Chương 3 - Charlotte Alden / Mưu Mô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 CHARLOTTE ALDEN

89 ngày trước Xuân Phân,

Charlotte Alden bao giờ cũng trân quý những phút giây yên tĩnh nhưng chưa bao giờ cô nghĩ mình lại sợ phải ở một mình như lúc này. Điền trang của gia đình cô nằm im lìm như một nấm mồ ở vùng ngoại ô chếch về phía tây Thủ phủ Starpiece chừng một giờ xe ngựa. Charlotte nén tiếng thở dài. Người ta so sánh như vậy cũng chẳng có gì quá đáng vì cách đây không lâu nơi này vừa xảy ra một vụ án mạng chấn động khiến cả nhà Alden trên dưới ba mươi người đều chết không toàn xác.

Bên ngoài cửa sổ phòng ngủ nơi cô đang ngồi là khuôn viên điền trang tối đen như mực và văng vẳng tiếng chó sủa xa xa. Nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn cầy tù mù thấp thoáng trong căn biệt thự Firstbloom, nằm đơn độc trong khu đất rộng lớn. Cái tên biết mấy ngọt ngào và lãng mạn này là do chính bà chủ Marie Alden đặt cho tư dinh xinh xắn—món quà cưới của Công tước Benjamin Alden.

Không bao lâu sau buổi lễ thành hôn ấm áp giản dị, Charlotte ra đời. Ai ai cũng nghĩ, rồi cô sẽ trưởng thành trong hạnh phúc, sẽ tìm được một người chồng tương xứng và sống một cuộc đời nhàn nhã. Nhưng cuộc đời đâu thể biết trước chữ ngờ...

Trong căn phòng ngủ lờ mờ tối, Charlotte đưa những ngón tay thon dài mảnh dẻ chậm rãi búi gọn mái tóc đỏ rực như lửa rồi phủ kín đầu bằng chiếc mạng đen tuyền. Trước đây, màu tóc đỏ đặc trưng này là một biểu tượng quyền lực vững chắc của gia tộc Alden. Thế nhưng tại thời điểm này, nó lại trở thành một tấm vải đẫm máu phe phẩy trước mắt lũ bò tót điên cuồng.

Nếu kế hoạch của chúng thành công mỹ mãn thì lẽ ra đã không còn một sợi tóc đỏ nào vấn vương ở Starpiece nữa. Ấy thế mà rốt cuộc số phận vẫn giữ cho Charlotte được bình an vô sự, nhưng đồng thời cũng đẩy cô vào hoàn cảnh mồ côi, bị bao vây bởi trùng trùng nguy hiểm, không biết khi nào bọn chúng sẽ ra tay diệt cỏ tận gốc.

Song, càng đau thương bao nhiêu, sự oán thán trong lòng cô càng sâu đậm thêm bấy nhiêu. Charlotte liếc nhìn mình trong tấm gương lấm tấm bụi, ánh mắt cô từ bao giờ đã trở nên lạnh lùng ráo hoảnh, mất đi cái nét viên mãn của một phụ nữ vừa yên bề gia thất.

Đã một tháng trôi qua kể từ sau vụ thảm sát cha mẹ và chồng cô. Xung quanh điền trang, mọi thứ đều tĩnh lặng vì chẳng còn ai lui tới, hay nói đúng hơn là không ai dám bén mảng đến đây nữa. Mặc dù nguyên nhân và thủ phạm vụ án đã được nhanh chóng kết luận, nhưng bất kỳ người nào thông hiểu trò chơi chết chóc của quyền lực đều hiểu rằng mọi chuyện không hề đơn giản như thế. Con quay lần này đã chỉ trúng gia tộc Alden.

