6🖤

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn cơm mà trong lòng Trí Phong cứ thấp thỏm, chỉ sợ vết thương phía sau và cái má đỏ bầm kia không cẩn thận để lọt vào tầm mắt của anh lớn. Ăn uống như này tất nhiên là không sợ đói chết rồi chỉ e hồi hộp đến ngã lăn đùng á .

Nhìn biểu cảm và từng cử chỉ của em trai từ nãy đến giờ Đình Phong không khỏi khó hiểu cũng không khỏi xin nghi, đứa nhỏ bình thường lanh tranh chọc phá anh như nào nay lại ngoan ngoãn ngồi yên đấy chả nhút nhít gì, hình như đến thở cũng chẳng dám thở mạnh hay lại nghịch ngợm quậy phá nữa rồi .

" Trí Phong hôm nay ở nhà có chuyện gì hả ? Hay có gì muốn tâm sự với anh hai . Có gì thì nói sao lại thờ thững như vậy  " anh nói với chất giọng nhẹ nhàng như xem đối phương là một người bạn của mình mà hỏi khẽ, không đáng sợ, không ép lời...dù sao anh vẫn rất tin tưởng đứa em này.

Đứa nhỏ từ nãy giờ là đang tập trung cố hết sức ăn nhanh ăn lẹ để mau chóng tẩu lên phòng tránh được anh lớn lúc nào thì tránh, nhưng muỗng cơm vừa đưa vào miệng thì đột nhiên lại nghe tiếng người kia điểm rõ tên mình tim liền như mất đi một nhịp cả cơm cũng nghẹn luôn ở đấy. Trí Phong vơ lấy ly nước vừa uống vừa sặc sụa một lúc cuối cùng cũng dần bình thường trở lại, bây giờ tay thì đưa lên vuốt vuốt cổ nhưng mắt lại lén liếc nhìn anh hai. " Ưm.. hôm nay cũng bình thường hà hông có chuyện gì hết, chỉ .. chỉ là em hơi mệt với khó chịu trong người một chút thôi " .

" Um . Vậy mau ăn đi rồi anh lấy thuốc cho uống, uống xong hẳn lên phòng ngủ một lúc cho khỏe lại " cái vẻ hoảng loạn khi nãy của đứa nhỏ làm sao có thể dễ dàng lượn qua tầm mắt của anh được chứ, chỉ cần ngó sơ thôi cũng biết là nó có chuyện giấu anh rồi nhưng anh cũng không vội muốn biết để dùng xong bữa hẳn nói vậy .

" .. dạ "
Trí Phong nhẹ khẽ thở phào nhưng nhớ ngày thường anh hai đâu dễ qua mặt như vậy ? Và chưa bao giờ một bữa cơm đối với nó lại kéo dài tha thu đến thế cho dù đã cố ăn rất nhanh nhưng mãi sao vẫn chỉ nữa chén, nuốt cũng không trôi nổi nữa .

" Cơm không ngon sao "
Anh gấp lấy miếng thịt bỏ vào chén em trai vừa hỏi .

" Không phải, ngon lắm, cơm ngon.." cứ lắp la lắp bắp như này người kia không biết mới lạ ý . Trí Phong trong lúc đáp lời đã lỡ để lộ vết tích trên má kia lọt vào tầm mắt tinh tường của người đối diện mà còn là lộ rất rõ.

" Phong, mau quay mặt qua nhìn anh " Đình Phong nét mặt chợt đổi sắc không còn vẻ bình thản nữa mà đã chuyển sang gằn giọng trong người cũng bức bối hết lên . Đứa nhỏ của anh sao lại chỗ bầm chỗ tím như vậy mới sáng da thịt còn hồng hào cơ mà, cái này nhìn rất giống với đánh nhau .

Có cho ăn gan nó cũng không dám cãi lời, thật sự không muốn anh nhìn thấy đâu nhưng cũng không qua mặt mãi được . " Anh hai "

Đứa nhỏ vừa quay qua chén cơm trong tay anh liền dằn mạnh xuống bàn . " CÁI MÁ . Cái má làm gì đỏ hết lên như vậy " lời nói ra tuy có phần lớn tiếng nhưng vẫn mang theo sự lo lắng đâu đó rất nhiều.

