Giấc mơ số 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm đã diễn ra đầy ấm cúng và vui vẻ, ông bà rất vui khi có sự xuất hiện của Lee Sanghyeok, điều đó đã khiến ông bà không còn mất ăn mất ngủ lo lắng cho đứa con trai làm nhiệm vụ ở xa nhiều, nhìn thấy con hai người cũng an lòng hơn sau bao năm.

Đến tối mịt anh tính chào hai người và về nhà nhưng bà đã níu anh lại bảo hãy ngủ đêm nay ở đây, ngôi nhà này cũng giống như ngôi nhà thứ hai của anh vậy nên anh cũng tươi cười đồng ý. Sanghyeok lên phòng của hắn, nội thất hay cách trang trí căn phòng chưa từng thay đổi, nó vẫn mang hình dáng của cậu thiếu niên trẻ tuổi ngày nào, những hình dán siêu nhân khi còn lớp ba, những con gấu bông khi năm lớp tám và cái máy chơi game đã gắn liền suốt những năm cấp ba. Khiến mỗi khi anh bước vào phòng đều cảm giác như đang bên cạnh một Jeong Jihoon lúc còn mới bước ra đời, thiếu niên vô lo vô nghĩ.

Họ đã trải qua những tháng ngày cùng rong ruổi trên mấy hàng quán con phố hay những lần nắm tay đầy ngại ngùng, thanh xuân của họ đã trao cho nhau không chút hối hận và nếu cho anh một lần nữa Sanghyeok vẫn sẽ chọn Jeong Jihoon.

Lần này có thể là nhiệm vụ khiến họ xa nhau lâu nhất, Jeong Jihoon gần như quên thế giới bên ngoài mà lao vào làm việc với một danh tính khác để chiếm trọn niềm tin của ông trùm, suốt bao năm hắn đã phải nhẫn nhịn để làm việc, những lần được nghỉ phép hắn cũng không trở về Seoul mà chọn tiếp tục làm việc. Nhưng năm nay vô tình hắn nhìn thấy bức hình chụp chung cùng anh vào lần đầu hẹn hò, hắn nhớ anh rồi, hắn cảm thấy tội lỗi khi mãi tập trung vào nghiên cứu, điều tra mà gần như quên mọi thứ.

—-

Lee Sanghyeok như mọi lần đến phòng làm việc của mình, tay cầm một cốc cà phê còn nóng mà nhấp nhẹ, khi quay lại bàn làm việc anh thấy một bó hoa trên bàn rất to. Sanghyeok ngờ vực tiến lại gần và cầm nó lên thì nghe tiếng chân sau lưng, lòng anh nóng ran, Sanghyeok quay phắt lại, gương mặt thân quen với bộ đồ giản dị thường ngày, hắn đang đứng trước mặt dang hai tay thật rộng với anh.

Một chút chần chừ nhưng rồi vội vã, Sanghyeok lao tới lòng đối phương, cảm xúc cũng không kìm nén mà vỡ oà, Jeong Jihoon cười nhẹ hôn lên tóc anh rồi xoa xoa lưng anh như một thói quen khó bỏ.

“Hức.. hức Jeong Jihoon em về rồi”

“Dạ em về với người yêu đây”

Sanghyeok chẳng trả lời, anh cứ đứng ôm chặt hắn mà khóc thật nhiều.

“A-anh mỏi chân”

Nghe anh nói thế Jihoon cũng chỉ bật cười, hắn bế anh lại ghế ngồi đối mặt, vừa đặt mông xuống Sanghyeok lại chọn nức nở tiếp, bàn tay giờ đang bấu chặt vào áo của hắn không muốn buông, phần áo trước ngực hắn cũng ướt một mảng vì anh nhưng hắn nào phiền lòng, hắn biết người yêu nhớ hắn tới mức nào, Sanghyeok bề ngoài lạnh lùng là thế nhưng bên trong lại rất tình cảm.

“Thôi nín đi mà, anh khóc nữa mắt sẽ sưng lên cho coi”

“Anh càng khóc sẽ càng phí thời gian cạnh em đó nha, lần này em về một tuần thôi”

Nghe xong Sanghyeok liền cố gắng mím môi thật chặt không khóc nữa nhưng mặt mũi cứ ướt nhem, hắn cười hì hì đưa tay lên lau cho anh.

“Một tuần thôi hả?”

“Dạ một tuần này em sẽ theo Hyeokie hoài hoài luôn cho Hyeokie đỡ nhớ em nhó?”

Cảm nhận được tay anh lại bấu chặt áo mình hơn hắn liền xoa xoa dỗ dành rồi nhanh chóng đan năm ngón với anh.

“Sẽ đau tay đó, chỉ nắm tay em thôi”

“Anh nhớ em nhiều lắm Jihoon”

“Em cũng thế, hình như dạo này anh gầy bớt thì phải”

“Không có, anh ăn uống đầy đủ lắm”

“Hôm qua anh còn về nhà với bố mẹ em, tối nay chúng ta cùng về đi”

“Dạ”

Jihoon nhìn anh hôn chóc một cái vào môi vào má rồi lại cười khúc khích, anh cũng không cản hắn vì anh nhớ nụ hôn này chết đi được.

