắn lúc này.

-Em nghĩ anh phải sung sướng lắm đấy nhỉ? Em flop dập mặt, giờ anh là "nhất ca" của công ty rồi còn gì.

Trạch Nhân chua chát nói.

-Cậu bớt cái mồm lại đi. Ai là nhất ca? Tôi còn phải nỗ lực nhiều, phía sau cũng còn nghệ sĩ khác, không thể dương dương tự đắc như cậu được.

Tuấn Thần quan điểm rõ ràng, khi Trạch Nhân còn đang nổi, đúng là cũng có ganh đua nhau. Nhưng cậu biết điểm dừng, cũng hiểu hướng đi hai người khác nhau nên cũng chẳng chấp hắn. Trong showbiz, biết sao được nay cậu thăng hoa, mai bị khán giả quay lưng. Cậu chỉ có thể cố nâng cao thực lực, tránh xa scandal, mới mong tồn tại được ở nơi đầy rẫy những ánh mắt dòm ngó, soi xét này.

-Nói cứ như thánh nhân! Nhưng mà kể ra có ông anh như anh cũng được, biết bao dung.

Hắn cười, lần đầu hắn khen Tuấn Thần.

-Tôi không phải anh trai cậu. Nhân tiện, đừng có nói ra ngoài chuyện gia đình.

Tuấn Thần phủ nhận.

-Anh nghĩ đi đâu đấy? Ai coi anh là anh trai? Ý em là Thiên Trinh có ông anh như anh cũng được. Còn em với anh chưa choảng nhau vỡ đầu thì thôi, anh em cái gì. Xưng hô cũng là do bị anh Hiên ép, mà giờ quen miệng rồi, không sửa được.

Nghe Tuấn Thần nói vậy, hắn lập tức phân bua. Suýt chút nữa hắn quên, cậu với hắn không cùng huyết thống. Có cô em gái là đủ rồi, mong có thêm anh trai để làm gì?

-Ừ. Tôi cũng hơn tuổi cậu, gọi anh là điều đương nhiên.

Tuấn Thần thực chẳng muốn có em trai như hắn. Tuy cậu không chấp chuyện quá khứ, nhưng những gì hắn từng làm cậu chẳng thể quên. Có em trai mà chỉ trực lấy miếng cơm của anh mình, còn hắt nước bẩn tạo scandal khiến anh mình suýt nữa khốn đốn, có cho cậu cũng chẳng thèm.

Kể ra cũng may đi, cậu với hắn không có quan hệ máu mủ...

Tuấn Thần xong việc rời đi, căn nhà chỉ còn lại mình hắn đơn độc.

...

Thanh Trà ngồi trong phòng làm việc của Tiêu Dương, mặt mày đăm chiêu. Nghe qua "tiểu sử, lai lịch" của Trạch Nhân, cả ba anh em họ đều giật mình.

-Mãn nguyện chưa? Hình như cứ đứa nào em ghét đều bị dập nhỉ?

Phi Vũ nhìn em gái nãy giờ, trông như bà cụ non ngồi ngẫm sự đời.

-Bảo sao, Tuấn Thần rõ ràng ngoan ngoãn biết điều, mà lại có đứa em gái ngỗ nghịch như thế. Hoá ra anh nào em nấy, cùng gen với Trạch Nhân.

Thanh Trà chốt hạ một câu.

-Ây! Đừng có nói thế, như anh đây vẫn có đứa em như em thì sao?

Tiêu Dương phản bác lập luận của cô.

-Em thì sao? Không có em anh được như ngày hôm nay chắc! Nhưng mà này, trước em khó ở lắm à? Chắc mọi người cũng nhìn em bằng ánh mắt đấy nhỉ?

Thanh Trà nhớ lại quá khứ "huy hoàng" của bản thân. Hồi đó cô ăn chửi chắc cũng không ít.