Nghe anh hỏi như vậy nước mắt lại không tự chủ được mà tuôn ra, giống như một đứa trẻ chịu quá nhiều uỷ khuất đến khi có người quan tâm muốn biết vì sao thì điều đầu tiên chỉ biết nức nở. Trí Phong bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ lúc nào cũng vui tươi cười nói nhưng trong lòng có ai thấu là nát cả rồi, đã rất nhiều lần tự nhủ với bản thân không được khóc trước mặt anh hai nữa không được để anh phải phiền lòng nhưng cho dù có cố đến mấy cuối cùng vẫn không thể dối nổi cảm xúc của chính mình, từ nhỏ đến giờ cũng chỉ có mỗi anh là thèm để tâm ngó tới cái đứa phiền phức như nó, đôi khi Trí Phong ngồi một mình nước mắt tự chảy mà chả hiểu lý do.

" Em ..em té .. "
Nói dối nếu không phải dùng cho việc xấu thì đâu có lỗi đúng không ? Vốn đã xảy ra rồi có trách cứ vết thương cũng không thể lành ngay được, người ra tay đánh là ba người chịu đòn là nó, nó không oán thì cần gì phải lớn chuyện thêm lúc đầu người phạm sai trước là nó cơ mà, chỉ có điều ở ngực trai hơi đau hơi buồn một chút thôi.

Đình Phong là ai chứ lời nói dối bừa của em trai làm sao có thể qua mặt được anh hả ? Té kiểu nào mà chỉ riêng một bên má sưng đỏ ngay giữa có màu bầm hay vậy . " Làm sao té " Đình Phong nuôi nó mười mấy năm cái gì cũng biết cũng hiểu chỉ là không như nào hiểu nổi trong cái đầu ngốc đó đang nghĩ thứ gì .

" ..em lỡ trượt chân.. cái té chúng cạnh bàn " Trí Phong nói xong liền gục đầu hít mũi vài cái như đang chờ đợi phẩn nộ từ đối phương. Lúc đó tại bí quá rồi nên nói đại thôi á, biết anh không tin đâu nhưng tin thì tin không tin thì tin.

" Té như vậy không chảy máu không tróc da .Nhóc Hay Thật " câu vang đồng nghĩa tiếng đập bàn vang theo đến cả ly nước cạnh bên cũng ngã đỗ. Đình Phong hai tay điều siết  chặt thành hình nắm đấm gương mặt sát khí chứa tràn cùng ánh mắt vô cùng hunh hăng dán chầm vào đứa nhỏ.

Trí Phong mặt mày điều tái xanh lại theo phản ứng tự nhiên mà bật người đứng dậy đôi tay rối rắm hết lên chỉ biết đang vào nhau rồi thút thít . Nó không dám nói gì cũng chẳng dám ngẩng mặt vì cái người anh kia bình thường hoài nhã tùy hứng vui đùa là thế nhưng khi chạm đến giận dữ liền rất đáng sợ ! Nhớ lúc nhỏ chỉ cần nó nghịch ngợm không chịu nghe lời anh là sau đó liền hầu roi mà mỗi lần như vậy điều đau rát khó chịu đến không thể ngồi nổi, nhưng có điều khi đánh xong rồi thì anh lại xót lại thương nhiều hơn.

Đình Phong chờ câu trả lời của em trai đến phát hỏa mà vẫn chưa nghe thấy hồi đáp trong phút chốc tức giận đã kéo lấy nó đẩy mạnh xuống ghế sofa. " Anh cho cậu một cơ hội nữa tốt nhất là nên nói rõ "

" Em .. không nói có được không "
Nó mệt mỏi lắm ! Tấm lưng khi nãy còn bị anh vô tình đẩy chạm vào thành ghế nếu không kịp ngăn lại tiếng ức từ cổ họng có lẽ đã thêm rắc rối rồi .

