chương 4 bạn bè?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họp phụ huynh hắn sẽ không tới, Fushiguro Megumi mi mắt cụp lại che dấu đi sự thất vọng.

Ba ba là Fushiguro Toji, vốn dĩ gia đình cậu thực hạnh phúc nhưng mẹ lại thật sớm qua đời. Lão cha chỉ lo cá cược, cờ bạc, số tiền trong nhà để lại cũng hết. Lão cha đi làm Ngưu Lang, mỗi khi muốn tìm hắn Fushiguro Megumi đều phải vào trong quán bar mới thấy, lão cha chỉ lo bàng thượng phú bà cũng không hề quan tâm tới hắn.

Sau lão cha cưới mẹ kế, mẹ kế mang theo con kế, nhưng đối với chị kế Fushiguro Megumi lại không có một tia phản cảm. Tsumiki là người tính cách thật ôn nhu, lại luôn chỉ nghĩ về người khác, hai người tuy không có quan hệ máu mủ nhưng đều xem nhau như người nhà. Sau mẹ kế cuốn tiền chạy, lão cha tiếp tục không về nhà.

Cũng chỉ có chị gái Tsumiki cùng Fushiguro Megumi lương tựa nhau mà sống.

Bởi vì nhà trẻ bắt buộc phải có gia trưởng đưa đón, lão cha thấy phiền phức liền cho hắn nhảy lớp lên tiểu học.

Một mình tiểu đậu đinh đối mặt với đám củ cải, cũng may Fushiguro Megumi ăn được uống được cho nên vóc dáng cũng giống với 6 tuổi.

4 tuổi rưỡi Fushiguro Megumi chỉ vì lão cha không có trách nhiệm mà tự mình cật lực phấn đấu.

Fushiguro Megumi tính cách trưởng thành rất sớm, sẽ không bộc lộ cảm xúc của mình, thích cái gì, muốn cái gì cũng sẽ không nói.

Fushiguro Toji còn lại người thân máu mủ duy nhất, tuy rằng trưởng thành sớm nhưng không có nghĩa là Fushiguro Megumi không mong chờ tình thương của cha.

Nếu như hiện tại lão cha xuất hiện tử tế quan tâm Fushiguro Megumi, tuy ngoài miệng Fushiguro Megumi lạnh nhạt không quan tâm nhưng trong lòng lại thực mềm nhũn.

Dù sao thì Fushiguro Megumi cũng chỉ có 4 tuổi rưỡi, vẫn còn là đứa trẻ, mong muốn được cha mẹ quan tâm là điều hiển nhiên.

Vì vậy mà Fushiguro Megumi mong chờ Fushiguro Toji sẽ tới kịp buổi họp phụ huynh của mình.

Dù biết là hắn sẽ không xuất hiện nhưng trong lòng vẫn thực mong chờ.

Sân trường thực rộng lớn, phụ huynh các lớp đã tới đông đủ, những tiếng rầm rì từ trong phòng học quanh quẩn bên tai Fushiguro Megumi giống như những tiếng châm chọc.

Hình ảnh sáng nay cười đùa của những bạn học được ba mẹ nắm tay dẫn vào sân trường bỗng xuất hiện trong tâm trí Fushiguro Megumi.

Kể cả hình ảnh ngay ngày đầu Fushiguro Megumi lên tiểu học, tuy mặt ngoài Fushiguro Megumi thực bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ khẩn trương, sợ hãi khi đứng trước cổng lớn.

Các bạn học cùng tuổi cậu được ba mẹ dẫn vào trường, có những đứa trẻ khóc ba mẹ còn sẽ mua kẹo dỗ dành nó.

Cũng chỉ có Fushiguro Megumi lạc lõng bước chân vào cổng trường, chỉ có thể ngước lên nhìn những bóng dáng cao lớn của các phụ huynh khác đằng trước.

Sẽ không ai cõng cậu trên vai đối diện với mọi người, chỉ có thể chân nhỏ bước đằng sau, nhìn lên những bạn học khác được ba mình cõng trên vai.