-Thật ra thì trong mắt người ngoài em đáng ghét thật. Ví dụ nếu em là một nhân vật, tính cách của em chắc chắn 10 người thì 9 người không thích. Nhưng biết sao được, thiên hạ có chửi em xấu xa, hỗn láo, mất dạy, tự cao, ích kỷ đi nữa thì bọn anh vẫn phải bao dung cho em thôi. Như kiểu miễn cưỡng coi đó là trẻ con, đáng yêu ý.

Phi Vũ vừa đấm vừa xoa.

-Sao em nghe cứ như anh đang chửi xéo em?

Thanh Trà nhìn Phi Vũ, cảm thấy lời anh trai nói có chỗ không ổn.

-Dương này, anh lăn lộn trong ngành này từ lúc mới ra ngoài kiếm sống. Nói không phải mê tín chứ em xem, đầu năm công ty các em dâng sao giải hạn chưa mà đen đủi thế? Mới nửa năm mà ngập scandal luôn. Phốt này của Trạch Nhân là kinh khủng nhất...

Phi Vũ nghe Vỹ Đình nói cũng gật gù, Ninh Khang phát triển như này cậu cũng được mẹ và ông bà truyền lại những điều kiêng kị.

-Bọn em chưa.

Tiêu Dương đáp.

Thanh Trà bỗng chốc bật cười khanh khách.

-Em bảo này, nói đến dâng sao giải hạn, đáng nhẽ ra phải đặt tên fandom của tên kia là Tiểu Hình Nhân mới phải!

-Luyên thuyên! Em đừng cười trên nỗi đau của người khác. Sau này cũng không còn Tiểu Tình Nhân nữa đâu.

Tiêu Dương mắng. Cũng may không có Hạo Hiên ở đây.

-Em đùa thôi mà. Tại anh ấy vừa nói em mới nghĩ ra. Em nghĩ công ty anh cũng nên đổi tên đi cho hợp phong thuỷ.

Thanh Trà mặt mày nghiêm túc.

-Tên gì?

Cả ba ông anh cùng đồng thanh.

-Gia đình phức tạp. Nghệ sĩ sau này giới thiệu sẽ là "Xin chào các bạn, tôi là ABC đến từ công ty giải trí Gia Đình Phức Tạp".

Thanh Trà nói xong, ba người kia cười không nổi. Họ cũng không hiểu cơ duyên thế nào mà lại gặp phải những nghệ sĩ có bối cảnh gia đình loằng ngoằng y chang như chính họ.

Anh em không biết mặt nhau, nhưng xét lại, ít nhất giữa họ còn huyết thống, còn nhìn được mặt nhau, còn Trạch Nhân, em gái không thể gặp, mẹ không nhận, bố bỏ bê với gia đình mới, Tuấn Thần lại không phải anh ruột...

...

Ba tháng sau, Trạch Nhân thực hiện đủ lệnh cấm túc cuối cùng từ công ty quản lý. Hắn ba tháng không ra khỏi nhà, tránh trường hợp lại bị đưa tin đồn.

Hợp đồng với Dương Hiên bị huỷ, Hạo Hiên vẫn tình nghĩa, không chặn đường sống của hắn, anh không bắt hắn phải đền bù thiệt hại. Nhìn công ty vì mình mà phải bỏ ra nhiều khoản tiền, tổn hại danh tiếng, thâm tâm hắn cũng rất áy náy. Nhưng hắn vi phạm hợp đồng, số tiền đền bù không nhỏ, chỉ sợ, hắn phải dốc hết tiền kiếm được bấy lâu ra để đền cũng không đủ.

Căn nhà hắn ở là do công ty cấp cho, nó thuộc sở hữu của công ty. Đây là toà chung cư được xây dựng cho nghệ sĩ và các nhân viên cao cấp của công ty có nhu cầu sử dụng.