Đình Phong bất ngờ khựng người đôi mắt đỏ ngầu như nổ bùng lửa giận lại cùng những đường gân xanh trên trán hiện rõ. Anh đứng đấy suy nghĩ một lúc rồi lại bực dọc ngó quanh với lấy cây chổi lông mang theo bao nhiêu phẩn nộ bước đến gần đứa nhỏ mà vung roi cảnh cáo." Cậu lớn rồi hả ? Bây giờ cả vết thương trên người em tôi cũng không được quyền biết lý do rồi sao "

" Ý em không phải vậy,.hic..anh.." Trí Phong run rẩy lúng túng không biết nói ra sao để cho anh hiểu mình, cái nhát roi kia vẫn may là anh chỉ đánh hờn không chúng vào người nó nhưng chỉ thế đã đủ dọa chết rồi.

" NÍN . Có phải nhóc gây sự đánh nhau không ?" Anh không chắc với câu hỏi của mình cũng không muốn thật sự là vậy, vốn dĩ em trai từ nhỏ đã rất ngoan và hiểu chuyện nên anh cứ vì thế mà mãi chìm trong mong lung.

" Không phải.. hic.. em không có đánh nhau " Trí Phong suốt ngày chỉ ở nhà đến bạn cũng có mấy người đâu đánh nhau với ai chứ. Nó che giấu như vậy có phải để bảo vệ người ba đáng kính không  hay chỉ vì sợ anh hai đau lòng ? Tủi thân uất ức cùng không thèm màng cho bản thân nó nữa.

Sức chịu đựng của anh từ lâu đã cạn ." VẬY TẠI SAO BỊ THƯƠNG"
Đình Phong như hết ầm lên trong nóng giận.

" Hic.. em sẽ không nói đâu, anh đừng có hỏi nữa " Trí Phong dùng hai tay bịt kín lại tai mình rồi liên tục lắc đầu, biết là thiệt đó nhưng nó vẫn chọn. Đừng ai nói nó ngốc cả vì không ai hiểu được nó từng trải qua những gì ! Sợ lắm.

Đình Phong như bị đứa nhỏ kia hết lần này đến lần khác chạm đến đỉnh điểm mà bốc lửa " ĐƯỢC . Để tôi xem cậu cứng đầu cứng miệng như nào, nằm sấp xuống mau"

Đôi mắt ấy đong đầy nước còn có màu đo đỏ Trí Phong không nói gì cũng không phản bát, nó đưa tay lên một lần nữa dụi mắt rồi lại từ từ nằm sấp xuống theo lời anh, cứ giống như đã đoán trước được vậy.

Đứa nhỏ vừa nằm ngay ngắn anh liền gồng chặt tay dùng hết lực mà hạ roi. Lúc đó do kích động nên không tự chủ được nhưng cũng khó trách anh khi cái đứa nhỏ ấy quá bướng .

Chát.  Chát.  Chát

Chát. Chát.  Chát. Chát

Chát. Chát

Trí Phong cảm giác như mông mình vừa bị ai đó cầm con dao cùi bắp mà dùng sức khứa lên vậy, mấy nhịp roi kia không biết có phải anh cố tình hay không nhưng chỉ đánh duy nhất một chỗ làm cho đỉnh mông sưng lên rồi nổi cộm vô cùng đau rát. " ..đau.."

"  có chịu nói không hả ? "
Anh nói nhưng không có nghĩa là ngừng đánh, cái thằng nhóc này gan lỳ không biết giống ai nữa khóc đến ướt đẫm một mảnh áo rồi cũng không chịu nói. Đình Phong cơn giận dữ càng lúc càng cao mà với tay kéo hẳn luôn hai lớp quần của đứa nhỏ xuống để lộ cái mông tội nghiệp và một lằn cắt ngang tím bầm phía trên. Anh có xót có đau lòng nhưng vẫn giữ cái nét lạnh lùng đáng sợ ấy mà vung roi .

Chát.  Chát

  Chát.  Chát

" Aa,hic ..em xin lỗi .."  Trí Phong co rúm người lại ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh hai, nó còn khẽ nghiêng người qua một bên dùng tay che đi cố bảo vệ địa phương vì mình mà chịu khổ.

" Bỏ cái tay ra nằm ngay lại nhanh " nói rồi anh đánh xuống đùi non của đứa nhỏ mấy cái đau điếng làm nhóc giật mình mà khóc nức lên nhưng rồi cũng vì ngó thấy cái trừng mắt kia mà đành lủi thủi ngay ngắn.

" Cậu lớn rồi không cần tôi quản nữa đúng không? Từ lúc nào không còn đủ tin tưởng với cậu vậy ?"

