Giấc mơ số 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Anh ngại gì chứ có phải lần đầu đâu?”

“Chỗ này, chỗ này, chỗ này! Em đều đã chạm vào hết, thậm ch-”

Sanghyeok vội đưa tay bịt chặt miệng tên khốn này lại.

“Im lặng đi cái tên này, mất hết liêm sỉ rồi à Jihoon! Tắm nhanh rồi ra mau không lại cảm lạnh”

Họ cùng đứng dưới vòi hoa sen mát lạnh, gương mặt anh nhăn nhó tay nhéo vào đùi Jihoon mỗi khi hắn có ý định sờ soạng.

Sau một lúc vật lộn họ cũng tắm xong, Jihoon lấy khăn tắm quấn anh lại rồi cẩn thận bế ra giường, dù tới đây nhiều lần nhưng anh lại không thường đem theo đồ, mỗi lần như vậy chỉ có thể mặc đồ bạn trai mình. Jeong Jihoon mò mẫm đại một cái đưa cho anh mặc thế nào lại vừa khít khiến hắn không hài lòng mà vừa mặc đồ vừa rì rầm.

“Nè sao anh lại vừa áo của em như vậy? Cái này là hồi em mới 22, anh gầy quá đó”

“Chiều dài nó còn cả khúc đây này”

“Hứ đừng có cãi em, anh lo mà ăn cho tăng cân”

Sanghyeok mặt phụng phịu không thèm nghe, được phục vụ xong cong đít chui vào chăn nằm còn với mái tóc còn đang ẩm, hắn chỉ đành lại gần dỗ ngọt anh ngồi dậy để hắn sấy cho khô. Từng ngón tay đan vào lọn tóc xoa đều thật nhẹ nhàng, Sanghyeok cứ thế nhắm mắt mà hưởng thụ đặc ân của người yêu siêu cấp này. Sấy xong hắn cúi xuống hôn cái chóc.

“Đi ngủ nào”

Hắn nhanh chóng leo lên giường ôm lấy anh vào lòng, lâu rồi mới được ôm trọn con người nhỏ bé này, chưa ai ngủ nhưng cả hai im lặng đến lạ, lồng ngực phập phồng và chỉ có tiếng thở cho đến khi một người cất tiếng.

“Em.. lần này đi sẽ bao lâu?”

“Vài tháng, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh”

Cảm nhận được cái bất an trong lòng anh, Jihoon nắm lấy bàn tay vân vê từng ngón nhỏ an ủi.

“Đừng sợ, em sẽ về mà”

“Sanghyeokie cứ ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt này, ăn nhiều chút rồi em sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách thật tốt”

Hắn luồn xuống kéo anh lên đối mặt với mình, ánh mắt anh tràn ngập nỗi lo toan, anh biết nhiệm vụ này thật sự rất quan trọng, anh biết họ là cảnh sát phải vì dân vì nước nhưng trong anh vẫn nảy sinh một chút ích kỷ chỉ muốn giấu riêng Jihoon ở nơi an toàn nhất.

“Hứa nhé? Hứa em sẽ về với anh”

Sanghyeok giơ ngón út ra.

“Dạ”

“Về rồi em cưới anh nhé?”

Lee Sanghyeok không nói gì nhưng cái vùi sâu đầu vào hắn cũng giống như câu trả lời.

Jeong Jihoon và cả đội đã thu thập được một số thông tin hay cuộc giao khá lớn, họ chỉ còn thiếu một chút để hoàn thành nó, nói đúng hơn Jeong Jihoon chỉ cần hoạt động thêm vài tháng nữa là hoàn thành nhiệm vụ và cảnh sát cũng có thể hành động bắt giữ các đối tượng liên quan tới đường dây mua bán.

Jihoon về đây cũng để đưa một số tài liệu quan trọng cho sở, sắp tới Jihoon được “tặng” cho
đám mà họ đã theo dõi suốt bao lâu, đây được coi như là mấu chốt của cả kế hoạch. Nếu ở đây, trong thời gian này Jihoon thành công lấy được hình ảnh và thông tin giao dịch của chúng một cách cụ thể họ có thể bắt giữ ngay nhưng chúng đánh hơi khá tốt với người mới, nếu hắn không cẩn thận có thể bị lộ.

Jeong Jihoon biết cái nỗi lo trong lòng anh thế nào, hắn cũng sợ chết nhưng nỗi sợ ấy nào to lớn bằng việc phải xa anh và bố mẹ, hắn chỉ biết tự nhắc nhở bản thân phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt. Chìm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang hai người sớm đã đi vào giấc mộng, tay hắn từ đến cuối không buông anh.

Như lời Jeong Jihoon hứa, suốt một tuần nghỉ phép hắn đã luôn bên cạnh anh điều đó lại khiến sự ích kỉ trong anh trỗi dậy, anh thật sự không muốn buông tay người yêu rơi vào tình cảnh nguy hiểm chút nào nhưng nhìn thấu sự quyết tâm, Lee Sanghyeok cũng đành chào thua.

