Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở góc hai góc tường căn phòng bệnh, Yoongi và JungKook mãi nhìn theo hình bóng nhỏ bé nằm trên giường yên bình an giấc, mặc dù đã có ít ai biết được rằng, thiên thần ấy đã phải mang bao đau đớn từ thể xác đến tâm trí.

Người ta hay nói, mất đi rồi mới biết trân trọng. Mất đi rồi mới biết được bản thân đã chậm trễ rất nhiều, bỏ lỡ mất chuyến xe cuối cùng.

JungKook thương T/b nhiều lắm. JungKook không biết vì sao, rõ ràng yêu đối phương vô bờ bến, xa một cái là nhớ đến tê tâm phế liệt nhưng cũng lại vì chữ yêu mà làm cho cô lần này hết lần khác tổn thương, chính tay đánh mất đi tình cảm trân quý ấy.

Thật sự thì, là do chúng ta không biết cách yêu hay là bởi vì có quá nhiều thứ bộn bề chia cách nhau thành ra mới ra nông nỗi này?

"Cậu... không lấy cô ta nữa à..?"

Yoongi cứ thế, cứ đờ đẫn. Ngỡ là không quan tâm nhưng ra là quan tâm vô cùng.

"Không, em không cưới nữa. Em chỉ có T/b mà thôi..."

Tiếng cười thật nhạt nhẽo buộc khỏi niệng người nọ. "Vậy tại sao cậu không đấu tranh đến cùng vì tình yêu của cả hai? Tại sao cậu bỏ nó ở lại một mình..?"

"Em— chỉ có những người trong cuộc mới thấy thật khó khăn... chứ em không muốn, trước giờ đều chưa từng muốn..."

"Tôi không ở đây chấp vấn cậu đâu, hỏi thôi. Tôi bây giờ chẳng muốn đối đáp với ai hết. Hiện tại chỉ muốn chờ T/b tỉnh lại, ở bên cạnh chăm sóc em ấy."

JungKook nghe vậy chỉ biết tựa lưng vào ghế thở ra hơi thở nặng nề. Anh không dám chạm, cũng không dám đến gần, vì cứ nghĩ thiên thần ấy là bong bóng, động vào đôi lát sẽ lập tức vỡ ra, biến theo gió, để lại mỗi anh mang theo bao nỗi ân hận suốt đời.

"Uống chút gì đi."

NamJoon bước vào cầm tận ba ly cà phê trên tay, y thừa biết rằng nếu y có mua đồ ăn thì họ cũng không nuốt trôi xong lại để đến nguội ngắt rồi vứt đi, thế nên bây giờ uống cho tỉnh táo đầu óc, đón nhận những điều tiếp theo. Ba người đều biết rõ hôm nay là ngày cực kì dài đối với tất cả.

Yoongi đón nhận ly cà phê đen không đá từ tay NamJoon, gật đầu thay cho lời cảm ơn, cứ thế cứ thế ngớp từng ngụm đắng ngắt xuống cổ họng.

NamJoon lại chọn ngồi kế JungKook. Chúng ta thực sự cần nói chuyện với nhau.

"Mẹ em gọi cả chục cuộc cho anh. Hoseok nhắn tin hỏi anh và em đang ở đâu. Em nói xem, anh phải trả lời họ như thế nào?"

"Mẹ em gọi cũng chỉ để em quay lại và nghe theo sai khiến của bà ấy. Hoseok hyung thì luôn theo kiểu lấy đại cuộc làm trọng, không liên quan đến việc nào khác. Nếu họ đã không quan tâm cảm xúc em ra sao thì việc gì em lại phải nghe lời? Anh cứ mặc kệ đi, chặn số luôn cũng được."

"Anh không ngờ em bỏ lỡ đám cưới. Anh chắc rằng trên mạng bây giờ nhiều tin tức em lắm rồi đấy."

"Cưới người mình không yêu, nếu là anh, anh cũng rong đuổi theo con tim thôi, NamJoon. Đáng lẽ ra em nên làm điều này sớm hơn."

"Em không nên để đánh mất em ấy. Lúc đó em nên giữ T/b ở lại cạnh em, bằng mọi cách."

"Bởi vậy nên em mới phải trả giá đắt đến vậy. Tận mắt nhìn thấy T/b bị hành hạ về tinh thần lẫn thể xác nhưng không thể làm được gì cả..."

NamJoon luôn nghĩ bản thân sẽ luôn bình tĩnh trước mọi tình huống dù là có xấu đến đâu, nhưng nhìn xem, y đã phá vỡ quy tắc. Cứ mỗi lần từng tiếng máy móc vang lên lại làm trái tim chàng trai họ Kim nhói lên theo từng nhịp. Chỉ là... y không thể hiện ra bên ngoài cho người ta thấy.

