Chapter 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungwoo không chắc mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, nhưng cậu chẳng thể phủ nhận sự thật đang diễn ra. Có điều gì đó ở anh khiến ánh mắt của Jungwoo vấn vương lâu hơn một chút, khiến nụ cười của cậu ngọt ngào hơn rất nhiều. Mọi thứ ban đầu ngây ngô tựa như một đứa em nhỏ được anh trai bao bọc, nhưng rồi ở đâu đó trên con đường phía trước, tình cảm ấy biến đổi thành một thứ gì đó xa thật xa.

-

Niềm vui sướng khi biết mình vượt qua buổi thử giọng và chính thức trở thành thực tập sinh sớm tan thành mây khói. Mới chỉ có hai tuần, và Jungwoo đã kiệt sức – bởi hàng giờ tập luyện sau giờ học. Mỗi ngày cậu chỉ chờ bước ra khỏi phòng tắm và ngất lịm trên chiếc giường êm ái. Mẹ đã vô cùng lo lắng. Nhưng Jungwoo biết mình phải tập quen với lịch trình mới mẻ này.

Mọi thực tập sinh đều dồn hết sức tập luyện, nhất là cho dự án SR14B. Cũng vì lẽ đó Jungwoo không có nhiều cơ hội tương tác hay làm quen với bất cứ ai. Phải đến một ngày thứ năm đẹp trời, cậu mới bắt chuyện lần đầu tiên. Với người đó.

"Yo!" – Johnny vẫy tay khi thấy cậu mở cửa bước vào – "Thầy đến trễ! Nghỉ một lúc đi bé."

Jungwoo chớp mắt. Có vẻ như hôm nay cậu được ông trời phù hộ cũng nên.

Cậu đặt túi xuống và tìm một chỗ còn trống, vươn tay giãn cơ trước khi buổi tập bắt đầu. Jaemin và Jeno đang ngồi ngay bên phải, cúi đầu dán mắt vào điện thoại trên tay, cậu thoáng thấy đó là một bộ phim hoạt hình. Hai chân duỗi thẳng trước mặt, cậu nhìn lên tấm gương, ánh mắt cậu chạm vào Jaehyun, người tình cờ đang ngồi cách đó vài bước chân.

Jaehyun đã mỉm cười và Jungwoo cảm thấy mặt mình như muốn nổ tung vì nóng.

Tất nhiên, họ đã từng gặp nhau trước đây, nhưng chẳng có gì hơn mấy lời chào hỏi lịch sự trên hành lang, những cuộc trò chuyện ngắn trong quá trình luyện tập bao gồm việc đếm nhịp từ một đến tám và cách sắp xếp đội hình. Jungwoo không biết rõ về người kia, nhưng những người khác nhắc đến anh chỉ toàn là khen ngợi và qua cách cậu quan sát anh tập luyện, Jungwoo biết Jaehyun xứng đáng với một suất chắc chắn trong đội hình ra mắt.

"Em giỏi thật đấy," Jaehyun cất tiếng thay lời chào, "vừa đi học vừa đi tập được. Chắc em mệt lắm nhỉ, anh thấy em đi tập rất siêng."

Jungwoo cười gượng gạo, xua xua tay, cậu luôn không biết phải phản ứng thế nào trước những lời khen bất chợt như thế: "Thì tại em muốn làm cả hai. Nên em phải cố gắng đến khi tốt nghiệp. Anh... ừm... anh cũng vừa đi học vừa đi tập mà." – chợt nhận ra mình đang phải giãn cơ, cậu lung túng nắm lấy cổ chân mình.

Jaehyun tiếp tục nở nụ cười hiền hòa – "Ừ, nhưng em học trường kỹ thuật mà đúng không? Anh không rút lại đâu, anh thấy em giỏi thật đấy. Dù sao anh mong em thấy ổn khi ở đây. Nếu có ai trong mấy người ở đây..." – anh đưa tay ra xung quanh – "bắt nạt em, nhớ phải nói cho anh biết đấy, được không?"