Cảm giác giống như chính mình bị thế giới bỏ rơi.

Hiện tại cũng chỉ có cậu một người ngồi ghế đá trên sân trường, thực yên tĩnh. Trong lòng thực mất mát đâu...

"Rột rột".

Âm thanh hút sữa đột ngột vang lên đánh thức Fushiguro Megumi đang thất thần. Fushiguro Megumi theo bản năng mà nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Yuuki tay cầm hộp sữa, miệng ngậm ống hút cũng quay đầu nhìn Fushiguro Megumi.

"Rột rột"

"...." Học sinh mới rất phá tan không khí.

Nhìn Fushiguro Megumi ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm mình, Yuuki cũng không có sợ hãi, vẻ mặt vẫn bình thản mà "rột rột" uống sữa, tay lấy trong ba lô ra hộp sữa khác vứt cho Fushiguro Megumi: "Uống sao?"

Fushiguro Megumi quay đầu đi không có nhìn Yuuki mà nhìn hộp sữa trên tay mình.

Hộp sữa là màu xanh lam nhạt, giữa hình in hoạt hình một con cẩu trắng, lông xù xù thực đáng yêu, bên cạnh con chó có hai quả dâu tây, thuyết minh sữa vị dâu tây.

Tiêu trí con chó trắng này là một công ty tri nhánh sản xuất sữa thực nổi tiếng, chất lượng sữa thực tốt, bò sữa là nuôi trong nông trại nhưng quy mô sản xuất chỉ có một công ty nhỏ, cung cấp sản xuất ra sữa cũng rất nhỏ cho nên sữa này thực đắt.

Dù đắt nhưng lại được cực kỳ ưa chuộng trong vòng các con em nhà giàu.

Lão cha Fushiguro Toji từng vứt cho cậu một hộp nghe bảo lấy từ trong nhà phú bà, là thứ tốt. Uống lên thực ngọt, thực thơm, cho dù người không quá thích uống sữa như Fushiguro Megumi cũng thực thích, nhưng cũng chỉ có thể uống một lần.

Fushiguro Megumi cầm trong tay hộp sữa cũng không uống, thứ này thực đắt, cậu không dám nhận lấy, cậu cùng học sinh mới lại không thân. Nghĩ vậy Fushiguro Megumi trả lại hộp sữa cho Yuuki: "Cảm ơn nhưng tớ không cần".

Yuuki cũng không nhận lại: "Dù sao chỉ là hộp sữa nhỏ, thứ này mỗi tháng đều gửi đến vài thùng, uống không hết liền lãng phí" Cô cắn cắn ống hút hàm hồ nói.

Công ty nho nhỏ đấy cũng là tài sản của Yuuki, mở ra chỉ vì Yuuki kén uống sữa. Mẹ cùng ba ba đau lòng mới dựng lên, còn thừa sữa sản xuất thì bán ra bên ngoài.

Cho nên dù bên ngoài sữa bán không đủ nhưng Yuuki thu sữa mỗi tháng đều phải đủ.

Nhân tiện nói thêm, Yuuki tài sản còn có vài cửa hàng thực phẩm, còn có một nông trại địa điểm ở nông thôn mà ông nội để lại có trồng rau, trồng trái cây, nuôi cá, nuôi gà, vịt, lợn,... Cho nên dù có bệnh khiến phích Yuuki cũng không sợ chết đói.

Nhưng Fushiguro Megumi lại không biết, cậu trừng lớn mắt không thể tin được. Theo ấn tượng của Fushiguro Megumi thì học sinh mới gia cảnh cũng chỉ khá giả, bữa trưa chỉ có hút sữa chua với ăn cái bánh mì, thỉnh thoảng còn có món tráng miệng là bánh kem nhỏ...

