Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu hắn tự động hiện lên những hình ảnh của cô vào ngày tối hôm qua khi hai người làm tình với nhau, tim hắn bỗng chốc đập nhanh lạ thường. Hắn cau mày khó chịu. Tại sao hắn lại nghĩ tới cô chứ, thật muốn làm hắn phát điên lên được.

Thở hắt một hơi rồi nằm xuống chiếc giường rộng. Hắn lại lấy điện thoại ra, tính điện cho bé con của mình bỗng điện thoại của hắn tắt nguồn khiến hắn khó chịu nay lại càng khó chịu hơn. Thì bởi , đúng rồi hắn nói chuyện luyên thuyên với bé con của hắn tận khuya muộn luôn bởi điện thoại không hết pin làm sao mà được.

- Sao lại hết pin vào giờ này!!!

- Aaaa! Chết tiệc thật chứ!!!!!!

Hắn bực bội chửi vài câu rồi quăng luôn chiếc điện thoại sang chỗ khác. Nhìn lên trần nhà hắn thở dài trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thiếu thiếu cái gì đó mà hắn không biết.

Nằm một hồi thì hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nói chìm vào giấc ngủ thế thôi chứ hắn đang chờ cái điện thoại đầy pin để nhắn cho cô đấy.

Bên cô lúc này thì có chút yên bình, căn phòng bệnh ấy chả có ai ngoài cô đang nằm hôn mê trên giường bệnh.

Bỗng có một người mở cửa bước vào, người ấy ngồi cạnh giường bệnh của cô. Nắm lấy tay cô, hôn lấy nó một cách nhẹ nhàng. Nâng niu bàn tay trắng của cô như một cánh hoa vậy.

- Lâu rồi không gặp lại em Ami!

- Em có biết,anh đã nhớ em đến thế nào không!?

Cậu ấy nhìn gương mặt của cô, nó đã tái đi rất nhiều. Nhìn cảnh này cậu ta thật sự rất đau lòng. Cố nén nước mắt vào trong rồi cậu nói tiếp.

- Cái thằng khốn đó đã làm gì với em thế này!?

- Trong em ốm đi nhiều lắm. Chắc em phải đau khổ nhiều lắm.

Cô vẫn không hồi đáp, bây giờ chỉ có cậu đang đối thoại một mình mà thôi.

- Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho em khiến em ra nông nỗi này.

Nói tới đây giọng cậu ngẹn lại, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh khiến mình không rơi nước mắt, cậu nắm tay cô im lặng mà nước mắt bắt đầu rơi xuống. Những giọng nước mắt làm ướt bàn tay của cô.

Sau một lúc thì cậu dần bình tĩnh lại, cậu nghĩ là nên rời khỏi chỗ này cho cô nghỉ ngơi. Cô cần được sự nghỉ ngơi.

- Thôi em ở đây mà nghỉ ngơi đi. Anh có giờ việc, nếu trùng hợp chúng ta có thể gặp nhau trong tương lai. Hẹn gặp lại em

Nói rồi cậu ta rời khỏi phòng, giờ lại còn một mình cô. Khung cảnh xung quanh bây giờ im lặng không thôi.

*Ting

*Ting

*Ting

Điện thoại của cô trên tủ bỗng nhấp nháy vài dòng tin nhắn của hắn.

· Giám đốc : Này sao giờ này rồi mà còn chưa về hả !?

· Giám đốc : Ngày mai còn có một cuộc họp rất quan trọng, nếu ngày mai tôi không thấy cô thì tự biết rồi đó.

· Giám đốc : Cô đang coi thường lời nói của tôi à!!!!!

.v..v.

Hắn bên đây thì nóng hết cả mặt , hắn phải đợi sạc pin điện thoại khoảng một tiếng để nó lên nguồn rồi nhắn tin cho cô thế mà cô không trả lời tin nhắn của hắn, tức điên chết mất. Nếu mà ngày mai cô về tới đây thì hắn sẽ dạy cho cô một bài học nhớ đời.