Biết thì biết vậy, nhưng nào có ai dám mở miệng hó hé gì. Tất cả chỉ là những lời thì thầm nơi vách hẻm góc phố. Charlotte cũng đã mấy lần trộm nghe được rất nhiều điều tàn độc về số phận của cô. Kẻ nghĩ mình sành sỏi xì xầm với nhau rằng, thà là truy cùng giết tận gia tộc Alden thì may ra tương lai còn tránh được vài trận gió tanh mưa máu, chứ chừa lại một mạng thì thể nào cũng gây hậu hoạ nghiêm trọng. Bọn nhìn đời lạc quan chỉ cười khẩy, một ả đàn bà thì làm được trò chống gì, cũng chỉ sống lay lắt cho đến khi vụ này chìm xuống. Nếu cần thì tuỳ ý gây ra một vụ tai nạn, hay thậm chí dàn cảnh ả đau buồn mà tự sát là xong.

Nhưng đâu ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Một khi cơn bão đã kéo đến, nhà không sập thì cây cũng đổ. Huống chi, những ai hiểu rõ Charlotte đều biết cô không phải mẫu người phụ nữ tầm thường. Cô biết bọn quý tộc phong kiến cũ muốn trả mối thù phản bội của cha cô, nhưng vì lý do nào đó, cô đã thoát chết trong gang tấc. Hiện giờ, chúng đều âm thầm ngày ngày quan sát xem thái độ của cô như thế nào sau vụ thảm sát. Tuy nói là lần ra tay vừa rồi đã gây chấn động toàn Cộng Hoà Illuminus nên chúng muốn chờ một khoảng thời gian nữa cho mọi sự êm xuôi rồi mới quyết định sống chết của cô, nhưng chỉ cần Charlotte có một chút mảy may biểu hiện chống đối, cô chắc chắn chúng sẽ lập tức thủ tiêu mầm sống cuối cùng của nhà Alden.

Không! Ta nhất quyết sẽ không ngồi yên chờ chết. Ta nhất quyết sẽ không để bản thân làm mồi cho lũ kền kền háu đói. Chúng sẽ phải bất lực nhìn ta vực dậy gia tộc Alden hiển hách, trả thù kẻ đã xé xác những người ta yêu quý. Rồi chúng sẽ phải phủ phục trước vinh quang của ta. Charlotte quắc mắt tự nhắc nhở hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Tiểu thư nhà Alden nhẹ nhàng khoác lên mình một tấm áo choàng lông gấu màu đen quá khổ, phủ kín lấy dáng người dong dỏng cao. Tà áo quét qua sàn gỗ đóng một lớp bụi dầy, để lại một vệt dài uốn éo như một con rắn khổng lồ đang trườn đi săn mồi. Charlotte thổi tắt nến trong phòng mình rồi kiên nhẫn ngồi đợi đến nửa tiếng trong bóng tối, vờ như mình đã đi nằm.

Tiếng chó sủa văng vẳng chung quanh dần tan vào im lặng. Giờ hẹn đã gần đến rồi. Nếu không đi ngay, cô chắc chắn sẽ đến trễ. Thế nhưng Charlotte không thể liều lĩnh được, nhất là khi kế hoạch phục thù chỉ vừa mới bắt đầu. Cô nín thở kiên nhẫn đợi thêm một lát nữa cho đến khi cả điền trang thật sự câm nín như một vùng đất chết. Áng chừng những kẻ theo dõi đã rời đi, cô mới rón rén bước xuống cầu thang và rời nhà bằng cửa sau, tay xách theo một ngọn đèn leo lét.

Đi thăm mộ lúc nửa đêm đã là một chuyện rất đáng sợ trong tâm trí còn khá mê tín của người dân Cộng Hoà, huống chi tối nay Charlotte đến nghĩa trang Starpiece không phải chỉ để viếng người thân. Hành động mạo hiểm này chắc chắn sẽ lấy mạng cô nếu để kẻ thù phát hiện ra. Tuy nhiên, không ai thông thuộc đường ngang ngõ tắt khu ngoại ô này bằng Charlotte. Chỉ cần một nguồn sáng bé tẹo dễ dàng giấu đi trong màn đêm, cô tin chắc mình vẫn có thể đến nơi một cách an toàn. Miễn là mình can đảm! Charlotte tự nhủ, níu chặt cổ áo lông trước những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt.