Hai người dắt tay nhau đi ăn, lúc ngồi ăn hắn đã kể cho anh nghe bao nhiêu là chuyện ở Gwangju, nào là hắn đã phải giả làm dân buôn bán rồi lại thành vệ sĩ cho tên Tây, hắn phải học này học kia ở đấy vô cùng nhiều song Jihoon không ngừng điều tra các lần giao dịch của hắn cùng bang nhóm, những món hàng tưởng trao đi thuận lợi nhưng thật ra đều bị cảnh sát thu gọn trong tầm mắt. Sanghyeok nghe xong liền thấy thương người yêu rất nhiều, bao năm nay vật lộn ở nơi xa cực kì khổ.

Một tuần này về nhà anh sẽ cố dành thời gian cho hắn hơn vì cứ mỗi khi hắn rời đi anh lại trở nên bất an trong lòng.

Gần một ngày trôi qua được bên cạnh Jihoon  mà Sanghyeok cứ như còn trên mây, anh cũng trở nên ngoan ngoãn cực kì khi hắn muốn ôm sẽ ôm, muốn nắm tay sẽ nắm tay hay muốn hôn cũng sẽ hôn. Sự ngoan ngoãn hợp tác này có chút lạ kì nhưng hắn cũng rất thích vì bây giờ hắn có thể làm bất cứ cái gì hắn muốn mà không phải nghe anh cằn nhằn.

Đến tối họ đi mua chút đồ rồi đến nhà bố mẹ Jihoon, lúc Sanghyeok xuất hiện gương mặt tươi tắn hơn cả hôm qua, kèm theo là một thân hình cao gần m9 đang xách đồ lỉnh kỉnh, ánh mắt như mèo lao tới chỗ ông bà.

“Sanghyeokie”

“Bố mẹ!”

“Ui Jihoon con về khi nào vậy?”

“Dạ mới khi sáng thôi”

Vỗ vỗ thử con trai bà bĩu môi chê hắn dạo này gầy đi, chắc cũng tụt cân vì công việc dữ lắm. Hắn ngượng ngùng gãi đầu quả thật vì tần suất làm việc hắn phải sút bớt năm cân trong một tháng.

“Về đúng lúc quá mẹ còn đang nấu cơm, sáng nay thằng bé Sanghyeok nói mẹ tối sẽ về, sớm biết con cũng về mẹ đã mua thêm đồ ăn con thích”

“Con ăn gì cũng được cả nhưng không phải gần cả bàn ăn này đều món ưa thích của anh ấy sao”

“Mẹ thương anh hơn em đó”

“Không chịu, Sanghyeokie là để con thương còn mẹ là phải thương con chứ”

“Aigo cái thân này lớn rồi mà sao suy nghĩ vẫn còn trẻ con thế không biết”

“Hôm qua Sanghyeok tới ăn cùng bố mẹ, nó cũng cho bố mẹ xem ảnh con khi ở Gwangju rồi, trông lăn lộn vô cùng”

“Tấm hình ấy chẳng đẹp trai chút nào, mặt mày nhem nhuốc bẩn lắm”

“Đẹp mà, trông Jihoon cứ ngơ ngơ ý”

Chẳng biết khen hay chê nhưng mười Jeong Jihoon cũng không có ý cãi lời anh, mọi người quây quần bên bàn ăn đầy tiếng cười, khi ấy anh thật sự muốn thời gian ngừng lại để anh có thể hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này lâu hơn, để anh có thể ngắm nhìn em ấy lâu hơn.

Sau khi ăn uống dọn dẹp xong hai người cùng lên phòng của Jihoon để nghỉ ngơi, vừa mở cửa hắn đã lao thẳng tới chiếc giường rồi lăn lộn trên đó.

“Oaa nhớ khi nhỏ thật”

“Hồi nhỏ em đi học về sẽ liền lăn giường thế này”

“Mau dậy đi tắm đi Jeong Jihoon”

“Chúng ta tắm với nhau đi anh”

“?”

“Hầy đừng tỏ ra bất ngờ vậy chứ, thân thể của anh còn chỗ nào em chưa thấy đâu”

Hắn vừa nói vừa luồn tay qua nắm eo anh bóp bóp khiến Sanghyeok ngượng đỏ mặt, Jeong Jihoon hiểu rõ từng đường nét trên cơ thể anh, hiểu rõ nơi nhạy cảm nhất của anh ở đâu. Nhìn thấy biểu cảm ngại ngùng của anh khiến hắn phải cười phá lên, hắn véo má anh một cái rồi bế anh vào phòng tắm.

“Anh không nói là sẽ đồng ý mà?”

“Không nói gì tức là đồng ý rồi”

Jeong Jihoon ngang ngược không thèm quan tâm tới lời nói của anh nữa, cứ thế thuần thục mà cởi đồ cho anh.

“Này đừng có cởi quần anh ra như thế”

“Bỏ tay em khỏi ngực anh!”

“Đừng có bóp mông anh!!”

“Jihoon đừng nhìn vào thằng em của anh nữa!!!”

______

kwonaris


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net