Thật tuyệt khi có các cậu trong đội [ 2 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : xiaoheliang

5. Mùa xuân đến rồi... ngủ nướng chắc cũng không sao đâu

Người xưa thường nói, tiết xuân se lạnh.

Người xưa lại nói, chiều xuân ham ngủ.

Sự kết hợp của hai câu nói trên khiến An Hân yên tâm vùi mình trong chiếc giường ấm áp vào buổi sáng cuối tuần.

Kinh Hải nằm ở phía nam, cho dù là ba ngày lạnh nhất Đông chí, khi phương bắc vạn dặm băng tuyết thì nơi này cũng chưa chắc sẽ lạnh như vậy. Vào xuân, nhiệt độ còn ấm lên nhanh hơn.

Chỉ là hai ngày nay đợt lạnh đột ngột trở lại, nhiệt độ giảm mạnh, cùng với bầu không khí lười biếng đặc trưng của ngày xuân, dậy sớm đã trở thành một điều đặc biệt khó khăn với tất cả mọi người, dĩ nhiên là bao gồm cả An Hân.

Tuy nhiên, đối với một người như Lý Hưởng, một người chưa từng ngủ nướng kể từ khi còn học tiểu học thì đó lại là một vấn đề khác.

Đồng hồ sinh học reo, Lý Hưởng lập tức mở mắt ra, An Hân bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.

Lý Hưởng vốn dĩ muốn lặng lẽ đi xuống nhà tập thể dục rồi mua hai phần ăn sáng lên, nhưng tính cảnh giác của An Hân không giảm bớt chút nào, ngay cả cậu ấy khi đang ngủ say. Lý Hưởng vừa động đậy một chút thì An Hân đã tỉnh dậy ngay, mơ ngủ vòng hai tay hai chân qua ôm chặt người Lý Hưởng, nhất quyết kéo cậu ấy nằm trên giường cùng mình.

Vậy là hai người họ nằm trên giường đến tận trưa.

Lý Hưởng nhìn lên trần nhà, khóe môi giương cao.

"Hôm nay chúng ta đã hẹn đi dã ngoại với hai nhà Trương Bưu và Dương Kiện đấy."

Đầu An Hân tựa vào cánh tay Lý Hưởng, không ngừng cựa quậy, dụi đầu vào ngực cậu ấy, mơ mơ hồ hồ nói.

"Dựa vào những gì tôi biết về cái tật ngủ nướng lâu năm của Mạnh Ngọc, hai vợ chồng nhà đó giờ này nhất định vẫn còn đang ngủ không biết trời trăng gì. Bọn họ không gấp thì chúng ta gấp làm gì, còn hai vợ chồng Trương Bưu, Triệu Anh dậy sớm cũng đâu làm được gì."

Nói tới nói lui, không biết động tác tiến triển đến bước nào, An Hân kêu khẽ một tiếng, đá vào bắp chân Lý Hưởng, lẩm bẩm.

"Lần sau có thể bớt dùng lực một chút được không hả ?"

Lý Hưởng ôm An Hân vào lòng, tay kia cầm điện thoại liếc nhìn nhóm chat của sáu người bọn họ, thật sự rất yên tĩnh, đến một tin nhắn cũng không có.

Nghĩ cũng đúng, hiếm có cuối tuần nào rảnh rỗi như vậy, dĩ nhiên là phải tận dụng buổi tối tốt lành hôm qua để làm việc gì đó tiêu hao năng lượng rồi. Làm xong việc nên làm, dành một buổi sáng để phục hồi năng lượng không phải là quá hợp lí sao ?

Nằm đến trưa, trong nhóm cuối cùng cũng có chút tin tức.

Đút tay vào túi đắm đuối yêu em ( Trương Bưu ) :
Cả nhà mình ơi, dậy đi, dậy đi, mấy cậu sắp lên mốc luôn rồi đấy.