"À, không đâu, mọi người đều rất tốt. Ý em là, em chưa quen với mọi người lắm nhưng mà mọi người đều rất tuyệt..."

Jaehyun khịt mũi, cánh tay mở rộng ra sau tựa xuống sàn. "Vậy thì hãy đợi cho đến khi em làm quen hết nhé. Anh nói cho em biết mấy đứa nhóc này là ác ma cả đấy. Phải không Donghyuck?"

"Hả?" Donghyuck nhìn lên khi nghe thấy tên mình và liếc qua họ. "Anh bảo sao?"

"Không có gì," Jaehyun cười toe toét, hàm răng đều tăm tắp và đáng yêu nữa. Anh quay lại Jungwoo. "Thỉnh thoảng chúng ta đi ăn cùng nhau nhé. Em thích ramen không?"

Sau đó, phần còn lại thì ai cũng biết rồi.

Bọn họ rất nhanh trở thành bạn bè, người này ở đâu thì người kia cũng có mặt. Trên bề nổi thì hai người không hợp nhau cho lắm, nhưng Jaehyun có thể điều chỉnh năng lượng của mình để hòa hợp với Jungwoo khiến cậu cảm thấy thoải mái với sự hiện diện của anh.

Sau khi luyện tập, họ luôn ăn tối rồi mới về nhà, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang khi đi xe buýt, ngồi kề vai nhau. Nhờ có Jaehyun, Jungwoo trở nên thân thiết hơn với các thực tập sinh khác và mỗi ngày trôi qua dễ dàng hơn (và thú vị nữa, nghe thật tham lam quá).

Việc Jaehyun được giới thiệu là thành viên của SM Rookies khiến lịch trình của họ không trùng lặp nhiều như trước. Jaehyun phải tham gia nhiều dự án cùng một lúc – quay video vũ đạo, tập dượt cho concert, thậm chí còn đi làm MC cho một show âm nhạc. Còn Jungwoo thì vẫn chỉ có hai công việc duy nhất là học ở trường và cải thiện kỹ năng của một thực tập sinh. Hai người có hàng tá những câu chuyện riêng để chia sẻ với nhau khi có thời gian.

Jaehyun cho cậu xem video luyện tập vũ đạo, những đoạn quay lén lúc Johnny đệm piano cho Taeil hát hoặc kể cho cậu nghe về buổi chụp ảnh thực tế như thế nào. Đổi lại, giữa làn khói bốc lên từ bát jjajangmyeon hay hộp gà rán thơm phức, Jungwoo kể cho anh nghe chuyện trường lớp, về lời nói dối ngốc ngếch cậu dùng để che dấu việc mình đi đâu sau giờ học. Cậu nói với Jaehyun về những cậu chuyện vô nghĩa mà Jaemin và Donghyuck bô lô ba la trong lúc tập luyện, về việc Jisung giờ rất giỏi né những cái ôm mà Jaemin chỉ trực nhào đến.

Từng ngày, từng tuần, từng tháng trôi qua như vậy, mọi người cuốn vào guồng quay không ngừng nghỉ mà chẳng nhận ra thời gian đã trôi nhanh đến nhường nào. Đó là lúc Jungwoo được gọi lên và thông báo rằng cậu sẽ tham gia các chương trình SM Rookies sắp tới. Không phải là một thành viên chính thức, cũng không được lên sân khấu nhiều, nhưng cậu rất vui khi được cho cơ hội. Lúc Jungwoo còn đang lơ lửng trước thông tin nhận được thì điện thoại đổ chuông, tên của Jaehyun sáng lên trên màn hình.

"Em sẽ biểu diễn cùng bọn anh đúng không?"

"Ừm, vâng, chắc thế ạ?"

"Cuối cùng chờ được rồi!" - Ở đầu dây bên kia rất ồn ào, Jungwoo nghe tiếng Jaehyun rời điện thoại ra xa và hét lên gì đó – "Anh phải đi rồi, nhưng anh sẽ gặp em vào buổi tập ngày mai được không? Tạm biệt, Woo!"

