Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng tinh mơ, Yujin một phần vì bị chiếm tiện nghi cả đêm, một phần là do lo cho chị nên đã dậy từ sớm. Vừa mở mắt liền cúi đầu, khẽ nhích người ra một chút để có thể nhìn thấy gương mặt của chị, gương mặt hiền hòa, ngây thơ, xinh đẹp động lòng người. Cái đầu nhỏ cứ rút sâu vào vòng tay của em, hơi ấm nhẹ nhàng, đều đều phả vào lòng ngực khiến tim Yujin thoáng chút loạn nhịp. Khẽ gỡ vòng tay người kia khỏi eo mình sau đó rời đi

"Yujin? Sao em dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm một chút hẵn dậy?"-Eunbi đang phồng má thổi phì phì để nhóm lửa chuẩn bị nấu bữa sáng cho các cô cậu học trò của mình, nhìn thấy em đứng lù lù trước lều tập thể dục liền giật mình hỏi

"Em dậy là để phụ chị chuẩn bị bữa sáng"-Yujin nghe hỏi cũng mỉm cười đáp lại. Nụ cười cún con quen thuộc nở trên môi khi nhìn thấy người chị hàng xóm gương mặt lấm lem, ngạc nhiên nhìn em trông dễ thương hết sức

"Aaa...hôm nay Yujin của chị tốt quá ta"-Eunbi mỉm cười đáp, sau đó lại tiếp tục công việc của mình

Yujin tiến đến phụ giúp chị nhóm lửa, bàn tay thon dài thoăn thoắt bẻ gãy những cành cây khô nhỏ

"Chị đang định nấu món gì thế?"

"Cơm cà ri"

"Vậy chị cho em xin ít gạo nhé"

"Ơ, em cần gạo để làm gì?"-Eunbi ngơ ngác nhìn em. Bữa sáng chị đang nấu, em cần gạo làm gì nhỉ? Hay là cho chim ăn? Chim ở đây quả thật rất nhiều, buổi sáng cũng nhờ nó mà tâm hồn cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cho chim ăn gạo chẳng phải là phí quá sao

"Em muốn nấu cháo cho Minjoo. Chị ấy bệnh, ăn cơm sẽ khó nuốt"-Yujin bước đến bên bị đựng gạo, cầm lấy cái vá đông đông đếm đếm rồi xúc một muỗng lớn

"Ra là chẳng có ý tốt gì, làm mình còn ngạc nhiên khi đột nhiên con bé sáng sớm đã muốn giúp mình chuẩn bị bữa sáng, thì ra là có ý đồ cả mà"-Eunbi thì thầm, hai chữ "hụt hẫng" hiện rõ lên cả trên mặt

"Sao ạ?"

"A, không có gì. Em muốn lấy bao nhiêu thì lấy"-Eunbi giật mình vội nói

Khi tất cả mọi người cùng nhau rời đi tham quan thì Kim Minjoo-người đang mắc bệnh vì cái tính nhát gan, bị hù một phát đã chạy loạn đến nỗi lạc mất đường về, rồi mắc mưa trong rừng mới tỉnh dậy, hốt hoảng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa lều, vắng tanh

Vội vàng bật người dậy chạy ra ngoài, vừa đến cửa lều liền bị ai đó nắm lấy cổ áo lôi ngược trở lại. Minjoo giật mình, theo quáng tính suýt ngã, hốt hoảng xoay người lại, lấy tay vuốt ngực để trấn an bản thân. Ra là em, làm chị cứ tưởng lại bị dọa một lần nữa chứ

An Yujin đứng trước mặt chị bình thản, nhẹ nhàng thổi khí vào bát cháo để làm nó nguội đi một chút. Sau đó ngước mặt lên nhìn chị, một tay cầm bát cháo, tay kia nắm lấy tay chị, mang cái người cứ đứng đó làm mấy trò khó hiểu trở lại vào lều. Để bát cháo xuống đất, nhẹ nhàng đặt một tay lên trán chị, tay kia đặt lên trán mình

