Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rút con dao đằng sau túi ra hướng về phía ông lão rồi nói tiếp:

"Các người đừng có nhồi nhét những lẽ sống cao cả vớ vẩn của các người vào cuộc đời tôi. Bằng không thì ông cũng sẽ là kẻ thù của tôi đấy, lão già!"

"Được, nếu vậy thì ta cũng hết cách rồi. Chàng trai trẻ, dù có phải dùng biện pháp mạnh thì tôi cũng phải bắt cậu thừa kế ý chí này. Ta sẽ cho cậu thấy, định mệnh không phải là thứ mà cậu hay ta có thể từ chối được, Năng lượng ý: Khống Chế Nhận Thức."

Ông ta dùng gậy bắn ra một chùm tia trong suốt có vẻ là dạng tấn công tần sóng. Nó bay đến găm thẳng vào đầu khiến ký ức tôi từng chút một bị nhiễu và được thay đổi thành những kí ức khác. Một chiêu thức thật nguy hiểm mà.

Để không bị ông ta khống chế, tôi dùng một lượng năng lượng ý thức tạo ra dao động, từ đó hình thành sóng âm cùng tần số, ngược pha, sau đó bắn thẳng vào đầu mình. Lập tức cơn nhức đầu ấy đã nhanh chóng biến mất trước sự ngỡ ngàng của ông ta. Ông ấy hoảng hốt nhìn tôi lắp bắp:

"Không... không thể nào? Làm sao mà cậu không hình thành phép thuật mà lại có thể triệt tiêu sức mạnh của ta dễ dàng như vậy được? Khoan đã... không lẽ nào, thứ cậu vừa làm là... vô niệm?"

Vô niệm!? Đó là gì? Hình như ông ta có biết gì đó về cách sử dụng phép thuật của tôi thì phải. Đang phân vân về thứ ông ta nói thì tôi bỗng thấy ông ấy ôm đầu choáng váng, có vẻ như ông ấy đang cố gắng nhớ về điều gì đó nhưng bất thành vậy.

Thấy cơ hội đã đến, tôi không chần chừ một chút nào mà phản công ngay.

"Đỡ lấy này ông lão!"

Vừa nói tôi vừa tiến nhanh đến tấn công bằng một nhát dao bộc lửa về phía ông ấy. Nhưng nó lại lướt qua người ông ấy một cách nhẹ nhàng.

"Hửm? Mình tấn công hụt à, sao lại thế được. Không lẽ..."

Tôi quay lại nhìn ông ấy thì chỗ tôi mới đấm ông ta xuất hiện một cái lỗ nhưng dần dần nó lại hồi phục lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc tôi chém ông ta cũng vậy, chẳng hề cảm giác có một chút đụng chạm xác thịt thật sự gì cả.

Vậy nghĩa là cơ thể... hay đúng hơn là tồn tại của ông ấy... chỉ là một nguồn năng lượng ý thức thôi sao!? Như thế thì chiến đấu với ông ấy phiền phức hơn nhiều rồi.

Tôi định tấn công một lần nữa thì ông ấy chỉ thẳng cây gậy về phía tôi. Có lẽ lúc này ông ấy đã ổn định lại tinh thần, chậm rãi nói.

"Nếu cậu thật sự có thể sử dụng phép thuật vô niệm như vậy... Thì cậu đúng là truyền nhân của ngài ấy rồi. Nếu thế thì tôi càng phải quyết tâm hơn với ý định của mình! Không khống chế cậu được thì đã sao? Giờ ta chỉ cần cho cậu nằm im là được chứ gì. Phong Ý: Bức tốc"

Chưa đến nửa giây ông ấy đã đứng đằng sau tôi, dùng cây gậy quật vào người tôi.

"Chết tiệt, ông ấy nhanh quá, mình phản ứng không kịp rồi."

Do không phản xạ đủ nhanh nên tôi đã bị cây gậy của ông ấy dập thẳng vào mạn sườn bên phải mà bay qua một phía. May mắn thay, tôi đã kịp tạo một lớp băng ở ngay chỗ ấy nên đỡ được phần nào sức mạnh của chiêu thức. Dù vậy một gậy của ông ta vẫn mạnh, đến mức tôi cảm giác như mình mới vừa gãy mấy cái xương sườn rồi.