Nhưng có gì đó không đúng! Cậu lập tức nhớ ra chi tiết, nhãn hiệu sữa chua cậu từng thấy qua ở đâu nhỉ? Đúng rồi, là lão cha từng lấy ở nhà phú bà cho cậu mang về hai bịch, uống lên thực ngon, đặc biệt là để lạnh, cậu cùng chị Tsumiki đều thực thích nhưng xem giá lại thật đắt, trên bịch sữa chua cũng có in hình hoạt hình con chó trắng.

Ngày nào Yuuki cũng uống mà Fushiguro Megumi không có phát hiện ra. Hiện tại nhớ lại mới nhận ra "phú nhị đại" ở bên cạnh chính mình.

"Không uống sao?" Yuuki chớp mắt hỏi, nếu không phải bạn cùng bàn khuôn mặt phù hợp thẩm mĩ của Yuuki thì Yuuki mới không nhường đồ ăn của mình ra đâu.

Được rồi, thú thật là Yuuki không thích sữa vị dâu, vứt đi thì lãng phí. Công ty ra sản phẩm mới tổng hợp sữa trái cây, có vài vị đặt trong một thùng.

Không thấy Fushiguro Megumi động một chút, Yuuki mới nghi hoặc hỏi: "Không uống được sao? Rất sạch sẽ".

Bạn học mới lại có cảm giác kì quái, cái gì mà "uống được", "rất sạch sẽ". Fushiguro Megumi lại không nhịn được nói ra suy đoán của mình: "Okita-kun có bệnh khiến phích đi?"

"...." Mắt mèo tròn xoe.

"...."

"Ha? Sao lại nói thế".

"Okita-kun như vậy không phải bệnh khiến phích thì là gì?"

"Chỉ có sạch sẽ một chút thôi, sạch sẽ không phải bình thường sao? Sạch sẽ là cơ bản của phong nhã đi?".

'Sạch sẽ không phải bình thường sao'

'Sạch sẽ không phải bình thường sao'

'Sạch sẽ không phải bình thường sao'

Cảm giác như bạn học mới đang nội hàm, không phải chỉ cậu mà là mọi người nhưng cậu không có chứng cứ.

Fushiguro Megumi không tiếp tục nói chuyện, cậu chọc ống hút vào sữa rồi hút lên.

"Rột rột"

"Rột rột"

Lễ thượng vãng lai, Fushiguro Megumi cũng lấy ra mình bento mà Tsumiki- neechan chuẩn bị.

Lão cha hôm qua bị sốt hay sao mà bỗng nhiên biết gửi tiền về, cho nên hôm nay Tsumiki- neechan mới làm bento trưa.

"Ăn sao?" Fushiguro Megumi mở lắp, bento cũng khá nhiều gồm cơm cuốn sushi, ba cái cơm nắm, trứng cuộn, cà chua dưa chuột, cùng với một phần cơm cà ri, xuất ăn bình thường có chút nhiều, Tsumiki nói rằng cậu đang tuổi lớn cho nên ăn nhiều, dù sao cơm sáng cậu cũng chỉ kịp ăn cái bánh mì.

Mùi thực thơm, rất muốn ăn nhưng Yuuki cũng không dám động.

"Là chị gái nấu" Thấy vẻ mặt do dự của Yuuki, Fushiguro Megumi còn nói thêm: "Có thể ăn, thực sạch sẽ".

Kì quái! Sao cậu lại có thể nói ra câu "có thể ăn" đâu, Fushiguro Megumi vừa nói xong lập tức ngơ ngẩn, nhưng rất nhanh cậu bình thường trở lại, ánh mắt nhìn Yuuki có điều hoài nghi. Chẳng lẽ cậu bị bạn học mới ảnh hưởng.

Yuuki cũng không chú ý Fushiguro Megumi ngẩn ra, cô lấy ra găng tay ni lông thực phẩm đeo vào, cầm lấy một cái cơm nắm. Đón chờ từ ánh mắt của Fushiguro Megumi mà hơi đưa lên mũi ngửi ngửi.

Fushiguro Megumi:.....

Lại không phải là thứ gì! Sao phải ngửi!!!

Cảm giác giống như bị xúc phạm không hề nhẹ.

Cậu là cẩu sao?