"Chị còn đang bệnh đừng có đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong đây ăn hết bát cháo này, uống thuốc rồi ngủ một giấc sau đó dậy ăn trưa, khi nào khỏe hơn sẽ đưa chị ra ngoài chơi"-Yujin nói rồi bất giác đưa tay lên xoa đầu chị. Lạ thật, dạo gần đây có vẻ em rất thích xoa đầu chị, cứ nhìn thấy chị hiền dịu ngoan ngoãn nghe lời em thế này, thì chỉ muốn cưng chìu xoa đầu mãi thôi

"Ưm, chị biết rồi"-Minjoo vừa nói vừa gật gật đầu

"Thuốc của chị đây"-Yujin bóc thuốc ra khỏi vỏ, bỏ vào cái dĩa nhỏ, rồi để vào một góc cùng với chai nước lọc cho chị, sau đó đứng dậy định rời đi

"Yujin à"

"Huh?"

"Mọi người đâu cả rồi?"-Minjoo trên tay cầm bát cháo, tay còn lại nắm lấy bàn tay của em giữ lại, hỏi

"Mọi người đi tham quan cả rồi"

"Vậy sao em không đi? Chị ở một mình vẫn ổn mà"

"Đồ hậu đậu nhà chị, để người đang bệnh như chị ở một mình thì em đi chơi cũng chả vui vẻ gì"

"Xin lỗi em. Vì chị mà em không thể vui vẻ thoải mái tận hưởng chuyến đi"-Minjoo cúi đầu, đôi mắt to tròn buồn bã. Chị lúc nào cũng gây rắc rối cho em hết

"Đừng cứ mãi nói lời xin lỗi. Nếu chị thật sự muốn tạ lỗi, thì lo mà ăn hết bát cháo trước khi nó nguội đi"-Yujin lại xoa đầu chị, ánh mắt cưng chìu, xen lẫn chút khó chịu khi cứ phải nhìn thấy đỉnh đầu của người kia. Người gì mà cứ mở miệng ra là "xin lỗi" thế này?

Yujin vừa dứt câu thì Minjoo đã buông tay em, vội vội vàng vàng múc từng muỗng cháo lớn cho vào miệng. Cháo có chút nóng khiến chị khẽ nhíu mày, suýt chút nữa đã phun hết ra

"Này! Ăn từ từ thôi. Ở đây có ai tranh ăn cháo với chị à? Cháo tôi nấu mà chị không thèm thưởng thức hương vị một cách từ từ luôn sao? Vị của nó tệ lắm à?"-Yujin có chút tức giận nhìn người kia, miệng thì mắng nhưng tay lại lấy nước đưa cho chị

"Không. Cháo rất ngon. Tại em nói chị phải ăn hết cháo thì mới được xem như là chuộc lỗi...với lại cháo còn nóng nên chị mới..."

"Aizzz...trên đời này còn ai ngốc hơn chị không chứ? Cháo nóng thì thổi nguội rồi từ từ ăn, đâu ai bắt chị phải ăn hết nó trong một nốt nhạc. Thật hết nói nổi"-Yujin nói rồi bỏ ra ngoài, vừa xoay lưng đi thì một đường cong vô cùng xinh đẹp được vẽ lên nơi khóe môi em

≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈

Đến tối, bầu không khí hôm nay có vẻ còn nhộn nhịp hơn cả hôm qua. Vì hôm nay đã là đêm cuối rồi còn đâu. Lớp Minjoo ngồi quanh đống lửa trại vui vẻ nô đùa cùng nhau, vô số trò chơi nho nhỏ được bày ra, có vẻ hôm nay chẳng ai dám "chơi lớn" như hôm qua cả, còn có vô vàn câu chuyện luôn được họ giấu kín trong lòng bây giờ mới nói ra, bao gồm cả chuyện vui lẫn buồn đều được mang ra chia sẻ cùng nhau. Minjoo sau khi hạ sốt cũng được em cho phép ra đây ngồi

"Minjoo à, nước của em này"-Chaewon trên tay cầm chai nước áp lên má Minjoo, chai nước mát lạnh làm Minjoo cảm thấy thoải mái, vừa định đưa hai tay nhận lấy thì bị em ngăn lại

