Chapter 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            
"Đúng rồi Tiểu Trương, cậu nói cậu nhớ đến một người sao?" Phác Xán Liệt với khả năng ứng biến linh hoạt rất bình tĩnh đem đề tài chuyển đến chính sự.
Tiểu Trương ngay lập tức định thần, "Là A Đối!" Nói xong liền đưa cho Phác Xán Liệt một tập hồ sơ, "Trước đó tôi đã đến tìm Hoàng đội phó, nói là anh bảo tôi đến nhờ anh ấy lấy hồ sơ từ phòng hồ sơ của lão Hà, các anh nhìn xem."
Phác Xán Liệt cười như không cười nhìn hắn, "Cậu giỏi thật đó, Tiểu Trương, nói xem tại sao cậu lại nghĩ là người này?" Vừa xoa tay dẫn Tiểu Trương đến phòng khách.
"Nhờ Biện pháp y nhắc nên tôi đã nghĩ rất nhiều đến bộ phận kỹ thuật, tôi liền nhớ ra có một người như vậy, lúc ở ký túc xá tôi với cậu ta chung phòng. Cậu ta thật sự rất có năng lực, ở trong bộ phận kỹ thuật làm việc rất tốt, nhưng hình như người này không có vận khí tốt, thời điểm tôi từng bước đi lên thì cậu ta vẫn đứng yên một chỗ, tôi nhớ rõ kể từ lúc đó thái độ của cậu ta bắt đầu thay đổi, không thèm nói chuyện với bất kì ai. Khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nhất chính là nụ cười khinh miệt nơi khóe miệng của cậu ta!"
Phác Xán Liệt ngồi xuống ghế sopha, mở tập hồ sơ ra, mắt nhìn vào tư liệu, bắt đầu đọc to: "Trác Nghị Văn, nam, 26 tuổi, 21 tuổi nhập ngũ, trong doanh trại thành tích và thái độ cư xử đều rất tốt, từ lúc xuất ngũ vẫn chưa có công việc nào. . ." Đọc đến đây, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền cũng nhìn nhau một cái.
"Nếu thật sự là người này, hắn hẳn là có điều bất đắc dĩ." Phác Xán Liệt chăm chú nhìn tấm ảnh chụp người đàn ông ngũ quan đoan chính, trong giọng nói không khỏi có chút tiếc nuối.
Biện Bạch Hiền cười lạnh một tiếng, liếc mắt nói: "Tôi nói ở trong xã hội này người cần đến cố vấn tâm lý không ít, những người không tìm được việc làm đều dùng cái cớ này để trả thù đồng đội sao? Tôi thấy những năm còn ở trong quân đội rõ ràng đã có ý định này rồi!"
Phác Xán Liệt và Tiểu Trương đồng thời nhìn Biện Bạch Hiền, cậu nói tiếp: "Dùng việc giết người để khiến cảnh sát chú ý đến, chẳng lẽ đội trưởng đội cảnh sát hình sự cảnh cục của chúng ta có thể giúp hắn vào ban lãnh đạo của bộ phận kỹ thuật sao? Cuộc sống là của riêng một mình hắn, bởi vì cuộc sống của bản thân không thuận lợi mà phá hủy cuộc sống của người khác, người như thế vốn không đáng để được thương cảm! Nếu hắn biết nghĩ. . ."
"Nếu hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể thông qua Tiểu Trương vào văn phòng nhân viên kỹ thuật, cũng sẽ không đến nỗi phải đi trên con đường này."
Phác Xán Liệt chưa nói xong đã bị Biện Bạch Hiền chen vào, "Vụ án giết người liên hoàn cùng với vụ án của gia đình cậu là cùng một hung thủ."
Tiểu Trương không kịp chuẩn bị tinh thần nhất thời bị Biện Bạch Hiền làm cho chấn động. Phác Xán Liệt ngay sau đó nói tiếp: "Đương nhiên điều này chỉ là suy đoán của chúng tôi."
"Biện pháp y là nói. . .kẻ làm hại người thân của tôi là Trác Nghị Văn?"
