Extra 1: Lưu trữ (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Eli mơ mơ màng màng thức dậy khỏi giấc ngủ dài. Chào đón anh chính là bóng tối đen kịt và cảm giác đau đớn kịch liệt xông lên từ dưới eo khiến anh hoàn toàn bừng tỉnh. Phần hậu môn phía dưới xót không thể tả được, Eli tưởng chừng như nó đã thật sự bị cào nát và sát muối qua, thậm chí nó còn nóng rát tới mức anh đứng ngồi không yên. Không còn cách nào khác, anh đành tự thấm nước miếng của chính mình, rồi ngập ngừng đưa tay xuống thăm dò. Ngón tay lành lạnh mau chóng tiến vào cửa huyệt đang sung huyết, chúng căng cứng như thể muốn nuốt trọn ngón tay anh.Cố gắng nén đi cảm giác kinh tởm dấy lên trong lòng, Eli xoay xoay thân thể, chọn một tư thế thoải mái nhất rồi cố gắng cạy ra tất cả những thứ còn đọng lại trong tràng thành.  Chợt Eli lại nhớ đến cảm giác chết tiệt đó, cái cảm giác được lấp đầy bên trong không kẽ hở nào, thú thật là anh...cũng không khỏi có đôi chút thích thú. Nghĩ đến đây, bên dưới của anh bất giác co lại, như thể nó đang tham lam thèm khát được giày vò nữa vậy.

Hàng ngàn suy nghĩ chạy qua trong đầu Eli khiến mặt anh nhanh chóng nóng ran. Vội vàng gạt bỏ ý nghĩ không đúng đắn lắm ra khỏi đầu, Eli bèn tiếp tục chăm sóc phía dưới nhiệt tình. Và tất cả những việc như vậy đều đập vào mắt chú cú Blue bên cạnh. Con mắt còn mở chăm chú nhìn vào thân hình mảnh khảnh trước mặt, không bỏ sót qua chi tiết nào; từ tư thế như phơi bày tất cả, tiếng thở dốc trầm đều phát ra từ hầu kết khẽ di chuyển trên cần cổ trắng trẻo, cho đến cánh tay nhỏ nhắn liên tục khai phá ở phía dưới, hay như những vệt hôn ngân còn sót lại trên làn da trắng sứ khẽ nhấp nhô theo từng chuyển động một.

Hắn đã thấy tất cả qua con mắt cú đêm tinh tường, nhưng búp bê nhỏ kia vẫn không hề hay biết một chút nào cả.

Sau khi đã giải quyết xong xuôi, Eli mau chóng dò dẫm tới bộ thường phục đã bị ném ra một góc. Đầu tiên là áo dài, đai đeo lưng, bịt mắt và cuối cùng là khăn trùm đầu. Tuy vậy, việc cử động cũng có đôi chút khó khăn, lại cộng thêm cả bóng tối nên Eli khổ sở lần mò, cuối cùng sau một hồi vật vã, anh thành công khoác hết tất cả lên người. Chưa kịp choàng chiếc khăn trùm đầu lên người, bỗng nhiên cửa nhà giam bật mở.

"Eli!!"

Là tiếng của Fiona. Dưới tình trạng như vậy, Eli quá mắc cỡ để có thể đối diện với Fiona trực tiếp, nhất là sau cảnh tượng ngày hôm qua nên anh có đôi chút tránh né.

Fiona nhìn Eli. Khuôn mặt có phần bơ phờ, quần áo thì xộc xệch nhàu nhĩ, đầu tóc luộm thuộm rối như tơ vò, trên cổ vẫn chình ình mấy dấu vết chưa kịp che đậy, càng nhìn cô lại càng xót xa. Nữ Chủ tế nhẹ nhàng tiến đến chỉnh lại trang phục cho Eli, khẽ vuốt nhẹ những lọn tóc nâu mềm, ngón tay không khỏi có chút muốn chạm đến những vệt xanh đỏ kia, nhưng rồi cô lại thôi. Cuối cùng Fiona cũng phá vỡ sự im lặng đè nén, giọng cô cũng có chút ngập ngừng, cô an ủi:

"Đừng lo, tôi với Kurt không hề sao cả, chỉ là...chỉ là..."

Nói đến đây Fiona bật khóc, Eli cũng nghẹn ngào nức nở theo. Sau khi đã khóc xong một hồi, cô nắm chặt tay Eli mãi không chịu buông. Cuối cùng, cô đành phải dằn lòng rời đi trong tiếng khóc than :

"Nhớ sống tốt nhé Eli,...hãy...hứa với tôi rằng cậu sẽ sống tốt. Cậu hứa rồi đấy, cậu.... nhất định phải sống thật tốt. Hẹn ngày gặp lại nhé, Eli thân yêu... ."