"Không được!"-Yujin đưa tay nắm  lấy đôi bàn tay của chị, lắc đầu, nghiêm nghị nói như ra lệnh cho chị. Minjoo và Chaewon nghe em bảo "không được" liền ngơ ngác, chỉ là một chai nước thôi mà

"Uống cái này đi"-Yujin đưa một chai nước khác đến trước mặt chị, lạnh giọng nói. Kim Minjoo ngơ ngác, đôi bàn tay cứ đưa qua đưa lại chẳng biết nên nhận của ai

"Ê ê ê. Tụi bây nhìn xem đây là cảnh gì?"-một cậu học sinh nhiều chuyện ngồi đối diện ba người họ lên tiếng, tay còn huých hai người ngồi kế bên

"Cái này chẳng khác nào phân cảnh trong một câu chuyện ngôn tình tay ba"-cô gái ngồi cạnh cậu bạn kia nói

"Tao cũng thấy vậy"-người còn lại xoa cằm tỏ vẻ đâm chiêu gật gật đầu

"Theo tụi bây nghĩ thì Minjoo xinh đẹp lớp chúng ta sẽ chọn ai?"-cậu bạn nhiều chuyện lại lên tiếng hỏi

"Tất nhiên là chọn chị Chaewon rồi. Mày nghĩ mà xem, chị Chaewon xinh đẹp, dịu dàng, ôn nhu như vậy. Chẳng bù cho Yujin, tuy là xinh đẹp chẳng kém, luôn vui vẻ thân thiện với mọi người, chỉ riêng với Minjoo của chúng ta là em ấy cứ tỏ vẻ lạnh lùng, chán ghét ra mặt mãi thôi không phải sao? Vả lại họ còn là chị em. Nếu là tao, tao chắc chắn sẽ chọn chị Chaewon"-cô gái kia lại nói

"Mày đúng thật là chẳng hiểu phong tình gì cả. Mày nhớ lại xem hôm qua ai là người hoảng loạn nhất khi đi tìm Minjoo? Ai là người chẳng ngại mưa gió ôm Minjoo vào lòng chạy về trại? Ai là người sáng sớm đã thức dậy nấu cháo cho Minjoo, chỉ vì sợ cậu ấy bệnh nên ăn cơm sẽ khó nuốt, khó tiêu? Chị em gì tầm này nữa chứ. Đúng là Yujin có chút lạnh nhạt và chán ghét Minjoo thật, nhưng mày nhìn xem, bây giờ chẳng phải em ấy đang quan tâm và chăm sóc Minjoo nhà chúng ta rất tốt hay sao? Vì vậy nên nếu tao là Minjoo, tao sẽ chẳng ngần ngại chọn Yujin"-người còn lại nghiêm túc nói

"Thì tao chỉ nêu suy nghĩ của tao thôi mà, mày cần gì phải trình bày cả một bài diễn văn dài thế không?"

"Hai đứa bây trật tự để tao hóng phim tiếp coi"-cậu bạn nhiều chuyện kia tay chống cằm, ánh mắt hóng hớt phóng về phía ba người đối diện

"Chị đang bệnh không nên uống nước lạnh"-Yujin thở dài một hơi khi người kia cứ ngơ ngác nhìn qua nhìn lại, nhẹ nhàng nói

"Ờ...ừm, phải ha"-Chaewon nghe em nói, cả người bất động vài giây rồi ừm ờ nói với giọng nhỏ xíu. Sau đó thì mang chai nước đi chỗ khác. Dáng người mảnh khảnh gầy nhom ấy mang trong lòng nhiều tâm sự, cứ thế rời đi

Yujin mở nắp chai nước rồi đưa cho chị, sau đó nhướn người lấy một xiên kẹo dẻo nướng

"Kẹo dẻo nướng là thứ không thể thiếu cho một buổi cắm trại"-Yujin vừa nói vừa đưa xiên kẹo lên, thổi cho nó nguội bớt rồi đưa cho chị. Minjoo ngây ngô ngắm ngía xiên kẹo, sau đó đưa lên miệng ăn một miếng