· 6h30

· 7h30

Hắn thay đồ xong tất cả mà vẫn chưa có tin nhắn từ cô.

Cau mày lại khó chịu, tới giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn. Nhìn vào gương mà thắc cài vặt không sao nổi với tình trạng khó chịu lúc này.

- Sao nó cứ rối lên thế này. Bực bội thật.

Hắn thắc không được thì khó chịu giật nó ra luôn. Trong lòng hắn giờ cảm nhận được thiếu thốn một cái gì đó nặng nề lắm nhưng hắn lại không biết. Không giống như bình thường

Cầm lấy chiếc điện thoại mà bấm vào số quen thuộc " Choi Ami". Nếu mà cô bắt máy hắn sẽ la mắng cô một trận cho hả giận rồi mới tha cho.

Bỗng bất chợt có người bắt máy hắn vội vàng mở miệng muốn la mắng nhưng..

- Alo, Dạ vâng anh có phải là người thân của bệnh nhân " Choi Ami" không?!

Hắn ngỡ ngàng một chút,song lại cố điều chỉnh tâm trạng của mình lại, hắn bây giờ đang khó hiểu tại sao cô lại vào bệnh viện chứ?

- Vâng là tôi.

Bên đầu dây bên kia vẫn phát lên đều đều giọng nam của bác sĩ.

- Vậy bây giờ anh hãy đến bệnh viện ### còn thì phòng ### . Bệnh nhân đang rất cần sự  chăm sóc của anh.

- Vâng tôi hiểu rồi.

*Tút*

Đầu dây bên kia đã tắt máy nhưng lòng hắn lại chưa hết hoang mang , hắn cố gắng bình tĩnh tại sao cô lại luôn gây rắc rối cho hắn chứ ?

· 15 phút sau

* Két*

Hắn dừng xe trước cổng bệnh viện to lớn kia , xuống xe hắn vội vàng đi vào trong.

Đi lên lầu kiếm từng tầng một, và cuối cùng hắn cũng đã thấy số phòng bệnh của cô. Tự nhiên trong lòng hắn bỗng vui mừng như một đứa trẻ vậy.

Hắn thở phào nhẹ nhõm,song hắn từ từ vặn tay nắm cửa phòng bệnh.

Đầu tiên là mùi khử trùng nồng nặc sộc lên mũi hắn khiến hắn nhăn mặt khó chịu.

Bước vào phòng và đóng cửa lại, hắn ngồi xuống ghế mà thở phào ra một hơi rồi nhìn cô đang hôn mê chưa tỉnh lại. Sao cô có thể gây ra nhiều rắc rối thế này nhờ ?

*Cạch*

Bỗng nhiên có người mở cửa bước vào phòng, hắn nhìn qua chỗ phát ra âm thanh thì ra là bác sĩ tới đây để dặn dò hắn vài  điều.

- Xin Chào , tôi là bác sĩ của bệnh nhân Choi Ami.

Bác sĩ mỉm cười thân thiện với hắn,song hắn cũng thân thiện chào lại.

- Chào bác sĩ

- Tôi vào đây để thông báo cho anh về tình hình của bệnh nhân của cô Choi Ami.

- Hiện tại cô ấy bị thiếu dinh dưỡng rất nhiều và còn thiếu ngủ trong một thời gian dài nữa. Vì những lí do đó nên cơ thể cô ấy còn rất yếu nên hãy chăm sóc sức khỏe cho cô ấy thật tốt để mau hồi phục lại.

- Vâng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ đã dặn dò.

Bác sĩ cuối cùng đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.

- Sao cô phải luôn gây ra nhiều rắc rối thế hả?!

Hắn bắt đầu tức giận lên cô, cũng không phải tại hắn mà cô bị bỏ lại một mình ở chốn thành phố đông người, làm hại cô mất sức tới ngất xỉu giữa đường. Giờ thì ai phiền phức đây ?



































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net