T/b đã từng chia sẻ, là con người, đừng nên phơi bày hết ruột gan ra ngoài, cứ lẵng lặng chịu đựng, cứ lẵng lặng một mình mình biết, đôi khi nó sẽ tốt hơn, sẽ không bị ảnh hưởng đến ai khác.

Lúc đó NamJoon còn chưa đồng tình lắm với quan điểm như vầy, nhưng giờ thì y hiểu, nó hoàn toàn đúng.

"À, còn tiền viện phí, em sẽ chuyển khoảng trả anh sau." - JungKook nói với NamJoon.

"Không, tôi sẽ tự lo cho đứa em của mình." - Yoongi mệt mỏi chen vào, bao nhiêu gánh nặng đè lên vai anh cũng không nhằm nhò gì, lại vẫn chỉ là chỉ cần cô được đầy đủ, sung túc.

Đau lòng ở chỗ, anh không hề hay biết việc đưa T/b đến đường cùng ngày hôm nay, phần lớn là do Min Yoongi vô tình gây ra.

~***~

Chiều hoàng hôn buông xuống, bác sĩ dặn hãy ra vào thường xuyên hơn vào thời gian này vì thuốc mê đã gần hết tác dụng, có thể sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Yoongi, NamJoon và JungKook nghe vậy liền không dám đi đâu, kể cả bao tử có xót đến mấy cũng chịu ngồi im một chỗ chờ đợi.

Anh đã ngồi vậy suốt mười mấy tiếng rồi, cứ cầm gói thuốc lá mân mê trên tay rồi lại buông xuống, để trên bàn. Lâu lâu lạ nhắm mắt chừng vài giây rồi lại y như cũ.

Cứ thế tiếp diễn như thế cho đến khi,

Yoongi nhìn thấy bàn tay T/b cử động, nắm chặt lấy phần nệm giường bệnh cách khó khăn rồi chầm chậm mở mắt. Không gian yên tĩnh bắt đầu trở nên xào xáo lập tức.

"T/b, T/b —em tỉnh rồi!" - nhanh tay bấm cái nút đỏ trên đầu giường. Chỉ khoảng tầm chưa đầy một phút, bác sĩ đã chạy vào, chuẩn bị kiểm tra toàn bộ lại một lần nữa cho cô. Và vậy là dù có là người thân hay không, vẫn bị đẩy hết ra ngoài cho thuận tiện đối với bệnh nhân nữ.

...

Lại thêm hai mươi phút nữa, vị bác sĩ nữ với bệnh án trên tay bước ra, nói khái quát về tình hình hiện tại.

"Mặc dù đã tỉnh nhưng thân thể bệnh nhân bây giờ vẫn còn yếu lắm, tôi đã giúp các cậu bôi thuốc ở vùng nhạy cảm cho cô ấy. Thời gian đầu việc đi đứng hay vệ sinh cá nhân có thể sẽ hơi khó khăn, hãy đợi vết thương lành lại chút liền có thể như bình thường. Còn nữa, tránh vận động nhiều, đừng nên để vùng kín bị rách ra thêm, nếu không mọi thứ sẽ không đi đúng theo hướng ban đầu đâu. Thêm việc, vào sáng ngày mốt, viện trưởng khoa tâm lý đã sắp xếp lịch để nói chuyện, bàn luận về vấn đề của bệnh nhân với các cậu, sau đó cùng nhau tham khảo ý kiến mới bắt đầu trị liệu."

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ. Đến lúc đó tôi sẽ đi hỏi thăm và gặp viện trưởng đúng giờ. Thật sự cảm ơn rất nhiều."

"Không có gì, là việc chúng tôi nên làm. Thuốc có để ở đầu giường, các cậu cho cô ấy uống sau khi ăn, nhớ hãy ăn đồ lỏng, hạn chế dầu mỡ nhé. Về phần tâm lý thì đừng nên để xúc động nhiều. Ay, tôi còn có việc khác, vậy tôi đi trước."

"Vâng."

JungKook đứng chừng chờ một lúc lâu sau khi y tá bác sĩ đi khỏi. Anh đúng là nhát vô cùng, anh sợ đối diện với T/b trong tình huống trớ trêu và không thể nào vui vẻ như lúc này. Huống chi là, chúng ta đã chia tay, còn đâu được mà đường đường chính chính lo lắng cho em...

"Vào đi, em đã chờ suốt bao nhiêu tiếng rồi kia mà, JungKook?" - NamJoon an ủi, hơn ai hết, y hiểu tâm trạng JungKook bấy giờ. Cuối cùng thì cũng nghe lời, anh rụt rè theo sau.

