Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gặp mặt kết thúc, SeungCheol cuối cùng cũng có thể tạo ấn tượng tốt lần gặp đầu tiên với Hong JiSoo và cả Kim Mingyu.

Nhưng điều mà anh lo nhất cũng đã tới, ODC-95 đã xuất hiện và anh phải tìm cách xoá sổ nó. Ngoài Hong JiSoo ra, anh còn phải liên lạc với vệ sĩ họ Jeon mà Kim Mingyu vừa nói. Hy vọng cậu ta cũng tìm được thông tin gì đó hữu ích.

"Cậu lại đang suy nghĩ gì vậy?"

JeongHan nhìn vào mắt anh và hỏi khi thấy anh cứ trầm ngâm. Đó là điều mà hắn tò mò vì không những hiện tại, mà ban nãy lúc họ nói chuyện anh cũng rất mất tập trung.

"Có phải nghĩ đến ODC gì đó không? Kim Mingyu đã nói khả năng thứ đó có thể bị giao dịch lẫn lộn với ma túy, nên việc tìm cũng khá khó khăn."

Giờ anh chẳng biết thứ đó có giống với ma quý hay không. Nếu chúng thật sự giống nhau thì chẳng phải mò kim đáy bể sao.

"Tôi đang nghĩ có khi nào Cross trao đổi thông tin cho tổ chức khác hay không. Dù sao trước đây họ cũng làm một số chuyện bất chính."

JeongHan không biểu hiện gì, chỉ "ừm" một tiếng.

"Trước hết chuyện đó giao cho Jeon WonWoo xử lí. Vài ngày nữa Shua sẽ sắp xếp giao dịch đạn với bang Murayama, cậu đi theo đi."

"Tôi đi theo anh ta?"

SeungCheol trố mắt nhìn hắn, ngược lại hắn rất điềm tĩnh giải thích.

"Tôi không thích giao dịch nước ngoài, việc này nên giao cho cậu ấy. Cậu ăn nói dễ nghe càng dễ đàm phán, đi theo cậu ấy tỉ lệ thành công sẽ cao hơn."

SeungCheol ngập ngừng, anh cũng chưa biết con người thật của Hong JiSoo thế nào. Nhưng nhớ đến mục đích tìm thông tin về JeongHan chỉ có anh ta biết rõ. Vậy anh nên nhu thuận gật đầu.

"Được."

Suốt buổi anh và hắn chỉ trao đổi về chuyện giao dịch. SeungCheol cũng đang suy nghĩ xem làm cách nào để liên lạc với Jeon WonWoo.

...

Quay trở về địa bàn, JeongHan vừa bước vào phòng làm việc của hắn đã nghe tiếng chuông điện thoại reo. Anh chẳng biết nội dung cuộc nói chuyện là gì, chỉ thấy mặt hắn đanh lại, thỉnh thoảng còn nhìn sang phía anh. Khi ngắt máy, hắn còn thở dài một cái.

"Anh có việc à?"

"Phải, ngày mai tôi phải đi. Chắc là bận nguyên ngày."

Không biết sao nhưng SeungCheol có chút hào hứng, chỉ là không dám thể hiện ra bên ngoài.

"Ban nãy tôi thấy anh nói chuyện điện thoại, vẻ mặt hơi khó chịu. Có chuyện gì sao?"

Hắn nhìn anh chốc lát, thở hắt ra.

"Địa điểm là nơi tôi không thích lắm."

Người như JeongHan, có nơi nào mà hắn không thích. Nhưng nếu hắn tỏ rõ thái độ khó chịu thì chắc đó là nơi không tốt đẹp gì.

"Trễ rồi, ngủ sớm đi. Đồ của cậu người của tôi đều sắp xếp trên phòng rồi."

SeungCheol tròn mắt ngạc nhiên.

"Anh dọn đồ của tôi rồi á?! Từ lúc nào?"

"Lúc cậu đang nằm trên giường bệnh, sau khi cậu đồng ý làm vệ sĩ của tôi."

Anh còn chưa cho phép hắn đã tự tiện đến nhà anh, đây có xem là xâm phạm chỗ ở của người khác không? Chưa kể chắc hiện tại chỉ còn cái nhà là chưa đem đi thôi nhỉ?

