Chapter 14: Peace

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Peace - English
(n.) hòa bình

Đã mấy khi lính đánh thuê buông mình trong cái nắng gắt cuối chiều

Dựa vào gốc cây sồi rồi ngâm nga một bản nhạc.

Cầu một mai ấm no dưới mái nhà thanh bình không chiến tranh.

_____

Lòng bàn tay nổi gân xanh, nắm chặt lại để giữ vững tâm lý khỏi sự kinh hãi, lính đánh thuê chết lặng, chìm đắm trong ánh mắt hủy hoại tâm hồn của đôi nam nhân nửa trắng nửa đen, cùng chiếc ô mạ vàng vẫn đang vác trên bả vai.

Bạch Vô Thường nhìn chằm chằm cậu rồi mỉm cười, nụ cười của cơn ác mộng đe dọa quả tim đang la hét tưởng chừng sắp nổ tung. Chỉ trong một thoáng nhanh như cánh lông vũ rơi, bầu không gian trở về yên ắng như đàn cừu câm lặng.

Đồng tử Naib run rẩy tựa hai cánh vai gầy guộc trơ xương chi chít vết xước đang bần bật từng đợt, cậu cố gắng giữ vững tâm trí. Chốc lại nhìn sang khuôn mặt và tướng ngồi kiên định ở phía cuối dãy bàn kia, Gã Đồ Tể với chiếc mặt nạ chưa bao giờ khiến cậu thôi cảm thấy phiền phức đang giấu mọi xúc cảm, chẳng biết hắn nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.

Chỉ vỏn vẹn biết rằng, Naib đã đụng phải điều cấm kị nhất mà Jack lưu ý.

Bàn chân lùi một bước, đôi nam nhân kia lại tiến một bước. Hắc Vô Thường với đôi mắt không mấy thiện lành nhìn chằm chằm cậu như thù hận mấy kiếp, hắn ta chiêm ngưỡng nỗi sợ của cậu trai nhỏ mà xúc cảm thể hiện rõ rệt, khác hẳn với người huynh đệ của hắn vẫn đang hết sức điềm nhiên, không phấn khích mà cực kì nhẫn nại. Cho đến khi Naib để gót chân chạm vào thành tường cuối dãy hành lang, nhiệt độ ở khoang miệng đột ngột tăng cao.

"Chào lính đánh thuê? Không biết cậu sẽ xử lý sao nếu bản thân lọt vào tận căn cứ của phe hiếu chiến nhỉ?"

Bạch Vô Thường gấp quyển sách lại, cây dù vẫn đang ghì chặt. Hắn gõ chiếc ô xuống nền đất lạnh lẽo rồi giương hai đôi ngươi triều mến nhìn Naib, thu hút sự chú ý của cậu. Lính đánh thuê đang đối mặt với sợ hãi, hơn cả cậu còn không có miếng đệm tay của bản thân ở đây. Nếu xét về sức lực thì hai chân chạy cũng đủ khả năng thoát Wuchang, trừ khi hắn tốc biến bằng chiếc ô thần thánh kia thì cậu không sợ bất kì thứ gì. Lần này là lần cuối Naib nhìn sang Jack, cầu mong sự giúp đỡ dẫu hắn cũng thuộc phe phái thợ săn. Cậu cầu mong hắn gỡ bỏ lòng tự ái xuống dù chỉ một lúc để cứu lấy mạng sống nhỏ bé của cậu, chỉ một lúc thôi đã đủ rồi.

"Naib, chạy đi."

Lính đánh thuê chỉ cần nghe thấy câu nói đó.

Jack nhìn cậu, một cách chằm chằm, vẫn mặc nhiên ngồi ở góc cuối dãy bàn. Cảm xúc của hắn Naib chưa bao giờ nắm rõ, nhưng chắc rằng vẫn có tí nào đó gọi là lo lắng. Lính đánh thuê gật đầu, nuốt nước bọt, lấy đà rẽ sang góc khuất rồi mất hút, kèm theo đó là hai gã Bạch Hắc vẫn đang lăm le chạy theo sau. Cổ tay Gã Đồ Tể giật giật, đôi mắt vẫn chăm chú vào hàng thợ săn đang quan sát hắn với ánh nhìn tội lỗi. Bane cùng chiếc gạc nai sừng tấm lẳng lặng đứng dậy, hắn vơ lấy sợi dây xích được nung từ lò luyện rồi từ tốn đi ra.