Tôi loạng choạng đứng dậy thì một lần nữa ông ta đã đứng đằng sau từ lúc nào không hay. Nhưng lần này tôi đã có thể dự đoán được bước di chuyển ấy:

"Ông nghĩ chiêu thức ấy còn tác dụng với tôi thì đúng là coi thường nhau quá rồi đấy! Ushiro Geri!"

Tôi vừa quay nhanh về phía sau vừa co một chân lên sau đó đá một đòn mạnh về phía sau với suy nghĩ rằng nếu như lúc ông ta tấn công tôi thì dạng năng lượng ấy chắc chắn hẳn phải cần hóa rắn cơ thể lại mới có thể tấn công được.

Nhưng đó lại là một sai lầm tai hại khác của tôi. Cái cây gậy ấy vốn dĩ... là vật thật chứ không phải là một dạng năng lượng nào ở đây cả. Cứ như thế tôi lại bị quật cho bay thêm một đoạn nữa, lần này ông ta quật thẳng vào gáy nên tôi đã choáng váng trong chốc lát. Như chỉ đợi có thế, lúc tôi lấy lại ý thức thì ông ta đã nắm đầu tôi, định truyền thừa sức mạnh rồi. Tôi điên tiết nhìn lão ta rồi gằn lên:

"Đã nói là đừng có mà tự tiện như vậy, lão già khốn khiếp."

Một làn xung kích được tạo ra từ năng lượng ý thức tôi phóng thành vòng tròn, đẩy lùi lão ta sang một bên. Lúc này tôi mới nhận ra rằng lão ta... không phải bất bại. Tôi nở một nụ cười tự tin rồi nhìn về phía ông lão ấy mà lẩm nhẩm:

"Ông lão, đến lúc tôi lật thế cờ rồi."

Tôi hít một hơi, bình tĩnh lại, giơ ngón tay tạo thành cây súng, tập trung SE vào, chuẩn bị một đòn tấn công quyết định trận đấu. Ông lão cười hô hô khi thấy thế, sau đó nói tiếp:

"Phán đoán tốt đấy! Đúng thật là vì ta đang ở dạng năng lượng nên tấn công bằng nguồn SE khác đương nhiên sẽ bị thương thôi... Nhưng đáng tiếc, một cậu nhóc mới chỉ cấp bốn thì có bao nhiêu SE mà đấu cứng với ta được nhỉ! Năng lượng ý: Thao túng nhận thức!"

Không để mất thế thượng phong, tôi lập tức bắn một quả cầu lửa khá to về phía lão già khiến ông ta bất ngờ một chút. Dù vậy. ông ấy cũng cười nhạt một tiếng, dùng một tay đẩy nhẹ quả cầu đó sang một bên rồi buông lời châm chọc:

"Ta tưởng cậu dám đối đầu với ta chứ, ai dè lại làm trò mèo này để chạy trốn à... thế thì ta xin phép nhé!"

"Đúng là tôi không có ý định đấu cứng với ông đâu... nhưng chạy trốn à. Còn lâu nhé! Đỡ lấy lão già!"

"Cái gì cơ!?"

Đương nhiên là nói về đọ năng lượng SE thì tỉ lệ thắng tôi rất thấp... nhưng nếu là một đòn tấn công năng lượng tầm gần thì thế nào nhỉ.

"Tôi xin phép thắng trận đấu nhé, lão già khó ưa!"

"Cái tên điên này ngươi làm thế...Ah!"

"Nổ"

Quả cầu lửa ấy chỉ là mồi nhử làm cho ông ta phân tâm mà thôi. Mục đích thật sự của tôi là tiến lại gần ông ấy. Do đó vì quá bất ngờ nên lão không thể né được đòn tấn công sóng năng lượng khủng khiếp tầm gần ấy. Dư chấn của nó khủng khiếp hơn tôi nghĩ rất nhiều. Cả tôi và ông lão đều văng về hướng ngược nhau một khoảng rất xa. Tai, mũi và mắt tôi đã rỉ ra những đường máu đỏ tươi, lăn dài tứ phía vì áp lực từ đòn tấn công năng lượng sóng âm ấy.

Hiện tại tôi đã bị điếc tạm thời, dù vậy tôi vẫn cố gắng ngồi dậy thủ thế để xem tình hình. Vài phút sau thì tôi đã lấy lại được thị giác và thính giác. Thật sự thì lần này tôi có phần chơi hơi ngu thật, nhưng ngoài cách đó thì tôi không thể nghĩ ra được cách nào để thắng được ông ta cả. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net