Phỏng vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : xiaoheliang

Lời dẫn

Hmm... nói thế nào nhỉ, chuyện này hơi phức tạp.

Tóm lại, tôi là một nhà văn viết tiểu thuyết mạng vừa tốt nghiệp đại học. Gần đây linh cảm sáng tác đột nhiên biến đâu mất, có lẽ vị thần cảm hứng đang ở một nơi cách xa vạn dặm nào đó cười nhạo tôi.

Và rất không may là nếu còn không bắt đầu cập nhật tác phẩm mới thì tôi sẽ phải trả tiền bồi thường thiệt hại cho trang web đã ký kết vì vi phạm hợp đồng, số tiền đó cũng không nhỏ tí nào.

Mẹ tôi vỗ đùi, nói với tôi.

"Mẹ đã bảo con rồi, muốn viết ra được tác phẩm hay thì không thể chỉ ngâm mình ở nhà cả ngày được. Mẹ đã giúp con liên hệ với một người họ hàng đang làm việc cho một tạp chí nổi tiếng ở Kinh Hải rồi, con đi theo phỏng vấn với cô ấy, làm quen với nhiều người hơn thì mới có linh cảm sáng tác được."

Cứ vậy, tôi đã được đóng gói gửi đến Kinh Hải.

Tôi không biết phải xưng hô với người họ hàng đang đứng ở cổng sân bay vừa nắm tay chồng vừa vẫy tay với tôi thế nào. Mối quan hệ họ hàng của chúng tôi có lẽ cần quay lại hơn chục thế hệ trước thì mới tìm ra được một chút manh mối về sợi dây hệ huyết thống mỏng manh này.

Cô ấy vui vẻ bảo tôi có thể gọi cô ấy bằng tên tiếng Anh của mình : Melosa.

"Anh luôn thấy tên tiếng Trung nghe hay hơn, Tiểu Ngọc."

Chồng cô ấy vừa lái xe vừa nói.

"Anh đừng bận tâm, chúng ta đã thỏa thuận là không xen vào công việc của nhau rồi."

Cô ấy không khách khí nói.

"Bây giờ cũng đã hết giờ làm rồi."

"Nhưng đó là tên lúc làm việc của em."

Anh ấy im bặt.

Trực giác cho tôi biết những cuộc trò chuyện như vậy thường xuyên xảy ra giữa họ, có lẽ ban đầu nó thực sự là một cuộc tranh luận nghiêm túc, nhưng đến hiện tại...

Dù sao thì tôi nghĩ đây chắc chỉ là một phương thức để gắn kết mối quan hệ vợ chồng mà thôi.


Ngày hôm sau, cô ấy ném cho tôi một chiếc bút ghi âm và một tờ danh sách.

"Mẹ em nói rằng em đang bí ý tưởng viết tiểu thuyết, cần gặp gỡ nhiều người hơn để kích thích cảm hứng. Vậy hôm nay em giúp chị phỏng vấn đi, đây, chính là mấy người này, lát nữa chị bảo anh ấy đưa em đến Đội điều tra hình sự. "

Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào chồng mình.

Tôi còn chưa kịp cẩn thận kiểm tra danh sách thì đã bị địa chỉ cô ấy vừa nói làm cho kinh ngạc.

Đội điều tra hình sự ?

Người tôi cần phỏng vấn là cảnh sát sao ?

"Chờ, chờ một chút...."

"Không sao, cảnh sát cũng không đáng sợ đến vậy, mấy người còn này rất dễ bắt chuyện nữa. A, sắp trễ giờ rồi, đi trước đây, hai người cũng đi sớm đi. À đúng rồi, em cứ tự do phát huy đi, những gì không thể tiết lộ trong công việc bọn họ tự khắc sẽ biết."

"Không phải, ý em là..."

Có nhầm chỗ nào không vậy ? Tôi thân là một tác giả tiểu thuyết mạng, bảo tôi đi gặp cảnh sát để kích thích cảm hứng sáng tác ?

Nhưng tiếng đóng cửa của cô ấy không cho tôi cơ hội để nói hết câu.

Bỏ đi, chuyện cũng đã rồi, dù sao thì đây cũng là một cơ hội hiếm có, biết đâu được tôi sẽ có cơ hội chuyển mình thành một tác giả có thể xuất bản sách qua cuộc phỏng vấn này thì sao.