Đi săn ngọc quý ( Dương Kiện ) : Cậu mới lên mốc ấy !

Đừng săn ngọc quý ( Mạnh Ngọc ) : Đồng tình với lầu trên.

Quân tử ra tay ( Triệu Anh ) : Cả nhà mình ơi, anh ấy thật sự sắp lên mốc luôn rồi....

Đút tay vào túi đắm đuối yêu em ( Trương Bưu ) : Lý Hưởng, An Hân, hai cậu hơi quá rồi đó, mấy giờ rồi mà còn chưa chịu dậy ? Dậy đi dậy đi dậy đi dậy đi dậy đi !

Đừng săn ngọc quý ( Mạnh Ngọc ) : .... Độ lười của chúng ta chắc chẳng là gì sao với hai người đó đâu đúng không ?

Đi săn ngọc quý ( Dương Kiện ) : .... Cạn lời.

Hai con người liên tục được nhắc đến đang bận say sưa với nhau, kèm theo một loạt thông báo tin nhắn chưa đọc.

Khó khăn lắm hai miếng nam châm đó mới chịu thả nhau ra để cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Trương Bưu, người phải chờ đợi mòn mỏi trong một thời gian dài mà vẫn chưa được nhận hồi đáp đã bắt đầu cung kính réo hai ông lớn mau thức dậy.

Vầng trăng sáng của An Hân ( Lý Hưởng ) : Dậy lâu rồi, đợi các cậu thôi.

Trong tim chỉ có lý tưởng ( An Hân ) : Trương Bưu, cậu ồn quá, phiền quá điiii.

Đút tay vào túi đắm đuối yêu em ( Trương Bưu ) : .....

Đút tay vào túi đắm đuối yêu em ( Trương Bưu ) : 😡😡😡😡😡

Đút tay vào túi đắm đuối yêu em ( Trương Bưu ) : Hai cậu có thể nào đổi biệt danh đi được không hả ?

Đút tay vào túi đắm đuối yêu em ( Trương Bưu ) : 😡😡😡😡😡😡😡

Quân tử ra tay ( Triệu Anh ) : Anh mau ngậm miệng lại đi, mất mặt quá !

Đi săn ngọc quý ( Dương Kiện ) : ......

Đừng săn ngọc quý ( Mạnh Ngọc ) : ......

Trong tim chỉ có lý tưởng ( An Hân ) : ......

Vầng trăng sáng của An Hân ( Lý Hưởng ) : ......


Khó khăn lắm mới đặt chân được ra ngoài, ai ngờ lại tình cờ gặp được An Trường Lâm đang trên đường đến nhà Tào Sảng uống trà.

Khi đó An Hân còn đang xem xét lại hoạt động thể chất tối qua, nói Lý Hưởng lần sau nên làm thế nào mới phải, cũng không biết có bị nghe thấy hay không.

Lý Hưởng thấy đột nhiên mình đổ mồ hôi lạnh, mặc dù bây giờ trời còn không nóng đến thế.

Gương mặt An Trường Lâm không có biểu cảm gì đặc biệt, dù sao thì ông đã bắt thằng nhóc An Hân giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi.

"Ra ngoài ?"

An Trường Lâm không mặc đồng phục cảnh sát trông dễ gần hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng tâm lí Lý Hưởng hiện đang vô cùng căng thẳng, không cách nào nhận ra được sự dễ gần này. Rõ ràng là yêu nhau công khai minh bạch, nhưng sao giờ phút này Lý Hưởng lại thấy mình giống như đang bắt cóc trai nhà lành vậy ?

Hơn nữa trên đường bắt cóc còn bị phụ huynh của trai nhà lành bắt gặp.

"Đúng vậy, chú An, bọn cháu cùng Trương Bưu bọn họ ra ngoài chơi."

An Hân cười đáp lại, đưa tay nắm lấy bàn tay Lý Hưởng, còn nắm rất chặt.