Bầu trời cuối tháng mười hai tù mù tối, ánh trăng gần như đã biến mất khỏi bầu trời, con đường trước mắt mơ hồ một màu đen thẫm. Tiểu thư Alden bước từng bước thận trọng, đôi mắt láo liên quan sát bốn bề. Vì đã quá quen với đường xá vùng này, cô không gặp khó khăn gì khi di chuyển trong đêm. Cái Charlotte lo lắng nhất chính là bị người khác phát hiện, nhưng dường như đêm nay mọi thứ đều rất tĩnh lặng.

Rón rén trong khoảnh sân sau, Charlotte ngoái đầu lại nhìn toà biệt thự. Điền trang Alden cực kỳ rộng lớn. Gia tộc cô sở hữu mấy cánh đồng trồng ngô và lúa mỳ rộng thênh thang chỉ cách biệt thự khoảng hơn năm phút xe ngựa. Trong trang trại còn nuôi cơ man nào gà, nào vịt, bò, và lợn. Trước đây nơi này không bao giờ vắng bóng người hầu kẻ hạ và khách viếng thăm, nhưng từ sau vụ án mạng, không còn ai dám bén mảng đến đây nữa. Hàng ngày, chỉ có mỗi mình Charlotte quẩn quanh trong căn biệt thự vắng lặng, âm u.

Tuy vậy, Charlotte tinh nhạy vẫn luôn cảm nhận được có người quan sát theo dõi mọi động tĩnh của mình. Sự phản bội của cha cô đã gieo vào lòng bọn quý tộc một hạt giống thù hận và chúng nhất quyết bắt nhà Alden phải nếm quả đắng. Ngày đó, Công tước Benjamin Alden là một trong những thân tín bên cạnh Williams Đại Đế. Tuy nhiên, cha cô lại chán ghét sự cai trị hồ đồ và tính tham lam tàn ác của hắn nên đã ngấm ngầm khích lệ và tạo điều kiện cho phong trào Khai Trí phát triển mạnh mẽ.

Sự sụp đổ của chế độ phong kiến trên toàn lục địa Sắt hết tám phần là do có bàn tay của gia tộc Alden nhúng vào. Ngày Đại Đế và hàng ngũ quý tộc quan lại cộm cán bị chém đầu, nhà cô được miễn trừ trách nhiệm vì những công lao to lớn của Benjamin. Bản thân ngài Công tước cũng tự nguyện từ bỏ quyền lực chính trị và về sinh sống tại khu điền trang cách biệt với Thủ phủ.

Nhà Charlotte tuy đã rời xa Starpiece phồn hoa nhưng vẫn có của ăn của để do lối sống của họ rất cần kiệm, liêm chính. Dù không còn giữ chức vụ gì trong bộ máy chính trị mới, ông Alden vẫn kiếm được rất nhiều tiền nhờ có tư duy tân tiến, biết kinh doanh, biết học hỏi. Đây cũng là điều Charlotte biết ơn cha mình nhất.

Trước đây, phụ nữ ở lục địa Sắt mấy ai biết chữ. Cuộc sống của họ bị trói buộc bởi người chồng. Tám năm trở lại đây, nữ giới, đặc biệt là ở Thủ phủ, đã bắt đầu có đời sống phong phú hơn. Rất nhiều cửa hàng mọc lên do phụ nữ làm chủ. Thậm chí họ còn dành được nhiều ghế dân biểu trong Hạ Viện Starpiece nữa. Nếu cha cô còn sống, chắc chắn ông sẽ suốt ngày liến thoắng về sự tiến bộ mà trước kia ông đã nhìn thấy trước. Chỉ tiếc là... Charlotte bất giác tự ôm lấy cơ thể gầy gò đang run rẩy và bước vội hơn. Gió đêm đã bắt đầu trở lạnh.