Nhưng khi mở danh sách phỏng vấn mà cô ấy đặt trên bàn ra, tôi không thể nào bình tĩnh được nữa.

An Hân, Lý Hưởng, Trương Bưu, Tào Sảng,....

Đây không phải là mấy nhân vật trong một bộ phim truyền hình rất hot sao ? !

Tên của bộ phim đó là gì nhỉ ?

À đúng rồi ! Cuồng Phong !

 

An Hân

"Anh thật sự là nguyên mẫu của bộ phim truyền hình đó sao ?"

"Dù sao thì lúc đó bọn họ đã nói với tôi như vậy."

"Loại phim này không phải nên đổi tên khác cho nhân vật chính sao ?"

"Thật sao ? Cũng không biết nữa, nam diễn viên chính hình như rất thích tên của tôi với Lý Hưởng, còn sáng tạo một câu thoại rất kinh điển nữa. Để tôi nhớ lại đã, anh ta đã nói gì nhỉ ?"

"Lý tưởng của chúng ta là làm cho người dân an tâm. Ý anh là cậu này sao ?"

"Đúng đúng, cô xem qua bộ phim đó rồi đúng không ?"

Đúng vậy. Hơn nữa còn xem rất nhiều lần, lần nào cũng khóc chảy cả nước mũi, cảnh sát An, phần lớn công lao đều thuộc về anh hết.

"Có xem qua, nhưng câu thoại này không được chiếu lên phim."

"Vậy thì tiếc thật."

"Nói vậy lẽ nào anh không có xem sao ?"

"Không có, nếu cô..."

Anh ấy hất cằm về phía tôi.

"... thấy người khác diễn bản thân mình trên TV thì chắc cũng sẽ thấy có chút ngượng nghịu. Nhưng thay vào đó, tôi có lên mạng xem một số hình ảnh và clip ngắn về nó để giết thời gian."

"Chắc tôi cũng sẽ thấy hơi ngượng nghịu. Nhưng hình như trên phim có một số chỗ không giống với thực tế."

"Đương nhiên là không giống nhau rồi, trên phim Lý Hưởng cũng chết mất rồi, còn có thể giống sao ?"

"À, tôi còn tưởng là anh sẽ chú ý đến việc An Hân trong giai đoạn sau của bộ phim cả đầu bạc trắng, còn anh đang nói chuyện với tôi bây giờ thì tóc đen dày đặc nữa chứ."

"À đúng rồi, nói đến chuyện đó, đó là thiết kế của nam diễn viên chính. Thành thật mà nói, tôi cũng khá thích anh ta, trên người ta có đầy đủ khí chất của một cảnh sát. Tôi nghĩ điều này cũng khá tốt, khán giả có thể sẽ thấy dễ đồng cảm hơn."

Hình như anh ấy đột nhiên nhớ đến chuyện vui gì đó, hơi mím môi cười.

"Nhưng Lý Hưởng không thích tạo hình đó cho lắm, cậu ấy nói tôi vẫn là trẻ một chút thì hơn, tôi nói liên quan gì đến cậu, hơn nữa đó cũng không phải là tôi thật. Nhưng cậu ấy cứ luôn lăn tăn về mấy chuyện kỳ ​​lạ đó, tôi kể cho cô nghe, lần trước hai chúng tôi đi ăn..."

Cảnh sát An, anh lạc đề rồi, hơn nữa đây là thời gian phỏng vấn của anh, sao anh cứ mải nói về Lý Hưởng vậy.

Được thôi, nếu đã nói đến đây....

"Anh có gọi anh ấy là 'Hưởng' như trong phim không ? Ý tôi là cảnh sát Lý Hưởng."

"À cái này... bình thường tôi sẽ gọi thẳng tên cậu ấy, nhưng có đôi khi, có lẽ là khi tôi không được tỉnh táo lắm, cũng sẽ gọi một hai lần gì đó... Khi đó cái gì cũng có thể gọi."

Tôi vừa gật đầu, vừa cảm khái sự vất vả của cảnh sát.

Khi ý thức không tỉnh táo... Tôi nghĩ đó có lẽ là một tình huống nguy hiểm nào đó trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, giống như trên TV vậy, xe bị lật hay bị bọn côn đồ đánh vào đầu gì đó.