Ánh mắt An Trường Lâm rơi vào bàn tay hai đứa nhóc đó, khóe mắt giật một cái.

Bọn trẻ thời nay, thật là...

"Đi đi, đi đi."

Ông vội vàng xua bọn họ đi.

Lý Hưởng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo An Hân bỏ chạy.

"Sao lúc nào cậu cũng nhìn thấy chú An cũng giống như nhìn thấy ôn dịch vậy ? Ông ấy là bố vợ của cậu đó !"

Là vì ông ấy là bố vợ nên mới đáng sợ đó....

An Hân ghé vào tai Lý Hưởng.

"Tôi nói cậu biết, thật ra ông ấy rất thích cậu đấy."

Lý Hưởng còn chưa kịp phản ứng, An Hân lại nói tiếp.

"Nhưng không bằng tôi thích cậu, tôi thích cậu, trên thế giới này tôi là người thích cậu nhất."

Trên đường đi, trong đầu Lý Hưởng tràn ngập nụ cười tít mắt của An Hân.

Thì ra... cảm giác bị hạnh phúc làm cho lóa mắt... thật sự rất tuyệt vời ! ! ! ! ! ! ! ! ! !


6. Cả cục công an đều biết con người Lý Hưởng rất tốt, lại còn rất biết cách hưởng thụ cuộc sống

An Hân bị thương ở lưng trong khi làm nhiệm vụ nên chỉ có thể nằm sấp ngủ trong mấy ngày liền.

Vào ban đêm, lần nào Lý Hưởng bôi thuốc cho An Hân cũng đều phải chịu đựng tiếng kêu la thảm thiết của cậu ấy.

Ban đầu Lý Hưởng thật sự bị tiếng khóc rống thảm thiết của An Hân dọa sợ, còn nghĩ rằng cậu ấy thật sự bị đau nên trong lòng cũng thấy xót theo. Lý Hưởng luôn dỗ cậu ấy như dỗ trẻ con vậy, vừa dùng miệng thổi vừa nhẹ nhàng bôi thuốc, người ngoài nhìn vào còn tưởng An Hân là búp bê giấy không bằng.

Nhưng rất nhanh sau đó Lý Hưởng đã phát hiện ra An Hân chỉ đang cố ý làm quá lên thôi.

Không phải Lý Hưởng chưa từng bị thương, mà là có bị cũng không đau đến độ khóc lóc thảm thiết như An Hân, cơn đau cũng không kéo dài lâu đến thế.

Lý Hưởng biết mình vừa bị dắt mũi, liền vỗ nhẹ vào lưng An Hân.

"Cậu giả vờ !"

An Hân quay đầu lại, dùng ánh mắt ấm ức đáng thương nhìn cậu ấy, mím môi không nói gì.

Lý Hưởng không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ này của An Hân, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt kia, trái tim anh sẽ lập tức tan thành một vũng nước, cái gì cũng quên hết.

"Hưởng Hưởng..."

An Hân đổ thêm dầu vào lửa, tiếp tục giả vờ đáng thương.

Cũng không trách được An Hân cố tình bán thảm, một Lý Hưởng tinh tế và dịu dàng hơn ngày thường gấp bội phần thật sự quá khó cưỡng lại. Cậu ấy làm gì cũng đều sẽ dỗ dành anh trước, rõ ràng An Hân chỉ bị thương ở lưng, nhưng anh lại cảm thấy mình như không thể cử động được nữa vậy, thậm chí uống nước cũng phải được đút đến tận miệng.

Ừm, chỉ là đôi khi cách đút nước có hơi đặc biệt...

Tóm lại, một cuộc sống nhàn hạ hiếm có như vậy, sao lại không tận dụng cơ hội tận hưởng thêm vài ngày nữa chứ ?

Bị phát hiện cũng không sao, dù sao da mặt anh trước mặt Lý Hưởng còn dày hơn cả tường thành, làm nũng không bao giờ là không có tác dụng. An Hân liền nắm lấy cánh tay Lý Hưởng cọ qua cọ lại.

"Tôi mặc kệ, tôi vẫn còn đau lắm, vết thương còn chưa lành, Hưởng Hưởng tôi muốn ăn cam."

Lý Hưởng rút cánh tay bị mái đầu đen dính chặt ra, dứt khoát đứng dậy... đứng dậy đi bóc cam cho tên tiểu tử rắc rối này.

Anh đưa quả cam đã bóc qua nhưng không có ai nhận lấy, An Hân há to miệng, ngây thơ chớp chớp mắt.

Lý Hưởng cam chịu thở dài, ngoan ngoãn đút từng múi cam vào miệng người đó.


Dạo gần đây Lý Hưởng cứ cảm thấy ánh mắt các đồng nghiệp trong văn phòng nhìn mình rất kỳ lạ.

Mới đầu còn tưởng là do An Hân đi khoe khoang hành vi "làm trâu làm ngựa" của mình ở nhà, nhưng cẩn thận nghĩ lại, không lẽ trước kia cậu ấy khoe khoang ít hơn sao, nhưng trước kia cũng không có loại cảm giác kỳ quái như vậy.

Lý Hưởng không thể hiểu được.

Một ngày nọ, anh có việc muốn gặp An Trường Lâm, sau khi khi báo cáo công việc của mình, thấy An Trường Lâm có vẻ do dự, anh bèn thăm dò hỏi.

"Cục trưởng An còn gì muốn nói sao ?"

An Trường Lâm hạ quyết tâm đi tới bên cạnh Lý Hưởng, nặng nề đặt tay lên vai cậu ấy.

"Đôi khi cũng phải biết kiềm chế một chút."

Lý Hưởng ngượng ngùng, một mình đứng đó tâm trí rối bời.

Tuy rằng... bởi vì An Hân bị thương, đã lâu rồi bọn họ không có... như vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ đến cảnh An Hân mỗi lần bôi thuốc đều kêu đau, không biết vì sao, trong lòng vô cớ tăng thêm rất nhiều vị ngọt.

Đáng yêu.... Đáng yêu...

Nhưng An Trường Lâm làm sao biết được ! Ông ấy không thể nào nghe thấy nó từ bên kia tòa nhà được chứ !

An Trường Lâm thật sự không nghe thấy, nhưng vị lãnh đạo lớn tuổi đã nghỉ hưu ở cạnh nhà họ thì lại có thể nghe thấy.

Thực ra hiệu quả cách âm của tòa nhà cũng không đến nỗi nào, nếu chỉ tiến hành "chuyện ấy" một cách bình thường thì đúng là không đến mức để người khác nghe thấy được. Nhưng điều xui xẻo ở đây là vì mấy ngày nay An Hân luôn hét rất to để phóng đại cơn đau của mình.

Vậy nên....

Thời gian : Một đêm nào đó.

Địa điểm : Nhà hàng.

Nội dung : Mạnh Đức Hải và An Trường Lâm mời các tiền bối đi ăn tối.

Đôi mắt của ông lão tóc bạc trắng rạng rỡ ánh sáng của một người "ăn dưa".

"Trường Lâm à, quan hệ của tiểu tử An Hân nhà ngươi và tiểu tử hàng xóm Lý Tương gần nhà ta tốt quá ấy chứ !"

An Trường Lâm và Mạnh Đức Hải bốn mắt nhìn nhau, đang nghĩ xem nên giải thích chuyện này thế nào thì vị lãnh đạo lớn tuổi đó lại cảm thán với một nụ cười kỳ lạ.

"Người trẻ tuổi, quả nhiên sức lực rất dồi dào..."

An, Mạnh, hai người lập tức hóa đá.


"Nhưng tại sao mọi người trong cục lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ đó ?"