Hình ảnh T/b với con mắt vô hồn nhìn lên trần nhà đã làm ba người đàn ông ở đây cảm thấy rối bời. Hồi sau, cô thốt ra câu nói khiến ai nấy đều cảm thấy trái tim bị cắt đứt một nửa, thương cảm cho người con gái ấy không biết bao nhiêu cho đủ.

"Vẫnchưa chết sao? Mạng lớn thật đấy."

Giọng nói cô nhẹ bẫng như những đóa hoa bồ công anh ngoài kia, làm cho người khác cảm thấy thật bi đát, thật khổ sở vì không thể được toại ý.

JungKook nghe thấy chỉ muốn ôm chặt bảo bối và nói rằng từ nay về sau... anh sẽ bảo vệ em... nhưng khổ nổi rằng, sự thật phũ phàng đến mức khi mà từ đầu đến cuối anh vẫn luôn nói anh bảo vệ em, anh bảo vệ em, nhưng chưa bao giờ anh làm được hết! Chưa lần nào.

"T/b, em vừa tỉnh lại, anh đỡ em ngồi dậy ăn miếng cháo, uống chút thuốc rồi nghĩ ngơi có được không...?" - NamJoon cố gắng tỏ ra mọi chuyện vẫn ổn* dìu cô ngồi dậy, được cái hôm nay cô nghe lời ngay, còn gắng nắm lấy cổ tay y để làm điểm tựa.

"Chuyện gì đã xảy ra với em...?" - Yoongi không muốn lại chạm vào vết thương của cô, nhưng anh nhất định phải hỏi, bởi anh không thể nào an lòng khi chưa biết được sự thật.

T/b nghe đến liền làm thinh một lúc lâu, rất rất lâu sau đó mới trả lời.

"Coi như là em trả nợ cho anh đi, Yoongi." - cái này không phải nói với ai, là cô tự nói với chính bản thân mình.

"Ý em là sao...?"

"Để em nói anh nghe. Bọn cho vay nặng lãi đến nhà, chúng nó không tìm thấy anh nên đã em ra làm vật thay thế. Bọn chúng đánh đập, không cho nói, không cho la hét, em còn không có lấy một cơ hội để cầu cứu cho bản thân. Khi chán chê lại tìm trò khác để mà chơi đùa. Anh biết không? Chúng đem em ra để làm cổ máy phát tiết, dùng tình dục để thỏa mãn cho cả năm người đàn ông. Hành hạ đến đủ thì đứng dậy đem hết những thứ dơ bẩn ấy bắn lên người em, nhớp nháp... khó chịu... Trước lúc rời đi, nó còn nói rằng " hãy che mấy vết sẹo lồi của mày lại đi, trông thật kinh tởm". Và đó là tất cả đấy, dấu chấm hỏi trong đầu các anh đã được xoá bỏ chưa? Một lần thôi, em sẽ không nói lại nữa đâu."

Cổ họng nghẹn lại thấy rõ khi nhắc lại, nhưng T/b không khóc. Hoàn toàn không rơi một giọt nước mắt nào. Nghe xong ai cũng nghĩ câu chuyện này chắc chẳng phải người trong cuộc đã từng trải qua đúng không?

Nhưng không đâu. Đúng rồi đấy. Là đã từng trải qua những chuyện kinh khủng, khủng khiếp như thế mới có thể kể với tông giọng hờ hững như không có chuyện gì to tát xảy ra như vậy.

Bởi vì người T/b ấy tâm đã chết mất rồi. Bây giờ đối với những thứ đã qua đều không còn cảm xúc. Đau cũng đã đau, khóc cũng đã khóc, thứ còn sót lại trong lòng chỉ duy nhất mỗi nỗi hận thù khắc sâu mà thôi.

"Thật buồn là lúc em hy vọng, em đặt thứ niềm tin nho nhỏ để tìm thấy một lối sáng duy nhất để cứu vớt em ra khỏi vũng lầy này thì người đó lại không bắt máy."

T/b đang ám chỉ JungKook, và JungKook cũng nhận ra điều đó, chưa kịp lên tiếng anh đã bị Yoongi cướp lời.

"Là t-tại anh?"

"Không phải lỗi tại anh." - T/b mỉm cười không trách. Nhưng với đáy mắt kia, anh biết, sâu thẳm nơi nào, cô không còn muốn quan tâm đến người anh này nữa, cũng không đặt Yoongi vào tâm trí một lần nào kể từ khi tỉnh dậy. Điều đó chứng minh cho điều gì?

Nó như thể là một cuộc giao dịch. Thân anh đã lo chưa xong lại bị cô đeo bám ăn nhờ ở đậu, bằng mọi cách vì tình nghĩa, anh không thể từ chối nên phải đi mượn nợ có thể để xoay sở cuộc sống.