( Không lâu sau, tôi nhận ra mình đã hoàn toàn hiểu sai chuyện này. Cái gọi là ý thức không tỉnh táo đó ý chỉ một số hoạt động về đêm không thể miêu tả được, hoàn toàn không cần cần nghĩ tới mức độ nghiêm trọng như vậy )

"Tôi muốn hỏi thêm về câu thoại mà anh vừa đề cập tới, bình thường anh có nói chuyện với cảnh sát Lý Hưởng như vậy không ? Hoặc là anh có thường đề cập đến trò đùa này với anh ấy không ?"

"Xin lỗi, tôi phải hỏi trước, 'trò đùa' mà cô đang nói đến là cái gì vậy ?"

"À... chắc có thể hiểu là một đoạn phim kinh điển nào đó mà mọi người thường bàn tán."

"Ồ, hiểu rồi. Vừa nãy cô nói là thường xuyên ? Thực ra chúng tôi không có nói chuyện như vậy, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, hình như cậu ấy cũng thấy vậy. Câu được nói nhiều nhất... để tôi nghĩ xem..."

Anh ấy nhìn quanh trần nhà một vòng rồi lại nhìn sang tôi.

"Đại khái là 'Lý Hưởng, cậu đừng có đừng có động tay động chân với tôi trước mặt nhiều người như vậy, nhẹ một chút cũng không được'. Đúng vậy, chính là câu này. Quen lâu rồi mới biết, thật ra con người cậu ấy không biết an phận lắm đâu. Không đúng, không đúng, cho dù có quen biết thì cậu ấy cũng không để cô thấy được khía cạnh không an phận của mình đâu..."

Những gì anh ấy nói hơi khó hiểu, nhưng tôi đã nhạy bén nắm bắt được một từ khóa : động tay động chân.

Có vẻ như vị cảnh sát Lý Hưởng này thích đánh nhau, anh ấy có thể còn có một chút xu hướng bạo lực nữa. Nhưng cảnh sát An nói rằng anh ấy sẽ không cho tôi thấy được khía cạnh không an phận của mình, điều đó có nghĩa là tôi sẽ không làm ra chuyện gì để bị cảnh sát Lý đánh sao ?

( Không lâu sau tôi đã nhận ra... À, có rất nhiều điều mà không lâu sau tôi mới nhận ra )

"Chờ một chút ! Tôi vừa nghĩ tới một tình tiết trong 'Cuồng Phong', để tôi miêu tả cho anh nghe. Chuyện là, để buộc Cao Khải Cường nói ra sự thật, cảnh sát Lý Hưởng đã còng tay anh ta vào cầu thang đối diện cửa lớn. Còn anh vì giúp Cao Khải Cường cởi trói mà bị cảnh sát Lý Hưởng đấm vào mặt, không biết chuyện này có thực sự xảy ra trong thực tế không ?"

"Cái gì ? Cô nói bọn họ lên phim đã sửa thành thế này rồi ? Thế này thì có hơi quá, tình hình thực tế là tôi đã thật sự giúp Cao Khải Cường cởi trói, nhưng sau đó tôi đã kéo tay anh ta còng vào tay cầm ở cửa lớn, vậy không phải càng dễ cho Trần Thư Đình nhìn rõ hơn sao ?"

Tôi hơi há hốc mồm, An Hân lại nói tiếp.

"Lý Hưởng đánh tôi ? Cô gọi cậu ấy tới đây hỏi xem có dám đánh tôi không, cãi nhau còn không dám lớn tiếng với tôi..."

Hai người không phải là đồng nghiệp sao, anh bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc như một ông chú độc đoán như vậy làm gì ? Hơn nữa, viên cảnh sát Lý Hưởng đó hình như còn cao hơn anh một chút.

Thật sự tôi cũng không thể nào hiểu nổi mấy người làm cảnh sát hình sự các anh.

Vì cảnh sát An Hân ba câu không rời Lý Hưởng, tôi quyết định trực tiếp đến gặp vị cảnh sát Lý Hưởng trong truyền thuyết này.


Lý Hưởng

"Cô hỏi tại sao tôi lại không chết ? À... không, tôi không cảm thấy câu hỏi của cô có ý xúc phạm, tôi chỉ đang suy nghĩ làm sao để giải thích vấn đề này với cô thôi. Tóm lại, tôi nghĩ những người sáng tạo nghệ thuật thường thích phóng đại một số nội dung để tăng cảm giác kịch tính. Tôi nói với biên kịch của bộ phim đó rằng tôi chỉ giả vờ chết trong vài năm sau khi rơi từ tầng hai xuống, cô nói họ lên phim sửa thành tôi chết ngay tại chỗ sao ?"