Cuộc gọi kết thúc trước khi Jungwoo có thể nói lời tạm biệt, cậu mỉm cười cất điện thoại vào túi.

-

Lần đầu tiên Jungwoo mơ hồ nhận ra tình cảm của mình dành cho anh là ở hậu trường buổi biểu diễn SMRookies. Mark dồn vào một góc, khuỵu gối cố giữ chiếc iPod của mình tránh xa khỏi Johnny còn Doyoung đang đuổi theo Jaemin, đứa nhỏ không chịu ngồi yên làm tóc.

Ngạc nhiên là cậu không cảm thấy quá lo lắng. Thực ra cậu cũng không phải là tâm điểm của sự chú ý, cho nên nếu cậu có phạm một hay hai lỗi sai thì fan cũng không biết đâu. Hơn nữa, làm sao fan phải để ý đến cậu khi còn những người tuyệt vời  xung quanh chứ?

Khi lớp trang điểm cuối cùng quét qua sống mũi, Jungwoo nhường chỗ của mình cho người tiếp theo và ngồi xuống băng ghế dài kê sát tường. Từ góc của mình, Jungwoo nhìn những người bạn thân quen đang dượt lại một lượt vũ đạo, Jisung như một cơn bão nhỏ nổi bật ngay chính giữa.

Sau đó cảm nhận có ai đó ngồi xuống bên cạnh, Jungwoo quay lại và nhìn thấy Jaehyun. Cậu thấy trong mắt anh thứ ánh sáng lấp lánh đến từ một người trẻ tuổi mộng mơ tự tin đương đầu với thế giới.

"Em sẵn sàng chưa? Sân khấu của riêng chúng ta! Dù chưa thể coi là ra mắt chính thức nhưng có thể xem như công sức của chúng ta cũng có kết quả rồi." – Anh khoác tay qua vai Jungwoo – "Em đừng lo lắng quá nhé."

"Em ổn mà. Đó là sân khấu của mọi người, em chỉ ở đó học hỏi thôi." – Cậu chỉ nói sự thật nhưng Jaehyun dường như không thích cho lắm.

"Em đang nói gì vậy? Đây là sân khấu của bọn anh, cũng là sân khấu của em. Bất kể thế nào em là một thành viên không thể thiếu." Anh siết chặt vai Jungwoo. Và khi Jungwoo ngước nhìn góc nghiêng của Jaehyun, trái tim cậu hẫng một nhịp bất thường.

Có lẽ là bởi vì sự  tự tin trong giọng nói của anh, hoặc bởi vì cách hàng mi rung lên khi anh chớp mắt, Jungwoo chắc chắn đến 87% rằng thứ mà cậu đang cảm nhận sâu thẳm nơi ngực trái của mình là điều gì đó rất mới mẻ. Ừ thì cậu từng có crush trước đây, nếu như tính việc hồi mười bốn tuổi cậu thấy bạn cùng lớp thật dễ thương.

Nhưng cảm giác này? Cảm giác này thật khác. Nó đi kèm với một cái nhói lên kỳ lạ - không phải phải đau đớn mà mang theo ấm áp cuộn từ đáy lòng lên tận những đầu ngón tay.

"Vâng" – cậu đáp, ngồi sát lại gần hơn một chút.

-

Một vài ngày trước khi NCT U chính thức ra mắt, Jungwoo nhận được tin nhắn của Jaehyun kèm theo bản thu thô của cả The 7th SenseWithout You. Đáng lẽ cậu phải đi luyện thanh trong... tám phút nữa, nhưng cậu ngay lập tức đi tới một phòng tập trống và cắm tai nghe vào.

