Thật tuyệt khi có các cậu trong đội [ 1 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : xiaoheliang

1. "Lý Hưởng", "Hưởng Tử"..."đội trưởng Lý"

Từ khi Lý Hưởng lên làm đội trưởng, tất mọi người, kể cả Trương Bưu đều khách sáo gọi anh ấy là "Anh Hưởng" hoặc "Đội trưởng Hưởng". Chỉ có An Hân là người duy nhất vẫn ngông nghênh như trước, cậu ta cứ gọi thẳng "Lý Hưởng" mà không hề thấy ngượng mồm.

Trương Bưu không thể chịu đựng nổi cái vẻ không biết phép tắc của An Hân nữa, cố tình đá cậu ta một cái.

"An Hân, cậu biết tôn kính lãnh đạo là gì không hả ?"

An Hân còn chưa kịp nói gì, Lý Hưởng đã thò đầu ra từ cửa sổ văn phòng.

"Này này, mọi người đều là bạn bè bằng vai phải lứa với nhau, tôn kính cái gì chứ, làm như tôi già lắm không bằng, dùng từ không thích hợp."

Nói xong, cặp đôi nào đó liền liếc mắt đưa tình với nhau, cái mùi mu muội của bọn yêu nhau bay tứ tung khắp văn phòng, dù có đứng cách đó cả nghìn dặm cũng có thể dễ dàng ngửi thấy.

Những người khác trong văn phòng đều đã nhìn cảnh tượng này đến mòn mắt rồi, chỉ thờ ơ nhìn Trương Bưu, đồng loạt thở dài.

Lục Hàn dường như thấy sắc mặt Trương Bưu chưa đủ đen, liền đi tới vỗ vai anh ta.

"Anh Bưu, kết quả này sớm đã được định sẵn rồi, anh còn đi trêu chọc sư phụ làm gì nữa chứ ? Cuối cùng không phải cũng tự làm mù con mắt chó... À không, mắt người của mình sao."

Trương Bưu đập một cái đau điếng vào lưng Lục Hàn, cay đắng nghĩ, tại sao vợ mình không phải là người làm trong ngành công an chứ ? Nếu cô ấy mà làm ở đây, mình nhất định sẽ chọc mù con mắt chó của bọn họ cả ngày... À không, là mắt người.

Nhưng bọn họ không biết có nhiều thứ còn quá đáng hơn thế.

Khi về đến nhà, An Hân ngông nghênh đến mức còn không thèm gọi tên cúng cơm của Lý Hưởng, cả ngày mở miệng ra chỉ toàn là "Hưởng Tử".

"Hưởng Tử, cơm nước xong chưa ?"

"......"

"Hưởng Tử, tôi muốn ăn trái cây."

"......"

"Hưởng Tử, lười đi bộ, mau bế tôi vào phòng ngủ."

"......"

"Hưởng.... A, cậu làm gì vậy ?"

Lý Hưởng cắn răng lườm nguýt.

"Phục vụ lão gia ngài đi ngủ !"

"Vậy còn nghe được."

An Hân bị ấn mạnh xuống, khó khăn lắm với rút ra được một cánh tay, vỗ vỗ đầu Lý Hưởng.

"Phục vụ cho tốt vào."

Lý Hưởng cười nhẹ, đè mạnh cánh tay đó xuống.

Sau đó...

Sau đó, Trương Bưu và những người khác đã phát hiện ra một hiện tượng siêu nhiên, bằng một cách thần kỳ nào đó, An Hân đã ngoan ngoãn gọi Lý Hưởng là "Đội trưởng Lý" với một thái độ rất kỳ lạ trong mấy ngày liền.

"Mặt trời mọc ở phía tây rồi sao ?"

Trương Bưu lắc đầu cảm thán.

Tiểu Ngũ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt lộ ra nụ cười thích thú, chậm chạp nói.

"Phải nói là cảnh sắc mùa xuân gần đây thật đẹp !"

Hàng liễu trồng trong sân đồn cảnh sát đang khẽ đung đưa theo gió, những cành cây đung đưa qua lại trông như một chàng trai tinh nghịch đang trêu chọc người yêu mình.

Mùa xuân năm này dường như còn tươi sáng hơn trước rất nhiều.



2. Điều ước sinh nhật của An Hân là gì ?

Tháng tư ở Kinh Hải đã không còn lạnh nữa, thứ duy nhất tăng lên theo nhiệt độ là những vụ án lớn nhỏ ùn ùn kéo đến, mọi người trong cục đều bận đến không ngóc đầu lên nổi.

Mặt mũi Lục Hàn và Đại Lưu đen kịt đi vì cả ngày phải đối mặt với đống hồ sơ chất như núi, thậm chí tốc độ nói của Tiểu Ngũ cũng trở nên nhanh hơn trong vô thức.

Ban đầu vốn chỉ là việc con trai của Từ Giang, ông chủ câu lạc bộ Bạch Kim Hạn bắt cá bằng xung điện, không cẩn thận bị điện giật suýt chết. Nhưng cậu nhóc đó tỉnh lại vẫn không chịu thay đổi tính nết, nghe đâu gần đây lại giở trò quậy phá gì đó.

Cảnh sát dĩ nhiên phải bắt tay vào điều tra, càng điều tra sâu, mùi mờ ám lại càng rõ.

Từ Giang là một rắc rối lớn, chưa kể đến thế lực khổng lồ đã cắm rễ ở Kinh Hải trong nhiều năm, ông ta còn có quan hệ với không ít nhân vật lớn trong giới chính trị. Manh mối cứ xuất hiện rồi biến mất, những thứ nắm được trong tay đều không có tác dụng gì, mọi người trong đội cứ vậy mắc kẹt trong một vòng tuần hoàn vô tận, tiến không được mà lui cũng chẳng xong.

Sự phẫn nộ của cả đội có thể dùng một ví dụ nhỏ để miêu tả, đó là chỉ cần Trương Bưu và Thi Vĩ có thời gian ngồi cùng nhau là sẽ lập tức mắng cha chửi mẹ tên Từ Giang đó đến tận cuối ngày mới thôi.

Nhưng đây không phải là chuyện duy nhất khiến bọn họ phải đau đầu.

Cao Khải Cường bán cá trước đây giờ đã mở được một quán mì, thu nhập cũng tăng lên kha khá. Lẽ ra cuộc sống cũng được xem là ổn định, nhưng em trai anh ta là Cao Khải Thịnh lại luôn muốn chuyển sang kinh doanh thứ khác. Gần đây cậu ta thường xuyên qua lại với những người có lai lịch không rõ ràng, gây ra không ít phiền phức.

Vậy nên mỗi ngày Cao Khải Cường đều chạy đến đồn cảnh sát nhờ An Hân giúp anh ta tìm cách giải quyết.

Lục Hàn và những người khác lo lắng nhìn khuôn mặt của sư phụ bọn họ ngày một đen lại, chỉ sợ sư phụ sẽ giận cá chém thớt, đem mọi thứ trút hết lên đầu đám đồ đệ tội nghiệp này. Hình phạt đa dạng phong phú, một là nhận mấy vụ án khó nhằn về rồi bắt bọn họ cùng điều tra, còn không nữa thì cũng dẫn bọn họ đi rèn luyện thể chất, lúc nào cũng chọn loại hành xác bản thân nhất.

Vì vậy, mọi người đồng lòng vắt óc suy nghĩ, tìm mọi cách để đuổi Cao Khải Cường đi trước khi anh ta kịp nhìn thấy An Hân.

Với lịch trình bận rộn như vậy, sinh nhật của An Hân đã vội vã trôi qua trong mớ công việc chất đống như núi.

An Hân vốn dĩ không quan tâm lắm, nhưng sự cố chấp không thể tưởng tượng của Lý Hưởng với mấy thứ này khiến anh khóc không được mà cười cũng chẳng xong. Lý Hưởng cố gắng giải quyết xong những rắc rối trước mắt, dành ra được một ngày cuối tuần rảnh rỗi để tổ chức sinh nhật cho An Hân.

Nói là đón sinh nhật nhưng thực ra hai người họ cũng đã mệt rã rời với khối lượng công việc dày đặc, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Vì không có thời gian đi mua quà sinh nhật nên Lý Hưởng đã tự nấu một bữa ăn thịnh soạn để thay thế.

Ăn tối xong, hai người ngồi tựa vào nhau trên sofa, An Hân đọc sách, còn Lý Hưởng thì chăm chú nhìn cậu ấy.

Nhìn được một lúc lâu, Lý Hưởng chợt nhớ năm đầu tiên bên nhau, sinh nhật An Hân cũng chỉ có hai người bọn họ. Khi đó hai người đang ngồi trong xe, Lý Hưởng đột nhiên lấy ra một cái bánh kem có cắm nến. Nhưng nhìn kĩ lại, bánh kem ở đâu ra chứ, rõ ràng là một cái bánh bao tròn ủm.

