Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay Chaeyoung đẩy ngực anh ra, lại nghe thấy tiếng người đi ngang ngoài cửa, cô quyết định nhỏ giọng chuyển đề tài: "Em thấy lầu dưới của công ty anh có một nhà hàng lẩu mới mở, gần đây cũng có vài cái, anh ăn cay được không?"

Jimin buông cô ra, Chaeyoung dựng thẳng người tách khỏi ngực anh, nhưng tay anh vẫn giữ eo cô, không để cô cách quá xa. Anh chỉnh cô ngồi ngay ngắn lại trên người mình.

"Sở thích ẩm thực của anh rất đơn giản, không quá kén chọn."

Vốn dĩ cô muốn dắt anh đi tấn công món lẩu cay đặc biệt của nhà hàng mới mở, nhưng nghĩ đến dạ dày của mình nên cô đành thôi: "Vậy ăn lẩu than truyền thống đi, bây giờ không biết có đông người không, em gọi điện thoại đặt chỗ đã."

Vừa nói, cô vừa cầm điện thoại lên, định tra thử xem có quán lẩu nào gần công ty không.

Ngón tay cô vừa bật màn hình sáng lên thì chợt có tiếng điện thoại nội bộ reo vang. Jimin tiện tay bắt máy, giọng nói của Han Woosik truyền ra từ trong điện thoại: "Park tổng, ông Park đến."

Có vẻ như Jimin cũng không ngờ ông nội sẽ đến bất chợt như vậy, sau một giây im lặng, anh bình tĩnh lãnh đạm hỏi lại: "Đã lên tới chưa?"

"Dạ rồi, thang máy sẽ đến tầng trên cùng ngay bây giờ."

Điện thoại nội bộ cúp máy, Jimin đảo mắt nhìn Chaeyoung vừa rồi còn định mở di động tìm chỗ ăn bỗng chạy đến bên cạnh, đảo một vòng sau lưng sofa da màu đen trong phòng, rồi lại đảo một vòng phía sau tủ trưng tài liệu.

"Em làm gì thế?"

"Ông nội đến, lâu rồi em không gặp ông, nếu thấy em ở trong này ảnh hưởng công việc của anh, chắc ông sẽ không vui đâu. Sắp đến đại thọ rồi, trước lúc đó em không muốn để lại ấn tượng xấu cho ông." Chaeyoung vừa nói vừa đảo mắt lùng sục xung quanh: "Em đang tìm nơi để trốn."

Jimin buồn cười, đáy mắt hơi suy tư: "Ông nội thấy em còn mừng không kịp, sao lại không vui."

Cô nào chịu nghe. Ngoài cửa có tiếng động giống như tiếng gậy gõ xuống mặt đất, càng lúc càng gần.

Cô liếc mắt, nhìn về phía bàn làm việc rộng rãi trước mặt Jimin, vô thức bước nhanh đến, chui xuống bàn ngay trước mắt anh.

Anh nhìn thấy tư thế ngồi xổm của cô thì ánh mắt tối sầm lại.

Cửa mở ra.

Tuy rằng nhà họ Park nhiều đời cường thịnh, nhưng lúc ông cụ Park còn trẻ đã từng đi lính tham gia kháng chiến chống Mỹ giúp Triều Tiên. Trên người ông mang quân hàm, nên cho dù sau này lui về chốn thương trường, nhưng vẫn còn mang khí chất bá đạo của thủ trưởng. Ở công ty cháu mình, ông cụ chẳng cần người khác dẫn đường, đi thẳng một mạch đến cửa phòng làm việc, không thèm lên tiếng mà đã đẩy cửa bước vào.

Khoảnh khắc cửa mở, Chaeyoung giơ tay về phía anh ra dấu "Suỵt".

Jimin: "..."

"Lúc vừa đến, ông có nghe Woosik bảo Chaeyoung cũng ở đây, sao giờ lại không thấy nó?" Cách bàn làm việc, giọng nói già nua của ông cụ Park truyền tới, lộ vẻ uy nghiêm khỏe khoắn.

Cô giơ tay đỡ trán.

Lúc nãy cô không để ý đến Woosik. Cậu ta là trợ lý đặc biệt của Tổng Giám đốc, trước giờ không phải là người nhiều chuyện. Rốt cuộc cậu ta phát hiện cô đến từ lúc nào vậy, không ngờ cậu ta lại đi báo với ông nội.

Bây giờ cô cũng đã trốn rồi, nếu chui từ chỗ này ra... Cảnh tượng đó... Thật sự rất xấu hổ.

Chaeyoung do dự nhưng vẫn trốn dưới bàn làm việc không nhúc nhích. Cô ngước mắt lên, vẻ mặt trông mong, chắp hai tay trước ngực nhìn về phía Jimin.

Anh nhìn cô gái bên dưới bàn làm việc, dường như khóe môi hơi nhếch lên.

"Cô ấy có tới, nhưng hiện giờ đã đi rồi."

Lúc Jimin nói dối, anh bình tĩnh đến nỗi ngay cả Chaeyoung cũng phải giơ ngón tay cái ra.

Dù gì cô đang ngồi co ro trước mặt anh, thế mà dưới hoàn cảnh này anh vẫn bình tĩnh cứ như cô không tồn tại vậy. Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ lúng túng đến nỗi không thể giữ được bình tĩnh, ít nhất trong lòng sẽ rối loạn.

"Cái con bé nhà họ Chae này, đến nhanh, đi cũng nhanh. "Ông cụ Park hừ một tiếng, chống gậy bước tới bàn làm việc: "Cuối tuần này, cháu có dẫn Chaeyoung về nhà họ Park không?"

Cuối tuần là đại thọ tám mươi của ông cụ Park. Đã lâu rồi ông cụ không gặp cháu dâu, sợ rằng hôm đó vẫn không thấy người, cho nên ông mới đi thẳng đến đây thám thính tình hình.

Jimin như cười như không: "Nửa năm nay ông vẫn dán mắt vào động tĩnh của Ngự Viên, nắm rõ tình hình như lòng bàn tay. Chắc ông cũng biết tình cảm vợ chồng chúng cháu không hề lạnh nhạt, dĩ nhiên cô ấy sẽ đến dự đại thọ của ông."

Nghe anh nói như vậy, nhất thời ông cụ Park giống như được uống thuốc an thần, gật đầu: "Được, được! Vậy thì tốt!"

Ông cụ Park đảo mắt một cái, lại nhướng mày trách cứ: "Cái gì mà dán mắt vào động tĩnh của Ngự Viên hả? Tiểu Trần thấy tình cảm hai đứa hòa thuận cho nên mới báo với ông một tiếng! Kết hôn lâu rồi mà còn chưa thấy trong bụng con bé nhà họ Chae có động tĩnh gì! Ông đây đã là ông lão tám mươi rồi, nằm mơ cũng muốn ôm chắt trai! Thằng nhóc như cháu vốn không hiểu tâm trạng đã bước nửa chân xuống mồ của ông đâu!"

Chaeyoung đột nhiên thầm than, khó trách chị Trần lại quan tâm tình cảm giữa hai người bọn họ như vậy, thì ra là do ông nội ngầm cài vào.

May mà chị Trần là người của ông nội, chứ nếu đổi thành người của những kẻ có mục đích bất chính, chắc chắn Jimin sẽ không để chị ấy ở lại lâu như vậy.

Anh lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông nội một cái, tiện tay đùa nghịch chiếc bút máy trên bàn. Bút máy trên bàn dừng lại, anh mở miệng, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: "Tám mươi tuổi còn có thể giơ gậy rượt tên trộm chạy khắp thế giới, cháu thấy hai mươi năm nữa, ông cũng chưa nhập thổ nổi đâu."

Nhắc tới chiến tích vĩ đại tiện tay bắt được tên trộm hai tháng trước, mắt ông cụ Park sáng ngời rạng rỡ, vô cùng đắc ý: "Đúng vậy, nếu cháu không mau chóng sinh chắt trai cho ông, vậy nếu hai mươi năm sau ông không còn nữa thì làm sao ông tìm vợ cho chắt trai hả?"

Chaeyoung ở dưới bàn làm việc: "..."

Jimin lạnh nhạt nhìn ông một cái.

Hai tay ông cụ Park gõ gậy xuống đất, mặt mày hớn hở: "Chắt gái cũng được, sinh nam sinh nữ đều tốt hết. Dù sao tần suất thấp nhất cũng phải cho ông ba năm ôm hai đứa, năm năm ôm ba đứa, càng nhiều càng tốt."

Jimin như cười như không, ánh mắt sâu xa liếc nhìn xuống dưới bàn.

Chaeyoung giơ tay lên che nửa bên mắt, không biết nên khóc hay nên cười.

Chẳng lẽ ông nội định để cô sinh cả một đội bóng sao? Lại còn năm năm ôm ba đứa...

Ông cụ nói rất hào hứng, không có ý định kết thúc đề tài. Chaeyoung cầm điện thoại di động nhìn đồng hồ, một giờ rồi, đã qua thời gian nghỉ trưa rồi.

Không biết nồi lẩu này có ăn được không.

"Gần đây họ hàng từ các nơi đổ về nhà họ Park không ít, sao ông có thời gian rảnh rỗi ra cửa thế?" Jimin thuận miệng hỏi.

Ông cụ Park hừ cười: "Họ hàng? Cái lũ mặt dày cách xa cả tám trăm trượng mà cứ một mực muốn làm thân với nhà họ Park ấy hả? Ông đây muốn trải qua đại thọ náo nhiệt nên cũng mặc kệ chúng. Hôm nay chiến hữu cũ đi ngang qua Hải Thành, ông ta muốn mời ông uống trà nên ông sẵn tiện đi dạo một chút, hòng được yên tĩnh."

Bất chợt, cửa phòng làm việc có tiếng gõ cửa, anh lãnh đạm mở miệng: "Vào đi."

Chaeyoung ở dưới bàn nên không biết là ai tới, nhưng cô mơ hồ nghe được tiếng giày cao gót gõ lên sàn.

"Park tổng, tài liệu hội nghị buổi sáng đã sắp xếp xong, bên kia đã giao bảng báo cáo tài vụ hàng tháng cho phòng thư ký, tôi đã mang hết lên đây cho anh rồi ạ."

Giọng nói ấy mềm mại dễ nghe, dịu dàng điềm tĩnh.

Là nữ thư ký vừa rồi.

Tiếng ông cụ Park cũng đồng thời ngừng lại, giọng nói chuyển hướng, dường như ông đang xoay đầu lại nhìn người mới đến.

"Cháu là Jung Naeun à?" Ông cụ Park hỏi.

Thư ký Jung gật đầu với ông cụ Park, vô cùng khách sáo và đầy kính trọng: "Chào ông Park, mấy năm không gặp, thoạt nhìn ông vẫn còn khỏe mạnh như xưa."

Ông cụ Park cười, gật đầu: "Lần trước ông gặp cháu là khi còn ở nước Mỹ thì phải nhỉ? Hai ngày trước, ông nghe nói cháu đã trở về nước, không ngờ lại là thật. Ba cháu và ông nội cháu vẫn khỏe chứ?"

Thư ký Jung mỉm cười: "Họ đều khỏe ạ, nhưng ông nội cháu không khỏe mạnh như ông Park đâu. Thoạt nhìn ông đâu có chỗ nào giống ông lão tám mươi tuổi chứ, nói ông sáu mươi tuổi chắc người ta cũng tin."

"Ha ha, cháu vẫn khéo miệng như vậy! Haiz, cháu gái nhà họ Jung cũng đã lớn như vậy rồi, quả nhiên năm tháng không chừa một ai. "Ông cụ Park nói rất thoải mái, tâm tình có vẻ rất vui vẻ. Ông cười cảm khái: "Cháu làm việc ở tập đoàn Shine bên Mỹ đã hơn một năm, nghe nói rất giỏi giang, xử sự cẩn trọng quyết đoán, sinh viên giỏi tốt nghiệp đại học Harvard. Sao bỗng nhiên cháu bị chú Park điều về nước thế? Lại còn vào làm ở công ty của Jimin?"

Thư ký Jung vẫn giữ vững nụ cười đúng mực: "Đây là ý của chú Park ạ. Tuy rằng tập đoàn Park thị không tham gia vào hệ thống công ty nhà họ Park, nhưng nơi này cũng là công ty có sức ảnh hưởng nhất trong nước. Cháu thấy ở đâu cũng đều có thể rèn luyện cả. Nếu chú Park đã điều cháu về nước, cháu cũng xin nghe theo thôi ạ."

"Hử? Là ý của chú Park cháu à?" Ngữ khí ông cụ Park chợt nhẹ lại, ngắt quãng một đoạn.

Thư ký Jung gật đầu: "Lúc cháu đến công ty nộp hồ sơ, Park tổng đang đi công tác ở nước Anh. Chú Park sắp xếp cháu vào, cho nên giảm thiểu được trình tự bàn giao với phía bộ phận nhân sự. Chiều hôm qua cháu mới có cơ hội gặp được Park tổng."

Chaeyoung ở dưới bàn, nghe vậy mới biết cô thư ký mới tên Jung Naeun này dường như rất thân với nhà họ Park, có lẽ có quan hệ thế giao thân thiết.

Nhưng cô ta nói là được chú Park điều về nước...

Chú Park?

Trong tập đoàn Shine thì còn có thể là chú Park nào nữa chứ?

Nhiều năm nay ba mẹ Jimin không ở trong nước. Tập đoàn Shine vẫn do ba của anh là Park Joon Woo nắm quyền. Nửa năm trước lúc bọn họ kết hôn, chỉ có mẹ Jimin đích thân bay về nước để gặp mặt cô con dâu này. Cô cũng chưa từng thấy mặt Park Joon Woo.

Cho nên chú Park mà thư ký Jung gọi thân thiết đó hẳn chính là Park Joon Woo.

Ông ta cố ý đưa con gái gia đình thân thiết nhiều đời về nước, lại còn điều đến bên cạnh Jimin. Chuyện này... chẳng phải mục đích trong chuyện này đã rõ rành rành rồi sao?

Chaeyoung ngước mắt lên, nhìn về phía Jimin vẫn ngồi yên sau bàn làm việc, không hề xen vào.

Nhận ra ánh mắt "bốc lửa" của cô, anh tựa như nhìn xuống dưới bàn, vẻ mặt sâu xa, bình tĩnh không gợn sóng. Cô không thể nhìn ra rốt cuộc anh có suy nghĩ và dự định gì đối với cô thư ký được cố ý gài vào này.

Ban đầu lúc kết hôn, ông nội Park kiên quyết chỉ muốn cưới một mình Chaeyoung cho Jimin. Ông cũng là người hiểu rõ và che chở cô nhất trong nhà họ Park. Nhưng ba Jimin vẫn không xuất hiện, không biết do phía Shine quá bận rộn hay do ông ta có ý kiến gì nữa.

Bây giờ, dựa vào khả năng quan sát nhạy cảm của phụ nữ, Chaeyoung mới giật mình nhận ra, dường như trước giờ ba anh chưa từng thừa nhận cô con dâu này.

Ông cụ Park lại trò chuyện cùng thư ký Jung vài câu. Những chuyện sau đó, cô chẳng nghe vào câu nào.

Cô vẫn luôn núp ở dưới bàn nhìn Jimin. Anh thì vẫn tập trung nghe đoạn đối thoại giữa bọn họ, vẻ mặt hờ hững lãnh đạm, không nói lời nào.

Cho đến khi thư ký Jung bận việc mà phải tạm biệt trước, ông cụ Park đứng trong phòng làm việc im lặng, đột nhiên hỏi: "Jimin, cháu thấy sao?"

Anh lãnh đạm nhếch môi: "Cháu thấy sao cái gì?"

"Rõ ràng ba cháu cố ý đối địch với ông. Nó biết rõ Chaeyoung đã gả về đây lâu rồi, vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ nhất quyết muốn con bé Jung Naeun này gả cho cháu." Trong lời nói của ông cụ Park có chút không vui: "Bây giờ nó lại càng trắng trợn, dám điều người từ bên Mỹ về đây, rõ ràng không xem cháu dâu ông chấm ra gì cả."

"Tuy nói con bé nhà họ Jung không tệ, lúc nó còn nhỏ ông cũng đã từng gặp vài lần. Nhưng cháu vẫn không có hứng thú gì với Naeun, cứ không mặn không nhạt. Trong chuyện này, ông cũng chẳng muốn ép buộc cháu. "Ông cụ Park thở dài nói: "Chỉ mong con bé Chaeyoung kia không biết chuyện này. Nếu không, lỡ nó suy nghĩ nhiều, vậy thì ông đây hết mất hết cơ hội ôm chắt trai."

Ánh mắt anh dao động, thầm cười đầy ẩn ý.

Người ngồi ngay dưới bàn, sao lại có thể không biết được?

Chaeyoung: "..."

Đúng là cô có nghĩ, nhưng cũng không đến mức quá tiêu cực.

Dù sao ông ta cũng chỉ gài một người từ nước Mỹ về làm thư ký mà thôi, đâu phải nhét lên giường anh đâu. Mà nếu thật sự nhét lên giường, anh ấy cũng chưa chắc chịu ngủ, có gì mà cô phải nghĩ nhiều?

"Ông phải trở về gọi điện cho ba cháu. Nó bây giờ thấy mình lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả cháu dâu ông chấm cũng không coi ra gì! Dù sao ông đây cũng phải mắng nó một trận mới được! "Ông cụ Park đùng đùng nổi giận, chống gậy đi ra ngoài, chẳng thèm quay đầu lại.

Jimin cũng không ngăn ông, khẽ nhếch môi. Phòng làm việc khôi phục lại sự yên tĩnh lần nữa, anh nhìn cô gái vẫn còn ở dưới bàn rề rà chưa chịu chui ra.

"Không khí bên dưới thế nào?"

Jimin ngồi trên ghế da lười nhác dựa người ra sau. Anh đưa tay lên nới lỏng cổ áo sơ mi một chút, trong mắt dường như ẩn chứa ý cười.

Sau khi Chaeyoung chui ra, cô đứng lên, mạnh miệng nói: "Bàn làm việc của anh chắc chắn là làm từ gỗ thật, chất lượng cao cấp, chẳng có tí mùi Formaldehyde nào, không tồi không tồi."

Mắt anh khẽ nhướng lên: "Chỉ vậy thôi?"

"Chứ còn gì nữa?" Cô giơ tay lên chỉnh đốn lại quần áo xộc xệch vì động tác vừa nãy.

Cô cũng không thể nói vừa rồi ở dưới bàn, mỗi lần ngẩng đầu lên là đối mặt ngay với hai chân anh...

Tư thế ngồi của anh rất thoải mái, bình thường tùy ý, không chụm hai chân, mà hơi tách ra. Chiếc quần dài bao quanh đôi chân thon dài khỏe khoắn. Tuy nhiên mỗi lần cô ngước mắt lên, cái đập vào mắt trước tiên đều là... vị trí giữa hai chân anh.

Thấy ánh mắt cô lay động, Jimin cười khẽ: "Cách xa như vậy làm gì? Đến đây."

Chaeyoung kéo áo khoác ngoài trên người mình, không chịu bước tới.

Anh đứng dậy, bước tới bên cạnh cô, nhìn cô gái nhỏ thấp hơn anh không chỉ một cái đầu từ trên xuống dưới: "Em để ý sao?"

"Em nói em không ngại, anh tin không?"

Cô không suy nghĩ nhiều, nhưng không phải không ngại.

Đôi mắt đen thẫm lạnh nhạt của anh nhìn dáng vẻ tưởng như rất lý trí nhưng vẫn có chút xấu hổ của Chaeyoung. Anh giơ tay lên ngắt lỗ tai trắng như tuyết không đeo trang sức của cô.

Chaeyoung bất giác run rẩy.

Không biết cố ý hay vô tình, ngón tay anh quét ngang một điểm nhạy cảm sau tai cô. Chaeyoung ngước mắt trừng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net