Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo nhìn ra cảnh vật đang chạy từ từ về phía sau cửa kính xe rồi nhìn về đoạn đường trước mắt, hôm nay tuyết đã ngừng rơi nhưng trên con đường băng tuyết đã sớm đóng thành một con đường trơn ướt, chị đang cùng Hoon Dong trên đường đi đến sở cảnh sát để khai báo. Trong lòng của Jisoo lại như nở hoa thêm một lần nữa khi nghĩ đến việc người yêu sắp được minh oan. Jisoo chầm chậm qua Hoon Dong, anh liên tục nhíu mày nhìn vào kính chiếu hậu, Jisoo khó hiểu hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Cậu ngồi chắc vào, có kẻ theo sau.

Dứt lời, Hoon Dong liền đạp chân ga phóng đi, Jisoo hốt hoảng nắm chặt lấy thanh chắn xe trên đầu mà gần như ngừng thở, những chiếc xe ở phía sau vẫn đuổi theo với tốc độ kinh khủng, tiếng xe như tiếng gầm rú của những con ác thú.

Két!!!!!!!!!!!!

Bỗng dưng Hoon Dong kêu lên thất thanh rồi nhanh chân đạp thắng, tiếng xe ma sát với con đường trơn trượt rung lắc dữ dội. Jisoo trước mắt thấy mọi thứ xoay đảo liên hồi, thân thể chị va mạnh vào thân xe đau buốt. Kính xe vỡ ra văng tung tóe chị chưa kịp phản ứng liền được Hoon Dong ôm chầm lấy mình.

Sau đó, xe của hai người va vào cây rồi văng trên mặt đường mấy vòng rồi lật úp.

Mãi đến một lúc sau khi Jisoo từ trong đau đớn mà tỉnh dậy thì máu tươi đã từ trán chảy xuống mắt chị nhập nhằng, dưới chân cũng mất cảm giác có lẽ bị chấn thương khá nặng, lúc trước tàn giờ hẳn là phế rồi nhưng thân trên của chị hoàn toàn lành lặng. Ngực áo chị ướt sũng máu, không phải của chị mà là của Hoon Dong. Anh khi nãy đã dùng thân người để chắn thủy tinh cho Jisoo, hiện tại đang bất tỉnh gục đầu trên hõm vai chị. Jisoo sợ hãi lay lay anh nhưng anh không tỉnh. Mùi xăng xe chảy ra trên đường cùng sức nóng của lửa đang hừng hực đe dọa lý trí Jisoo.

- Dong! Dong à! Dong!!

Jisoo gọi khàn cả giọng nhưng Hoon Dong vẫn không hề nhúc nhích. Chị giương đôi mắt hoảng sợ nhìn ra bên ngoài. Lửa lớn bắt đầu bao trùm cả chiếc xe cùng tiếng nổ lớn vang lên. Jisoo cảm thấy thân thể mình dường như đang bị lửa đỏ bao lấy chị hét lên một tiếng.

- A!!!!!!!!!!!

- Jisoo, tỉnh dậy, Jisoo!

Jisoo từ trong mộng mị tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là Kenzo. Chị nhíu nhíu chân mày nhìn ra xung quanh, là phòng bệnh viện, chị vẫn chưa chết.

- Hoon Dong...

- Hắn đang trong phòng phẫu thuật. Cô có thấy khó chịu chỗ nào không?

- Tôi không sao. Dẫn tôi đi đến chỗ Hoon Dong một chút.

Jisoo vừa nói vừa níu kéo cánh tay Kenzo, ánh mắt yếu ớt còn mang chút thỉnh cầu.

- Cô hiện tại đang bị thương, đến đó cũng có thể làm được gì?

Jisoo lúc này mới nhìn lại mình, chân trái quấn đầy băng gạc, xem ra bị thương cũng không hề nhẹ. Bất giác chị nhíu nhíu mày. Hình ảnh Hoon Dong một thân đầy máu tươi ôm lấy mình, chị vẫn còn nhớ rất rõ. Nếu như anh có chuyện gì, thì có lẽ cả cuộc đời còn lại chị cũng không bao giờ tha thứ cho chính mình.

- Cô muốn làm gì?

Kenzo nhìn thấy Jisoo chống tay lồm cồm bò dậy liền chặn ngang vai chị.

- Kenzo... nếu người nằm ở đó là tôi, anh có thể nào không đi xem được không? Tôi muốn đến đó, tôi chỉ ở bên ngoài chờ cậu ấy, cũng không làm bất kỳ điều gì. Anh dẫn tôi đi có được không?

Jisoo vừa nói vừa nắm chặt lấy cánh tay Kenzo, hắn nhíu mày một chút cuối cùng vẫn nắm lấy eo chị dìu xuống giường.

- Chậm chậm thôi!