Nghĩa trang Starpiece nằm ở ven khu rừng ngoại ô. Tuy cách điền trang không xa nhưng đi bộ cũng là cả vấn đề. Đôi chân cô mỏi nhừ vì hối hả, chỉ mong đến chỗ hẹn kịp giờ. Người cô cần gặp hôm nay là một nhân vật rất thần bí. Đó là người duy nhất có khả năng cho cô đáp án về kẻ chủ mưu đằng sau vụ án mạng—kẻ mà Charlotte đã thề với lòng rằng một ngày nào đó phải cắm ngập dao vào tim hắn.

Nghĩ đến đây, đôi chân cô thoáng run rẩy. Chưa bao giờ trong đời cô nghĩ rằng mình sẽ khao khát muốn giết một người như vậy. Đôi lúc cô cũng lo lắng liệu khi thời điểm đó đến, mình có gan xuống tay hay không. Nhưng cứ nhớ lại hiện trường đẫm máu tối hôm ấy, Charlotte lại muốn đích thân băm vằm tên cuồng sát đó ra như những gì hắn đã làm với cả nhà cô.

Cô rảo bước nhanh hơn, gót giày lún xuống trên con đường ngập cỏ dại. Mặt đất rêu phong nuốt chửng tiếng bước chân như giúp cô đến chỗ hẹn an toàn. Gió rít từng cơn qua những tàng cây cổ thụ ven đường. Lối vào nghĩa trang tối om không có lấy một ngọn đèn. Lâu lâu lại có tiếng những cành cây khô gãy răng rắc khiến Charlotte giật thót mình mà vội che đi nguồn sáng leo lét, bước chân thoáng chựng lại. Khi đã chắc chắn rằng không có ai bám theo mình, cô tiếp tục vội vã dấn tới.

Qua khỏi khúc cua, con đường dần đen thẫm lại và yên ắng hơn nữa vì đã vào đến mé rừng. Đoạn đường tĩnh lặng đã thôi đe doạ cô, ngược lại còn gợi lên trong Charlotte những kỷ niệm ngọt ngào.

...

Lúc bé, cô còn thường cùng cha ra vào lâu đài Diamond. Nhà Alden và Williams vốn rất thân thiết vì cha cô và Đại Đế cũng là hai người bạn từ tấm bé. Thứ cô nhớ nhất chính là khu rừng Royel Gryns hiền hoà nằm sau lưng lâu đài. Chiều chiều, cô thường cùng mẹ đi dạo trên con đường mòn rợp những đốm nắng lấp lánh trên thảm lá đỏ. Thỉnh thoảng Charlotte lại bắt gặp một chú nai đang lững thững đi tìm cỏ non hay một đàn sóc đang vui vẻ chuyền cành, làm rơi vài hạt dẻ xuống đất.

Charlotte ngây thơ say đắm với cảnh vật thần tiên, không hề để ý những Vệ Binh đang dõi mắt theo sát nhất cử nhất động của mẹ con cô. Cái án tử đã sớm treo lủng lẳng trên đầu họ từ khi Charlotte vẫn còn bé tí. Chẳng qua nhờ cha cô làm việc gọn gàng và kín đáo nên bọn quý tộc vẫn chưa tìm được bằng chứng chính xác để tố cáo Benjamin với Đại Đế mà thôi.

Khi Charlotte lớn lên một chút, mẹ của cô—bà Marie Alden—thường không cho phép cô rời khỏi lâu đài một mình. Đây cũng là lúc Charlotte ý thức được những con mắt hung hãn xung quanh đều len lén dán vào lưng mình. Thời cơ khởi nghĩa càng đến gần, gia đình cô càng thường xuyên ra vào lâu đài để tránh bị nghi ngờ.

Mỗi lần theo cha mẹ vào diện kiến Đại Đế, Charlotte hiếu động lại bị mẹ nhét vào những bộ váy áo rườm rà, phải học theo những quy củ lễ nghi cứng nhắc, phải tham dự những buổi vũ hội nhàm chán mà cô luôn xem thường.