JeongHan không thấy anh trả lời, nói tiếp.

"Phòng cậu trên lầu hai, phía bên phải cuối dãy."

SeungCheol ngập ngừng, anh cũng không có ý định giấu vì thể nào hắn cũng đọc được suy nghĩ của anh. Nên anh quyết định hỏi thẳng.

"Anh có... lắp camera không vậy?"

Hắn nói: "Mặc dù tôi có hay kiểm soát người của mình, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyền riêng tư của người khác."

Một chút hắn lại nói tiếp.

"Chỉ khi cậu loanh quanh ngoài hành lang mới bị camera ghi lại."

"Anh có phòng thiết bị nhỉ?"

"..."

JeongHan lần này im bặt, hắn nghĩ mình vừa mới bị bẫy. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh trả lời.

"Hiện tại chỉ có người giám sát. Tôi đang tìm người giỏi tin học."

SeungCheol gật đầu xem như đã biết. Anh nghĩ mình không còn gì để nói nên định rời đi.

Hắn bỗng dưng nói: "Nếu cậu buồn chán khi ở đây, thì cứ nhờ DK dẫn đi chơi."

"DK?"

"Là đội trưởng đội tập bắn. Cậu ta tên SeokMin, nhưng tôi thích gọi bí danh của cậu ta hơn."

À, ra là người lơ đễnh không huấn luyện đội viên kĩ càng dẫn đến sai sót? Vậy thì anh cũng phải tranh thủ dạy dỗ cậu ta mới được.

"Ngủ ngon."

JeongHan nói câu đó ra hết sức tỉnh bơ, chắc là đang cố giữ bình tĩnh. Chứ thể nào anh cũng đoán được ngày mai hắn sẽ mang bộ mặt khó ở đó đi ra ngoài.

"Ngủ... Ngủ ngon."

Dù anh biết câu trả lời của mình cứ kì cục thế nào. Nhưng miễn sao JeongHan thấy thoải mái là được. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn đang cười. Còn anh thì giống như con cừu ngốc nghếch vậy.

...

Sáng sớm hôm sau JeongHan đã rời đi, hình như còn dắt theo nhóm người của MyungHo. Thế thì anh sẽ đến khu tập bắn, sẵn dịp gặp SeokMin nói chuyện một chút.

Cánh cửa sắt vừa mở là tiếng súng đạn liên tiếp xuất hiện. SeungCheol còn nghe thấy tiếng chửi oang oang cả lên.

"Cậu kia! Bắn ở đâu vậy hả?!"

"Thả lỏng ra! Đừng có gồng mình lên!"

Trông còn tệ hại hơn lần trước. SeungCheol cảm thấy cậu ta ngoài hét ra thì chẳng làm cái gì nên hồn. Các đội viên bị chửi mắng nên mặt mày ai nấy đều chán nản và buồn bực.

"Này."

Anh gọi, mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía anh. SeokMin dẹp bỏ gương mặt nghiêm khắc ban nãy, thay vào đó là một nụ cười không thấy rõ ông mặt trời.

"Sao anh lại đến đây? Hình như chúng ta mới gặp lần đầu nhỉ?"

SeungCheol nhăn mày: "Lần trước là cậu trốn việc nhỉ?"

Cậu ta gãi đầu.

"Lần trước là tôi đi đến nhà dọn đồ giúp anh. Lão đại không có nói cho anh biết sao?"

Anh lắc đầu: "Anh ta chỉ nói có người dọn chứ không nói là ai."

Anh liếc mắt qua nhìn, gương mặt cậu ta thể hiện rõ sự bất mãn. Kiểu này lão đại thật sự muốn chỉnh đốn cậu ta nên mới nhờ anh đến tận đây giám sát sao?

"Cho tôi mượn súng."

Nếu đến đây rồi mà không luyện cơ tay thì đúng là lãng phí. Sẵn dịp cho bọn họ học hỏi luôn.

Đám đội viên vừa nghe anh nói đã cuống cuồng lau chùi súng và chuẩn bị băng đạn. SeokMin còn đưa cho anh một cái tai nghe.

"Anh có cần đeo tai nghe chống ồn không?"