Và cái quan trọng nhất là T/b không có tiền. Không có tiền thì chỉ là một đứa vô dụng. Nên những thứ đã xảy đến, cứ xem là trả nợ những khoảng cô nợ anh. Đến mức này, cô chỉ tiếc thay, vì chỉ có thể đem thân xác rẻ mạc này ra làm thứ mua vui cho bọn khốn kia chứ chẳng thể trả hay giảm bớt nợ cho Yoongi.

T/b nói thật. T/b hề không giận. Trả hết rồi thì thôi.

"Khốn nạn! Khốn nạn!" - Yoongi đấm vào tường thật mạnh, không kiềm chế được sự tất giận mà quát lớn. "ANH NHẤT ĐỊNH SẼ TRẢ THÙ CHO EM!"

NamJoon sau khi nghe liền gấp rút nhanh tay chộp Yoongi lại. Y bảo: "Tôi nói là tôi sẽ lo vụ này! Anh có nghe không! Tôi sẽ giải quyết chết chúng nó! Anh định làm gì Yoongi?! Anh giết chúng hay sao! Không! Anh không thể tự đưa bản thân mình vào đường cùng được! Bây giờ chỉ có luật pháp mới có thể trừng trị bọn chúng thỏa đáng mà thôi!"

"Pháp luật? Pháp luật nếu chặt chẽ thì đã làm em ấy ra nông nổi này hay sao!?" - JungKook phản bác lại. Nhìn thấy cô như vậy, chịu đựng bao nhiêu tuổi nhục, anh không thể không làm gì, đứng im chờ cảnh sát từ từ từng ngày để giải quyết. Anh còn chưa quen ư? Vậy thay vì để năm tên cầm thú đó sống nhởn nhơ bên ngoài, thì sao không để chính tay JungKook giải quyết từng đứa cho nhanh!

"Em đừng có nhìn về một mặt JungKook! Nếu bây giờ tôi để hai người đi thì ngày mai, người ngồi tù không phải bọn chúng mà là các cậu! CHÍNH CÁC CẬU ĐẤY!"

"IM ĐI! đủ chưa? Nếu hôm nay tôi chết có lẽ các người đã làm loạn hết cái đám tang rồi phải không?"

T/b cảm thấy bản thân sắp bị ngạt thở ở cái nơi đầy mùi thuốc sát trùng này rồi! Còn cả ba người họ nữa, vừa tỉnh lại đã không có giây nào được yên tĩnh, tiếng ồn cứ vang vọng khắp nơi.

"Tôi không cần ai lo lắng cho tôi hết. Đi đi, đi hết đi. Tôi bây giờ ai cũng không muốn gặp, ai cũng không muốn nhìn. Rời đi mau!"

JungKook dùng hết bao nhiêu dũng khí tiến lại gần giường bệnh, cầm lấy tay T/b, siết chặt. Cứ im lặng ngắm nhìn, coi như hai người còn lại là vô hình, đến mức cô không chịu nổi nữa phải rút tay ra, đặt đôi bàn tay thô ráp về lại trên đùi chủ của nó.

"Anh về đi. Về với vợ anh ngay đi."

"Anh không cưới cô ta nữa. Anh ở đây vì em, T/b..."

"Vì em làm chi? Đừng. Anh nên nhớ chúng ta đã—"

"Shh, đừng nói nữa. Anh xin lỗi. Anh sẽ không để em phải oan ức như thế đâu. Tin anh."

JungKook dứt khoát rời nhanh chóng, rời khỏi với khuôn mặt không cảm xúc. NamJoon nghe thấy bên tai có dự cảm chẳng lành, định đuổi theo thì đã bị cô ngăn lại.

"Anh, cứ để cho JungKook làm những gì mình muốn đi."

"Nó không về nhà đâu mà là đi trả thù cho em! Yoog— chết tiệt! Không được đi!"

Tận mắt thấy Yoongi mang trên mặt biểu cảm "hận không thể giết người" mang theo JungKook làm cho y ngày càng lo lắng gấp bội nhưng bây giờ tự nhiên T/b lại không cho đi, níu giữ y ở lại.

"Anh cũng định bỏ em ở lại?"

"Nhưng—"

NamJoon nhất thời cứng đờ khi T/b đột nhiên ôm chần lấy mình. Vùi mặt vào phần vai nhỏ giọng lên tiếng.

"Sao em lại tin rằng khi đó người ta sẽ nghe cuộc gọi nhỡ từ em chứ... không có ai thương em hết... làm gì có ai thương em..."

Hành động trái ngược, ẩn giấu đằng sau đó lại là một nụ cười khó hiểu. Em rốt cuộc đang nghĩ gì, đang muốn gì vậy T/b? Sao lại hành động như thế?

______To be continued______

Ai biết gì không nè? 🤡👀

#Ahn💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net