Trái với bà Marie Alden lúc nào cũng nghiêm khắc bắt cô phải ngiêng người nhún chân chào hỏi các phu nhân, phải học đàn, học khiêu vũ để gây chú ý với các Bá tước trẻ; ông Benjamin lại thích dạy cô cách đấu kiếm, cưỡi ngựa, bắn cung, và cả khoa học.

Từ bé, Charlotte đã chứng tỏ mình là một tiểu thư ham học hỏi, không bao giờ an phận với những đường kim mũi chỉ hay váy áo là lượt. Charlotte muốn hiểu cặn kẽ về thế giới ngoài kia. Cô không bao giờ quên những buổi chiều nắng vàng ươm cùng cha cưỡi ngựa trên đồi Shefherd. Những lúc đó, mẹ cô ngồi trên trảng cỏ gần bên đọc sách nhưng ánh mắt cứ chăm chú dõi theo Charlotte chỉ vì sợ cô bị ngã.

Thời thơ ấu, cô vốn rất thân thiết với Hoàng tử Richard Williams. Tuy vậy, càng lớn cô càng hiểu rõ thân phận của hai người, hiểu rõ quan điểm của ông Benjamin về Đại Đế nên tự giác giữ khoảng cách với anh ta mặc cho Richard càng ngày càng tỏ rõ sự ái mộ đối với cô.

Người đàn ông mà Charlotte hết mực yêu thương chỉ có Nam tước James Harrington. Ngay từ lần đầu gặp nhau tại vũ hội của một hoạ sỹ nổi tiếng, nụ cười ngọt ngào của James đã lập tức chiếm trọn trái tim Charlotte. Cô vẫn nhớ như in đêm đó hai người nhảy với nhau một điệu Waltz. Chính cái cách anh dìu cô trong tay vừa nhẹ nhàng vừa vững chãi, cách anh nhìn vào mắt cô vừa say đắm vừa trìu mến đã khiến cô phải lòng anh. Và cũng chính khoảnh khắc đó, hai người biết họ đã thuộc về nhau.

James thông minh và hài hước. Anh là một giáo sư trẻ giảng dạy lịch sử tại trường Đại học Quốc gia Illuminus. Trước cuộc nội chiến, James cũng ngầm chống đối Đại Đế. Nhờ có sự trợ giúp của anh, ông Benjamin mới có thể dễ dàng kết nối với tầng lớp trí thức trẻ và tổ chức thành công cuộc đảo chính ngoạn mục, lật đổ ngai vàng của Williams, thành lập nền Cộng Hoà ở lục địa Sắt.

Với vốn kiến thức uyên bác, James dễ dàng bước chân vào Hội đồng Toàn dân Cộng Hoà Illuminus, dành một ghế dân biểu ở vị trí Người Thầy—đại diện cho tầng lớp học sỹ. James cũng vì thế mà đẹp lòng cha mẹ Charlotte. Lễ cưới được tổ chức giản dị tại điền trang Alden dưới sự làm chứng của gia đình hai bên và nữ tu đền thờ Amara. Charlotte nhẹ mỉm cười khi nhớ lại khoảnh khắc ngọt ngào lúc James hôn cô say đắm trước con mắt ngưỡng mộ và tiếng vỗ tay nhiệt tình của mọi người.

...

Bỗng, một cơn gió lạnh cóng ùa qua, cuốn tung áo choàng khiến Charlotte run rẩy giật mình. Những hoài niệm vụt tan, bóng dáng người thân yêu bỗng chốc hoá thành những bia đá rêu phong vô hồn lạnh lẽo. Cổng nghĩa trang Starpiece xiêu vẹo hiện lên trước mặt. Cánh cửa sắt cũ kỹ bị gió đùa giỡn cứ rít lên kẽo kẹt trong đêm nghe đến gai người. Cô cẩn trọng gỡ sợi xích sắt hoen rỉ được quấn hời hợt quanh hai cánh cổng rồi lách người vào trong.