Kẹo dẻo mềm mềm, vị ngòn ngọt tan dần trong miệng làm cho Minjoo cảm thấy vui vẻ hơn, ăn lấy ăn để hệt như một đứa trẻ. Yujin nhìn biểu hiện của chị, mỉm cười ôn nhu, tay thoăn thoắt lấy thêm vài xiên kẹo nướng cho chị

"Ăn ít thôi, chị còn bệnh đấy"-Yujin nhìn chị ăn, gương mặt người kia như có bao nhiêu hạnh phúc đều trưng ra hết, không nhịn được cười, bàn tay lại bất giác đưa lên xoa đầu chị

"Ưm, chị biết rồi"-Minjoo cười tít cả mắt nhìn em, sau đó lại tiếp tục ăn ngon lành

Mọi người nhìn chị như vậy liền không khỏi phì cười, họ biết Kim Minjoo lớp họ rất ít khi ra ngoài chơi, đặc biệt đối với những buổi cắm trại như thế này lại càng không. Nhìn Minjoo vui vẻ họ cũng cảm thấy vui theo, nướng hết xiên này đến xiên khác rồi đưa cho chị, Yujin cười xòa từ chối khi thấy số lượng xiên tre sạch sẽ, chẳng còn tí kẹo nào được đặt bên cạnh chị đã khá nhiều

"Đấy, tao nói đâu sai. An Yujin chính là bá đạo như thế. Ôi ngọt chết tôi rồi"-người ban nãy tuôn một tràng diễn văn về những điều ngọt ngào mà Yujin đã làm hứng khởi lên tiếng

Trời dần vào giữa đêm, từng cơn gió lạnh bắt đầu thổi đến. Kim Chaewon đơn độc đứng bên vách đồi nhìn về hướng trung tâm thành phố, nơi những ánh đèn hoa lệ như ngàn vì sao sáng lấp lánh. Ánh mắt chứa đựng nhiều tâm tư, muộn phiền, đôi cánh tay thon dài khẽ ôm lấy tấm thân bé nhỏ của chính mình, hòng làm giảm đi sự lạnh lẽo mà từng đợt gió thổi qua

"Chị Chaewon"-Minjoo rụt rè bước đến, khẽ gọi

"A! Sao thế Minjoo?"-Chaewon thoáng giật mình, xoay người lại nhìn Minjoo

"Chị Eunbi gọi chị vào ngủ"-Minjoo cúi đầu, đưa tay vén vào lọn tóc vì gió mà bay tứ tung ôm lấy gương mặt mình

"Ừm.... Minjoo này, nếu em không phiền thì có thể ở lại nói chuyện với chị một chút được không? Chị có chuyện muốn nói với em"

"Vâng"-Minjoo bước đến bên cạnh Chaewon, im lặng lắng nghe những điều chị ấy sắp nói

Kim Chaewon mãi suy nghĩ điều gì đó mà quên mất em đang đứng chờ. Minjoo vì ngại nên chẳng dám mở lời hỏi chị, chỉ lẳng lặng đứng đó

"Minjoo này"-Chaewon thở dài một hơi, miệng gọi tên em nhưng ánh nhìn lại xa xăm, hướng về nơi phố thị dần chìm vào màn đêm tĩnh mịch

"Vâng"

"Em đã tốt nghiệp cấp 3 rồi nhỉ?"

"Vâng"

"Em nghĩ sao về việc học đại học ở Mỹ? Em có bao giờ nghĩ đến nước Mỹ xa xôi diễm lệ lần nào chưa?"

"Dạ...có. Sao thế ạ?"-Minjoo khó hiểu ngước mặt lên nhìn chị

"Vậy được rồi. Chị có điều này...chị không biết có nên nói với em hay không...chỉ là...nếu không nói thì lương tâm chị sẽ cắn rứt và cả em...sẽ có thể mãi mãi không biết được sự thật này. Kim Minjoo, chị có thể nói điều đó được chứ?"

"Vâng, chị cứ nói"

"Chị...thật ra..."

================================

Thank you for reading <3

Hết rồi á. Sắp có chuyện vui để xem rồi. Hí hí hí. Mọi người có đoán được Chaewon sẽ nói gì không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net