Cảnh cửa nhà giam đóng lại, Eli biết, Fiona đã bỏ đi thật rồi, bỏ lại cậu cùng gông xiềng ở phía sau lưng. Cả hai đều biết đây là lời vĩnh biệt, nhưng Fiona không có đủ nhẫn tâm để nói ra. Tuy bị bỏ lại, nhưng Eli cũng không hề cảm thấy uất hận chút nào, ngược lại còn thấy vui vẻ. Ít nhất thì họ cũng không bị liên lụy bởi anh, hình tượng Joseph trong lòng anh lập tức tự khôi phục lại. Bản thân Eli sướng rơn tới mức còn tạm quên đi cách vị thần Apollo đối xử với mình mới đây.

Nhưng niềm vui ngắn ngủi chẳng tày gang, lần tới thăm tiếp theo của Joseph nhanh chóng xua tan nó. Lần này, vị thần đáng kính còn mang thêm một số dụng cụ nữa. Nho và dầu Ô liu trên chiếc khăn trải bàn, chúng được ngay ngắn đặt trên khối bàn đá mọc ra khỏi tường, khiến cho anh thắc mắc không thôi về công dụng của chúng. Ăn ư? Nhưng anh đâu thể ăn, thần lại càng không thể.

Sớm thôi, Eli sẽ biết chúng được dùng để làm gì.

"Hah...ha...ngài Joseph...làm ơn đừng...tôi... không... chịu nổi nữa..."

Cảnh tượng trước mắt khiến ai nhìn vào cũng khiến cho mặt đỏ tim đập. Eli bị treo hai tay lên bằng khăn trải bàn trắng tinh, phía trước bị phơi bày triệt để; những trái nho lăn lông lốc ở phía dưới, từng quả một, đã được ngâm trong dầu Ô liu và được Joseph nhanh tay nhét vào cửa khẩu phía bên dưới, trong khi đó hắn cũng bắt Eli chăm sóc cho cự vật khổng lồ của hắn.

Nhà tiên tri ngây ngô nào có hay biết gì, bèn vụng về ngậm lấy thứ hung khí chết người kia, trong lòng chỉ muốn độn thổ.
Đầu lưỡi Eli lúng túng lướt qua phần đầu, rồi hơi di chuyển xuống dưới, cánh môi mềm mọng bao phủ lấy phần thịt cứng rắn. Cảm nhận được thứ kia đang ngày càng to lên thấy rõ, gân xanh thi nhau nổi lên, Eli lại càng thêm phần ngượng ngùng, gò má nhanh chóng như được tô thêm màu đỏ.Thật là đáng yêu hết sức, vị thần Apollo cảm khái, không uổng công hắn tạo ra cả một hộp đồ chơi thế này.

Loay hoay một hồi, Eli bèn ra sức mút lấy mút để khiến cho nước bọt trào ra khỏi khoé miệng.Chỉ vì cử động hơi mạnh, những trái nho phía dưới lập tức thi nhau cọ xát liên hồi, vô tình hữu ý chạm đến điểm nhạy cảm nhất khiến Eli giật bắn người, phía trước thì nhanh chóng dựng đứng còn phía trên thì nuốt mạnh một cái khiến cho Joseph cũng ra luôn. Tinh dịch đặc ngấy, nóng hổi kích thích vị giác đến cực độ khiến cho Eli sặc sụa ho liên tục. Miệng anh há to hết mức hòng nhổ ra thứ chất lỏng trăng trắng ấy, nhưng Joseph nhanh tay bóp lấy cằm Eli, bắt nhà tiên tri đáng thương phải nuốt trọn không chừa một giọt nào. Chất lỏng ấm nóng chạy xuống thực quản, tuy vị tanh tanh của nó cũng không phải mỹ vị thượng hạng gì nhưng vì tất cả, Eli sẵn sàng nuốt hết.

Cảm thấy thoả mãn chút đỉnh, Joseph bèn rút ra , nhưng hắn cũng cố ý chừa lại những trái nho bên dưới cho Eli "thưởng thức".Hắn tiến đến chiếc bàn đá khi nãy, và trước khi nhà tiên tri kịp nhận ra, ánh sáng từ đó đã loé lên, và điều ngạc nhiên nhất mà Eli từng chứng kiến trong đời chính là bức tranh mà cái bàn đá đã vẽ ra, trong đó tỉ mỉ khắc hoạ bản thân anh đến từng chi tiết sống động, chân thực nhất. Lần đầu tiên được chứng kiến quyền năng của thần, trong lòng Eli không khỏi có chút ngưỡng mộ, tuy...nội dung bức tranh là một vấn đề. Thôi thì cũng tùy hắn ta, anh nguyện làm tất cả mọi thứ cũng là đổi lấy sự an toàn cho hai người kia.

Joseph mỉm cười hài lòng, nhìn món đồ chơi nhỏ e thẹn ráng sức phục vụ mình. Âu cũng tốt, ai đời có vị thần nào mà để mấy con rối gỗ qua mặt được chứ, lại còn có thêm cái cớ chính đáng để tiếp cận nữa.Chỉ thương thay cho món đồ chơi tội nghiệp nào đó không hề hay biết mình đã sa vào cái bẫy giăng sẵn mà thôi.

---

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net