"Nếu anh không giết thằng nhóc được, thì để chúng tôi giết nó."

"Anh bảo thằng nhóc chạy tức là đang tự hại nó đấy.", Michiko hít sâu, hàng lông mi dài trông yêu kiều hết biết, nàng từ tốn đưa lên làn da trắng trẻo dịu dàng lớp mặt nạ của quỷ, đôi bàn tay nắm chặt vạt kimono rồi cất bước khỏi phòng họp, "Từ khi nào mà anh lậm lụy tới như vậy, Jack Đồ Tể?"

Từng tên thợ săn lần lượt bước ra khỏi dãy bàn, đôi mắt sắc vàng lẫn đỏ huyết chói rọi sặc mùi ám khí, với ý chí cao cả đuổi bằng được tên lính gầy nhòm đã mỏi mệt quá nhiều vì chiến tranh, nay lần nữa đối mặt với khốn khó chứ chưa từng trải nghiệm hòa bình. Jack vẫn ngồi yên như tượng điêu khắc, chiếc vest rách rưới loáng thoáng bay trong cơn gió cuối đông luồn lách ngoài cửa sổ. Đơn giản hắn đang phân vân giữa việc lựa chọn lòng tự trọng hay theo đuổi thứ hắn đang mê muội.

"Đã bảo rồi đồ dở hơi."

Và rồi chỉ còn mỗi ba người trên dãy bàn trống trải, gượng gạo nhìn quanh, Jack quét trọn toàn bộ khung cảnh rồi lần nữa chìm trong suy nghĩ của bản thân. Hắn nuốt cái nghẹn ở cổ họng, chưa bao giờ một tên thợ săn như hắn phải run rẩy vì sợ rằng sẽ mất đi một thứ gì đó rất đáng trân quý, vì vốn dĩ hắn đã có tất cả rồi, đâu sợ mất thứ gì nữa?

Joseph và Hastur là hai người cuối cùng nhẫn nại chờ hắn lên tiếng để giải đáp khuất mắc. Hai gã vốn dĩ là người có mối quan hệ mật thiết nhất với hắn, họ cũng hiểu rằng Jack là kẻ có tính khí vô cùng thất thường, đã bao lần khuyên răn hắn đủ điều, thôi ngu muội, thôi đùa cợt mà có bao giờ những lời ấy lọt tai hắn đâu. Joseph lắc đầu, gã vơ lấy lọn tóc màu bạch kim ra phía sau để nó chạm bờ lưng, rồi chậm rãi tiến về chiếc camera, để tấm phim đen tuyền bị cháy mất nửa phân vào ống quay, đôi tay trắng ngần chưa kịp bật lên thì bất thình lình, gã nghe thấy tiếng va đập với âm lượng lớn lấn át màng nhĩ. Gã quay sang, đúng như gã nghĩ, nó phát ra từ người bạn ngu ngốc của gã.

Jack đập mạnh hai tay xuống bàn, đôi bàn tay cùng lớp găng cứng ngắt, chiếc mặt nạ nới lỏng, để lộ ra đôi mày đang nhíu lại hết sức căng thẳng kia.

"Tôi cấm cậu bật máy quay, Joseph khốn khiếp, thằng nhóc chịu đựng đủ rồi!"

"Đúng là không sai. Chà... cậu đang thương hại?", Hastur di chuyển bằng chiếc xúc tu tím sậm, đôi mắt đỏ tấy của hắn bỗng chốc đục sắc, hắn kiên nhẫn nhìn Jack, cùng với bộ mặt khó hiểu vô cùng.

Không...không phải thương hại, đối với Jack, bóng hình ấy lớn lao hơn cả thương hại một kẻ sống sót. Nếu từ đầu đã là thương hại, thì hắn sẽ không bao giờ hành xử đần độn đến thế. Jack cảm thấy con tim mình đang đập, chỉ một phút nghẹn ngào giằng xé tâm can, trái tim đã chết cặn đang dần nảy sinh sự sống sâu bên trong ngực trái hắn.

Joseph thở dài, gã chỉnh lại cà vạt trắng ngần, từ tốn giương đôi mắt màu lam trời nhìn Jack, vội lắc đầu.

"Joseph nếu cậu bấm máy... Tôi và cậu không phải là bạn."

"Chính vì tôi và cậu là bạn đấy.", Joseph nhìn xuống ống kính, xoay máy rồi lặng lẽ bật tấm phim lên, hàng mi lay động nhẹ thấm đẫm sự buồn bã, "Nên tôi phải kéo cậu về thực tại, sống trong mộng đủ rồi."

Tiếng máy ảnh bật lên ti tách, ánh sáng chói rọi từ tấm phim cháy phân nửa hiện hữu làm đôi mắt của Gã Đồ Tể phải nheo lại, hắn gầm gừ trong cổ họng, đôi đồng tử không ngừng rung động nhen nhóm lửa giận, chĩa thẳng vào thợ chụp ảnh một cách không ngần ngại. Đôi chân Jack luân động, hắn một mực tiến thẳng đến Joseph rồi giật lấy cổ áo của người bạn, vác cả thân hình gã lên bằng đôi móng vuốt bén nhọn, rồi bắt gã đối diện với mình. Khuôn mặt của thợ chụp hình bao giờ cũng vô cảm, hệt hắn vậy. Jack nghiến răng, khóe mắt hằn vết chân chim như muốn xé nát thân xác của Joseph ra hàng trăm mảnh. Hắn nắm chặt lòng bàn tay, đánh thẳng vào khóe môi của gã đối diện mấy cú thẳng thừng.

Hastur đứng đó, gã vội đưa cánh tay ra, điều khiển chiếc xúc tu của bản thân để nó mọc lên từ mảnh đất lạnh lẽo, vùi xuống tay Jack buộc hắn phải dừng bạo lực đối với thợ chụp ảnh. Gã thợ săn cùng những chiếc xúc tu chưa bao giờ mệt mỏi vậy, gã ôn tồn khoanh tay lại, nhìn đôi bạn phiền toái đang xảy ra mâu thuẫn mà thở dài thườn thượt.

"Joseph sẽ không giết lính đánh thuê. Cậu ta có chết cũng không làm vậy.", Hastur nhìn mái tóc màu tuyết đang gục xuống, toàn thân gã chụp hình ngồi bệt một cách ê ẩm vì đợt xô xát ban nãy do Jack Đồ Tể gây ra, "Joseph chỉ muốn giúp cậu."

"Cái quái gì cơ? Cậu ta nhốt lính đánh thuê vào thế giới ảo ảnh, giờ lại bảo đấy là giúp?", Jack gào lên, quay phắt sang Hastur với chất giọng chất đầy gượng gạo.

"Trong thế giới ảo ảnh, mọi cú đánh đều chỉ bằng một nửa thực tại. Tức là giả sử lính đánh thuê chịu đòn thì thằng nhóc còn cơ hội để chạy thoát."

"Đồ khốn nhà cậu.", Joseph nghiến răng, hai con ngươi màu da trời giờ trở nên đỏ tấy, lườm chằm chằm vào Jack, gã tức giận cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay vô thức chạm nhẹ lên vệt máu vẫn còn rỉ ở khóe môi, "Đánh bạn bè như thế đấy. Đi mà bảo vệ thằng nhóc đi, mau lên."

"Người ta gọi đó là yêu thương, có phải không?"

Trên con đường rợp bóng bạt cây vẫn vang vọng tiếng thình thịch như muốn xé toạc ngực trái của lính đánh thuê bé nhỏ, khập khiễng chạy đua với nguy hiểm, mồ hôi đầm đìa chảy dọc xương hàm, Naib cầm cự cánh vai đang rỉ máu, đôi chân xiêu vẹo vì trật khớp, cả thân hình cậu tàn tạ tựa một kẻ khuyết tật mắc di chứng từ chiến tranh vậy.