Khi đó An Hân đã cười đến gập cả người.

"Cậu đã ước gì vậy ?"

Vừa mới thổi tắt nến, Lý Hưởng đã nghiêng người qua hỏi.

An Hân vừa mới mấp máy môi thì lại nghe thấy cậu ấy nói tiếp.

"Thôi bỏ đi, cậu đừng nói nữa, bọn họ đều bảo điều ước nói ra rồi thì sẽ không thành hiện thực. Lỡ như cậu ước tôi sống lâu trăm tuổi hay gì đó mà lại không thành thì phí lắm..."

An Hân cho cậu ấy một cái liếc mắt, cuối cùng vẫn không nói ra nguyện vọng của mình là gì.

Lý Hưởng đột nhiên nhớ ra chuyện này, quay sang hỏi An Hân.

"Cậu đã ước gì lúc thổi nến trong xe vậy ?"

An Hân tiếp tục lật sách, không ngẩng đầu lên.

"Hỏi chuyện này làm gì ?"

"Muốn biết."

Lý Hưởng nghiêng người tựa đầu vào vai An Hân, hơi thở gần ngay sát bên khiến anh không tài nào đọc sách tiếp được nữa. An Hân chỉ đành đặt cuốn sách xuống, vòng tay ôm chặt eo Lý Hưởng.

"Lần này cậu không sợ nói ra sẽ không linh nghiệm nữa sao ?"

"Ai còn tin cái này, cậu nói đi, nếu như cậu thật sự ước tôi sống lâu trăm tuổi thì cùng lắm tôi sống đến chín mươi chín tuổi là được rồi."

An Hân bị chọc cười, nhất thời không biết nên nói gì với cậu ấy.

Không ngờ lần này Lý Hưởng lại kiên quyết như vậy, nắm chặt cổ tay An Hân gặng hỏi.

"Nói nhanh đi, cậu đã ước gì vậy ?"

An Hân không còn cách nào khác, đành phải gỡ tay Lý Hưởng ra, cầm lấy cây bút trên bàn cà phê, viết vài chữ lên góc trang sách rồi xé ra ném cho cậu ấy.

Lý Hưởng đắc chí nhặt mảnh giấy lên, vẻ mặt đầy háo hức tắt ngấm ngay khi đọc được dòng chữ trên đó.

Hi vọng Lý Hưởng cả đời này cũng không tìm được vợ.

"Này !"

Lý Hưởng lập tức cho An Hân một cước.

"Lừa tôi đúng không ?"

"Thông minh !"

Vừa dứt lời, An Hân liền bị Lý Hưởng đè xuống sofa.

"Gì mà không tìm được vợ, không phải đã tìm được cậu rồi sao ?"

An Hân trả lời lạnh nhạt.

"Vậy à ?"

Lý Hưởng dùng một ngón tay nâng cằm cậu ấy lên.

"Đền tội."

"Tội gì ?"

An Hân không hiểu mới hỏi, nhưng qua tai Lý Hưởng liền thành lời trêu chọc, anh vùi đầu gặm bắp cải hồi lâu mới mơ hồ trả lời.

"Tội quyến rũ người thi hành công vụ."

An Hân có chút bất lực, liếc nhìn người nào đó với chiếc cổ hơi ngửa cùng ánh mắt hững hờ, vậy mà làm như mình ngay thẳng lắm, còn không biết là ai đang quyến rũ ai nữa.

À đúng rồi, điều ước đó ...

An Hân cười thầm trong bụng, tên ngốc này nhất định không thể nào ngờ được thực ra điều ước của anh chỉ có hai từ đơn giản :

Lý Hưởng.



3. Tình địch

Mặc dù những câu như "cảnh sát An là người của đội trưởng Lý" hay "đội trưởng Lý và cảnh sát An chắc chắn là một cặp" đã đạt đến mức không ai trong cục là không biết, nhưng rất lâu trước khi hai người họ chính thức công khai, An Hân đã có một tình địch đáng lo ngại.

Hơn nữa, An Hân còn từng nghĩ rằng Lý Hưởng sẽ thật sự bị người đó mê hoặc.

Tạm thời gọi tình địch là Anh A.