Lý Hưởng rất khó hiểu, Lý Hưởng rất buồn bã, Lý Hưởng rất chán nản.

An Tâm bắt chéo chân, đầu tựa lên đùi Lý Hưởng, dáng vẻ nhàn nhã.

"Nhớ năm đó..."

"Nhớ năm đó làm cái gì chứ ?"

Lý Hưởng bất mãn cắt ngang.

An Hân trèo lên ngồi lên người Lý Hưởng, cắn mạnh vào cổ cậu ấy rồi nói.

"Nhớ năm đó, bố tôi, chú Mạnh và chú An là ba chàng lính ngự lâm của đội."

"Sao vậy ? Rất có năng lực sao ?"

Lý Hưởng lập tức bị đánh lạc hướng.

"Không phải."

An Hân lắc đầu,

"Bởi vì ba người bọn họ thích nhất là nói chuyện phiếm, ăn dưa, tin dưa, còn truyền dưa, đáng ghét ! Người ta đặt cho biệt danh "Ba tên nhiều chuyện". Hơn nữa, chú An mỗi ngày đều có hẹn uống trà với sư phụ, chuyện chú ấy biết sao sư phụ lại không biết được ? Sư phụ biết rồi, vậy..."

Không cần phải nói tiếp phần còn lại nữa.

Sư phụ Tào Sảng của bọn họ nổi tiếng to mồm, bây giờ bọn họ hẳn là đã gặp may, truyền thuyết về "cuộc sống về đêm của Lý Hưởng và An Hân tốt đến mức lãnh đạo nhà bên cũng biết" chỉ mới được lan truyền khắp cục cảnh sát, chứ không phải là toàn bộ Kinh Hải.

Lý Hưởng trầm mặc trong chốc lát, sau khi nghĩ thông suốt liền xách nam nhân với gương mặt ngơ ngác đang dựa trên người mình vào phòng ngủ.

Không thể có tiếng mà không có miếng được.


7. Biệt danh của mọi người là gì ?

Biệt danh "Thần nước" của Thi Vĩ là do Trương Bưu đặt cho.

"Nước trong não còn nhiều hơn thức ăn trong dạ dày."

Trương Bưu đã nói như vậy.

Nhưng thực ra nguyên bản của câu này không phải là như vậy.

"Nước trong não còn nhiều hơn phân trong ruột."

Đây là mới là nguyên văn lời Trương Bưu nói. Chỉ là Lý Hưởng cảm thấy nghe quá ghê tởm nên mới sửa lại một chút.

Dù sao thì mọi người cũng đều công nhận rằng não Thi Vĩ chứa rất nhiều nước.


Biệt danh "Anh trai nước bọt" của Lục Hàn là do Trương Bưu đặt cho.

"Tiểu Lục vừa mở miệng, mặt đất biến thành suối."

Đây là nguyên văn lời Trương Bưu nói.

"Sao có thể là suối ? Ít nhất cũng phải là sông."

Lý Hưởng chen thêm vào.

"Tôi thấy không chỉ vậy, nói không chừng còn là sông Trường Giang."

An Hân thương xót nhìn đứa học trò nhỏ đang ấm ức của mình, nhẹ nhàng đâm thêm vài nhát dao.

Lục Hàn ngồi một góc tự kỷ, còn ba người anh trai vô lương tâm kia thì đang cười rất sảng khoái.


Biệt danh "Anh đẹp trai" là do Trương Bưu tự đặt cho mình.

An Hân giơ tay trước.

"Đầu tiên, tôi không đồng ý."

Lý Hưởng theo sát phía sau.

"Thêm một phiếu phản đối."

Lục Hàn nghiêm chỉnh nói.

"Em nghĩ có thể cần xem xét lại."

Thi Vĩ bước tới.

"Anh Bưu, bọn họ đều không hiểu anh, em nghĩ gọi anh là Anh đẹp trai cũng không có gì sai. Anh vốn dĩ cũng rất đẹp trai... Ui da, sao anh lại đánh em ?"

