Còn nhớ hay chăng ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : xiaoheliang

Tôi luôn tưởng anh ấy vẫn còn sống mạnh khỏe, sau này biết anh ấy chỉ là chưa từng bị lãng quên.

Năm cuối đại học, tôi dọn ra khỏi ký túc xá trường và thuê một căn trọ nhỏ để tiện cho việc thực tập.

Nhưng kì lạ là nửa đêm luôn có người bấm chuông cửa nhà tôi. Tôi nhìn qua mắt mèo, bên ngoài chỉ là một khoảng không yên tĩnh.

Bắt đầu thấy nghi ngờ, tôi liền đi mua một con dao về để trên đầu giường. Trong một thời gian dài, tôi luôn run rẩy khi nghe thấy tiếng chuông cửa.

Một ngày sau khi tan làm, tôi nhìn thấy trên cửa nhà mình bị khắc một ký hiệu gì đó rất nông, nếu chỉ nhìn sơ qua thì sẽ rất khó phát hiện.

Không thể chịu đựng được nữa, tôi lập tức đi đến đồn cảnh sát Song Kiều gần đó để báo cáo việc này.

Người tiếp nhận báo cáo của tôi là một cảnh sát trẻ, cao lớn và rất ưa nhìn, trông bề ngoài thì chắc không hơn tôi được bao tuổi.

Tôi hơi căng thẳng nên nói chuyện không được mạch lạc, nhưng anh ấy vẫn rất kiên nhẫn từ đầu đến cuối, giữa chừng còn đặt vào tay tôi một tách trà lài.

Trà có mùi rất thơm.

Cuối cùng họ đã giải quyết được vụ án. Đó là một băng trộm cắp gần đó, chúng kiểm tra xem có bao nhiêu ngươi trong mỗi hộ gia đình bằng cách bấm chuông cửa.

Vào ngày vụ án kết thúc, tôi nói với viên cảnh sát.

"Tôi có thể chụp một bức ảnh với anh được không ?"

"Được."

Anh ấy cười, nụ cười như ánh nắng ấm áp của mùa hạ.

Sau này, tôi rời Kinh Hải để ra nước ngoài định cư. Tôi không biết mình đã kẹp bức ảnh đó vào quyển sách nào, cũng chưa từng nhìn thấy nó nữa.


Nhiều năm sau, tôi trở lại Kinh Hải để giải quyết một số việc, nhưng lại không may bị trộm mất máy tính.

Đồn cảnh sát Song Kiều vẫn ở vị trí cũ, thậm chí còn được tân trang lại hoành tráng hơn trước rất nhiều. Viên cảnh sát với gương mặt đã nhạt phai trong tâm trí tôi không biết đã đi đâu, nếu tôi nhớ không nhầm thì giờ chắc anh ấy cũng đã hơn bốn mươi.

Viên cảnh sát tiếp tôi lần này rất không kiên nhẫn, dường như anh ta đang trách tôi vì đã làm phiền anh ta chỉ vì chuyện vặt vãnh này.

Hóa ra tìm được một cảnh sát như anh ấy là rất khó.


Dù sao cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được máy tính của mình.

Tôi đột nhiên muốn hỏi nơi ở hiện tại của viên cảnh sát khi ấy, nhưng tôi chợt nhận ra mình thậm chí còn không biết tên anh ấy là gì.

Chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác hụt hẫng lạ kì. Khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi vô tình va phải một người đang đứng trước cửa, còn làm rơi điện thoại di động của anh ta.

"Xin lỗi !"

Tôi nhanh chóng nhặt điện thoại lên trả cho anh ta, vô tình nhìn thoáng qua màn hình điện thoại sáng lên, một trong hai người trong bức ảnh trông rất giống viên cảnh sát tôi gặp năm ấy.


Lúc đứng dậy, tôi không khỏi giật mình khi nhìn thấy dáng vẻ của người mình vừa va phải.

Rõ ràng khuôn mặt của anh ta trông không già lắm, nhưng tóc trên đỉnh đầu đã bạc trắng cả.