Nghĩa trang Starpiece là một khu đất bằng phẳng tương đối rộng lớn. Không khí ở đây đặc biệt lạnh lẽo. Cho dù là mùa hạ thì nơi này cũng mát mẻ, âm u hơn hẳn những khu vực khác. Vào ban đêm, hồ nước tù đọng ở giữa nghĩa trang lấp loáng dưới ánh trăng mờ nhạt trông như tấm gương phép của những ả phù thuỷ. Mặt nước đen phản chiếu những cành cây khô quằn quại và mấy ngôi mộ cô đơn quạnh quẽ. Một cơn gió thoáng vờn qua khiến mặt hồ lay động, hình ảnh bên dưới méo mó run rẩy càng làm tăng thêm cái vẻ u uất quỷ dị ở nơi này.

Sải bước qua những ngôi mộ im thin thít được phủ quanh bởi một màn sương khói mỏng, trong đầu tiểu thư nhà Alden bỗng hiện lên những hình ảnh khiếp đảm ngày hôm đó.

...

Khi Charlotte đang dạo phố buổi chiều, một thằng bé ăn mày đến gần ngửa tay xin tiền. Cô hào phóng mở ví và đặt vào tay nó hai đồng xu đỏ. Thằng bé vừa nhận tiền vừa kín đáo nhét vào tay cô một mảnh giấy. Xong việc, nó lí nhí cảm ơn và vội vã chạy mất. Charlotte tò mò liền mở ra đọc, lòng tràn đầy những bất an, nhưng khi cô nhận ra nét chữ quen thuộc của James thì mọi nghi ngờ đều tan biến.

"Gặp nhau tối nay tại quán Grandeur trên đồi Estell. Anh đợi."

Charlotte bật cười, lòng thầm nghĩ không biết anh chồng tinh quái lại bày ra trò gì bất ngờ cho cô đến nỗi mà phải nhờ một thằng bé ăn xin đi gửi thư hộ. Cô nhìn quanh quất xem có phải James đang đứng núp ở đâu đó quan sát phản ứng của cô không. Song, cô chẳng thấy gì đặc biệt nên tủm tỉm nhét mảnh giấy vào ví. Lúc đó, cô không hề biết rằng cùng thời điểm ấy, James cũng nhận được một bức thư tương tự nhưng địa điểm hẹn lại là điền trang Alden.

Bức thư bảo James sẽ đợi nên Charlotte cố ý đến sớm một chút để rình xem anh ta định làm gì. Trên xe ngựa đi đến quán Grandeur trên đồi nhìn ra biển White Gull tuyệt đẹp, Charlotte cứ vô tư liên tục chỉnh sửa lại váy áo và kiểu tóc, hồi hộp chờ gặp người chồng yêu quý.

Lúc gần đến nơi, cũng là sắp đến giờ hẹn, cô lấy mảnh giấy ra xem lại. Bất giác Charlotte nhìn ra một điểm khác thường trong bức thư. Cách viết dấu dường như không giống cách viết của James. Người bình thường khi viết dấu sắc sẽ hất nét từ dưới lên, nhưng James thì lại phẩy từ trên xuống. Nét mực trong bức thư rõ ràng cho thấy cách đánh dấu trái ngược với thói quen của James. Charlotte săm soi lại mấy lần liền khẳng định bức thư này không phải do chồng cô viết.

Ruột gan cô bỗng cuộn lên. Nếu như không phải James thì ai là người dẫn dụ cô đến đây? Mục đích của hắn là gì? James lúc này đang ở đâu? Chẳng lẽ? Ngay lúc đó, Charlotte dứt khoát yêu cầu xe ngựa quay ngược trở về điền trang Alden, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Bên ngoài điền trang, những chiếc xe ngựa đen tuyền phủ rèm đỏ đặc trưng của thanh tra Cộng Hoà đã đỗ dày đặc. Charlotte nhanh như cắt lao vào biệt thự trước khi các thanh tra kịp chặn cô lại. Bãi cỏ, chuồng ngựa, bờ hồ lăn lóc xác của những người hầu. Tất cả đều có vết xé toang hoác ở phần cổ họng, những vũng máu lênh láng chảy ướt đẫm cả trang phục. Charlotte lo lắng lao vào nhà trong khi những cảnh sát vội đuổi theo cố gắng giữ cô lại.