"Là thật sự!" Yuuki kiểm tra xong mới đưa vào miệng ăn. Cơm nắm nhân cá mặn còn có dưa chua, cơm nhạt, cá vị đậm kèm theo dưa chua ăn cũng không tệ nắm.

Fushiguro Megumi bực bội, có chút giận dỗi mà đóng lại hộp bento.

Nếu như đã như vậy thì tốt nhất Okita-kun đừng ăn!

Nhưng cuối cùng Fushiguro Megumi cũng cùng Yuuki chia sẻ cơm trưa, lí do là nếu như chỉ một việc nhỏ mà giận dỗi thì cậu trông có vẻ nhỏ mọn.

Còn Yuuki quy công về: là do mình quá đẹp, không ai có thể cưỡng nổi mị lực của mình.

Sau khi họp phụ huynh, lớp tiếp tục đi học.

Lại là toán! Yuuki nhàm chán mà chống cằm nhìn bảng viết đã gần đầy.

Nhân loại ngày nào cũng phải học mấy thứ này không phải quá nhàm chán sao? Mấy phép tính này liếc nhìn liền biết, ngay cả nhắm mắt khoanh đáp án thì "giá trị may mắn EX" cũng có thể làm được.

"Okita đồng học, không được thất thần".

"Vâng ~ " Yuuki có lệ đáp lại.

Fushiguro Megumi bên cạnh hơi dừng lại bút chì, bạn học mới hôm nay bị nhắc nhở thật nhiều, cậu có suy đoán là chuyện hôm nay họp phụ huynh không có ai đến.

Quả thật là người hào môn cũng đâu có hạnh phúc về tinh thần đâu. Giống như lão cha bàng thượng phú bà, phú bà đều xuất thân từ hào môn bên ngoài ngăn nắp sạch sẽ, đứng trước đám đông đều thực bình tĩnh nhưng sau lưng lại lao vào vòng ôm của lão cha, nếu không phải trong hào môn lạnh lẽo thiếu thốn tình thương của cha mẹ thì cũng sẽ không tìm lão cha an ủi.

Lớn rồi vẫn muốn được ôm ấp, cảm nhận tình thương của cha cho nên mới thuê lão cha? Cảm giác thực đáng thương đâu, Fushiguro Megumi đơn thuần nghĩ, mặt bánh bao có chút cau lại.

Nếu như cậu giới thiệu lão cha cho Yuuki thì sao nhỉ? Như vậy lão cha vừa có thể kiếm tiền, Yuuki lại có thể cảm nhận tình thương của cha. Cậu sẽ bảo lão cha giảm giá cho 30%, dù sao cũng là đồng học.

"Okita-kun" Fushiguro Megumi dùng đuôi bút chì hơi chọc chọc Yuuki.

"Sao?" Yuuki hơi quay sang nhìn.

"Lão cha tớ là Ngưu Lang, có thể giới thiệu cho Okita-kun, không đắt" Fushiguro Megumi nghiêm túc nói, lại không biết mình đang nói "hổ lang chi từ" lời nói.

"?"

_____________

Trên đường tan học về nhà, Yuuki lại gặp vài con chú linh nho nho.

Thật xấu.

Mọi hôm gặp cũng chỉ vài con nhúc nha nhúc nhích nhưng bị yêu lực của Yuuki thiêu đốt, hiện tại mấy cái thứ này hình như là cấp bậc cao hơn thì phải.

Trường học ở gần vùng ngoại ô cho nên dân cư thực thưa thớt.

Sản sinh ra thường ngày nguyền rủa cũng chỉ giống con mèo nhỏ tí tẹo không đáng cái gì, nay bỗng nhiên âm u hôi thối xuất hiện sinh vật cao gấp ba Yuuki.

Thực chán ghét mấy thứ không có não như thế này.

Sinh vật rác rưởi, tạp chủng rác rưởi.

Thực không phong nhã!!