"Cô sao vậy ?"

Anh ta dường như nhận ra sự thay đổi đột ngột trên gương mặt tôi.

"Không có gì."

Tôi nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hơi cúi người ái ngại hỏi anh ta.

"Chuyện là... vừa nãy tôi vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của anh, hình như tôi có quen người trong bức ảnh đó, anh có thể..."

Nói đến đây tôi mới nhận ra mình đã đường đột thế nào, vội vàng ngậm miệng lại.

Anh ta rất nhẹ nhàng đưa điện thoại về phía tôi.

Trên màn hình là hình ảnh hai thanh niên mặc thường phục khoác tay nhau cười hạnh phúc.

Đúng là anh ấy.

Còn người đứng cạnh anh ấy là người trước mắt tôi ngay lúc này.

"Cô có quen cậu ấy không ?"

"Có."

Tôi gật đầu.

"Khi còn học đại học, tôi đã báo cáo một vụ án với anh ấy, cũng chính tại nơi này, anh ấy... là một người rất tốt."

"Đúng vậy."

Anh ta hít một hơi, nụ cười có chút nuối tiếc.

"Cậu ấy vẫn luôn là một người rất tốt."

"Anh có thể cho tôi biết sĩ quan này hiện đang ở đâu được không ? Lần này tôi tới hình như không thấy anh ấy ở đây."

Anh ta hơi cau mày, khẽ quay đầu lại, cười nói.

"Cậu ấy chuyển công tác rồi, chuyển sang đội cảnh sát hình sự."

Nghĩ cũng đúng, một cảnh sát tốt như anh ấy mà phải ở lại đây mãi thì thật không biết trọng dụng nhân tài rồi.

"Chắc anh ấy đã trở thành lãnh đạo rồi nhỉ, anh ấy xử lý mọi việc rất nhanh."

Tôi vui vẻ tiếp lời.

"Ừm, đúng vậy."

Anh ta nhìn đi nơi khác.

Chẳng biết vì lý do gì, tôi dường như bị nhấn chìm bởi một cảm giác bi thương không biết từ đâu đến.

"Anh có thể cho tôi biết tên của anh ấy được không ?"

"Lý Hưởng."



"An Hân !"

Một người trong đồn nhìn thấy anh ta, từ xa hét lên rồi đi về phía chúng tôi. Hóa ra tên anh ta là An Hân.

Giống với Lý Hưởng, cả hai đều là những cái tên rất hay.

Tôi biết mình đã làm phiền quá lâu, vội cảm ơn rồi quay người ra về.

"Tảo mộ cho Lý Hưởng xong rồi à ? Tôi biết ngay là cậu sẽ không trở về ngay lập tức, chắc chắn cậu phải đi một vòng quanh những chỗ mà trước đây cậu ấy thường đi rồi mới chịu về. Tôi ra ngoài xem thử, quả nhiên... Tối nay mời cậu ăn cơm, hai chúng ta uống chút rượu, cậu có đi không..."

Tôi dừng bước lại.

Quay đầu nhìn lại, đã không còn bóng dáng của một ai cả.


Về đến nhà, tôi dành cả đêm để lật giở từng quyển sách trên giá, cuối cùng cũng tìm thấy bức ảnh chụp cùng cảnh sát Lý Hưởng trong một tập thơ.

Dáng vẻ của anh ấy dần trở nên rõ ràng hơn. Tôi nhớ khi mình đứng trước mặt anh ấy, tôi đã thầm nghĩ rằng người này nhất định sẽ trở thành một cảnh sát tài ba trong tương lai.

Không biết những giọt nước mắt đã rơi xuống trang sách từ lúc nào, tôi lấy tay lau đi, mấy cậu thơ bị vết nước làm ướt liền xuất hiện vết nhăn.

Ngày tương phùng nay đã xa xăm,

Hơi thở khi xưa còn nồng đậm,

Ba chương đẫm lệ kể từ đây,

Ta còn tiếc chi thơ kiếp này.




___________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net