Hắn không còn danh tiếng, bị loại bỏ khỏi làng giải trí, chẳng trực thuộc công ty. Hắn vốn đã hết tư cách ở lại đây.

Nhưng hắn chỉ có 1 căn nhà, chính là nơi tuổi thơ hắn đã phải trải qua một mình cô độc, hắn không muốn về, cũng chẳng thể bán đi mua chỗ mới, vì người đứng tên vẫn là bố hắn.

Ở đây tuy cũng một mình, nhưng ít nhất không phải chịu cảnh nhìn cảnh vật xung quanh lại hoài niệm một thời. Nó giống như cái lồng sắt mà hắn không muốn quay trở lại.

Trạch Nhân xin với công ty cho hắn thuê lại nửa năm ở chỗ này, sau đó hắn sẽ kiếm việc làm, kiếm chỗ ở mới rồi dọn ra sau. Tiêu Dương không đến mức cạn tình, hắn đã mất hết sự nghiệp rồi, ép hắn ra đường anh cũng chẳng đành lòng. Hợp đồng thuê nhà được đưa ra, hắn dùng tiền trước mình kiếm được, trả phí nửa năm.

Đây là khu cao cấp nên giá cũng không rẻ, công ty chẳng thể cho không, tính giá như thị trường. Hắn biết chịu cho hắn thuê đã là ơn huệ lớn lắm rồi.

Trạch Nhân dùng số tiền còn lại, hắn duy trì group chat với fan trong vòng một năm. Hắn chưa thể nào đối diện với cảnh mình không còn ai quan tâm. Hắn dùng tiền cá nhân để duy trì nó, ít nhất vẫn còn nhận được tin nhắn động viên từ fan.

Cái ngày mà công ty xử lý scandal cho hắn, tố giác ba cô nàng hot girl mạng kia, kiện những tài khoản đăng tin nhắn giả mạo, hắn đã được sắp xếp để quay trực tiếp một đoạn video, gửi lời xin lỗi tới công chúng, tới Tiểu Tình Nhân.

-Chị make cho em như bình thường đi ạ.

Trạch Nhân bảo với thợ make up. Hắn xin lỗi khán giả, đáng ra phải make sao cho trông thật tiều tuỵ, để lấy lòng thương từ công chúng. Nhưng hắn không muốn thế.

-Cậu tính xin lỗi hay là trình diễn đây?

Thanh Trà lên sẵn văn bản cho hắn học thuộc, nhìn tên này vẫn còn muốn chau chuốt, cô phát cáu.

-Đây là lần cuối em xuất hiện trước công chúng rồi, em muốn mình thể hiện hình ảnh đẹp nhất. Tiểu Tình Nhân cũng sẽ không phải lo lắng cho em. Coi như lời tạm biệt đi, chị thông cảm giúp em.

Thanh Trà nghe hắn nói xong cũng không ý kiến gì. Khi phát sóng, hắn thấy nhiều ý kiến chê bai hắn không đủ thật lòng vì sự xuất hiện bảnh bao và tươi tỉnh đến vậy...

Hắn mặc kệ, dẫu sao cũng còn có cơ hội nữa đâu.

Thời điểm hiện tại, hắn thấy fan trong group chat đã rời đi một phần năm. Hắn chẳng thể trách họ, tuy họ không phải trả phí vì hắn đã gánh hết, nhưng những gì hắn làm cũng sẽ khiến một bộ phận phải thất vọng đi.

Tuần đầu tiên, 80% an ủi hắn hàng ngày. Tháng đầu tiên, 70% mong chờ hắn quay lại.
Tháng thứ hai, 50% còn nhắn tin trong nhóm chat.
Tháng thứ ba, chỉ còn lại 30%...

Hắn vẫn ngày ngày đọc tin nhắn của fan, nhưng không được phép trả lời, đây đã là sự nhượng bộ cuối cùng của công ty rồi. Toàn bộ trang cá nhân trên các nền tảng của hắn do công ty phụ trách, hắn không còn đăng nhập được, chỉ thỉnh thoảng mở ra, như một khán giả tự nhìn nhận lại chính mình.