Trương Bưu phẫn nộ, đánh đập Thi Vĩ.

"Tôi là Anh đẹp trai ! Anh đẹp trai ! Nghe rõ chưa ! Anh đẹp trai !"


Biệt danh "Cưng bồ" của Lý Hưởng là do Trương Bưu đặt cho.

Không vừa mắt vẻ mặt đắc ý của An Hân, Trương Bưu lên tiếng.

"Đừng tự đắc, còn không phải là vì cậu sao, lúc trước anh Hưởng luôn cưng chiều hết cả đội."

"Ừ."

Lý Hưởng gật đầu, lại bổ sung thêm.

"Nhưng vẫn cưng chiều An Hân nhất."

An Hân đắc chí.

"Thấy chưa, thấy chưa ! Trương Bưu, cậu đúng thật là đáng ghét."

Trương Bưu cũng không chịu thiệt, đứng lên mắng.

"Cậu đáng ghét !"

An Hân nấp sau lưng Lý Hưởng, vẫn không chịu thua.

"Cậu đáng ghét !"

Trương Bưu túm lấy áo An Hân.

"Cả nhà cậu đều đáng ghét !"

Lý Hưởng nhướn mày.

"Ai đáng ghét ?"

Trương Bưu lập tức nhụt chí, thả tay ra.

"..... Tôi, tôi, tôi đáng ghét được chưa. Phiền chết được !"


Biệt danh "Anh làm" của An Hân là do Trương Bưu đặt cho.

"Bá vương số một Kinh Hải, làm trời, làm đất, làm Lý Hưởng."

Trương Bưu ngập ngừng nói.

"Em đứng về phía sư phụ, đàn ông phải biết làm gì đó mới được."

Lục Hàn nghiêm túc bảo vệ sư phụ.

"Cút."

An Hân vừa nghe điện thoại của Dương Kiện gọi đến, vừa ném cái đệm ngồi vào người Lục Hàn.

Không ai tiếp lời, yên lặng một lát, Lý Hưởng ngẩng đầu lên giữa chồng tài liệu.

"Không phải, ngược rồi, không phải là tôi làm An Hân sao ?"

Cả văn phòng chết lặng tập thể.

Dương Kiện ở đầu bên kia điện thoại chết lặng.

Tào Sảng đứng ở cửa định vào nói chuyện phiếm chết lặng.

Hôm sau, An Trường Lâm, người đi dạo uống trà nói chuyện cùng Tào Sảng chết lặng.

Hôm sau nữa, Mạnh Đức Hải, người tham gia tiệc tối cùng An Trường Lâm chết lặng.

An Hân chết trong lòng nhiều chút.

"Cậu thật sự không coi bọn họ là người ngoài à ? Chuyện này cũng dám nói ra ngoài !!!!!!!!"


8. Tập làm văn

Lý Hưởng được An Trường Lâm mời đến nhà ăn tối, trước khi đi ngủ, anh vô tình tìm được quyển tập làm văn lúc nhỏ của An Hân trong phòng ngủ.

"Cục trưởng An với cục trưởng Mạnh trước đây từng bị thương nhiều như vậy sao ?"

Lý Hưởng ngồi trên giường, vừa lật giở quyển tập, vừa chân thành cảm thán.

"Không hổ danh là người có thể lên làm cục trưởng, đúng là xuất chúng."

An Hân vừa tắm xong, trên người chỉ tùy ý quấn một chiếc khăn tắm, tóc còn chưa kịp lau khô. Nghe Lý Hưởng nói liền vươn cái đầu ướt sũng qua, vừa nhìn thấy quyển tập liền bật cười.

"Đều là bịa ra hết đó. Nếu thực sự bị thương như vậy, bọn họ sớm đã chết hết rồi."

"Đừng nói nhảm, mau nhổ hết ra."