"Phác đội trưởng sai rồi, đây đã không còn là suy đoán nữa, Tiểu Trương vừa mới nói làm cho cậu ấy ấn tượng sâu sắc chính là mạt cười khinh miệt của Trác Nghị Văn, ngày đó ở khách sạn không phải đã được chứng kiến rồi sao?" Biện Bạch Hiền nhìn thẳng về phía Phác Xán Liệt, "Tiểu Trương và anh cùng phạm phải một vấn đề, tôi ngay từ đầu muốn cậu ấy suy nghĩ về bộ phận kỹ thuật trong doanh trại chính là đang nhắm vào đối tượng tình nghi của vụ án gia đình Tiểu Trương, nhưng thời điểm Tiểu Trương nhớ lại người này, lực chú ý hẳn là đặt toàn bộ đặt lên đối tượng tình nghi của vụ án giết người liên hoàn lúc ở khách sạn nở một nụ cười khinh miệt, cho nên ở trong tiềm thức Tiểu Trương cũng chỉ nhận định hắn chính hung thủ của vụ án giết người liên hoàn mà thôi."
Tiểu Trương lại tiếp tục giương mắt há mồm, nhất thời cảm thấy đầu óc chính mình đang hỗn loạn. Phác Xán Liệt đặt tay lên vai hắn, "Hung thủ chính là đồng đội tốt của cậu, cũng thật không dễ chịu gì."

Trầm mặc một lúc, Tiểu Trương đơ người nhìn chất lỏng màu vàng trong tách trà, "Thật ra cũng không có gì. Cuộc sống của mỗi người người khác cũng không thể tùy tiện xen vào và thay đổi nó, con đường dưới chân phải tự chính mình đi thôi. Nghĩ đến năm ấy mới bước ra xã hội, chính tôi cũng không dễ dàng gì. Lúc ở trong kho hàng đi khuân vác mỗi ngày đều ngu ngốc tự cổ vũ cho bản thân mình. Thời gian chớp nhoáng một cái, cũng đã ở đây, không nghĩ còn có thể vào được hình cảnh đội, đời này đây chính là thứ duy nhất đáng giá mà bản thân tôi tự hào, vận khí cũng không tồi thật. Biện pháp y, con người khi còn sống, vận may cũng là điều rất cần thiết, đúng không?"
Biện Bạch Hiền không nghĩ đến việc Tiểu Trương đang cùng nói chuyện với Phác Xán Liệt lại chuyển sang hướng mình, ngẩn người một chút, lập tức thản nhiên gật đầu.

Sau khi Tiểu Trương rời đi, Phác Xán Liệt xoa xoa mi tâm, "Ngày mai xem lại toàn bộ vụ án, thứ hai xin Viện kiểm sát lệnh bắt giữ."
Biện Bạch Hiền nhìn anh, "Hắn vẫn còn có thể xuất hiện, nên để Tiểu Trương tự mình bắt hắn."
Phác Xán Liệt trừng mắt, "Như vậy có tàn nhẫn quá không? Để cậu ấy tự mình bắt người bạn cùng phòng nhiều năm đã làm hại người thân của cậu ấy?"
Biện Bạch Hiền hai tay ôm trước ngực, lắc lắc đầu, "Tin tôi đi, Tiểu Trương cũng hy vọng làm điều đó." Nói xong, đứng dậy lên lầu.

Một lát sau, trên lầu truyền đến thanh âm không quá to của Biện Bạch Hiền, "Đóng gói bữa sáng rồi cùng đi đến nhà anh đi."
Hai người Phác Xán Liệt ở suốt trong cô nhi viện từ lúc sáng cho đến 10 giờ tối mới ra về.
"Tạm biệt, lần sau có dịp sẽ lại đến." Biện Bạch Hiền hướng nhóm bạn nhỏ chào tạm biệt, di động của Phác Xán Liệt cũng vang lên.
"Cái gì? Tôi đã biết, tôi sẽ đi xin ý kiến trước, tận lực điều động cảnh lực. Các cậu theo dõi thật chặt, tôi lập tức đến ngay!" Phác Xán Liệt cúp máy lại nhanh chóng gọi vào số của Đan Chấn Ngao.