Thực chán ghét đánh nhau a, Yuuki không thích cùng mấy thứ ghê tởm này giao đấu, không giống như huynh trưởng chọn thực lực gần bằng đại yêu món lòng để giao đấu, món lòng cùng Yuuki đánh nhau đều phải được lựa chọn đẹp mắt, thực lực mạnh, sạch sẽ cũng phải đủ phong nhã.

Những thứ xấu xí mà muốn xông lên đi tìm chết Yuuki sẽ một kiếm chém nó xuống cửu minh.

Tùng Vân Nha hiện tại vẫn chưa có thể triệu hoán, phải đủ 5 vằn.

Yêu lực cũng thu thập không tệ lắm, mấy công cụ đều biến mất rồi, yêu lực đầy trở về.

Yuuki nhìn xung quanh, đi tới ven đường dùng chân đạp gãy một cây tre trúc. Dùng chân bẻ ra một đoạn vừa tay.

Một cây gậy tre cũng có thể đủ đánh chết vài cái món lòng kia rồi, chỉ mong đánh nó không quá bẩn quần áo, mấy công cụ phải chà giặt thật lâu.

"Okita đồng học!" Đột ngột tiếng gọi từ xa vang lên.

Fushiguro Megumi thở hồng hộc chạy đến.

Fushiguro Megumi phải ở lại trực nhật cho nên ra trường muộn, bỗng nhiên có dự cảm không lành, Fushiguro Megumi đi được một đoạn thì cảm nhận được hơi thở của nguyền rủa, ít nhất là cấp 3.

Tuy nhỏ tuổi nhưng Fushiguro Megumi từ nhỏ đã nhìn thấy chú linh, lại thừa kế thuật thức của Zenin gia, cho nên cậu cũng có hiểu biết sơ qua về mấy thứ này.

Bỗng cậu nhìn thấy màu tóc đỏ quen thuộc, đây chẳng phải là Okita Yuuki bạn học mới.

Đằng trước rất nguy hiểm.

Fushiguro Megumi nhanh chân chạy tới.

"Okita đồng học..."

"Bạn cùng bàn!" Yuuki thân thiện cười.

Bỗng nhiên cảm giác bạn cùng bàn quái quái, hôm nay trông có vẻ nhiệt tình?

"Thì ra Okita-kun cũng đi đường này sao?" Fushiguro Megumi cố bày ra vẻ mặt thân thiện.

Càng cảm giác quái quái. Không, phải bỏ đi chữ "cảm giác".

"Sáng nay con đường phía trước sửa, chúng ta đi ngõ tắt đi" Fushiguro Megumi nghiêm trang nói hươu nói vượn.

"...."

Tuy Yuuki là cái mặt manh nhưng không đến lỗi sẽ quên đi ấn tượng người khác, lại không phải mất trí nhớ, sao Yuuki có thể không hiểu tính cách của bạn cùng bàn đâu?

"Không được đâu, nếu như về nhà quá muộn trời sẽ tối mất, Yuu-san nhà thực xa" Yuuki giả vờ cau mày nói.

Lúc này Fushiguro Megumi mới chú ý tới trên tay Yuuki cầm là thứ gì.  Bỗng trong đầu ẩn ẩn có suy đoán.

"Okita-kun, cậu có thể thấy nó sao?". Fushiguro Megumi ngữ khí không chắc chắn hỏi.

Yuuki mắt mèo tròn xoe. A, bạn cùng bàn cũng có thể thấy sao? Như vậy trong ngôn ngữ chú thuật được gọi là "đồng loại" phải không?

Yuuki nhìn Fushiguro Megumi cong mắt cười, bỗng nhiên Fushiguro Megumi chỉ thấy Yuuki đột ngột quay lưng chỉ dùng vài bước nhảy tới cạnh chú linh.

Giống như trong phim võ hiệp, từ trên cao, cây trúc bị mạ một tầng màu tím chém thẳng xuống chú linh.

Chú linh không kịp dãy dụa liền từ từ tan dã.

Fushiguro Megumi hơi hé miệng, mắt trợn trừng không thể tin nổi. Thân thủ này tuyệt đối không giống bình thường.