The 7th Sense là một ca khúc ấn tượng - chất nhạc độc đáo giúp bài hát nổi bật hơn so với hàng loạt ca khúc K-Pop ngoài kia. Có khả năng công chúng sẽ khó đón nhận chính vì sự khác biệt kia, nhưng đó là cái giá phải trả nếu người ta muốn theo đuổi nghệ thuật hơn là cái lợi trước mắt.

Tuy nhiên, Jungwoo thích Without You hơn, và lý do rất đơn giản: cậu muốn nghe giọng của Jaehyun nhiều hơn. Cậu ngồi đó, dựa lưng vào tường trong một căn phòng tối, nhắm mắt nghe đi nghe lại bài hát thêm hai lần. Cậu sẽ đến tập muộn và bị khiến trách, nhưng đây là sản phẩm đầu tay của những người anh em cậu trân quý nhất. Chỉ thế là đủ rồi.

Hay quá, Jae. Cả hai đều rất hay. Em không chờ được đến lúc xem MV đấy!

Cậu rất tự hào về họ - làm sao không tự hào được khi cậu đã chứng kiến ​​tận mắt những nỗ lực mà họ đã bỏ ra để chuẩn bị cho màn ra mắt của mình. Những ngôi sao trong mắt cậu sẽ còn tỏa sáng hơn nữa.

Tuy nhiên, có một điều mà cậu không tính đến, đó là lịch trình của các thành viên mới ra mắt trở nên vô cùng bận rộn. Màn ra mắt của NCT U kéo theo một loạt các dự án mới. Đột nhiên toàn bộ những người từng gắn bó với mỗi ngày của Jungwoo đều biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Trong nhiều tuần, cậu có chăng chỉ nhận được một vài tin nhắn lẻ tẻ hoặc không gì cả, bọn họ phải liên tục chạy lịch trình từ tham gia các buổi biểu diễn trên sân khấu đến quay phim cho NCT Life.

Trong một thời gian, cậu cảm thấy có chút mất mát. Thật kỳ lạ khi không thể gặp những người mà cậu gặp mỗi ngày trong gần hai năm, đã có lúc cậu muốn gọi điện chỉ để nghe tiếng của họ. Cậu nhớ sự hiện diện của họ (đặc biệt là Jaehyun, nhưng cậu chỉ giữ cho riêng mình). Nhưng ít nhất cậu vẫn còn những người khác. Khi không có Jaehyun, cậu sẽ dành thời gian rảnh rỗi của mình cho Lucas và Kun, đi mua đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi góc phố với Donghyuck, và tranh dành những cái ôm của Jaemin và Jisung.

Mọi thứ dù vậy không giống như trước, và cậu cũng không nghĩ mọi thứ có thể giống như trước.

Cậu đủ trưởng thành để hiểu rằng tốt hơn hết là bỏ qua sự vắng mặt của bọn họ và tập trung vào việc luyện tập. Cậu giờ chỉ biết có tập luyện và tập luyện, cho dù có những đêm muộn, ngón tay cậu lướt qua tên Jaehyun trong danh sách tin nhắn của mình. Có điều cậu chẳng bao giờ nhấn vào tên anh và chỉ để chiếc điện thoại yên vị lại trên bàn.

NCT127 ra mắt một lần nữa đem theo những người bạn của cậu và sau đó là cả những đứa em NCT Dream. Hóa ra năm 2016 không chỉ giúp Jungwoo cải thiện khả năng vũ đạo và  thanh nhạc mà còn cho cậu rất nhiều bài học về cuộc đời.

Cậu gần như không có thời gian để chuẩn bị tinh thần bước sang năm 2017. Cậu được kéo khỏi bóng tối vào ném vào tay một trái bóng mà thiếu chút nữa cậu tưởng đã để vuột mất. Công ty chính thức giới thiệu Jungwoo với tư cách là một Rookie, cậu có vai diễn đầu tiên trong một video âm nhạc, một vài bức ảnh của cậu tại SMTown concert được lan truyền trên internet. Thật bất ngờ khi có người nhận ra cậu trên đường, và còn bất ngờ hơn là cậu có fan.