Kĩ thuật của bọn thợ săn vô cùng điển hình, chúng nắm rõ năng lực lẫn thể hình của cậu, chính vì thế tình hình diễn ra hết sức bình thản, những kẻ thợ săn vô cùng khô ngoan lựa chọn cách hành hạ cho đến khi sức lực lính đánh thuê bị bài mòn theo thời gian rồi cho một cú dứt điểm.

Wuchang... đúng là phiền phức thật sự.

Đôi mắt xanh diễm lệ phủ bóng hàng mi dài ướt đôi chút từ hơi nước kết tinh, len lỏi bên trong là điều gì đó vô cùng chán nản. Lính đánh thuê ngồi thụp xuống, quả tim màu tím vẫn đập lên như đánh trống mấy hồi.

"Đây rồi, cùng chúng tôi đến địa ngục nào."

Cổ họng Naib như bị đóng băng, hai cánh môi chưa kịp khép lại đã bị đánh cho một cú đau điếng, chiếc ô đập thẳng vào tấm lưng ướt sũng mồ hôi của cậu trai nhỏ, đầu nhọn xuyên tạc qua làn da mẩn cảm khiến nó rỉ máu. Chiếc sơ mi ngay lập tức loang lổ màu đỏ. Tiếng leng keng bất ngờ vang lên khiến Naib giật thót, nặng nề tự thân vác toàn bộ áp lực trên cánh vai gầy, lính đánh thuê nhìn lại đằng sau, Hắc Vô Thường đang rung chuông. Hiệu chỉnh bất ngờ hiện lên trước mắt cậu nhưng lại căn sai, Naib rơi vào tình trạng hoảng loạn tạm thời, cả cơ thể cứ thế giãy giụa.

"Vô Cứu, ta dừng lại được rồi."

Bạch Vô Thường từ tốn nhìn người huynh đệ, mặc kệ lính đánh thuê ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh rồi mất hút, đôi nam nhân cũng chẳng màng đến việc dịch chuyển bằng chiếc ô, cứ mặc nhiên để Naib rẽ sang khúc cua dày đặc vật cản.

"Dù sao cũng nên dành phần vui cho những người khác nữa.", Hắc Vô Thường nhìn lại người huynh đệ của chính mình rồi mỉm cười.

Phải chạy đến khi nào?

Cơ thể Naib xuất hiện một màu tím sậm, là thứ kí sinh rất quen thuộc đến từ Yidhra, ấn chú tà thuật bao giờ cũng trông thật chướng mắt. Đúng như cậu nghĩ, ngay lập tức lại một đứa con của ả ta bám víu lấy cậu như sam. Ánh đèn đỏ cứ mãi săn đuổi Naib khiến đôi chân của cậu như muốn ngã quỵ.  Lính đánh thuê cố gắng leo sang chiếc cửa sổ gần đó rồi chạy mất hút, thở hồng hộc sau khi đã mất dấu bầy con của Yidhra, cậu lại quay về cái thấm mệt phiền toái.

Gắng sức dùng kiêm tiêm sơ cứu từ chiếc rương gần đó, ẩu tả đâm thật mạnh vào vết thương một liều thuốc mà chẳng cần biết nguồn gốc hay xuất xứ như thế nào, là một lính đánh thuê thì chỉ quan tâm cái lợi trước mắt thôi. Nghỉ ngơi trong xó cô quạnh, Naib lần nữa lại nghe thấy tiếng tim đập. Tròng mắt hằn rõ chiếc tên lửa đang một mạch hì hục phi thẳng đến chỗ cậu, Naib thậm chí còn không thể nhấc nổi đôi chân đang tàn phế lên để gồng sức chạy. Quan sát động thái của Joker vẫn đang càng ngày càng gần cậu, thứ ánh sáng đỏ lập lòe từ từ dí sát về phía Naib.