Yuuki nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trên tay tre trúc không chịu đựng nổi một chiêu đã hóa thành tro.

A, có chút bụi bẩn đâu.

Hai người cùng sóng vai bước về nhà. Mặc dù trong lòng có thực nhiều thắc mắc nhưng Fushiguro Megumi cũng không có hỏi bởi Fushiguro Megumi tự quyết định chính mình sẽ không trở thành chú thuật sư cũng không tham gia vào vòng giới chú thuật.

"Okita-kun ba mẹ biết điều này sao?".

"Bọn họ bị chú linh tập kích, chết mất rồi" Yuuki bình lặng lên tiếng.

"Thực xin lỗi".

"... Okita Yuuki cũng sẽ rất buồn" Nếu như Okita Yuuki còn sống, đứa nhỏ này đã chết mất trước khi Yuuki đến.

"Nhưng hiện tại Yuuki sẽ không buồn" Yuuki cong mắt cười.

Trong mắt Fushiguro Megumi lại chỉ thấy Yuuki đang chỉ tự cổ vũ mình.

"Yuuki biết giới chú thuật đi? Sau này Yuuki phải trở thành họ sao".

"Đương nhiên rồi, người giám hộ nói như vậy" Yuu-san thực tò mò cái vòng chú thuật, đặc biệt chơi vui sao?

Fushiguro Megumi như đã đoán được, dù sao cả nhà bị chú linh tập kích, cho dù không muốn gia nhập cũng phải gia nhập.

Nắng chiều như rót mật, mạ xuống mặt đường tạo thành hai bóng dài, hoàng hôn đỏ hồng ở chân trời. Hồng nhạt ánh nắng phủ nên khuôn mặt tươi cười của Yuuki khiến nó cảm giác thực ôn nhu. Fushiguro Megumi không khỏi thất thần.

".... Tớ không thể giống như Okita-kun lạc quan như vậy" Sẽ không ôn nhu như thế.

"Ha ha..." Yuuki chỉ cười, không hề tiếp đề tài này. "Nếu sau này có gặp lại, nhỡ đâu chúng ta có thể là đồng bạn".

Không có, tớ sẽ không trở thành chú thuật sư. Nhưng Fushiguro Megumi không nói ra, cậu không nghĩ mình và Yuuki sẽ không có lần nào giao thoa nữa, vẫn mãi sẽ chỉ là đồng học mà thôi.

Ngay từ đầu việc chọn lựa đường đi đã khác nhau, Fushiguro Megumi muốn trở thành người bình thường.
**********

Ấn tượng của Fushiguro Megumi đối với học sinh mới dừng hai từ: ngoan ngoãn cùng với ấn tượng đặc biệt: có nụ cười chữa khỏi.

Vài ngày hôm trước có lẽ Fushiguro Megumi cũng đã hiểu được hơn rất nhiều về Yuuki.

Nhưng hình tượng mà Yuuki mang lại cũng không quá biến đổi nhiều: ngoan ngoãn, vô hại, vẻ ngoài cùng tính cách không hề có lực công kích và cả thể lực tốt.

Hai người cũng không có vì thế mà thân thiết với nhau, nhưng mà sau sự kiện này cậu đã biết được một mặt khác của Yuuki.

Cuối tuần là quãng thời gian được thả lỏng nhưng đối với Fushiguro Megumi thì nó cũng bình thường không có gì đặc biệt.

Cậu vẫn tuần tự sáng dậy sớm, cùng Tsumiki-neechan ăn cơm sáng sau đó dọn dẹp lại nhà cửa, dọn xong liền ra chợ mua đồ để Tsumiki-neechan nấu cơm trưa, sau cơm trưa Fushiguro Megumi sẽ ngồi vào bàn học, làm bài tập cuối tuần, nghe nhạc thư dãn gì đó, tới buổi chiều sẽ ra chợ mua thức ăn.