Nhân tiện, Anh A là cộng sự của Lý Hưởng khi còn làm việc ở đồn cảnh sát Song Kiều. Được biết, cả hai cũng từng có một khoảng thời gian vô cùng thân thiết với nhau. Sau này, một người được chuyển đến Cục Công an thành phố Kinh Hải, còn người kia thì được chuyển lên tỉnh, nhưng bọn họ vẫn thường liên lạc với nhau.

Bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để An Hân tức muốn xì khói, nhưng không ngờ sau này gặp phải một vụ án lớn, tỉnh ủy cử người đến hợp tác phá án, trong đội được cử đến không thể không kể đến Anh A "tình địch".

Anh A vừa đến đã kéo Lý Hưởng đi giải quyết vụ án cùng mình.

Điều này có thể bỏ qua được, vì công việc, An Hân tạm thời nuốt xuống cục tức này, nhưng người đó cứ cười đắc chí nói mấy điều như "Ôi Lý Hưởng, tôi nhớ cậu chết mất thôi", "Chúng ta không hổ danh là cộng sự tốt nhất thế gian", còn vừa nói vừa nhướn mày với An Hân, như thể anh ta đã biết gì đó nên mới cố tình khiêu khích như vậy.

Về phần Lý Hưởng, cậu ấy dường như cũng đang hoài niệm về quá khứ.

An Hân giận đến phát run, vô số lần tưởng tượng ra cảnh mình cho tên tiểu tử kia một trận nhừ tử.

Tiểu Ngũ cầm ly nước đi ngang qua An Hân, đảo mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói.

"Oa, sát khí mạnh quá."

Trương Bưu giao tài liệu đến, thích thú nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của An Hân, khịt khịt mũi.

"Oa, mùi giấm nồng quá."

Cao Khải Cường đọc xong Binh pháp Tôn Tử, đến trước cổng đồn cảnh sát, muốn nhờ An Hân giới thiệu thêm vài cuốn sách. Thấy An Hân từ xa đi đến, anh ta liền niềm nở bắt chuyện.

"Cảnh sát An, tôi thấy anh gần đây hình như hơi nóng nảy, hai ngày trước tôi vừa đi kê mấy loại thuốc hạ hỏa, hay là tôi..."

"Anh câm miệng !"

An Hân lớn tiếng quát.

Cao Khải Cường đã không hỏi được tên sách còn bị mắng, quay đầu lầm lũi bỏ đi một cách khó hiểu.

An Hân còn chưa xả được hết giận, liền đi bắt con mèo hoang thường đến đồn cảnh sát xin ăn ngồi xuống trước mặt mình, chỉ vào mũi nó mà mắng.

"Đúng là đồ không biết tốt xấu ! Tôi đối xử với cậu tốt thế nào hả !"

Trương Bưu đứng bên cạnh.

"Đầu óc của tên này có vấn đề gì sao ?"

Tiểu Ngũ đứng bên cạnh Trương Bưu.

"Tình yêu đúng là không có gì tốt."

"...."

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc vụ án kết thúc, Lý Hưởng mời mọi người đến nhà dùng bữa để ăn mừng việc giải quyết vụ án thành công, cũng là để tiễn người cộng sự cũ của mình về lại đơn vị.

Nhưng An Hân lại bị An Trường Lâm cử đi làm việc khác vào ngay hôm đó.

Mặc dù An Trường Lâm là cha nuôi của anh ấy, nhưng ông sẽ không bao giờ thỏa hiệp về vấn đề công việc. An Hân vội vã hoàn thành nhiệm vụ, đoán chừng bữa tối chắc cũng đã gần kết thúc.

An Hân vắt chân lên cổ chạy đến khu nhà Lý Hưởng, khi đến gần cổng tòa nhà, anh tình cờ nhìn thấy Trương Bưu và những người trong đội đang đi ra cổng.

Thiếu đúng một mình anh A.

An Hân tiến đến hai bước, loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói gì mà "Lý Hưởng hiếm khi nào dịu dàng như vậy". Lửa giận cháy bùng lên, An Hân vừa lầm bầm vừa gấp rút lao lên lầu.

"Con mèo hoang thối tha không biết lượng sức, còn dám lén phén với nam nhân chưa lừa được vào nhà của lão tử !"

An Hân tức giận gõ cửa nhà Lý Hưởng, câu đầu tiên nghe hệt như đi đánh ghen.

"Hai người làm gì trong đấy ?"

"Rửa chén."

Lý Hưởng vẻ mặt vô tội.