"Tiểu thư, đừng vào, đừng nhìn vào đó." Một viên thanh tra ôm ghì lấy Charlotte, cố đẩy cô ra ngoài.

"Không! Cha ơi, mẹ ơi! Buông tôi ra. Buông ra. Để tôi vào đi!" Giọng Charlotte khản đặc đi qua dòng nước mắt. Cô cắn mạnh vào vai vị thanh tra. Bị tấn công bất ngờ, anh ta buông lỏng tay. Charlotte liền vùng khỏi gọng kìm và lao vào đại sảnh.

Trước mắt cô không có cái xác nào nguyên vẹn mà chỉ còn những mảnh quần áo bị xé vụn, những vũng máu đỏ tươi tràn ngập khắp sàn nhà, thấm ướt từng thớ gỗ, mùi tanh tưởi xộc lên làm người ta muốn nôn. Và đây đó là những tảng thịt, những đoạn ruột, những mớ tóc, một hai con ngươi, thứ gì đó trông như nửa quả tim đang nằm chỏng chơ, nhuốm đầy những máu.

Và đằng kia, dưới chân chiếc đồng hồ tháp mà cha cô yêu quý nhất là một mảnh xương mặt của James. Kẻ sát nhân đã bổ đầu anh ra làm mấy phần. Charlotte quỵ xuống, run rẩy bò đến. Cô nhặt lấy gương mặt chồng và chộp lấy những mảnh thân thể của người thân mà áp vào lồng ngực khiến tấm áo cô đang mặc thấm ướt máu đỏ sẫm. Ráng kìm nỗi đau, cổ họng cô phát ra những tiếng rên khô khốc, nhưng rồi Charlotte cũng không nén nổi mà gào khóc trong điên dại. Tiếng nấc vang vọng khắp đại sảnh rộng thênh thang. Charlotte khóc đến gần như ngất đi cho đến khi viên thanh tra lại gần và dìu cô đứng dậy.

Ngay ngày hôm sau, bản tin ở quảng trường dán thông cáo rằng gia tộc Alden cùng với Người Thầy James Harrington bị loài Huyết Chuỷ sát hại ngay trước bữa tối, toàn bộ người hầu cũng không ai sống sót. Lúc nghe tin, Charlotte chỉ cười khẩy. Cha cô đã từng cảnh báo cả nhà về nguy cơ gia tộc Alden bị trả thù nhưng ai cũng chủ quan nghĩ rằng bọn công hầu bạc nhược đó giờ sống còn khó khăn chứ nói gì đến việc kiếm chuyện với nhà họ. Lúc nhận ra cái kỳ lạ trong bức thư, Charlotte hoảng hốt nhớ đến lời cảnh báo của cha và vội vã quay về. Ấy vậy mà...

Lũ tàn dư phong kiến đó làm việc quả thật rất sạch sẽ và nhanh gọn. Đoạt mạng cũng nhanh, đổ vấy cho tộc Huyết Chuỷ cũng nhanh không kém. Tuy nhiên, chúng không ngờ rằng đêm đó Charlotte không có nhà. Huyết mạch dòng họ Alden vẫn chưa đứt. Vẫn còn người sống sót để tìm chúng tính sổ.

Nhưng ai? Là ai đã cố ý mạo danh James gửi mảnh giấy đó để đánh lạc hướng ta? Người đó có thực sự muốn cứu ta hay không? Kẻ đó và kẻ dẫn dụ James đến điền trang có phải là cùng một người? Cả gia tộc ta và James đấu tranh vì chủ nghĩa tiến bộ, tôn trọng chủ quyền của Huyền Tộc. Làm gì có tên Huyết Chuỷ nào lại muốn giết một đồng minh như vậy?

Cô chắc chắn có kẻ đứng đằng sau sắp xếp mọi chuyện và cô bắt buộc phải tìm cho ra hắn. Đây là một bí ẩn khổng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net