Phòng Jisoo nằm cách phòng phẫu thuật cũng không xa, khi bọn họ đến nơi thì bên trong còn sáng đèn. Ca phẫu thuật vẫn chưa hoàn tất. Jisoo thất thần ngồi xuống ghế, mắt vẫn không phút giây nào rời khỏi cánh cửa kia. Thời gian chầm chậm trôi qua, Jisoo bất an chồng chất bất an. Những hình ảnh về Hoon Dong liên tục ập đến, làm chị không thể nào kiềm chế được cảm xúc. Nếu như anh chết thì chị biết phải làm sao đây?

Bất giác, Jisoo úp mặt vào lòng bàn tay mình, vô thức bật ra tiếng nức nở. Nước mắt từ bàn tay chảy xuống cánh tay chị ướt nhoà. Kenzo nhìn thấy liền kéo lấy tay chị, khàn khàn giọng.

- Jisoo...

Jisoo vẫn giữ chặt bàn tay trên mặt mình, vừa nói vừa thổn thức, miệng chị mếu lại tựa như một đứa trẻ làm điều sai.

- Tại tôi, tất cả là tại tôi. Là tôi không bảo vệ được cậu ấy. Tôi nhất thời chỉ nghĩ đến Jennie mà không quan tâm đến cậu ta. Tại tôi.

Kenzo nghe xong thì cũng đỏ mắt, hắn kéo lấy vai chị khẽ ôm vào ngực.

- Jisoo, là Hoon Dong tình nguyện bảo vệ cho cô. Cô đừng tự trách mình.

Kenzo đang tìm tài liệu về vụ án của Jennie thì có điện thoại gọi đến, hắn được người ta báo là Jisoo gặp tai nạn trên đường. Người đưa chị vào bệnh viện kể lại, khi đó xe bọn họ lật úp, xăng chảy ra rất nhiều và dường như sắp nổ. Người qua đường nhìn thấy liền lập tức chạy qua kéo Jisoo cùng Hoon Dong ra ngoài. Vừa thoát ra thì xe cũng nổ tung. Cả thân của Hoon Dong và Jisoo đều là máu tươi. Hoon Dong bị chấn thương rất nặng. Mảnh vỡ thủy tinh cắm sâu vào lưng anh, cả đầu cũng bị thương không hề nhẹ. Khi đó, Kenzo lập tức chạy đến bệnh viện. Hắn đã thực sự rất sợ hãi, sợ là cái người tên Hoon Dong kia cứ như vậy mà chết đi.

Jisoo lúc này vẫn gục đầu trong lồng ngực Kenzo mà khóc lóc, bã vai không ngừng run rẩy. Tiếng khóc của chị trong hành lang bệnh viện vắng vẻ càng thêm não ruột thê lương.

- Là tại tôi, là tại tôi. Những người bên cạnh tôi lần lượt gặp chuyện. Là do tôi.

Jisoo vừa nói vừa mếu máo, chị rũ mắt xuống, tiếp tục gục đầu vào ngực Kenzo, nước mắt không ngừng rơi xuống.

- Đừng khóc. Hắn sẽ không sao.

Kenzo vỗ vỗ nhẹ nhàng lưng Jisoo trấn an. Không khí bên ngoài phút chốc trở nên im lìm.

Phòng phẫu thuật tắt đèn, cửa mở, Hoon Dong nằm trên giường được đẩy ra. Trên mũi vẫn để mặt nạ oxy, Kenzo đứng lên chạy về phía xe đẩy.

- Bác sĩ, cậu ta sao rồi?

- Tạm thời đã qua nguy hiểm, nhưng chấn thương vùng xương sống khá nặng, e là sau này đi lại có chút ảnh hưởng.

Lời này của bác sĩ vừa nói ra thì Kenzo liền thất thần, không khí yên ắng bao trùm, chỉ nghe tiếng máy hỗ trợ bệnh nhân vang lên từng tiếng bíp bíp.

- Anh là người nhà của bệnh nhân?

- Vâng!

- Vậy lát nữa nhớ đi làm thủ tục nhập viện.

- Được.

Jisoo ngồi đó chân tê liệt thất thần nhìn theo đám người y tá đẩy giường bệnh đi. Môi chị mấp máy khẽ gọi một tiếng.

- Dong...

Jisoo gượng đau đứng lên, thân thể hơi lảo đảo, Kenzo liền giữ chặt lấy vai chị.

- Trở về phòng đi, cô ngồi ở đây cũng lâu rồi.

Nói xong, Kenzo dìu chị đi một đoạn, đến hành lang Jisoo ngừng lại nói một câu.

- Tôi muốn ở đây một lúc, anh đi đi.

- Tôi ở đây với cô.

- Tôi muốn yên tĩnh một chút, xin anh.

