Bên nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hí hí :)) cho đôi trẻ ngọt ngào xíu :)) cơ mà mấy bạn có thích drama hong By đổ drama zô :)) mấy bạn muốn gì tui cũng chìu mà mấy bạn hỏng vote là tui bắt đền đóa :> mấy bạn hóng phần 2 của First time trong fic Chuyện Phòng The nhaa :> yêu nhứt moah moah


Em vẫn gắt gao ôm cô, vòng tay ấy vẫn luôn ngày đêm mong chờ cô, vòng tay luôn sẵn sàng chào đón mỗi khi cô yếu lòng, vòng tay ấy luôn tràn ngập yêu thương, tin tưởng vô bờ bến dành cho người em yêu. Cô tách nhẹ em ra, nâng cằm em lên, nhìn vào tận đáy mắt long lanh tựa hồ nước của em. Hai ánh mắt trầm tư, say đắm vào như hòa vào làm một. Cô nghiêng đầu mình, áp nhẹ môi mình vào môi em, nhắm hờ đôi mắt, trao cho em tất cả những hương vị ngọt ngào để bù đắp cho bao cay đắng em phải trải qua. Em dường như quá bất ngờ trước hành động của cô, nhưng cũng nhắm hờ mắt để hưởng thụ đôi môi căng mọng và quá đỗi ngọt ngào. Tay em choàng qua cổ cô, quấn chặt cô vào một nụ hôn khác. Rời khỏi môi nhau trong luyến tiếc, tay em vẫn đan trên cổ cô, tay cô giờ đang yên vị sau eo em. Ánh nến mập mờ, có 2 nữ nhân bên nhau, rơi vào ánh mắt của nhau đến cháy lòng. Họ tìm được nhau khó thế nào.

Kết thúc buổi hẹn hò trong mơ của cả em và của cả chị (chỗ này đổi thành chị cho nghe nó thân thiện nghen). Chị chở em về ngôi nhà mà 3 tiếng trước em vẫn còn thích chị ấy thế 3 tiếng sau đã thành người con gái chị yêu rồi. Em bước ra khỏi xe, chị đi theo. Em mở cửa, chị đứng đợi. Em đi vào trong nhà, chị vẫn đắm đuối nhìn tiểu bảo bối. Em ngại bảo chị về đi, chị vẫn đứng đấy mỉm cười ôn nhu. Em đỏ mặt đá chân lí nhí bảo chị khuya rồi về đi, chị bước đến môi vẫn nở nụ cười, khẽ đặt lên trán em một nụ hôn. Em thật sự ngất ngây trong sự ngọt ngào này của cô rồi. Chị cảm thấy lấy đâu ra một tiểu bảo bối dễ thương như thế này cơ chứ.( lúc sủng mới chị nha còn bình thường là cô, hưi rối xíu :<). Cô không rõ vì sao mười năm qua cô lại chìm đắm trong sự bi lụy ngu xuẩn kia và bỏ lỡ nơi đây biết bao nhiêu điều thú vị và đáng lẽ ra cô đã phải được hưởng thụ. Mười năm qua cô chìm đắm trong sự hận thù và nhớ anh đến điên dại, cô đóng cửa lòng và xù lông khi gặp những kẻ xa lạ. Cô muốn bảo vệ mình, bảo vệ lấy từng mảnh vụn trái tim nơi luôn dành cho anh mà quên đi rằng em vẫn luôn đợi chờ, vẫn yêu thương. Em và cô đều là hai kẻ cô đơn đã từng yêu thật lòng, yêu một cách điên dại đến ngờ nghệch để rồi tự chuốc lấy đớn đau. Nhưng lại chọn hai con đường sau khi chia tay, em tin rằng đau khổ vì một người không tiếc mình thì thật khờ, em chọn cách sống vui và chị đến như một vầng thái dương cứu rỗi em. Còn chị thì lại đau khổ, giam mình vào những ngày hạnh phúc trong quá khứ, lãng quên hiện tại. Dẫu có nói gì đi chẳng nữa, họ đã thực sự tìm thấy nhau.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, em bên cô đã được hơn nửa năm, do Hani đang trong đợt nghỉ phép dài hạn chỉ cần chăm lo cho J-H nên cô không phải chạy show đêm mà thay vào đó là đón tiểu bảo bối đi học và đưa đi vỗ béo. Cô khong cho em đi làm thêm nữa vì đã có cô ở bên nhưng em một mực không chịu, làm đủ thứ trò con bò vì em không thích mình phải lệ thuộc vào tài chính của ai cả. Một đứa trẻ mồ côi như em thì vốn dĩ chẳng nơi nương tựa nên em sợ nếu sau này không còn chị ở bên thì em vẫn phải sống tốt. Cô đồng ý nhưng tần suất em phải chạy qua lại cũng ít hơn vì chỉ làm cho J-H còn tiệm coffee thì cô xin chủ quán cho em nghỉ trước khi em kịp năn nỉ rồi. Về J-H thì em còn được cưng hơn bà hoàng, chỉ việc ngồi vào phòng làm việc của cô, im lặng ngồi đấy và để cô nựng thôi. Em đang ngồi trong lòng cô và bảo rằng:

"Chị này, sau này nếu mình không bên nhau nữa chị có buồn hong?"

"Sao phải buồn ?"

Có một giọt buồn len lỏi trong em khi nghe chị trả lời thế nhưng nó vẫn là tí tách như giọt sương ban mai :

"Làm sao chị phải buồn khi chị không cho em thoát ? Chị độc tài, chị chỉ muốn bên em cả đời. Nếu như chị không bên em với danh nghĩa là người yêu được. Thì lúc đó..."

"lúc đó chị thế nào ?"- nóng lòng đợi câu trả lời của chị mà cổ họng đã khô khốc

"Thì sẽ bên với tư cách là chồng, là bạn đời của em đấy, chịu không?"- ánh mắt cô nhìn em, mãi là ánh mắt ôn nhu và dịu hiền như vầng trăng đêm rằm.

Bất ngờ với câu trả lời của chị, đầu óc em chẳng thể nào nghĩ thêm được gì nữa, trong đáy mắt em chỉ còn một mình chị. Em mãi si mê trong ánh mắt ấy, đắm chìm trong vòng tay ấm áp che chở cả bầu trời của em mà không nhận ra chị đang hỏi em :

"Jjung à, em chuyển về.... ở cùng chị nhé.. chị thấy không an tâm để em ở một mình và xa chị như thế đâu.."

"Jjung..jjungie aaaa jjung em sao thế"- cô khẽ lay người em

" Aa dae chị bảo gì ạ ? em khong để ý"- đúng rồi em mãi nhìn cô đôi mắt huyền cả cái cách cô nhìn em rất hiền.

"chị bảo là chị muốn em về ở cùng với chị babo a"

"Ở cùng á , chị có ý định gì đây?"

" Ơ hay, nayy còn ý với chả định, đúng là yêu quá lờn mặt tui ròi"

Mặt cô chù ụ như bánh bao chiều yêu cực, em cắn một cái rõ đau rồi lại hôn lên chúng khiến cô thấy tiểu bảo bối dễ cưng đến lạ. Năn nỉ ỷ ôi em mới chịu sang ở cùng cô trong sự ngập ngừng. Là do em chưa hoàn toàn tin cô hay do mọi chuyện đến thật nhanh để rồi chóng tàn ? Là vì lí do gì mà trong em vẫn ngập ngừng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net