Quảng bá với tư cách là Rookie thật sự rất... đặc biệt. Cậu không có trách nhiệm lớn như một thần tượng đã ra mắt, nhưng mọi hành động cậu làm đều được ghi lại và theo dõi chặt chẽ. Giờ đây, thời gian ở cạnh Lucas và Kun còn có một mục đích khác, đôi khi ba người bọn họ phải chụp ảnh selfie hoặc là quay video ngắn để tải lên các mạng xã hội. Jungwoo vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng cho những việc như vậy.

Chí ít thì cậu có thể nghe NCT's Night Night mỗi khi tâm trạng đi xuống. Cậu nhớ giọng nói của Jaehyun, lắng nghe anh và Johnny (và Doyoung) nói chuyện hằng tuần luôn khiến cậu vui vẻ hơn.

"Anh ổn chứ?"

Jungwoo giật mình, không biết rằng bản đã chìm vào suy nghĩ mông lung cho đến khi giọng nói của Jaemin xua tan lớp sương mù. Kể từ khi Jaemin tạm ngừng hoạt động, Jungwoo đã cố gắng đến thăm cậu em một cách thường xuyên mặc dù biết rằng Jaemin vẫn liên lạc thường duyên với mấy nhóc khác trong Dream. Chỉ là... cậu hiểu cảm giác chỉ có thể dõi theo bạn bè của mình từ xa là như thế nào.

"Hả? Ừ, anh ổn, nghĩ ngợi linh tinh chút thôi."

Jaemin nhướn máy – "Anh không phải loại người hay nghĩ ngợi"

"Có đấy nhé." Jungwoo nói, đón cốc cà phê mà Jaemin đang với lấy. "Nhân tiện, hôm nay em đã uống bao nhiêu cà phê rồi thế?"

Jaemin xua xua tay uống một ngụm lớn, thở ra đầy mãn nguyện khi caffein trôi xuống cổ họng.

"Không quan trọng! Này, nếu anh có gì bận tâm thì cứ nói với bọn em đấy." - Cậu nhóc nhìn Jungwoo qua vành cốc. "Không có Jae này thì có Jae khác không phải sao? Nói cho anh biết em thú vị hơn gấp mấy lần." Jaemin nháy mắt khiến Jungwoo bật cười.

"Ừ, em tất nhiên là thú vị. Và ừ chắc phải thế đấy? Dù sao lâu lắm bọn anh không nói chuyện rồi - gần đây anh ấy bận lắm. "

Jaemin nhún vai không lấy làm quan tâm. "Đó chẳng phải lý do. Nếu anh muốn duy trì một mối quan hệ, anh phải cố gắng vì nó. Anh nghĩ làm thế nào em có thể biết tất cả bí mật của Jeno? "

"... Mối quan hệ?"

Jaemin dừng lại, đưa cốc lên môi. "Ừ, mối quan hệ, tình bạn, hay bất cứ thứ gì. Có khác gì đâu."

Cậu em có thể còn trẻ và (cực kỳ) lập dị, nhưng sắc sảo và trưởng thành hơn mọi người nghĩ. Jaemin không sai - Jungwoo ngồi lại, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, để những lời của Jaemin lặp đi lặp lại trong đầu.

-

Vào một ngày nóng kinh khủng vào đầu tháng 7, cậu đã gặp lại người mà bản thân nghĩ đến hàng ngày, người mà cậu chỉ được thoáng thấy qua trên hành lang suốt thời gian qua. Anh trông rất đẹp trai, Jungwoo nghĩ. Nhưng rồi nói đi phải nói lại, Jaehyun đã bao giờ trông xấu xí chưa?

Có điều thành thật mà nói cậu không thích họa tiết rằn ri cho lắm.