Thực ra cũng không tính là tại chỗ, anh được khiêng vào xe cấp cứu, còn đưa cho An Hân một lá thư.

Nói đến thư.

"Anh có từng viết thư gì cho anh ấy chưa ?"

"Đương nhiên là có rồi."

Tôi không biết biểu cảm say đắm trên gương mặt anh ấy lúc này là thế nào.

"Trước khi đến bước đó, tôi và cậu ấy đã viết rất nhiều thư cho nhau."

Tôi không chắc bước đó mà anh ấy đang nói đến là bước nào, hơn nữa, tôi nghĩ thư từ biệt mà viết nhiều như vậy thì có hơi quá. Nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội để hỏi, tiếp tục nói.

"Nhưng đối với một người luôn tỏa ra khí chất văn học mãnh liệt như An Hân, cậu ấy thường không vừa mắt với những gì tôi viết lắm."

Cảnh sát hình sự các anh có cần biến thái đến mức phải để ý đến văn phong khi viết thư từ biệt không vậy ? !

( Không cần nói chắc mọi người cũng biết lúc này tôi lại vừa hiểu lầm một vài chuyện. Nhưng như người ta vẫn thường nói, rơi vào lưới tình cũng như bước xuống nấm mồ. Vì vậy, chuyện tôi hiểu nhầm thư tình thành thư từ biệt chắc cũng có thể tha thứ được... )

"Quay lại vấn đề chính, có phải những diễn biến của nửa sau 'Cuồng Phong' đều là bịa ra không, tôi nghĩ nếu anh vẫn còn sống thì sẽ mọi chuyện sẽ thay đổi rất nhiều."

"Tôi không xem, tôi không thích xem TV, tôi không có hứng thú với mấy loại hình giải trí này."

"Đó là lý do tại sao anh vẫn chưa chuyển sang sử dụng điện thoại thông minh sao ?"

"Chỉ là điện thoại thôi mà, nghe, gọi, nhắn tin được là đủ rồi."

Anh ấy tỏ ra bối rối.

"Tôi không hiểu tại sao lại có người nghiện điện thoại di động, suốt ngày cười cười lướt mấy đoạn video ngắn hay gì đó tương tự, còn không bằng dành thời gian đi tập quyền anh nữa."

Cảnh sát Lý, anh có biết mình vừa đâm tôi một nhát không ? Hơn nữa, tại sao lại có người người nghĩ quyền anh thú vị hơn điện thoại di động chứ ? Tập rồi thì anh có thể kiểm soát lực tốt hơn khi động tay động chân với cảnh sát An sao ?

( Đây là hậu quả của việc hiểu nhầm thuật ngữ 'động tay động chân' ở trên... Mà thôi, đừng bận tâm nhiều về nó nữa )

"Anh thật sự không để bụng việc đạo diễn 'Cuồng Phong' đã cho anh hi sinh trên phim sao ?"

"À, không đâu, nhưng tôi không thích vị đạo diễn đó cho lắm. Dường như anh ta thích dùng nhiều phương thức tuyên truyền để che đậy mấy tình tiết cẩu huyết trong phim mình."

"Anh nói chuyện cũng thật thẳng thắn."

"Không sao, dù sao thì tôi cũng không có nói trước mặt anh ta. Nhưng nếu có gặp lại anh ta thì chắc tôi cũng sẽ nói gì đó."

"Ví dụ như ?"

"Hỏi anh ta tại sao cảnh đối thoại giữa An Hân và Cao Khải Cường trên phim lại nhiều như vậy, nhân tiện chế giễu cái tình tiết nhóm máu hiếm Rh- gì đó nữa."

Mặc dù tôi đồng ý với tất cả những gì anh nói, nhưng dường như mấy điều đó không hề liên quan gì đến anh, đúng không ? Anh không phải An Hân, cũng không phải Cao Khải Cường, vậy mấy nhân vật đó như thế nào thì có liên quan gì đến anh ? Hơn nữa....

"Anh nói anh chưa xem qua bộ phim này."

"Tôi chưa xem, nhưng mấy người xem rồi cứ lảm nhảm về nó suốt ngày, tôi nghe thuộc lòng luôn rồi."

"Ý anh là các đồng nghiệp của anh đều không thích bộ phim này ?"