Hôm nay hai người có một buổi hẹn hò.

“Anh à, anh xong chưa?”

“Đây”

“Cái áo này hình như hơi nhỏ với em?”

“Em lớn quá rồi Jihoon”

“Oaa!! Anh nói em béo?”

“Không, anh nói Jihoon của anh cao ráo, lớn hơn rồi”

Thấy Jihoon phản ứng mạnh anh bật cười, rướn người lên xoa xoa đầu tóc còn rối bù của hắn. Hai người đang mặc lại bộ quần áo mà lần đầu hẹn hò.

Lúc mới yêu Jihoon đã chú ý tới trang phục cực kỳ vì nghĩ yêu người lớn tuổi phải trưởng thành một chút, hắn mặc một áo sơ mi trắng cùng quần tây, hai tay áo được xắn gọn lên đến khuỷu trông điển trai vô cùng. Còn anh lại không như thế, anh nghĩ hẹn hò với người nhỏ tuổi thì không nên nghiêm túc quá, hôm ấy anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng và quần dài bình thường.

Gặp nhau hai người đã bật cười vì hiểu được ý đồ của đối phương, sau khi thay đồ xong xuôi, hai người cùng lái xe đến những nơi họ từng cùng nhau ghé qua, nào là quán ăn, tiệm chụp ảnh, tiệm bánh ngọt hay khu vui chơi. Tuy có mấy chỗ đã đóng cửa nhưng cả hai vẫn cảm thấy rất vui vì nó luôn là một kí ức đẹp.

“Jihoon mặc bộ này vẫn đẹp lắm”

“Còn anh vẫn đáng yêu”

Jihoon dừng bước, ép má người trước mặt rồi cúi xuống hôn một cái vào môi, dù là ở ngay ngoài đường nhưng hắn không hề ngại mà còn muốn hôn thêm, riêng anh da mặt mỏng đã đỏ chói, nhanh chóng thoát khỏi hắn rồi chạy đi.

“Chụp ảnh ở đây này”

Jeong Jihoon kéo anh lại trước một “bánh xe” đu quay khổng lồ, khi ấy họ đều là những người mới chập chững vào nghề, các vụ án không quá nhiều đặc biệt lương bổng chỉ đủ qua ngày nhưng buổi hẹn hò hôm ấy vẫn được cả hai tận hưởng thật tốt, bây giờ khá giả hơn rất nhiều nhưng cái niềm vui ấy chưa từng vơi đi. Họ nhờ lấy một người qua đường chụp ảnh giúp, thay vì ngại ngùng chỉ dám cười nhẹ trước máy ảnh lần này Jihoon chủ động kéo anh vào một nụ hôn sâu khiến người chụp lẫn anh đều bất ngờ.

Tiếng tách từ máy ảnh nổ ra không ngừng, mấy ai biết lòng người chụp đã rộn ràng trước mật ngọt này thế nào. Lúc trả lại mấy, người ấy còn giơ hai ngón tay cái lên.

“Hai người đẹp đôi lắm, chúc hai người hạnh phúc”

Jeong Jihoon cười hì hì nhận lại máy ảnh và hai người ngồi lại một góc ghế đá để kiểm tra, tay nghề người này tốt phết chụp tấm nào cũng đẹp quá chứ, còn Lee Sanghyeok cứ mãi ngại ngùng mà không trả lời gì.

“Anh nhìn này, tấm này rất đẹp”

“Woa người yêu của em xinh thế không biết, cái môi chúm chím chưa này”

“Tay của anh cũng trắng nữa”

“Mắt anh cũng đẹp”

“Woa woa”

“Jeong Jihoon em đừng khen nữa”

Hắn ngớ người quay sang nhìn anh, trời ơi mặt của Sanghyeok sắp hoá thành cà chua rồi, nó đỏ dường như muốn nổ tung khiến hắn không chịu mà cười thành tiếng.

“Đừng có ngại mà, em đem mấy tấm này đi rửa rồi in ra treo ngay phòng làm việc của anh nhé?”

“Em trêu người quá đó”

Sanghyeok đánh một cái vào vai hắn, cơ thể Jeong Jihoon như có dòng điện chạy ngang, vết thương hôm trước vì đánh nhau mà va đập mạnh dẫn đến bầm tím, giờ bị anh đụng tới liền nhăn nhó mặt mũi ôm lấy bả vai. Anh còn tưởng hắn đang đùa nên mặc kệ cho tới khi anh thấy lấp ló sau lớp vải là vài miếng dán.

“Jeong Jihoon em quay qua đây”

“?”

Jeong Jihoon nhận ra chuyện bị lộ, hắn cắn môi không muốn cho anh thấy nhưng Sanghyeok không biết thương tiếc nhéo một cái thật điếng vào bụng hắn.

“Gì đây? Sao lại nhiều vết bầm thế này?”

Lee Sanghyeok nhân cơ hội, nhanh chóng vạch lớp áo trên bả vai hắn.

______

kwonaris.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net