Chỉ mới vài phút kể từ khi họ đến trường quay Cherry Bomb, nhưng Kun và Sicheng đã dính chặt lấy nhau, Sicheng thoải mái hơn khi được nói tiếng mẹ đẻ nên kéo Kun giới thiệu xung quanh. Trong khi đó, Jungwoo phải cố lắm mới đi nổi trên một đường thẳng vì bị Donghyuck bám cứng ngắc trên lưng còn Mark chạy qua chạy lại bên cạnh.

"Whoa, dây đó dùng làm gì vậy? Có ai đó sẽ bị treo lên à?"

"Chính xác. Anh Taeil thân yêu của chúng ta đó!" Donghyuck đáp, thổi một hơi vào tai cậu.

Jungwoo hét lên, Donghyuck cười ngặt nghẽo và một giọng nói giống như Jaehyun cất lên, "Woo?"

Khoảnh khắc Jungwoo quay về phía giọng nói và nhìn thấy Jaehyun trong bộ đồ rằn ri. Cậu chợt xấu hổ một cách ngu ngốc và hai má bắt đầu nóng bừng bừng.

"Chào anh."

Cuối cùng thì Donghyuck chịu buông Jungwoo ra còn Jaehyun bước vào lấp đầy khoảng trống đột ngột đó, một cánh tay vòng qua vai kéo cậu vào lòng. Giữa mùi của đủ loại keo xịt tóc, Jungwoo cố tìm mùi thơm thân quen phảng phất để hít một hơi thật sâu.

"Cũng lâu rồi ấy nhỉ? Em lại cao đấy à, làm thế quái nào vậy? Hy vọng không ai thay thế anh làm bạn ramen của em. đấy" - Câu nói Jaehyun rất bình thường, nhưng lại chẳng bình thường trong suy nghĩ của Jungwoo. Donghyuck và Mark không biết đã lẩn đâu mất từ khi nào.

"Sao ạ? Không ai thay thế anh được đâu." – Jungwoo cau mày. Cậu thấy một tia ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt Jaehyun trước khi anh trở lại vẻ đẹp trai thường thấy. Rồi Jaehyun nhìn đi chỗ khác, một nụ cười khẽ nở trên khóe môi.

"Đúng vậy, cũng không ai có thể thay thế em." - Chỉ tay về góc kia trường quay, anh nói - "Có một xe đồ ăn đấy, em đói không? Đi nào."

Trong mười lăm phút, với đầu gối Jaehyun chạm vào gối cậu và một bát gà cay trước mặt, mọi thứ dường như đã trở về đúng với vị trí của nó.

Đêm đó, Jungwoo lướt qua những bức ảnh Kun chụp với các thành viên 127. Cậu dừng lại lâu hơn ở bức ảnh duy nhất cậu chụp cùng Jaehyun, chạm lên nụ cười và mái tóc lòa xòa trước trán... không ai có thể thay thế anh được.

-

Lucas tựa lên đùi cậu để trò chuyện với Ten, cậu em nặng hơn vẻ ngoài của mình nhưng Jungwoo không bận tâm, phải nói là cậu đang vô cùng phấn khích bởi vì cuối cùng cậu cũng có thể biểu diễn cùng anh em trên sân khấu với tư cách là thành viên của NCT. Nếu tính cả các nhân viên của công ty, phải có hơn hai chục người được nhồi nhét vào một phòng - tất cả đều ở đây để họp bàn về dự án NCT 2018, công tác chuẩn bị sẽ triển khai sau một tuần nữa. Khi chờ đợi mọi người đến đông đủ, Jungwoo đưa mắt nhìn khắp phòng.

Jaemin trông hạnh phúc hơn bao giờ hết, mấy người xung quanh đang bật cười vì Renjun và Donghyuck cứ cãi nhau mãi. Jeno đặt tay lên lưng Jaemin, ngón tay cái ấn nhẹ xoa bóp những chỗ mà Jungwoo nghĩ là Jaemin bị đau. Thật đặc biệt, Jungwoo luôn thấy mối liên kết giữa hai cậu em thật trân quý. Lúc cậu định quay đi thì bị Jaemin bắt gặp. Cậu nhóc nháy mắt, nhướn nhướn lông mày và ra khẩu hình Cố lên!