Biện Bạch Hiền tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Xem ra không kịp chờ xin được lệnh bắt giữ, Tiểu Trương đã bị Trác Nghị Văn uy hiếp bắt đi rồi."
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm nghiêm túc của Đan Chấn Ngao, hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tóm lại Phác Xán Liệt nửa đêm gọi điện cho hắn chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Phác Xán Liệt nói sơ lược việc Tiểu Trương bị uy hiếp, Đan Chấn Ngao đáp ứng dùng mọi khả năn điều động nhiều cảnh lực bảo đảm cho sự an toàn của Tiểu Trương.

Phác Xán Liệt ngồi lên xe khởi động máy, tính để Biện Bạch Hiền đón xe đi về trước, đã thấy cậu cũng theo lên xe, "Tôi cũng đi!"
Phác Xán Liệt bất đắc dĩ cười cười: "Tiểu Trương còn chưa có chết."
Biện Bạch Hiền bĩu môi, "Đừng quên tôi học về tâm lý tội phạm, nói chuyện với tội phạm tôi đều có cách."
Phác Xán Liệt không nói thêm gì, hướng Viện trưởng gật đầu, Viện trưởng một tay nắm đứa nhỏ cũng hướng Phác Xán Liệt gật đầu, nói hai chữ, nhìn khẩu hình miệng là "Cẩn thận".
Xe vẫn đang đi về phía trước Phác Xán Liệt lo lắng dặn dò Biện Bạch Hiền một câu: "Lát nữa nên an phận một chút, an toàn của Tiểu Trương quan trọng nhất."
Biện Bạch Hiền cũng phối hợp gật nhẹ, ngay lập tức chiếc xe như rời dây cung phóng ra đường lớn.
Phác Xán Liệt tăng tốc, Biện Bạch Hiền cầm di động giữ liên lạc với nhóm cảnh viên đang đuổi theo chiếc xe của Trác Nghị Văn.
"Xe đi ra vùng ngoại ô phía Tây. Anh nói xem hắn tại sao lại bắt Tiểu Trương?" Biện Bạch Hiền xoa cằm hỏi.
Nghe thấy vậy biểu tình của Phác Xán Liệt có chút kinh ngạc, hai mắt vẫn là nhìn thẳng phía trước, "Đi rồi sẽ biết."

Xe chạy được chừng năm phút, Biện Bạch Hiền nhận được điện thoại của cảnh viên bên đó, nói là Trác Nghị Văn đi đến vùng ngoại ô phía Tây vào thôn Tây Trình hẻo lánh đậu xe trước một căn nhà gỗ nhỏ, Trác Nghị Văn và Tiểu Trương cùng vào đó.
Ba phút sau xe của Phác Xán Liệt chạy đến thôn Tây Trình, theo lời chỉ dẫn của cảnh viên đi đến căn nhà gỗ mà Trác Nghị Văn đang ở. Phác Xán Liệt chỉ đạo đội viên vây quanh căn nhà, Biện Bạch Hiền gọi điện cho Đan Chấn Ngao yêu cầu xe cảnh sát đến đây trợ giúp nhưng phải tắt còi cảnh sát đi.
Phác Xán Liệt khó hiểu nhìn cậu, Biện Bạch Hiền nhìn đồng hồ trước mặt —— 22:07, "Còn nhớ hôm qua tôi nói gì không? Để Tiểu Trương tự mình giải quyết. Chúng ta chỉ làm hậu cần cho cậu ấy thôi."
Phác Xán Liệt bán tín bán nghi nhìn cậu, Biện Bạch Hiền giơ tay thề, "Tôi dùng ba bữa cơm ngày mai đảm bảo năng lực của Tiểu Trương."
Nhớ lại những đóng góp của Biện Bạch Hiền vào các vụ án từ trước đến nay, Phác Xán Liệt tạm thời lựa chọn tin tưởng cậu. Nhưng vẫn nhắc nhở đội viên vạn phần chú ý, chỉ cần xảy ra chuyện gì lập tức xông vào.
Ở phía bên kia, Tiểu Trương bị trói khắp người trong căn nhà gỗ tâm tình cũng rất phức tạp, hắn không ngờ chiến hữu ngày xưa nay lại lưu lạc trở thành tội phạm giết người.
"Trác Nghị Văn, không ngờ thật là mày."
Trác Nghị Văn âm trầm bật cười một tiếng, "Trương Trí Lâm, không ngờ tới phải không? Cảnh tượng gặp lại nhau của chúng ta lại là như thế này."
"Đúng vậy, không nghĩ tới. Mày cũng sẽ không ngờ tới, tao sẽ tự tay bắt mày." Tiểu Trương nhìn hắn thản nhiên cười.
Trác Nghị Văn sửng sốt một chút, yên lặng nhìn Tiểu Trương, đột nhiên cười to, "Không ngờ a, thật sự không ngờ, mới vào cảnh cục hai năm lại tiến bộ như vậy. Mày quên rồi sao, Trương Trí Lâm! Trước kia mày chỉ là một đứa nhu nhược! Nhưng hiện tại mày dựa vào cái gì để ngồi được ở vị trí đó! Nhờ vận may sao? Vậy thì ân huệ của thượng đế dành cho mày sẽ chấm dứt ngày hôm nay." Trác Nghị Văn sắc mặt bắt đầu tối sầm, biểu tình trở nên tàn độc hơn, khóe miệng lại gợi lên mặt cười quỷ dị mà Tiểu Trương đã quen thuộc.
Tiểu Trương cười khổ lắc đầu, "Mày sai rồi Trác Nghị Văn, tao cho đến bây giờ vẫn không nghĩ bằng mấy cái vận may này mà đạt được điều gì đó. Tao chỉ một mực làm tốt công việc của tao mà thôi, tao chỉ hy vọng mỗi này đều cảm thấy đầy đủ, đều có ý nghĩa, cùng người khác tranh quyền đoạt vị đối với tao chẳng có ý nghĩa gì." Tiểu Trương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Trác Nghị Văn, "Nghị Văn, thật ra mày vẫn còn cơ hội quay đầu lại! Chỉ cần mày đồng ý."
Trác Nghị Văn nhìn Tiểu Trương vài giây, đột nhiên cười càng khoa trương, "Ha ha ha. . . Trương Trí Lâm ơi Trương Trí Lâm! Suýt nữa đã bị mày lừa, khổ kế này học coi bộ học cũng không tệ. Đáng tiếc đối thủ của mày lại là Trác Nghị Văn tao!" Trác Nghị Văn giơ con dao găm không biết cầm trong tay từ khi nào.
Đáy mắt Tiểu Trương hiện lên một tia thương tiếc, "Trác Nghị Văn! Rốt cuộc ai mới là kẻ nhu nhược đây? Trói tao như thế này không phải nói lên được mày chính là như thế sao?"
Trác Nghị Văn hiển nhiên bị chiêu khích tướng của Tiểu Trương làm cho kích động, nheo mắt đi đến trước mặt Tiểu Trương, "Trương Trí Lâm, mày cho rằng mày ở hình cảnh đội thì tao sẽ đặt mày để vào mắt sao?" Nói xong dùng tay cởi dây thừng trên người Tiểu Trương.
Vừa được cởi trói Tiểu Trương không do dự tung cước đá văng con dao trong tay Trác Nghị Văn, hai tay đặt trên vai hắn ấn vào tường. Mở miệng quát: "Tao đã cho mày cơ hội."
Trác Nghị Văn cố gắng nới lỏng vòng tay ý định muốn nắm lấy cổ Tiểu Trương, không ngờ hai tay Tiểu Trương đã nhanh chóng lật lại, khuỷu tay chặn lên ngực hắn.
Trác Nghị Văn cau mày giãy dụa không ra, đột nhiên vừa cười lên, "Trác Trí Lâm, hôm nay để cho mày và tao đi cùng nhau!" Nói xong liền để tư thế dây dưa như vậy kéo Tiểu Trương phòng trong.