Tiền tiêu rồi cũng sẽ hết, nhất là khi hắn đã hai lần chi ra số tiền lớn. Trước khi cạn túi, hắn phải có việc làm.

Người ta cứ nói giới nghệ sĩ hào nhoáng, tiền vô như nước. Nhưng họ không biết, những người giàu có bằng con đường này, phải trải qua biết bao năm tháng mới tích góp được. Nhìn bên ngoài sang chảnh là thế, nhưng hắn là nghệ sĩ mới, còn nhiều thứ phải đầu tư. Thu nhập của hắn còn phải chia cho ekip, cho bên bộ phận quản lý hình ảnh, truyền thông. Hắn đi quay phim hay ghi hình, biểu diễn, còn phải chi cho nhóm nhảy, vệ sĩ, nhân viên phục tùng đi theo.

Tuy những chuyện này do công ty quản lý, nhưng xét lại đến tay hắn cũng chẳng có bao nhiêu so với số tiền mỗi lần nhận hợp đồng. Dương Hiên là công ty nổi tiếng với việc ăn chia sòng phẳng với nghệ sĩ rồi. Hắn đâu có bao giờ thắc mắc về thù lao. Nhưng hắn vốn tính ăn chơi, trưng diện, hắn tiêu pha chẳng ít. Trạch Nhân từng nghĩ mình còn hàng ngàn cơ hội kiếm tiền, chưa phải ở đỉnh cao danh vọng, hắn chẳng nghĩ tới chuyện tiết kiệm nhiều làm gì.

Những người bạn trong giới giải trí sợ ảnh hưởng danh tiếng nên né tránh hắn, những người bạn bình thường thấy hắn mất tất cả sợ vay mượn nên cũng chẳng muốn gặp.

Trạch Nhân đi xin việc, họ vừa nhìn thấy mặt hắn là hỏi về scandal. Thật ra hắn không có bằng cấp, cũng chẳng giỏi cái gì, giờ kiếm việc bên ngoài không có. Hắn cũng không thể chình ình cái mặt ra đường, sợ ảnh hưởng danh tiếng công ty.

Hắn đến Dương Hiên, nộp đơn xin việc.

Ban quản lý nhân sự cầm hồ sơ của hắn, mang tới cho Tiêu Dương xem. Anh nhíu mày, gọi hắn đến.

-Em làm việc gì cũng được ạ. Em hết tiền tiêu rồi.

Trạch Nhân nói thẳng vấn đề.

-Sao em không ra ngoài xin việc?

Tiêu Dương nhìn hắn.

-Em xin rồi nhưng không được nhận. Họ sợ bị người tiêu dùng tẩy chay. Có chỗ bảo em đến mua vui, nhưng như vậy công ty lại mang tiếng không hay, dù sao cũng mới được ba tháng. Anh xem có việc gì cho em làm được không ạ?

Tiêu Dương vốn không muốn nhận, nhưng anh đã từng là nghệ sĩ, anh biết hắn xuống vực thế này muốn gượng dậy đâu phải dễ dàng. Lúc ở đỉnh cao thì người người tung hô, lúc ngã xuống lại lăn lộn với thực tại.

-Như em cũng chẳng biết cho làm gì. Cái gì cũng không giỏi. Có vị trí lao công dọn dẹp, em có dám làm không?

Anh hỏi hắn. Dùng từ "dám" chẳng sai. Từ một nghệ sĩ top đầu của công ty giờ xuống làm lao công, quả là trò cười...

-Em... cũng được ạ. Có việc thì em làm.

Hắn chấp thuận. Hắn còn tư cách kén chọn sao?

Ngày hôm sau hắn đi làm, hắn bước vào, thay bộ đồng phục, hắn đã vấp phải nhiều lời đám tiếu, tiếng cười cợt sau lưng.