Chát.  Chát. Chát

Chát.  chát

" Hic.. đừng đánh.., Trí Phong đến khi già chết vẫn tin tưởng anh hai..hic.. vẫn cần anh lớn Đình Phong quản..huhu.." vì người quan trọng nhất đối với nó là anh mà.

" Vậy tại sao qua mặt nói dối, viết thương trên má rốt cuộc là do ai đánh "

Chát.  Chát.  Chát

" Hic.. anh đừng đánh nữa..đau lắm rồi" nó bơ luôn câu hỏi của anh vì không muốn lại thêm lần nữa nói dối, Trí Phong nãy giờ bị ăn đòn oan cũng bức xúc có muốn nói thật lắm nhưng cái người kia là người mà anh hai luôn kính trọng và trân quý nhất nó vốn không nên khiếm anh khó sử đau đầu vì mình. Một bàn tay nhỏ nào đó nếu lấy tay góc áo của anh hít mũi vài cái như cầu tình, lúc này nó chỉ mong anh dịu giận mà mềm lòng thôi.

tâm can của Đình Phong như nhói lên từng cuộn nhìn gương mặt đọng nước của em nhỏ rồi lại nhìn những lần roi kia mà muốn phế bỏ tay mình. Anh trầm tư suy nghĩ một lúc rồi lại thở hắt lên, bản thân cố gắng siết chặt cây roi dằn lòng mà nghiêm giọng. " lỳ lợm, hôm nay đánh đến nào cậu chịu nói thì thôi, để xem hình như lâu quá rồi không ăn đòn da cậu có phải đã nhờn roi không "

Chát.  Chát.  Chát. Chát

Chát.  Chát.  Chát

Chát.  Chát. Chát

" Aaaa..hic.. anh ơi..đau mà"
Đau lắm, nó đã nói là chịu đòn không giỏi mà, từ trận thắt lưng của ba lúc sáng đã muốn ngất đi rồi giờ anh lại đánh mạnh thẳng tay như vậy sao cơ thể trụ nổi chứ. Nó nằm đấy quằn quại ôm đau chỉ biết khóc và gọi anh nhưng hoàn toàn không xin tha hay vùng vẫy, nó thấy mệt lắm đến thở cũng sắp không ra hơi rồi tay chân điều nóng lên run rẩy nét mặt cũng nhợt nhạt đi rất nhiều.

Đình Phong không để tâm đến lời đứa nhỏ nói gì cứ điều điều mà quật roi xuống, nhưng ai xui khiến anh lại lỡ đánh trượt tay mà làm roi rơi chúng tấm lưng của nhóc ấy. Trí Phong đang rấm rứt cũng chợt giật mình mà ngồi bật dậy hai tay luồn ra sau gấp gáp xoa xoa nơi vừa bị nhát roi kia làm đau nhức.

Roi vừa rồi rõ ràng anh đánh không quá mạnh thừa sức chịu đựng của nhóc ngày thường nhưng sao nay đứa nhỏ lại phản ứng hốt hoảng đến như vậy lại còn kịch liệt ngồi đấy xoa. Đình Phong vội quăng bỏ cây chổi lông trong tay rồi kéo em trai quay sang nhẹ vén chiếc áo thun của nó lên nhưng chưa kịp đã bị nhóc ấy chặn tay.

" ..hic..anh hai "
Nó sợ sệt lắc đầu. Là sợ nhìn thấy vẻ lo lắng của anh lớn mà không kiềm được cái tính trẻ con vỡ òa .

" BỎ RA "

Từ đầu Trí Phong đã biết không thể giấu được chỉ là sớm hay muộn thôi. Nó buông anh ra ngoan ngoãn nằm xuống cho anh xem vết tích đầy mảnh khắp lưng kia, nó khóc rồi nhưng không dám phát ra tiếng sợ anh vì thế mà buồn thêm. " ..hic.. em không sao .."

" Là ba đúng không "
Đình Phong có là người khô khan như nào nhưng khi nhìn thấy da thịt trên lưng của em trai từng mảnh sưng tấy không chỗ nào lành lặn, màu da còn bị thay bằng màu tím bầm chỉ ngó thôi đã cảm thấy đau dùm anh có là tảng băng lạnh lùng cũng không khỏi rơi nước mắt. Đứa nhỏ là vì muốn che giấu cho ba nên nói dối nên tự ngược bản thân chịu đòn oan.