Lý Hưởng lớn lên ở làng Mãng, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của người dân trong làng, anh vẫn cảm thấy hơi kiêng kỵ với kiểu nói chuyện này. Lý Hưởng vừa nhìn An Hân chằm chằm, vừa đi lấy máy sấy để sấy tóc cho cậu ấy.

An Hân thoải mái nằm trên đùi Lý Hưởng tận hưởng dịch vụ, giọng nói càng trở nên lười biếng hơn.

"Đâu cần kiêng kỵ đến vậy, tôi nói cho cậu biết, đôi khi ngoài miệng nói càng ác thì người bị nói đến ngoài thực tế lại càng sống tốt. Bằng không tôi đã nguyền rủa Triệu Lập Đông bao nhiêu lần rồi, tên khốn kiếp đó sao lại còn sống tốt được như vậy ?"

Lý Hưởng bất lực.

"Chỉ giỏi giảo biện... nhưng mà cậu bịa ra mấy thứ này để làm gì ?"

"Để đối phó với mấy chuyện không vui. Cậu cũng biết bố mẹ tôi mất sớm mà, khi đó nghe được chú An và mọi người kể về nguyên nhân hy sinh của bố, không biết tôi nghĩ gì mà lại đi viết nó vào bài tập làm văn của mình. Kết quả là sau khi giáo viên chủ nhiệm đọc được, cô ấy cảm động đến nỗi ngày nào cũng kéo tôi đến hỏi thăm tình hình sức khỏe, yêu cầu tôi nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, kể cho cô ấy nghe nhiều hơn về mấy câu chuyện liên quan đến cảnh sát."

Lý Hưởng không thể không cười, nghe thế nào cũng thấy vị giáo viên chủ nhiệm này hình như không đáng tin cậy lắm.

"Vậy là cậu bịa chuyện cho cô ấy nghe ?"

"Chứ gì nữa ? Bọn họ đều nghĩ rằng làm cảnh sát thì ngày nào cũng có mấy chuyện anh dũng như vậy để kể. Thực tế thì chú An và chú Mạnh của tôi suốt ngày bị tra tấn bởi mấy chuyện vặt vãnh trong đơn vị, ở nhà chỉ biết chửi mấy ông lãnh đạo của họ thôi. Tôi còn không phải bịa ra mấy cái sao. Không chỉ thỏa mãn được sự hiếu kỳ của giáo viên lớp chúng tôi, còn tuyên dương được sự vất vả của ngành cảnh sát, chuyện tốt thế cơ mà."

Nhưng sự tình thực tế là khi còn nhỏ, An Hân nghịch ngợm không nghe lời, thường bị An Trường Lâm và Mạnh Đức Hải giáo huấn. Cứ hễ ai mắng cậu ta thì tên của người đó sẽ xuất hiện trong quyển tập làm văn ngay. Dưới ngòi bút của An Hân, An Trường Lâm đã bị bắn hơn chục lần, Mạnh Đức Hải thì trải qua đủ loại gãy xương và chấn động não.

Lý Hưởng thấy chuyện này thật thú vị, muốn may chóng đọc hết quyển tập làm văn đó ngay. Nhưng anh lại không kìm được lòng khi An Hân từ phía sau ôm lấy mình, dụi dụi đầu vào lòng mình, tóc khẽ lướt qua cổ mình, tuy cậu ấy không nói lời nào nhưng hai tay vẫn không ngừng động đậy khiêu khích anh.

Chỉ là trong nháy mắt, phía dưới liền có phản ứng.

Lý Hưởng dễ dàng kéo rơi chiếc khăn quấn quanh eo An Hân.

An Hân tinh nghịch đẩy người cậu ấy ra.

"Quên nói cậu biết, phòng này không cách âm, cậu làm gì thì chú An đều có thể sẽ nghe rõ."

Người châm lửa là cậu ấy, người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net