Khoảng cách từ chợ tới nhà cũng không quá xa nhưng dân cư Nhật Bản thường rất ít ra bên ngoài, kể cả chủ nhật cho nên đường thực vắng lặng. Nhà Fushiguro Megumi không nằm ở nơi đông dân cư nhưng lại phải đi qua vài tòa nhà bỏ.

Chủ nhân của vài tòa nhà này từ lâu dọn tới thành phố lớn, xong căn nhà lại không có ai mua, năm tháng cỏ trong sân vườn, rêu xanh bám tường không được dọn dẹp, mưa bão mài mòn khiến căn nhà trở lên xập xệ, vài căn nhà này thường bị đồn là có ma, sau đó lỗi sợ chuyển thành nguyền rủa.

Nhưng Fushiguro Megumi cũng không quan tâm bởi việc xử lí chú linh là việc của chú thuật sư, huống hồ Fushiguro Megumi sống ở đây đã hơn một năm nhưng nguyền rủa còn chưa hình thành, vài thứ nhúc nhúc bò qua không đáng kể chỉ việc dẫm vài cái là xong.

Trời mùa đông trời tối sớm, hiện tại đã là gần xế chiều, mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, những rặng mây hồng bị ánh mắt trời nhuộm màu đỏ ửng.

Vì vài căn nhà từ lâu bị đồn có ma ám lên mấy người dân bên cạnh nhà cửa đều cách chỗ này khá xa, thành ra cả con đường này giống như bị bỏ hoang. Gió mùa đông hơi thổi lạnh buốt qua tai, trời không lạnh lắm nhưng đối mặt với con đường phải đi qua vài căn nhà phía trước vẫn khiến cậu sống lưng lạnh lẽo.

Fushiguro Megumi không tin chuyện ma quỷ nhưng đối mặt với hoàn cảnh âm u tĩnh mịch như thế này con người vẫn thường nghi thần, nghi quỷ.

Phải nhanh chân lên mới được.

Fushiguro Megumi cảm nhận trong không khí ẩn ẩn chú lực.

Là nguyền rủa, nó vừa mới hình thành.

Không biết là cấp độ bao nhiêu nhưng đối với Fushiguro Megumi thì nó không quan trọng, cậu chỉ muốn nhanh tróng chạy qua khỏi chỗ này nếu không chú linh hình thành cậu có lẽ không thể đối phó.

Chú linh cấp thấp giống như Địa Phược Linh không thể đi lung tung ra khỏi nơi mà mình sinh ra nhưng cấp độ càng lớn địa bàn hoạt động có thể tăng dần, lên tới đặc cấp chú linh có thể chạy nhảy lung tung.

Chú linh này chắc chắn cấp bậc không quá cao, nó mới vừa được hình thành cho nên 90℅ nó chỉ có thể du tẩu trong nhà, không khí chỉ có chút âm u mà thôi, cậu sẽ không gặp được nó, cậu vừa nghĩ xong vừa định chạy nhanh qua thì đường liền bị vật thể màu đen chặn đứng.

Fushiguro Megumi:........ Chết tiệt, lập flag quá sớm!

Chú linh cấp 2, thuật thức là di động cho nên nó mới có thể chạy ra đường. Hình thù nó thực quái dị, dưới chân dính nhớp bùn nhầy, trên người da dẻ sần sùi, bộ phậnkhông phân biệt được đâu là cổ, đâu là chân, trên mặt có 6 con mắt,.... Xấu, xấu không tả nổi chỉ có thể khái quát lại.

"... Sợ... Sợ hãi..." Rõ ràng nó không có miệng nhưng âm thanh vẫn từ nó vặn vẹo phát ra, ghê đến sởn gai óc.

Fushiguro Megumi mặc dù thừa kế thuật thức Zenin gia nhưng cậu chưa bao giờ sử dụng nó cũng không có tập luyện, cậu mới chỉ gần 5 tuổi, hiện tại tứ cấp chú thuật sư cũng không bằng.

Fushiguro Megumi cả người không thể nhúc nhích được, dưới chân giống như hãm vũng bùn không nhấc được nên, cơ bắp Fushiguro Megumi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net