"Hầu hết là vậy, Trương Bưu, chính là người đó, phải, chính là cậu ta, cái người tự luyến với kiểu tóc cưa sừng làm nghé đó. Cậu ta không thích nó vì khi lên phim đạo diễn đã biến cậu ta thành một nội gián."

"Thật ra anh ấy không phải nội gián đúng chứ ?"

"Khi gặp cậu ta, cô nhất định phải cẩn thận lời nói của mình. Nếu để cậu ta nghe thấy hai từ này thì có thể sẽ xảy ra một số điều không hay. Cô hỏi tôi ? Đương nhiên là tôi chưa từng được trải nghiệm thử, cũng bình thường thôi, dù sao cậu ta cũng chưa từng đánh thắng được tôi."

......

Không phải anh thật sự có khuynh hướng bạo lực đấy chứ, cảnh sát Lý ?


Trương Bưu

"An Hân và Lý Hưởng ? Bọn họ là hai người tôi ghét nhất trên đời này."

"Có thể nói rõ hơn được không ?"

"Nhưng tôi nghĩ đạo diễn "Cuồng Phong" mà cô đề cập đến còn vô nhân đạo hơn. Anh ta dùng tên của tôi để tạo ra một nhân vật nội gián thì thôi đi, tôi đã xem hết cả bộ phim đó, cô có biết cảm giác nhìn hai người bạn thân nhất của mình sống thê thảm tới vậy là thế nào không !"

"Ừm, xin lỗi, cảnh sát Trương Bưu, hình như tôi nhớ anh vừa nói hai người bọn họ là hai người anh ghét nhất trên đời này mà."

"Hả ? À, đúng là tôi đã nói vậy, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc chúng tôi là bạn thân của nhau. Cô thấy hai việc này có xung đột gì sao ?"

... Được rồi, nếu anh đã nói không xung đột thì không xung đột vậy.

"Tôi ghét bọn họ chủ yếu vì họ luôn làm những chuyện tôi không vừa mắt trước mặt tôi. Cô có hiểu không, chính là những việc sẽ không được phép xuất hiện trước công chúng ấy, nhưng mấy chuyện đó lúc nào cũng lởn vởn trước mắt tôi."

"Tôi hiểu rồi."

Tôi gật đầu ra vẻ hiểu ý, thậm chí còn hơi thẳng lưng lên để chứng minh điều đó, nhưng thực ra tôi không hiểu điều mà anh ấy đang ám chỉ đến là gì cả.

Tôi đột nhiên nhớ đến cách dùng từ của cảnh sát An : động tay động chân.

Rốt cuộc là gì chứ ? Bọn họ sẽ đánh nhau trước mặt anh ấy sao ?

( ........................ Chào mọi người, tôi hoàn toàn buông xuôi rồi, có lẽ tôi mới chính là người có khuynh hướng bạo lực đó )

"Cảnh sát Lý Hưởng nói rằng anh chưa từng đánh thắng được anh ấy, đó có phải là một trong những lý do khiến anh ghét anh ấy không ?"

"Cậu ta nói với cô như vậy sao ? Cậu ấy chỉ... dù sao thì cô cũng không nên tin cậu ta, làm gì có chuyện đó. Hả ? Cô hỏi tôi có phải thẹn quá hóa giận không ? Hay là bây giờ hai người chúng ta ra ngoài đánh thử một trận cho cô xem kỹ năng của tôi thì sao ?"

Có nhầm không vậy ! Tôi chỉ là một tác giả trói gà không chặt thôi, anh hiểu không ? Sao cảnh sát hình sự các cứ anh hở ra là đòi đánh nhau vậy ?

"Vậy cảnh sát Lý Hưởng là người mạnh nhất đội sao ? Không ai có thể đánh bại được anh ấy ?"

"Này, cô tới phỏng vấn tôi đúng không ? Sao cứ hỏi về cậu ta suốt vậy... Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, thật sự không phải vậy, cậu ta đánh không lại An Hân."

"Nói vậy nghĩa là An Hân là người mạnh nhất đội rồi đúng không ?"

"Cái này giải thích ra thì hơi phức tạp, cô muốn hiểu thế nào cũng được."

Nói vậy là có ý gì ?

"Tôi còn một việc muốn hỏi, anh thật sự có thể nuốt nổi mì ăn liền ở hiện trường vớt xác sao ?"