Ấy vậy mà, Naib chẳng màng đứng lên nữa, chiếc mũ đưa thư được ghì chặt trong lòng, cầu cứu chiếc bộ đàm nhỏ như hạt chip biết rằng không thể liên lạc, đôi mắt khô ráo vì tuyến lệ một mực không chảy nước vẫn đang cố cầm cự.

"Đây này!", tiếng cười giòn tan mà kinh tởm vang vọng chạm đến màng nhĩ Naib, Joker cười ha hả, tên lửa đập thẳng vào chiếc bục cạnh nơi Naib đang ngồi, "Tìm thấy mày rồi nhé."

Nam nhân với mái tóc đỏ ngầu vung tên lửa lên lấy lực, đôi mắt in rõ sự thù hận sâu xa, hắn đập thẳng thứ vũ khí vào đôi chân lính đánh thuê, từng cú một cứ liên tục dồn dập vào đôi chân bê bết máu không còn sức lực, đến nỗi tiếng răng rắc bên trong vang lên rõ rệt. Naib không bỏ cuộc, mặc kệ máu trên cánh vai vẫn tóe ra mãnh liệt, đổ xối xả trên nền đất đen tuyền, mặc kệ hai chân bị gãy xương đến mức không thể đi được, mặc kệ tấm lưng mồ hôi nhễ nhãi hòa cùng màu đỏ tươi. Đôi chân khập khiễng chạy trong khi tiếng răng rắc cứ vọng đều đều, hàng mi Naib bắt đầu ngấn nước, nghiến chặt răng, yết hầu thì cứ run rẩy như máy cày.

Chốc chốc, cả trọng lượng Naib quay về con số không, cậu bị kéo lại bởi thứ dây xích nóng hổi, cam chịu đau đớn và mảnh thịt bị xẻ bởi nhiệt độ, Naib choáng váng nằm sõng soài, trước mắt cậu là Kẻ Gác Rừng. Leo Beck cũng đồng loạt xuất hiện ngay sau đó, Chủ nhà máy kéo theo hàng loạt con rối lớn nhỏ, canh chừng cả thân thể gầy nhom vì mất máu của tên lính đánh thuê đang bất lực nằm chết sững trên nền đất lạnh như kỷ băng hà.

"Đến lúc giết người rồi."

"Nếu không nghe thấy bọn tôi, có lẽ tính mạng cậu đã không phải thê thảm như này."

Đôi mắt trở nên đục ngầu. Đôi tai bị đóng tơ. Đôi chân bị đứt gãy. Đôi tay bị tàn phế.

Cả cơ thể trở thành đống rác vụn. Cậu lại lên trên chiếc ghế đỏ một lần nữa

Đau quá... Đau còn hơn cả lúc chết đi.

"Cả đời... cũng không thể bình yên nổi."

'Đến trang viên và cậu sẽ nhận lại được những gì mình mong muốn. Chỉ cần thắng toàn bộ trận đấu thôi.'

A, đúng rồi. Nếu cuộc đời là một món quà, liệu món quà của lính đánh thuê sẽ là gì? ... Lính đánh thuê cũng là con người mà? Đâu phải sinh ra chỉ để chết đâu?

"Điều tôi cần... chỉ là tình thương thôi."

Trong mắt Naib len lỏi tia sáng của mặt trời vô định, cứ nghĩ khi bình minh lên, cậu sẽ chết trên chiến trường. Cứ nghĩ chấn thương tâm lý này sẽ mãi mãi tồn đọng trong góc khuất của trái tim. Lại một lần nữa, lính đánh thuê lúc nào cũng mạnh mẽ bất bại, gục ngã trong lòng một kẻ khác.

Tiếng nhá máy ảnh lại vang lên, Naib choáng váng dưới bóng hình của Gã thợ săn bấy giờ thân thương đến lạ. Được đùm bọc trước móng vuốt sắc bén xưa nguy hiểm giờ lại an toàn, Naib an tâm để mắt mình khép lại.

"Muốn động vào lính đánh thuê, thì bước qua xác Gã đồ tể trước đã."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net