"Mọi người đã về hết rồi, không rửa chén thì còn làm gì ?"

An Hân giận xì khói.


"Mọi người đều đã về hết rồi, sao A còn không về ?"

Lý Hưởng khó hiểu nhìn cậu ấy.

"Trên tỉnh có việc phải về sớm, cậu ấy còn còn chưa ăn được mấy miếng nữa."

Lý Hưởng như chợt nhận ra điều gì đó.

"Sao cậu biết là có hai người chúng tôi ?"

An Hân còn chưa hiểu sự tình thì một vật mềm mềm đã cọ vào chân anh.

"Meo~"

Cúi đầu xuống, con mèo thường đến đồn cảnh sát xin ăn đã bị bắt đến đây.

Lý Hưởng đi tới, mỉm cười ôm lấy nó.

"Thành viên mới gửi lời chào đến cậu."

"Meo~"

An Hân bước vào nhà một cách hết sức chậm chạp và xấu hổ, cúi đầu ăn bữa cơm mà Lý Hưởng đã đặc biệt để dành cho anh.

Mèo con nằm cạnh bàn tự liếm chân, thỉnh thoảng còn nhìn An Hân một cách lười biếng.

Lý Hưởng đang bận dọn dẹp nhà cửa.

Hóa ra...

Đúng thật là mèo hoang...



4. Phải làm gì khi bị phụ huynh phát hiện sống thử ?

Trước đây, tên của Lý Hưởng cũng có trong danh sách phân bổ nhà ở của đơn vị.

Tiểu khu mới mở mới nằm trong khu đô thị, môi trường xanh tốt, căn hộ được phân cho Lý Hưởng có diện tích tương đối lớn, mọi thứ đều tốt, chỉ là hơi xa đồn cảnh sát.

Đành rằng phải đi xa hơn cũng không sao, nhưng làm cảnh sát hình sự giống như họ thì cho dù có đang nghỉ cuối tuần cũng phải trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, được gọi thì phải có mặt ngay lập tức, nếu thời gian di chuyển đến hiện trường quá lâu thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Thông thường, cục sẽ đưa xe đến đón khi có nhiệm vụ, còn không nữa thì Lý Hưởng sẽ đi nhờ xe An Hân, dù sao thì cậu ấy cũng vui vẻ cho anh đi nhờ. Ngoài lúc đi làm nhiệm vụ ra, Lý Hưởng rất ít khi dùng đến xe, vậy nên cứ mãi không chịu mua một chiếc.

Tàu điện ngầm ở Kinh Hải mới được xây dựng, các tuyến đường vẫn chưa hoàn thiện, chưa có tuyến đi đến tiểu khu mới. Chủ yếu là vì sự bất tiện trong việc đi lại, Lý Hưởng đã nhường đi căn hộ đó.

Cùng lúc đó, một cán bộ lớn tuổi làm công tác tuyên truyền ở đồn cảnh sát đang định chuyển đến chỗ ở mới, muốn bán đi căn hộ cũ nên vào đồn hỏi xem có ai có nhu cầu không.

Lý Hưởng thấy căn hộ rất khang trang, lại nằm ở vị trí trung tâm, và trên hết là rất gần nơi anh làm việc nên cũng có ý định muốn mua.

Người cán bộ lớn tuổi có quen biết với Lý Hưởng, ông thường đánh giá rất cao nhân phẩm của cậu ấy, cũng không nghĩ đến việc kiếm tiền từ cậu nhóc này nên đã đưa ra một mức giá trả trước rất rẻ, phần còn lại thì trả dần tùy theo tình hình, không tính lãi.

Những người sống trong tiểu khu về cơ bản đều là người làm trong ngành công an, một vài người còn là lãnh đạo đã về hưu.

Lý Hưởng tính tình thật thà ngay thẳng nên được rất nhiều người quý mến, đi tập thể dục buổi sáng buổi sáng thôi cũng không biết có bao nhiêu người đến bắt chuyện. Vậy nên cậu ấy không mất nhiều thời gian để làm quen với mọi người trong khu sau khi chuyển đến, thậm chí thỉnh thoảng còn được bọn họ chỉ giáo vài điều trong công việc.

Sống vui vẻ hồn nhiên được một khoảng thời gian, Lý Hưởng mới nhận ra rằng mình đã bỏ quên một việc cực kỳ quan trọng.

Hóa ra An Trường Lâm cũng ở trong tiểu khu này !