Kenzo chần chừ giây lát rồi đỡ Jisoo ngồi xuống ghế.

- Vậy tôi đi tìm nước uống, lát nữa quay lại đón cô.

Jisoo không trả lời, chỉ thất thần phóng ánh mắt ra ngoài kia. Màn đêm sâu thẳm, xa thật xa có ánh đèn neon phả xuống khuôn viên đầy cây cối một mảnh vàng nhạt. Buổi tối hôm nay khi đi trên đường tuyết vẫn còn rơi, nhưng hiện tại đều biến mất không một vết tích, chỉ để lại cảm giác lạnh lẽo cùng buồn bã trong không gian tĩnh mịch.

Jisoo thở hắt ra một cái, chị mang điện thoại từ trong túi áo ra bật lên. Hình ảnh Jennie hôn chị vẫn còn giữ lại, Jisoo đưa ngón tay lên vuốt vuốt lên gương mặt ngây ngô của Jennie, gương mặt này ba năm trước tròn trịa đáng yêu như vậy. Chỉ có hai tháng trong ngục tù kia lại trở nên gầy hao hốc hác đáng thương. Một giọt nước mắt chị nặng nề rơi xuống màn hình điện thoại, bỗng dưng có cuộc gọi đến. Là từ Ninh Hinh, chị vội dùng tay áo lau vội đi hàng nước mắt đang lăn dài trên gương mặt mệt mỏi.

- Tôi nghe.

Bên kia đầu dây có vẻ chần chừ, chị chau mày thật chặt, không lẽ Jennie đã xảy ra chuyện gì rồi.

- Mau mở miệng.

"Như cô chủ nghĩ, Jennie Kim bị người ta đánh."

Tim Jisoo đập thịch một cái, chị biết ngay mà, cuộc sống trong tù đâu phải đơn giản như người ta nghĩ, vừa cầm tù thể xác vừa cầm tù về tâm hồn. Một người con gái độ tuổi đôi mươi lại lẳng lặng vào tù không phản kháng tội danh bị đổ oan của mình thì hẳn là chẳng còn thiết gì cuộc sống này nữa. Bất giác nước mắt của chị lại một lần nữa rơi xuống một cách vội vã, chị siết chặt ngực áo trái, bản thân đau đến tê dại khi nghĩ đến những ngày vừa qua Jennie thường xuyên bị người ta đánh đập, nàng chịu làm sao nổi đây. Gương mặt đáng thương đầy những vết bầm xanh đỏ đó, vết thương cũ chồng vết thương mới.

"Cô chủ, cô còn nghe tôi không?"

- Em đã đánh tàn phế bọn kia chưa.

"Cô chủ, chưa tàn phế nhưng lần sau thì sẽ tàn, phải tàn."

Jisoo khẽ gật đầu một cái, chị thương Jennie bao nhiêu thì hận Park Chae Young kia bấy nhiêu.

- Được rồi, em cố gắng bảo vệ Jennie vài ngày nữa giúp tôi.

"Vâng cô chủ."

Jisoo tắt máy, tay chị đưa lên cổ giật mạnh sợi dây chuyền xuống, nắm chặt hai chiếc nhẫn được lồng trong đó, chị đeo chiếc nhẫn bạc của Dearie vào ngón tay giữa rồi chị siết chặt chiếc nhẫn vàng nổi giận bước từng bước nặng nề đến ban công bệnh viện dùng sức vứt đi thật xa. Chiếc nhẫn đó là của Chaeyoung, chị đã lấy nó làm kỉ vật cuối cùng về cô vào ngày trước khi chôn cô xuống. Lúc đó chị còn ngu ngốc muốn giúp cô ta báo thù, giờ thì hay rồi, chị chỉ là một con rối của Chaeyoung. Hiện tại vứt chiếc nhẫn kia chính là sự yêu thương cuối cùng của chị dành cho cô.

Khi Jisoo vừa bước lại hàng ghế chờ liền có một cuộc điện thoại gọi đến, Jisoo nhấc máy lên bên kia liền có một giọng nói trầm khàn.

"Jisoo, đã tìm ra Lalisa Manoban."

- Làm tốt lắm. Đem cô ta đến tầng hầm ở nhà lớn.

Bên kia vâng vâng dạ dạ rồi liền cúp máy, Jisoo nhét điện thoại vào trong túi, chị thở hắt ra một cái, nụ cười hiếm hoi nhoẻn trên môi chị, cuối cùng Jennie Kim cũng có thể được minh oan và được tự do rồi.

Kenzo tiến đến từ phía sau, trên tay cầm hai lon cà phê lạnh, hắn vỗ vai chị một cái. Jisoo chầm chậm quay lại từ từ nói với Kenzo:

- Cảm ơn anh vì tất cả.

- Hở?????

_

Chap truyện có tham khảo một số tài liệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net