Hắn ngày trước đắc tội chẳng ít người, nhất là những nghệ sĩ cùng công ty. Hắn cậy anh Hiên, chẳng coi ai ra gì.

Trạch Nhân còn có dã tâm, hắn tranh cướp tài nguyên của người khác. Hắn còn không chịu nâng đỡ đồng nghiệp, thành ra họ vẫn còn ghim hắn.

Công việc của Trạch Nhân tại đây gấp đôi bình thường, hắn xuất hiện ở đâu, họ cố tình xả rác, bày việc cho hắn dọn ở đấy. Hắn còn làm rất nhiều những công việc không tên.

Hắn vào trong thang máy, Tiêu Dương và Hạo Hiên, cùng trợ lý bước vào trong.

-Cậu này đi ra, các sếp đang lên tầng cậu đứng đây làm gì?

Trạch Nhân quên mất thân phận của mình, hắn lầm lũi bước ra ngoài. Hạo Hiên nhìn hắn, mặt không cảm xúc.

Hắn dọn dẹp gần phòng thu của anh, hắn nghe thấy tiếng anh dạy thực tập sinh bên trong hát, hắn đứng sát vào cửa, lắng nghe.

Khi anh dạy hắn, hắn không giỏi, cũng không nỗ lực, nhưng anh thật kiên nhẫn...

-Cậu không dọn đi nghe lén cái gì?

Nhân viên đi ngang qua thấy liền mắng hắn.

-Em...

Hạo Hiên mở cửa, anh nghe ồn ào, thấy hắn bị mắng, anh chẳng nói đỡ nửa câu.

-Cậu ra dọn chỗ khác đi.

Hắn xách xô chậu đi ra. Hắn xong việc, tranh thủ đến phòng gym của công ty. Đây là nơi chỉ các nghệ sĩ và thực tập sinh được tập.

Trạch Nhân thấy chỗ nâng tạ không có ai, hắn tranh thủ qua tập chút. Hắn vẫn vậy, rất chăm chút ngoại hình. Dù rằng giờ không còn được công ty "bảo hành" cho nữa, nhưng hắn vẫn tự giác việc đó.

-Ôi trời! Lao công mà cũng vào đây tập sao? Chỗ này chưa cần dọn đâu, qua kia cất đồ đi cho tôi.

Một nghệ sĩ trong công ty bảo hắn. Hắn nhận ra, người này trước hắn cũng đắc tội, tài nguyên thời trang là do hắn giành mất.

Giờ người ta ông vua bà tướng, ra oai sai vặt hắn.

-Em tập xong không tự cất lên được sao? Phòng gym có quy định ai tập xong tự cất dụng cụ vào đúng vị trí, em vứt giữa đường còn sai ai?

Hắn nhìn người vừa bênh vực hắn. Là Tuấn Thần, cậu vừa thay đồ đến phòng gym tập luyện. Bên cạnh cậu còn có huấn luyện viên cá nhân.

Trạch Nhân trước tuy đắc tội không ít người, nhưng ở phòng gym, hắn lại được lòng các huấn luyện viên. Ai chả thích một người chú trọng ngoại hình nên chăm chỉ làm theo các bài hướng dẫn.

-Em...

Tên kia bị Tuấn Thần chỉnh chỉ có thể tự cúi xuống nhặt tạ cất đi.

-Cậu muốn tập sao?

Tuấn Thần hỏi hắn.

-Không. Em tiện thì cầm chơi thôi. Ai rảnh đâu thèm tập làm gì?

Trạch Nhân nói xong bỏ đi. Huấn luyện viên bảo với cậu, hắn vẫn tranh thủ lúc không có ai đến đây. Huấn luyện viên quý hắn nên mắt nhắm mắt mở, có người đến thì bảo hắn một câu. Anh cũng bảo Tuấn Thần đừng nói ra ngoài, sợ bị quở trách.

Những thứ trước đây hắn muốn ra vào tuỳ ý giờ đều phải chọn giờ, xem thời điểm nào thích hợp mới được vào. Hắn còn phải canh chừng người khác, tránh bị mắng nhiếc, dè bỉu. Làm gì còn anh Hiên đứng ra bảo vệ hắn nữa...

Trạch Nhân đi trên đường trở về, hắn thấy một bé cún bị bỏ rơi. Nó là giống chó poodle, khi xinh đẹp thì được chủ nhân nâng niu, chiều chuộng, đến lúc bị viêm da, lông lá xấu đi, chẳng còn ai cưng nựng nó nữa, đem nó xích ở ngoài cổng công viên.

Hắn ban đầu không để ý, nhưng mấy ngày nay đều thấy nó, chẳng ai ngó ngàng, hắn đi đến, dẫn nó về nhà mình.

Trạch Nhân mua dầu gội đầu của người, loại ở hiệu thuốc bán, đặc trị gàu và ngứa da đầu về tắm cho nó. Hắn mua thuốc sát trùng, kem trị nấm, cùng tông đơ về cạo lông cho nó.

Hắn có kinh nghiệm, vì trước cũng từng nuôi chó, nhưng sau con cún đó mất, hắn lại thấy cuộc đời còn lại mình mình nên thôi. Hắn chẳng thích chia ly, nuôi 5 năm nó mất, cảm thấy tốt nhất không nên nuôi thêm nữa.

-Mày giống tao thật đấy. Đều bị bỏ rơi. Dù sao cũng chẳng có ai nuôi mày, về đây ở cùng tao. Tao tên Trạch Nhân, vậy mày tên Tiểu Nhân đi.

Hắn vừa cạo lông cho chú cún vừa nói.

-Tiểu Nhân sao nghe vô duyên thế nhỉ? Cứ như tự chửi mình. Mày tên Hình Nhân vậy. Tuy hơi giống hình nhân thế mạng nhưng gần với tên tao.

Trạch Nhân nghĩ mấy cái tên, Đại Nhân không hợp, sau này hắn gọi nó chẳng khác gì nô bộc gọi chủ nhân. Cuối cùng Hình Nhân nghe vừa lạ vừa dễ thương, chắc có mình hắn thấy sự đáng yêu trong cái tên này...

Hắn đi làm, Hình Nhân ở nhà buồn chán, chó về nhà mới, không có người ở cùng không quen sẽ sủa inh ỏi.

Nơi hắn ở là chung cư, có lệnh cấm nuôi động vật.

Một số nghệ sĩ của công ty phản ánh lên quản lý khu, yêu cầu hắn phải cho Hình Nhân đi. Trạch Nhân ậm ừ cho qua chuyện, hắn đã nuôi, sẽ không có chuyện bỏ rơi. Đâu phải ai cũng nhẫn tâm ruồng bỏ một thứ...

-Em thuê nhà ở đấy phải tôn trọng quy tắc của nơi em ở. Từ lúc em còn là nghệ sĩ đã biết chung cư không được nuôi động vật rồi sao em còn rước chó về?

Tiêu Dương nghe quản lý phàn nàn hắn không chịu tiếp thu ý kiến, nên mách với CEO.

-Dạo này nó cũng có kêu nữa đâu anh.

Trạch Nhân nói.

-Em đi vắng, nó sủa lúc nào chắc em biết được? Nghệ sĩ công ty đi sớm về khuya, giờ giấc lung tung, đôi khi về giữa buổi chiều, tranh thủ nghỉ ngơi mà bị tiếng chó sủa làm phiền ai mà chịu được? Vả lại Tịnh Thanh ở công ty mình bị dị ứng lông chó, em cho nó vào thang máy, người ta sử dụng chung dị ứng hắt hơi liên tục.