Jungwoo mỉm cười.

Cánh cửa một lần nữa mở ra, những thành viên còn lại cũng đã tới. Yuta, Sicheng và theo sau là Jaehyun. Jaehyun trông thật ấm áp. Anh dường như nhỏ bé hẳn đi trong chiếc áo hoodie rộng thùng thình, mũ trùm qua đầu và ống tay áo dài che cả bàn tay.

Jungwoo chẳng thể tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ vì Taeyong đã lên tiếng bảo mọi người mau chóng trật tự, sức nặng trên đùi cậu cũng biến mất.

Việc chuẩn bị cho album mới không đơn giản. Bọn họ phải tập trung trong từng công đoạn từ ghi hình cho video Yearbook đến thu âm và tập vũ đạo. Một giấc ngủ tròn giờ còn quý hơn vàng. Bởi vì một khi đã quyết dốc 110% sức lực thì phải đánh đổi thời gian nghỉ ngơi. Và Jungwoo là người quyết tâm thực hiện điều đó đầu tiên.

Cậu trở nên kỹ tính và luyện tập như điên cuồng đến nỗi Mark phải nói với Johnny rồi Johnny báo với Jaehyun. Kết quả là Jaehyun đã theo nghĩa đen xông thẳng vào một buổi tập của Jungwoo để ngăn cậu lại.

"Jungwoo, chúng ta mới học xong vũ đạo của Boss ba ngày trước. Anh chưa thấy em ra khỏi phòng này từ ngày hôm đó." – Jaehyun trực tiếp tiến tới tắt loa phát nhạc khiến mắt Jungwoo mở to nghi hoặc, tiếp thở dồn dập của cậu nghe rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng – "Anh biết lần này em được ra mắt chính thức, em muốn mọi thứ hoàn hảo nhưng làm thế này là phải tác dụng đấy."

Áo thun đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng, đôi chân mệt đến mềm nhũn nhưng dường như cậu chẳng cảm nhận được điều gì. Có hàng ngàn ngôn từ bùng nổ trong đầu (chuyện gì đang xảy ra thế?) nhưng cuối cùng Jungwoo chỉ có thể nhăn nhó giải thích: "Em – các anh cũng tập luyện hàng ngày mà".

Jaehyun nhìn cậu trong giây lát rồi thở dài: "Bọn anh tập luyện hàng ngày, đúng là thế nhưng bọn anh biết điểm dừng và bọn anh biết lúc nào cần phải nghỉ ngơi. Anh hỏi mọi người rồi, em đã không ăn uống cùng ai suốt từ thứ hai, mà hôm đó cũng là anh phải bắt thì em mới chịu đi ăn. Em có biết mấy giờ rồi không Woo? Em không biết đường xem đồng hồ à?"

Có lẽ là do căng thẳng tích tụ hoặc do thiếu ngủ, Jungwoo thực sự không có tâm trạng để nghe  giáo huấn lúc này. Cậu quay lại với những chiếc gương, không cần nhạc cũng được, cậu có thể tập tiếp mà chẳng cần đến nó. Dù sao thì cậu đã nghe đi nghe lại một bài suốt mấy tiếng đồng hồ qua.

"Anh về đi" - cậu lẩm bẩm, lắc bả vai mỏi nhừ- "Em ổn. Em muốn luyện tập thêm một chút".

"Anh sẽ không về mà không có em. Em thật nực cười, đã bao lâu rồi em không ngủ?"

Jungwoo lướt ngón tay qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi và nhắm mắt lại. Cậu có thể cảm nhận được dây thần kinh của mình đang căng lên như dây đàn - thêm một phút nữa có lẽ cậu sẽ khóc hoặc đấm vào gương. "Em không sao, em ngủ đủ rồi. Cho em mười lăm phút, được không? Mười lăm phút rồi em sẽ về nghỉ."

Chỉ một khoảng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC