Rút ngắn khoảng cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau hôm định mệnh ấy, em và cô dường như chẳng còn gặp nhau nữa. Em luôn tìm mọi cách để né tránh cô, dẫu cho lí trí mách bảo rằng em nhớ cô đến phát điên lên rồi. Biết rằng giữa cả hai chẳng tồn tại bất cứ một thứ tình cảm nào ngoài chủ tịch- nhân viên, nhưng có lẽ do yêu cô quá nhiều em dần trở nên mù quáng, dần trở nên điên loạn. Em yêu cô thế đấy, tiếng yêu không ngần ngại thốt ra tròn trĩnh từ đầu lưỡi em, nhưng còn cô thì sao? Vô tâm, né tránh em sao, rốt cuộc thì cô đang sợ điều gì vậy? Cô đã nói với bản thân rằng chẳng còn sợ yêu nữa cơ mà, bằng chứng là hôm cô gặp lại mối tình đầu trên phố thu đấy thôi! Cô còn đang chợ đợi điều gì từ em, từ mối quan hệ này. Em gái? Bằng hữu? hay người tình? Em là một cô gái đặc biệt trong mắt Hani nhưng đến chính bản thân cô cũng chẳng hay biết bản thân đã thay đổi như thế nào từ khi cô gái ấy bước vào cuộc đời mình. Cô chỉ biết cô đã nhớ em trong một ngày cách đây chưa lâu, cô đã một lần khóc vì người con gái này và đã một lần rung động trước vẻ đẹp thuần khiết nơi em. Cô đã sắp xếp cuộc họp cổ đông nhưng thực ra bọn họ đã rủ nhau đến Kang Nam họp với Hyojin rồi! Hani chỉ còn lại vài khu trong resort hay nhà hàng để quản lí thôi. Em và cô sẽ lại gặp nhau nữa rồi, liệu em có chịu gặp cô chứ hay lại thông báo vắng mặt với lí do được bịa ra một cách gượng gạo!


Đầu óc cô bây giờ chẳng còn tỉnh táo nữa, gần 1 năm nay cô đã phải quay cuồng với tình yêu rồi. thứ cô cho là cặn bã, là thứ khiến cho con người ta thảm thương, nhu nhược và rã rời nhất thế gian. Cô không còn bồng bột và hồn nhiên như ngày xưa nữa, không còn khóc nấc lên một mối tình nữa. Cô đã trưởng thành hơn, trầm lắng hơn, vẫn còn đấy thói quen xưa, lặng lẽ nhìn dòng người vội vã trôi qua trước mắt hàng giờ. Cứ thế, mọi con thú hay quỷ dữ bên trong cô sẽ dần nguội lạnh nếu cô làm thế, quan sát, rồi lại thả hồn mình chao lượn trong những dòng suy nghĩ. Lâu rồi kể từ khi debut cô không có thời gian làm thế này. Hôm nay, thật là một dịp tốt. Vẫn là thói quen cũ, vẫn trầm lặng như thế, trên tay vẫn còn chiếc cốc hot chocolate trên tay, nhưng hôm nay tâm tư này lại khác đi mất rồi! Không biết tương lai sẽ thế nào, ngày hôm nay Hani dành thời gian của mình nghĩ về em. Nghĩ về người con gái ấy, người con gái vô tình bước vào cuộc đời cô như một lỗi của duyên phận, của định mệnh nhưng rồi lại trở thành một sự vô tình tuyệt hảo. Cô vốn không định suy nghĩ về em, nhưng bộ não của cô vô tình khắc ghi quá nhiều hình ảnh của em mất rồi. Số lần em và cô gặp nhau có thế đếm trên đầu ngón tay nhưng không vì thế mà hình ảnh về em- người con gái đã khiến con tim cô chệch đi một nhịp, có thế phai nhòa! Đến cả những lúc đôi gò má em khẽ ửng hồng, đôi môi mấp máy không nên câu mỗi khi ngại ngùng, đều được thu hết vào tâm mắt của cô để rồi giờ đây chúng "mô phỏng" lại trước mặt cô một cách chân thực đến lạ lùng! Cô ghét chúng! Cô ghét mỗi khi bản thân nhớ em trong khi chính trong tiềm thức vẫn chưa thể xác định mối quan hệ này! Nhưng thật bất lực khi nỗi nhớ em ngày một dâng cao , ngày một đong đầy. Thầm trách bản thân ngu ngôc khi đã vô tình khiến em sợ hãi về con người băng lãnh vô vị này. Cũng phải thôi, một con người nhạt nhẽo như cô rồi sẽ phải cô độc suốt đời suốt kiếp trần tục này thôi, liệu em có thể cảm hóa con người cô chứ? Tâm trạng lại càng thêm não nề khi cô tự cho mình câu trả lời thay em là không . Rốt cuộc thì cô bi quan đến mức nào chứ, tình yêu được còn được cô gắn bao nhiêu cái mác ghê tởm nữa đây?

* Tại khu vực thi công khuôn viên resort ở KangNam*
Ngày hôm nay đích thân Hyojin sẽ đứng ra chỉ đạo thi công công trình này. Cô vẫn phải đảm bảo an toàn cho bản thân nơi công trường, vẫn nón bảo hộ, vẫn đôi giày boots đen nặng trịch như bao người nhưng vì sao cô lại nổi bật thế này, vẫn làm rung động bao lũ đàn ông ngoài kia khiến ai kia có phần có chịu, đứng kế bên mà im phăng phắc, người ta đang nhắc cô là người ta giận rồi đấy nhá!
" Sao thế người yêu em?" - do biết người yêu lớn hơn mình, chẳng màng thứ cấp công việc. Cô vẫn gọi Solji là chị như một cách tôn trọng nàng dẫu cho tình yêu có lớn như thế nào đi nữa.
" Lo làm việc đi CHỦ TỊCH" - cô gằn giọng nói hai chữ chủ tịch rồi lại phụng phịu hai chiếc má bánh bao, đôi môi đỏ mọng kia thì chu chu như con nít lên 3. Đúng thật là khi yêu nhau bao nhiêu tính trẻ con đều phô ra như thêm một nét thú vị trong tình yêu.
Hyojin cuối nghiêng mặt hôn cái chóc lên đôi môi kia, chỉ là một nụ hôn phớt qua nơi công trường bụi bặm thôi nhưng sao hạnh phúc thế! Như kiểu đánh dấu chủ quyền trước bao kĩ sư, công nhân của J-H. Má nàng đỏ ửng lên như màu tóc khiến nàng nhìn chẳng khác nào con búp bê cả, hồn nhiên và dễ thương thật, chúng khiến cô chẳng thể nào dời mắt khỏi nàng một giây phút nào.
" Chỗ công cộng mà!" - nói rồi nàng quay hẳn người đối lưng với cô, để che khuôn mặt ửng đỏ lên của mình. Cô thấy thế liền vòng tay qua eo nàng, gác đầu lên bờ ai yếu ớt của ai kia, tham lam hít lấy mùi hương của nàng, ghi hết chúng vào cánh mũi. Ban đầu thì giật mình nàng khẽ cục cựa nhưng rồi dần quen với vòng tay rộng lớn này, hơi thở ấm áp này mà để yên cho người kia hưởng thụ. Giọng nói cô trầm ấm vang lên đều đều bên tai nàng
" Tí đi ăn với em nhé. Giờ em phải làm việc rồi. Dẫu cho bao thằng đàn ông có ham muốn em thì trái tim này chỉ ích kỉ chứa một mình Heo Solji của em thôi. Em phải làm việc rồi, cứ vào phòng em thống kê lại một chút rồi nghỉ đi nhé. Nghỉ trưa em sẽ lên với chị."
Bị nói trúng tim đen nhưng nàng không giận mà hoá yêu con người này hơn vì biết quan sát, cảm thông và còn biết rót những lời đường mật vào tai nàng nhưng ít khi lại là lời yêu đương trăng hoa thay vào đó luôn là những lời nhắc nhở nàng phải biết chăm sóc bản thân. Cứ thế mà bảo không biết yêu, hận!
Solji nàng xoay người lại trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đậm sâu và tinh tế. Cô nhắm hờ mắt rồi cảm nhận vị ngọt nơi đầu môi chị. Một nụ hôn sâu nhưng chẳng hề có một tia dục vọng nào thoát ra từ cả hai, một khung cảnh thật đẹp đẽ và tinh khiết nơi công trường thi công bụi bặm lắm người qua lại. Rời khỏi đôi môi nhau trong lưu luyến, nàng định hỏi cô có về trại mồ côi với nàng không nhưng lại thôi, trưa nay nói với nhau vẫn chưa muộn, nàng trả lại cho cô khoảng không làm việc. Ai làm việc người đó nhưng nói nàng đi luôn cũng không hẳn, nàng phải nán lại để chụp cô tấm hình khi cô đang nghiêm túc làm việc, sao mà đẹp thế, đẹp nghiêng nước nghiêng thùng à không nghiêng thành. Nàng về phòng cô là lôi ngay tấm hình ấy ra để trước mặt ngắm nghía muốn mòn cái màn hình, rồi tắt đi làm việc vì nàng đã có động lực lớn hơn bao giờ hết: cô. Giờ nghỉ trưa Hyojin cô phi ngay lên phòng mình, tranh thủ những phút ngắn ngùi này bên nàng. Chỉ mới có 4 tiếng thôi sao mà cô nhớ nàng da diết. Khẽ mở cửa ra vì sợ nàng đã ngủ trưa nhưng không nàng vẫn đang làm việc. Cô thầm trách sao mình lại bắt nàng làm việc chứ. Nàng chỉ có hai việc phải làm , đó là yêu cô và đừng rời xa cô như bao mối tình trước. Thế là đủ mãn nguyện rồi, những kẻ giàu có nhưng luôn thiếu thốn tình yêu thường sẽ lụy thế đấy. Bước đến bàn làm việc, bế thốc nàng lên rồi ghé người xuống hôn vào má nàng như một phần thưởng cũng như trách yêu nàng.
" Ai bắt chị phải làm nhiều thế đâu? Rồi quá sức ngất ra đấy thì em phải làm thế nào? "
" Có động lực làm việc nên chị mới được như thế đấy! Chị giỏi không, khen chị đi"
" đúng là trẻ con mà, chị giỏi lắm! Nhưng động lực của chị là ai thế? "Cô rất sợ cái tên sắp được chị nêu lên không phải mình, càng tò mò hơn nhìn thẳng vào chị.
" Đây này!" - nói rồi nàng chọt chọt tay vào má vào tim LE. Thật là khiến người khác yêu nhiều hơn mà. Rồi họ đi ăn, cùng nhau nắm tay đi xuôi theo hành lang trước bao ánh mắt ngưỡng mộ. Tay Hyojin thật ấm. Tay của Solji thật mềm. Họ tự sưởi ấm cho nhau giữa mùa đông lạnh lẽo. Giờ đây Hyojin mới thấy yêu sung sướng thế nào, và luôn hằng ngày tự nhủ không bao giờ được buông tay nàng bất luận thế nào đi nữa, bất luận nàng rời xa cô, vẫn sẽ một lòng là nàng.

Thứ tình cảm trái đạo lí này vốn luôn phải đối mặt với nhiều gian truân thử thách, một tinh thần kiên định, không dễ lung lay trước lòng người luôn thay đổi, trước những ánh mắt miệt thị của người đời mới xứng đáng có được tình cảm ấy. Vì tình cảm này vốn chẳng bị trói buộc bởi gì cả ngoài tình yêu chân thành từ đối phương. Họ không bị trói buộc bởi hôn nhân, bởi con cái, bởi đồng lương rẻ mạt. Chỉ cần một vết xước nhỏ cũng có thể biến mọi thứ trở về vạch xuất phát ban đầu, mối quan hệ trở nên vỡ vụn và bóp nghẹt lấy trái tim họ. Nhưng cho dù có vết xước hay không thì đa phần một trong hai sẽ chọn cách kết thúc mối tình trái luân thường đạo lí này bằng hôn nhân với người khác giới. Đành phải gác lại mối tình đẹp như tranh của mình họ chọn tương lai. Một tương lai xán lạn hơn, có chồng có con và những thú vui đời thường, trần tục. Đó chính là điều mà từ khi yêu Solji cô vẫn luôn sợ vì người yêu cô chẳng còn trẻ nữa chỉ còn 2 mùa xuân nữa Solji đã sang ngưỡng 30, ngưỡng cửa hôn nhân, ngưỡng cửa của lễ đường, của sâm- panh của một trang sách đường đời mới. Cô rất sợ nàng mãi xa cô, lấy một người đàn ông khác, làm tình với họ rồi lại có những đứa con kháu khỉnh, ước mơ của biết bao người phụ nữ, Solji à~ chị có giống họ không, em liệu có phải làm dâu phụ cho lễ cưới của chị không?

Sole nay nổi quá :(((( dạo này thuyền Lejung lên dữ quá :)) con dân shipper Hajung và Sole hơi buồn :(((((((( mình mới publish truyện mới nha!!! Oneshot: chuyện phòng the {H} [hajung] - tên truyện nè ❤️️ mong các bạn ủng hộ và góp ý ❤️️❤️️❤️️😍💦🌸🔥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net