Tiêu Dương nhắc hắn. Trạch Nhân bực mình, tại sao cứ phải ép hắn bằng được? Hình Nhân đã quen ở đấy, rõ ràng hắn đi về nó không sủa. Còn hắn đi vắng, nó sủa vài tiếng có làm sao? Hắn trước có kiêu ngạo thế nào, nghe chó sủa mèo kêu vẫn ngủ ngon lành đấy thôi.

-Anh không nói suông đâu. Cho em một ngày, giải quyết vấn đề thú cưng của em. Còn nếu không xử lý được thì dọn ra ngoài mà ở.

Tiêu Dương cứng rắn.

-Vâng...

Hắn nhỏ giọng đáp. Hắn vốn trước đã sợ anh, biết anh chẳng ưa gì mình. Giờ hắn chỉ là tên lao công, làm tạp vụ, lấy đâu ra quyền đôi co với anh.

Người ta bảo bị dị ứng đúng không? Vậy hắn dẫn Hình Nhân đi thang bộ. Hắn ở tầng 8, sợ camera quay lại nên cho Hình Nhân vào trong túi xách, đưa nó xuống tầng, ra công viên đi dạo.

Lần nào đến giờ nó cũng quấn quýt đòi hắn cho đi chơi, Trạch Nhân sao từ chối được. Hắn cũng chẳng thể sủa tiếng chó, bảo mày đừng đòi đi nữa được không? Cuối cùng hắn vẫn phải chiều Hình Nhân. Nuôi rồi mới thấy, đáng ra nên đặt tên Đại Nhân, hắn đúng là kiếp con sen.

Ở công ty việc đã gấp đôi người khác, về nhà cho chó đi dạo phải leo bộ cầu thang. 8 tầng đi xuống tới nơi, chân hắn cũng mỏi...

-Cậu về muộn thế à?

Tuấn Thần cùng lúc vào chung cư với hắn khi đã đưa chó đi dạo về, thuận miệng hỏi một câu.

-Vâng.

-Thang máy đây rồi này.

Tuấn Thần thấy hắn đi về phía thang bộ liền gọi lại.

-Em đi bộ.

-Cậu chăm thể dục nhỉ? Ở tầng 8 mà leo bộ?

Tuấn Thần hỏi hắn. Tay hắn còn xách theo một cái túi khá lớn.

*Gâu*

Hình Nhân bất chợt sủa một tiếng.

-Im mồm! Sủa lắm!

Hắn mắng.

-Này! Cậu ăn nói cho lễ độ. Tôi hỏi cậu thôi mà cũng chửi cho được!

Tuấn Thần cau mày. Tên này đã xuống hố rồi mà vẫn còn ngóc đầu lên kênh kiệu được.

-Em không nói anh.

-Thế cậu nói ai?

Tuấn Thần giờ mới nhận ra, ban nãy mình có nghe thấy tiếng chó. Cậu tiến đến gần hắn, Hình Nhân gầm gừ.

-Im!

Hắn sợ Hình Nhân sủa ở đây sẽ bị bảo vệ chung cư ra hỏi thăm.

-Cậu vẫn nuôi nó? Cả toà này ai cũng phản ánh vấn đề của cậu. Tôi còn tưởng cậu cho nó đi rồi. Mau cho nó đi đi. Không đến cậu cũng bị đuổi khỏi đây đấy!

Tuấn Thần có ý tốt khuyên hắn. Ở chung cư khu vực này gần với công ty, đi làm thuận tiện, hơn nữa toàn nghệ sĩ và nhân viên cấp cao ở nên bảo an rất tốt, hắn ra ngoài sống, chỉ sợ sẽ bị làm phiền.

-Cho đi đâu được? Nó cũng bị bỏ rơi như em thôi!

Trạch Nhân đã rất nhạy cảm chuyện bị lên án việc nuôi thú cưng. Hắn vừa nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net