Trí Phong nhè nhẹ gật đầu, nó không nói nổi nữa cổ họng do khóc nhiều mà khô khan hết rồi.

" Ngốc . Tại sao từ đầu không nói hả anh hai đánh không phải rất đau sao "
Anh nói rồi đứng dậy mà đi đến tủ thuốc mà lấy ra chai dầu cùng theo là thuốc bôi giảm đau.

" ..hic.. đánh đau .. nhưng mà sợ anh đau lòng nhiều hơn..hic.."

" Bây giờ anh mới đau lòng sắp chết này lại bị nhóc ép thành người ác , nuôi biết bao lâu mới được tí thịt nay bị mấy trần đòn này làm cho ốm chắc rồi . Chịu một chút " Đình Phong dịu dàng thoa dầu tỉ mỉ lên từng lằn roi một, những giọt nước mắt kia đã được anh cẩn thận che đi rồi.

" Đau..hic..anh nhẹ nhẹ xíu "
Trí Phong cắn răng nhăn mặt khi mỗi lần cái dầu rát buốt kia chạm vào người còn khó chịu hơn đòn roi của anh nữa.

" Còn biết đau hả ? Lúc nãy là đứa nào cứng đầu lắm mà " nói trêu thì nói vậy nhưng ánh mắt của anh vẫn ân cần tập trung dán vào nơi thụ thương kia mà nhẹ nhàng chăm sóc.

" Tại sao ba lại đánh nhóc "

Bị tra đến câu này Trí Phong có hơi rụt vai mắt khẽ liếc nhìn anh rồi lấp bấp. " Em ..em hỏi ba ..ba giết người sao.. "

Đình Phong nghe em trai nói vậy thì liền y như bức tượng mà ngồi yên. Nhóc ấy thật sự hồ đồ như vậy.

Nó chờ lâu quá cũng không nghe anh nói gì cứ sợ anh lại nóng giận mà nhanh nhẹn tiếp lời. " tại em nói bậy bạ nên mới bị đánh.. là đáng đời á .. hic.. anh ơi Trí Phong biết sai rồi "

" Sao nay cấm nhóc tuyệt đối không được nói những lời như vậy biết chưa, lời bừa có thể hại chết mình đấy "

" Dạ.."

Đình Phong mỉm cười với tay xoa xoa đầu của em nhỏ. " Cơm chưa ăn xong đã bị ăn đòn rồi "

" Anh ơi .. ôm một chút được không "
Trí Phong muốn được hơi ấm của anh bù đắp muốn được che chở, cả ngày nay nó đã rất mệt mỏi chỉ cần nhắm mắt liền có thể ngủ.

Đình Phong như quen với cách làm nũng của cậu em trai mười mấy tuổi đầu này rồi, anh bế nó lên sao cho tránh đi cái mông đau mà ôm nó vào lòng ủ ấm. " Sốt rồi "

" Um.. sốt rồi "

" Anh bế nhóc lên phòng "
Đình Phong bế em trai lên phòng để cho nó nằm sấp ở đấy bản thân lại chạy xuống dưới nhà pha sữa với lấy thuốc mang lên.

" Trí Phong mau uống vào "
Anh đưa cho đứa nhỏ mấy viên thuốc cùng ly sữa rồi lại tự thân xé dán miếng hạ sốt cho em nhỏ.

Trí Phong ngoan ngoãn uống vào rồi đưa mắt nhìn anh ngượng cười ý bảo không sao.

Đình Phong nhìn đứa ngốc ấy mà ngao ngán. " Cười cho ai xem "

" Cho anh hai xem "

" Lấm trò . Ngủ đi ông thần bảo bối ơi" anh nói dứt câu thì búng khẽ lên trán đứa nhỏ cưng chiều rồi đắp chăn lại cho nó.

Em trai ngốc đó là đứa em bảo bối của Đình Phong.

******
#3185 từ....[🌱sam🌱]....

... lâu quá sợ mọi người chờ nên tui đăng đại luôn chứ bản thân của sam cảm thấy chưa ổn lắm !.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net