Lúc Lý Hưởng chuyển đến, trùng hợp là An Trường Lâm đang đi công tác dài ngày ở tỉnh khác, gần hai tháng không trở về. Đây là lý do tại sao anh chưa bao giờ thấy ông ấy xuất hiện ở đây. Hơn nữa, trước đó có lần Lý Hưởng cùng An Hân đưa Mạnh Ngọc về, nhà của Mạnh Đức Hải nằm ở một tiểu khu khác nên anh cũng ngầm cho rằng nhà của An Trường Lâm cũng ở đó.

Mãi cho đến buổi tối hôm An Trường Lâm đi công tác về, cả hai trùng hợp cùng xuống lầu vứt rác mới có cảnh gặp mặt lần đầu tiên.

"Lý Hưởng ? Cậu sống ở đây à ?"

"Cục, cục trưởng An, đúng vậy."

Đột nhiên Lý Hưởng có chút lắp bắp.

An Trường Lâm gật đầu rồi rời đi.

Lý Hưởng nhìn bóng lưng ông ấy, càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện ra bọn họ không chỉ ở trong cùng một tiểu khu, mà còn ở hai căn hộ sát bên nhau.

Sống trong cùng một tiểu khu với lãnh đạo chắc không có gì để khó xử đâu, đúng không ?

Đúng vậy.

Nhưng điều làm Lý Hưởng khó xử lại là một chuyện khác.

Vừa về đến nhà, Lý Hưởng đẩy cửa vào, lớn tiếng chất vấn An Hân đang nằm trên sofa chơi game.

"Sao cậu không nói với tôi chú An của cậu cũng sống ở đây ?"

An Hân liếc nhìn cậu ấy một cái, thản nhiên đáp.

"Cậu đâu có đến nhà ông ấy ở, tôi nói cậu biết để làm gì ?"

"..."

Thấy Lý Hưởng không nói nên lời, An Hân tốt bụng bổ sung thêm.

"Ông ấy cũng sẽ không đến nhà cậu ở, cậu lo lắng cái gì chứ ?"

"....................."


Cùng lúc đó, An Trường Lâm cũng cảm giác được có gì không đúng.

An Hân đã không về nhà từ khi bắt đầu đi làm, nói là sẽ ở trong ký túc xá cho tiện việc đi lại. Thằng nhóc này từ nhỏ đã có tư tưởng lớn, độc lập là chuyện tốt, còn có cơ hội để thân thiết với đồng đội hơn nên An Trường Lâm cũng không nói gì.

Nhưng lần này đi công tác trở về, ông vô tình nghe được chuyện An Hân đã không ở trong ký túc xá được một khoảng thời gian rồi.

Không ở ký túc xá cũng không về nhà, gần đây cũng không có vụ án lớn nào cần phải ra ngoài cả đêm, vậy thằng nhóc đó đã đi đâu ?

Còn chưa kịp đợi An Trường Lâm chú ý quan sát, mấy hôm sau ông đã bắt gặp được An Hân hớn hở chạy đến nhà Lý Hưởng.

"Gần đây con luôn ở nhà Lý Hưởng ?"

An Hân xem việc này như lẽ đương nhiên.

"Đúng ạ."

"Quan hệ bây giờ của hai đứa là gì ?"

"Quan hệ sống chung một nhà."


Lý Hưởng từ phía xa đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ đang đứng cạnh nhau, anh không kịp để ý đến chuyện gì khác, gấp rút chạy đến trước mặt An Trường Lâm, vội vàng nói.

"Cục trưởng An, tôi gọi An Hân qua đây để cùng phân tích vụ án, sư phụ cho thời gian quá eo hẹp, chúng tôi đi trước đây cục trưởng An, tạm biệt !"

An Hân ngơ ngác.

"Thật ra thì..."

Anh còn chưa nói xong đã bị Lý Hưởng kéo đi, để lại An Trường Lâm với vẻ mặt khó hiểu đứng yên tại chỗ.


Về đến nhà, Lý Hưởng mới hỏi.

"Vừa rồi cậu muốn nói gì ?"

"Thật ra trước khi cậu đến thì tôi đã nói cho ông ấy biết rồi..."

Người đàn ông lương thiện thật thà Lý Hưởng ngồi xổm trong góc phòng, sầu não cả đêm cũng không nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi "Sau này nên đối mặt với An Trường Lâm như thế nào ?".



___________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net