Ánh mắt Tiểu Trương tối sầm lại, bắt đầu cố gắng thoát khỏi Trác Nghị Văn, không ngờ Trác Nghị Văn giữ chặt lại không để Tiểu Trương thoái ra, kéo hắn đi vào phòng trong. Gặp trên tay tránh không ra, Tiểu Tương dưới thân lui hai bước, nâng chân lên dốc toàn lực đá vào thắt lưng Trác Nghị Văn, Trác Nghị Văn vẫn không hề hé răng, cắn răng tiếp tục túm hắn.
Vẫn đang đối đầu nhau, đột nhiên một thứ ánh sáng không quá mãnh liệt hấp dẫn ánh mắt Tiểu Trương. Hắn dừng động tác chân, tùy ý để Trác Nghị Văn túm vào bên trong. Chỉ trong một khoảnh khắc, Tiểu Trương nhanh tay lẹ mắt dùng chân đá chuôi dao ở một góc phòng, thời điểm con dao nhỏ nẩy lên đã chuẩn xác dùng giày tiếp được dao nhỏ, lại hướng ở trên dùng chút lực, chính xác đâm dao vào cánh tay bên phải của Trác Nghị Văn. Trác Nghị Văn vẫn chưa có phản ứng lại với những việc vừa xảy ra, nhìn đến vai trái của chính mình bị găm bởi một con dao, màu máu đỏ tươi đến chói mắt, ngay lập tức cảm giác đau đớn bị dao đâm truyền khắp cơ thể. Sức lực gắt gao giữ lấy tay Tiểu Trương trong nháy mắt cũng buông lỏng.
Tiểu Trương đem hai tay Trác Nghị Văn còng lại ở sau lưng, cười lạnh, "Xem ra vận may của tao so với mày vẫn tốt hơn rồi."

Hoàng Tử Thao đảo mắt, "Buồn cười lắm à? Anh có biết nơi tôi sống cách nơi đây xa lắm không." Đang muốn hỏi tình hình bên trong có nguy hiểm không, Tiểu Trương có xảy ra chuyện gì không. Nhưng vừa nhìn thấy Biện Bạch Hiền dựa vào thân cây ngáp một cái to, cuối cùng vẫn là không hỏi. Năng lực của Biện Bạch Hiền chính là giúp mọi người nhìn thấy tình hình, thấy cậu đã liệu trước như vậy, xem ra cũng sẽ không có việc gì lớn.

Quả nhiên, sự tín nhiệm của Biện Bạch Hiền đối với năng lực của Tiểu Trương nhanh chóng đã được nghiệm chứng. Cửa nhà gỗ mở ra, Tiểu Trương áp giải Trác Nghị Văn vai bị máu nhuộm đỏ đi ra.
Phác Xán Liệt đi đầu nghênh đón, "Tiểu Trương! Không sao chứ?"
"Đội trưởng, tôi không sao." Tiểu Trương giao Trác Nghị Văn cho đội viên đang chào đón hắn, sau đó nhìn Hoàng Tử Thao, "Nhưng mà bên trong có thể có những thứ nguy hiểm, cần phải được dọn sạch sẽ ngay lập tức, đừng để làm hại đến thôn dân vô tội."
Biện Bạch Hiền hài lòng mỉm cười nhìn Tiểu Trương, "Tiểu Trương, rất tốt! Như vậy ba bữa cơm ngày mai của tôi vẫn còn."
Tiểu Trương không hiểu ba bữa cơm mà cậu nói là gì, nhưng được Biện Bạch Hiền khen ngợi hắn ngại ngùng gãi gãi đầu. Thế nhưng Phác Xán Liệt khi nghe được lời của Biện Bạch Hiền, bất đắc dĩ bật cười.

Mọi việc kết thúc thì đã gần 11 giờ, mọi người thu dọn rồi trở về cảnh cục, chờ đợi kết án. Dù sao Trác Nghị Văn bây giờ cũng chỉ mới là kẻ tình nghi, đợi xét xử và đưa ra phán quyết cuối cùng cũng cần một khoảng thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net