"Đúng đó ! Có phải cô cũng thấy tôi rất lợi hại đúng không ! Đây là kỹ năng độc nhất vô nhị của tôi, không chỉ mì gói đâu, tôi còn từng ăn bánh mì, bánh quy nén, khoai tây chiên giấu trên xe..."

Dừng lại ! Ai lại muốn nghe anh đếm xem mình đã ăn bao nhiêu đồ ăn vặt tại hiện trường vớt xác chứ ! Còn nữa, chuyện này thì có gì đáng tự hào vậy, tôi thật sự không hiểu nổi.

"Ừm..."

"Không phải chứ ? Mới vậy mà đã hết câu hỏi rồi sao ?"

"Vậy anh còn muốn nói gì thì cứ nói cho tôi đi."

"Đúng là còn một chuyện, để tôi nói cô biết, chắc cô cũng biết hai đội chim sẻ và đại bàng non trong bộ phim kia, đó là do Lý Hưởng thiên vị ! Công tư bất phân ! Chèn ép kẻ yếu ! Cậu ta cứ dựa vào loại quan hệ đó của mình với An Hân mà không thèm quan tâm đến sự sống chết của người khác ! Hình tượng của tôi ít nhất cũng phải là đại bàng non, cô nói xem có đúng không ?"

Dưới ánh mắt sắc như dao của anh ấy, tôi đành phải ngậm ngùi nói "đúng".

Nhưng có một vấn đề.

Loại quan hệ đó ?

Sao lại nói chuyện nửa vời thế này.

Tôi chỉ biết An Hân là một 'con ông cháu cha' thực thụ, lẽ nào Lý Hưởng cũng có một thân phận ngầm khác sao ? Kiểu như đứa con ngoài giá thú của Mạnh Đức Hải, hay là con của mối tình đầu của An Trường Lâm đại loại vậy ?

( Khụ, hậu quả của việc đọc quá nhiều tiểu thuyết cẩu huyết, đừng giống tôi )

Thật khó hiểu !


Lục Hàn

Phải, người đang ngồi trước mặt tôi, khi tôi hỏi một câu thì anh ấy sẽ trả lời một trăm câu, càng nói càng thấy không liên quan chính là Lục Hàn.

Bây giờ anh ấy đã chuyển chủ đề từ câu hỏi 'Tại sao hôm nay Tào Sảng lại không ở văn phòng' thành 'Nhà hàng của Lý Thanh vừa thêm mấy món mới, ngon không tả được'. Nửa giờ đã trôi qua, tôi vẫn không thể chen vào được một câu nào.

Nói như vậy, Lý Thanh quả thực đang có một cuộc sống rất tốt.

Đạo diễn độc ác lừa nước mắt của tôi, quả nhiên không được quá đắm chìm trong phim truyền hình mà !

Đợi đã, đó không phải là vấn đề chính. Vấn đề chính là cảnh sát Tiểu Lục, anh chỉ là người mà tôi vô tình bắt gặp phỏng vấn, anh không có tên trong danh sách phỏng vấn ngày hôm nay ! ! !

Cái gì ? Không không không, tôi không phải là thấy chức vụ anh không đủ cao, một người dân bình thường như tôi làm gì có tư cách khinh thường anh, nhưng mà...  Hả ? Thôi được rồi, dù sao tôi cũng không vội quay về, dù sao... quên đi, anh cứ nói tiếp đi, muốn nói gì cũng được.

"Thật không ? Nói gì cũng được sao ?"

"Đúng vậy, ngoại trừ bí mật công việc của các anh. Nhưng nếu anh muốn nói cho tôi biết thì cũng không sao."

"Vậy cô muốn nghe mấy tin sốt dẻo trong văn phòng không ?"

Tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh ấy, nghi ngờ một cách hợp lý rằng nếu câu trả lời của tôi là "có" thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thoát thân được.

Nhưng mà...

"Tôi muốn."

Chà, có ai mà không thích buôn chuyện chứ.

Anh ấy lộ ra vẻ hài lòng.

"Tôi nói cho cô biết, hình như sư phụ tôi đang ngoại tình."

Sư phụ của anh ấy không ai khác ngoài An Hân.

Ngoại tình ? Nhưng tôi thậm chí còn chưa biết chuyện sư phụ anh đã không còn độc thân nữa ! Trong "Cuồng Phong" cũng đâu có nhắc tới, có lẽ vị đạo diễn đó thực sự không phải là người.

Tôi dường như đã vô tình biết được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net