"Không cần, tôi quen rồi."

Trước tiên là kiểm tra súng, sau đó không có vấn đề thì nạp đạn rồi mở chốt an toàn trước khi bắn. Nếu nắm bắt được cách bắn thì đối với anh, 10 điểm là dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên không phải nói đùa, mỗi phát đạn của anh đều bắn trúng hồng tâm. Những viên đạn lúc sau đều lọt qua lỗ thủng và xuyên vào tấm ván gỗ phía sau.

Các đội viên bị tài năng của anh làm cho mắt chữ a, mồm chữ o. Cho đến hết băng đạn, trên tấm bia chỉ có mỗi một lỗ to duy nhất ở giữa.

SeokMin vỗ tay khen ngợi. Hiếm khi cậu ta chứng kiến ai có tài bắn súng bách phát bách trúng ngoài lão đại. Đúng là có dịp mở mang tầm mắt. Cũng không khó hiểu lắm khi hắn yêu cầu anh làm vệ sĩ.

"Phải chi các học viên của tôi đều như anh thì đỡ khổ rồi."

SeungCheol bật cười.

"Cậu làm tốt việc huấn luyện thì chắc chắn ai cũng giỏi giang cả."

Nói đến đây SeokMin lại tự ái. Lỗi đâu phải cậu ta, chỉ là do học viên tiếp thu chậm thôi.

"Anh đến gặp tôi làm gì nhỉ? SeungCheol-ssi?"

"Cậu SeokMin, không ngại dẫn tôi đến một nơi chứ?"

...

Theo yêu cầu, SeokMin liền lái xe về nhà anh. Đơn giản là vì anh muốn biết có dấu vết của tổ chức hay không. Vì đêm qua sau khi quay trở về phòng, có một kí hiệu được khắc bằng dao ở dưới chân giường của anh.

"À, tôi có thắc mắc. Lão đại của các cậu ghét đi chỗ nào nhất vậy?"

Cậu ta nhíu mày: "Sao anh hỏi vậy?"

"Hôm qua có cuộc gọi làm việc, giám đốc Yoon bảo đó là nơi anh ta không thích lắm."

Dường như cậu ta nhớ ra gì đó, "à" lên một tiếng.

"Lão đại ghét nhất là hộp đêm. Lần trước tôi theo anh ấy đi giao dịch, tên đại ca của băng kia còn gọi mấy cô bồi bàn ra phục vụ."

Nói đoạn cậu ta lại cười khúc khích.

"Anh không thấy lão đại lúc đó đâu. Anh ấy phải cưỡng chế cự tuyệt làm mấy cô phục vụ buồn đó."

Thảo nào, người như Yoon JeongHan đúng là không thích hợp đến những nơi vậy. Chỉ với sát khí toả ra cũng đủ khiến mấy cô gái tủi thân.

"Giám đốc Yoon còn giao dịch với ai nữa sao?"

"Không hẳn là giao dịch, chỉ là bàn bạc chút chuyện làm ăn. Chwe HanSol, anh ta là một tài phiệt đó, anh rất hay dễ gặp anh ta tại các hộp đêm."

Chwe HanSol, anh từng nghe đến cái tên này. Hình như bữa tiệc hôm trước anh cũng có gặp, chỉ là ấn tượng không sâu đậm lắm.

"SeokMin này."

"Vâng?"

Cậu ta tròn mắt đầy ngạc nhiên. Anh cũng bị làm cho giật mình.

"Trước nay lão đại toàn gọi tôi là DK. Đột nhiên anh gọi hẳn tên thật của tôi, tôi có chút bất ngờ."

SeungCheol hắng giọng một cái. Lời cậu ta nói làm anh có chút hơi miễn cưỡng.

"Cậu ở với giám đốc Yoon bao lâu rồi?"

"Tôi? Cũng giống như MyungHo, ở với anh ấy 7 năm rồi."

"Vậy cuộc sống tuổi 20 của cậu cũng giống cậu ta sao?"

Bàn tay cậu ta siết lấy vô lăng.

"Không hẳn, nhưng cũng không phải không đúng."

---

Tui thích đọc comment của các bạn lắm, nên hãy để lại sau khi vote cho tui nhé:3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC