chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook ngủ thiếp đi sau khi Jimin kết thúc cuộc gọi.

Khi cậu thức dậy vào lần tiếp theo, cậu cảm thấy có thứ gì - không, một ai đó - đang ngọ nguậy bên cạnh cậu.

Jungkook từ từ mở mắt và nhìn sang cún nhỏ đang nằm bên cạnh cậu và cố gắng ngọ nguậy với cánh tay của Jungkook.

Sangwoo nhìn lại Jungkook với đôi mắt tròn xoe, đôi mắt mà nhóc đã được thừa hưởng từ Jungkook. Thằng bé bĩu đôi môi đầy đặn của mình, điều mà được thừa hưởng từ Jimin.

Jungkook cười khúc khích. "Con đang làm gì đấy, hmm?" Cậu kéo Sangwoo lại bằng đôi tay mình và ôm nhóc vào lòng.

Sangwoo bĩu môi. "Daddy!"

Jungkook mỉm cười, vùi đầu vào mái tóc đen nhánh của Sangwoo. Cậu ngửi thấy mùi của Sangwoo, hòa trộn giữa mùi sữa và phấn em bé.

Nhưng ẩn dưới những mùi hương nhân tạo trong mùi hương của Sangwoo, cũng là mùi hương của Jimin. Cún con có xu hướng thừa hưởng mùi hương của omega sinh ra chúng.

Jungkook yêu thích việc được ngửi mùi hương của Sangwoo bởi vì nhóc con có mùi giống như Jimin. Anh có mùi như đào và tất cả mọi thứ ngọt ngào, và anh có mùi như nhà. Bất kể khi nào lõi sói trong Jungkook đau đớn vì Jimin, cậu sẽ luôn ngửi mùi của Sangwoo và cơn đau sẽ dần được giảm bớt. Sangwoo vòng đôi tay nhỏ bé của nhóc xung quanh Jungkook, ôm lấy người alpha và rúc mặt vào cổ cậu.

"Cún nhỏ của bố." Jungkook lẩm bẩm khi cậu hôn lên đỉnh đầu Sangwoo.

Sangwoo sau đó ngọ nguậy thoát khỏi cái ôm của Jungkook và ngồi bên cạnh cậu. Jungkook bế em và đặt em ngồi trên bụng cậu.

Sangwoo vẫn tiếp tục bĩu môi, đôi mắt to tròn của nhóc như đang tìm kiếm điều gì đó. Em nhìn xung quanh. "Appa?"

Nụ cười Jungkook dần biến mất. Sangwoo đã cáu kỉnh trong vài tuần qua vì sự vắng mặt của Jimin. Em vẫn cứ khóc và hỏi về Jimin, chỉ có thể bình tĩnh lại khi Jungkook đưa cho thằng bé thứ gì đó có mùi giống Jimin.

Jungkook cầm đôi tay mũm mĩm của Sangwoo và hôn lên đó. "Appa vẫn không có ở nhà, sweetheart à. Bố xin lỗi. Chỉ một chút nữa mà thôi."

Sangwoo bắt đầu sụt sịt và điều đó khiến trái tim Jungkook và cả lõi sói trong cậu vụn vỡ. "Hey, baby... Không, đừng khóc mà..."

Nhưng Sangwoo vỡ òa trong một loạt tiếng nức nở, nước mắt lăn dài trên đôi má mũm mĩm và mũi em bắt đầu chuyển sang đỏ. Nhóc bám lấy áo của Jungkook khi em khóc và gọi Appa của mình.

Jungkook ngay lập tức tóm lấy điện thoại của cậu trên chiếc bàn bên cạnh trong khi cậu cố gắng xoa dịu chú cún con. Cậu gọi cho Jimin bằng Facetime.

Chiếc điện thoại tiếp tục reo vang cho đến khi Jimin trả lời cuộc gọi, mỉm cười. Jimin trông ướt đẫm mồ hôi và thở hổn hển, có vẻ như anh đang luyện tập. Nụ cười của anh lập tức biến mất ngay khi anh nghe thấy tiếng nức nở của Sangwoo. "Jungkook? Có phải bé con lại giận dỗi lần nữa?"

Jungkook không trả lời, thay vào đó cậu đưa điện thoại đến trước mặt Sangwoo và cho em nhìn thấy khuôn mặt của Jimin. "Nhìn này baby, Appa đây nè."

"Oh không, em bé của bố..." Jimin dỗ dành qua màn hình điện thoại. "Sao con lại khóc?"

Sangwoo cầm chặt chiếc điện thoại khi nhóc nhìn vào màn hình. "A-Appa..."

"Shh baby, Appa ở đây rồi này. Đừng khóc nữa. Điều đó làm tim bố đau lắm."

"Appa không có ở đây." Sangwoo sụt sịt. "Sangwoo nhớ Appa!"

"Bố cũng nhớ con, cún nhỏ của bố. Appa xin lỗi." Jungkook nghe thấy giọng nói vụn vỡ của Jimin.

Oh không. Cậu sắp nghe hai người quan trọng nhất cuộc đời mình khóc và sau đó kiểu gì cậu cũng sẽ khóc theo mà thôi. Cậu, Chỉ huy Jeon Jungkook của Seoul.

"Appa!" Sangwoo khóc. "Appa... về nhà đi."

"Chỉ một chút nữa thôi, chiến binh mạnh mẽ của bố. Bố hứa đó. Bố sẽ ở bên cạnh con mãi về sau. Với con và cả daddy nữa. Con có thích như vậy không?"

Sangwoo gật đầu. Jungkook nghiêng người sang lau nước mắt cho em.

"Okay, thế thì hãy đợi bố được chứ? Hãy ngoan với daddy nhé. Em bé của bố có thể làm điều đó cho bố được không?"

"V-vâng..." Sangwoo gật gật với màn hình.

"Okay, cún con mạnh mẽ của bố. Bố yêu con rất nhiều, Sannie. Bố sẽ về nhà sớm thôi."

"Wuvyu..." Sangwoo sụt sịt, chạm tay vào màn hình.

Jungkook nhẹ nhàng kéo bé con và đặt nhóc ngồi kế bên cậu. Jimin liếc mắt nhìn sang cậu và mắt anh đong đầy nước mắt.

"Đừng khóc, babe." Jungkook nói với Jimin qua màn hình. Jungkook nhìn sang Sangwoo. "Hãy nói Appa đừng khóc nữa, Sannie."

"Appa... đừng khóc." Sangwoo nhăn mặt, lấy tay lau đôi má đẫm nước mắt.

Jimin nhẹ nhàng cười khúc khích. "Okay... Chỉ khi nào Sannie cũng ngừng khóc nữa."

Sau đó Sannie lau toàn bộ nước mắt và nhìn Jimin đầy vẻ tự hào, khiến omega nghiêng ngả khúc khích cười. "Cún nhỏ mạnh mẽ của bố."

Jungkook ngừng nói để Jimin có thể trò chuyện nhiều hơn với Sannie. Sau đó Jimin được Hoseok gọi lại, nói rằng bây giờ họ phải tiếp tục.

"Anh thật sự muốn được gặp cả hai." Jimin buồn bã nói.

"Chỉ một vài ngày nữa thôi, tình yêu à. Em biết anh có thể làm được mà. Em ước gì mình có thể lái xe đến đó nhưng em cũng cần phải ở văn phòng."

"Ổn mà, Kook. Anh yêu em."

"Em yêu anh. Xử hết chúng luôn nào, baby." Jungkook cười toe toét.

Jimin cười và gửi nụ hôn gió đến Sangwoo trước khi kết thúc cuộc gọi. Sangwoo, đã bớt giận dỗi, bây giờ đang ôm ông bố Alpha của mình.

Jungkook bế Sangwoo khi cả hai đi đến phòng bếp. Jungkook đặt Sangwoo trên chiếc ghế dành cho em bé và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Sannie cũng bận rộn xem chương trình giáo dục trên điện thoại của Jungkook. Đôi lúc Jungkook cười khúc khích khi nghe em ngâm nga vài câu thơ em bé.

Jungkook đặt thịt xông khói và trứng của mình lên bàn và đưa cho Sannie một tô cháo yến mạch. Sannie buông chiếc điện thoại ra và với tay lấy chiếc muỗng nhỏ của mình.

Điện thoại Jungkook reo lên chỉ sau khi Sangwoo bắt đầu ăn. Cậu tóm lấy nó và đặt nó vào giữa cổ trong khi cậu bắt đầu ăn. "Hey, Tae."

"Hey Chỉ huy." Taehyung cười thầm. "Em sẽ đến chứ?"

"Yeah. Có điều gì không ổn sao?"

"Oh, không không. Anh chỉ vừa thấy tin tức Jimin đã quay trở lại Hàn Quốc."

"Oh... yeah. Nhưng ảnh vẫn chưa về nhà được. Anh ấy còn một buổi concert cuối cần phải chuẩn bị."

"Sannie vẫn ổn chứ?"

"Ổn. Thằng bé nhớ Jimin rất nhiều, dù vẫn giận dỗi đôi chút, nhưng cún nhỏ của em mạnh mẽ mà. Thằng bé có thể chịu được."

Taehyung cười thầm. "Vậy ổn rồi. Hẹn gặp lại em sau."

Jungkook kết thúc cuộc gọi và hoàn thành bữa ăn. Trong khi cậu đang đặt những chiếc đĩa bẩn vào bồn rửa chén, chuông cửa nhà cậu vang lên.

Cậu đi đến cửa chính và mở ra, nhìn thấy Namjoon và Seokjin, những người hàng xóm đang sống gần nhà cậu. "Hey, Kook! Chào buổi sáng."

"Hyung. Chào buổi sáng!" Jungkook né sang một bên để cặp đôi có thể đi vào.

"Tụi anh đến có quá sớm không?" Namjoon khúc khích cười.

"Oh, không không! Vừa đúng giờ. Sannie đang ăn sáng đó ạ." Jungkook toe toét cười. "Cảm ơn hai anh rất nhiều vì đã giúp em trông nom thằng bé. Em thật sự rất-"

"Không. Anh không muốn nghe điều đó nữa đâu." Seokjin búng trán cậu. "Em biết rằng tụi anh rất thương thằng bé mà. Nhóc ấy là một thiên thần."

Jungkook mỉm cười. "Yeah, giống như Jimin."

Namjoon và Seokjin đi vào nhà bếp với Sangwoo trong khi Jungkook vội vàng tắm rửa và thay sang bộ đồng phục chỉ huy của cậu. Cậu tóm lấy một vài thứ và vội vàng đi đến phòng bếp.

"Hyung, cảm ơn hai anh lần nữa. Em không thể nhấn mạnh thêm rằng em biết ơn hai người nhiều như thế nào." Cậu nói, nghiêng người về phía Sannie và trao cho thằng bé một nụ hôn. "Tạm biệt baby, hãy ngoan ngoan được chứ? Bố yêu con."

Sannie khịt khịt mũi với Jungkook. "Wuvyu, daddy!"

"Cẩn thận, Chỉ huy." Namjoon vỗ vai cậu. "Tụi anh sẽ chăm sóc chú cún nhỏ này."

Jungkook nhìn họ với ánh nhìn biết ơn lần cuối trước khi tiến về phía cửa.

Jungkook đi đến văn phòng của mình, chỉnh sửa lại những chiếc huy hiệu cho ngay ngắn và vuốt ngược tóc ra sau. Cậu nhìn thấy Taehyung đầu tiên và ông anh đó đang tiến thẳng về phía cậu.

"Hey, sếp!" Anh tinh nghịch nói.

Jungkook đảo mắt và ngồi phịch xuống ghế, bĩu môi khi thấy những loại giấy tờ khác nhau nằm đầy trên bàn của mình. Tỷ lệ tội phạm ở Seoul, những yêu cầu từ các khu vực và những trường hợp cần được cậu phê duyệt.

Jungkook hít một hơi thật sâu và bắt đầu xem xét kĩ lưỡng chúng, không để ý Yugyeom và Taehyung cứ loanh quanh bên cạnh cậu.

Cậu ngẩng lên nhìn hai người bọn họ, nhướng mày. "Hai người không có việc gì để làm sao?"

"Thật là kỳ lạ khi thấy em ở đây, Chỉ huy." Taehyung nói. "Bây giờ chúng ta đều biết rằng Jimin đã quay về."

"Yeah. Mình đã nghĩ cậu sẽ điền đơn xin nghỉ một tuần chứ?" Yugyeom nhíu mày.

Chỉ có Taehyung và Yugyeom biết về mối quan hệ của Jungkook với ngôi sao nổi tiếng Park Jimin và con của họ, Jeon Sangwoo.

Jungkook véo sống mũi. "Nghe này, anh ấy vẫn cần phải tổng duyệt cho buổi concert cuối của ảnh, và sau đó anh ấy mới có thể trở về nhà."

Jungkook tiếp tục kiểm tra những giấy tờ mà cậu có, bơ đẹp hai thanh niên kia.

"Tại sao em lại không tham gia concert của Jimin nhỉ?" Taehyung đột nhiên hỏi.

"Yeah, giống như... làm cho Jimin ngạc nhiên hoặc điều gì đó. Cậu và Sangwoo." Yugyeom thêm vào.

Jungkook dừng lại và ngẩn người. Não cậu đang xử lý những gì họ nói và cậu ngước lên nhìn họ, đập giấy tờ lên bàn. "Anh cmn đúng là thiên tài mà."

Cả Taehyung và Yugyeom đều liếc nhìn nhau. "Uhhh... Đó có được xem là mỉa mai hay-"

"Chính nó! Đó chính xác là những gì em sẽ làm. Jimin sẽ rất ngạc nhiên." Jungkook cười rạng rỡ, tóm lấy điện thoại của cậu. "Em sẽ nghỉ khoảng một hoặc hai tuần. Tae, anh sẽ trở thành chỉ huy trong lúc em nghỉ."

"Vâng, Chỉ huy." Taehyung cười toe toét với alpha. "Hãy đi và làm chồng em hạnh phúc đi."

Hai nhân viên rời khỏi văn phòng của cậu và Jungkook tóm lấy điện thoại để thực hiện một cuộc gọi quan trọng. Cậu xoay vòng vòng trên chiếc ghế xoay của mình, lo lắng gặm cắn môi dưới trong khi chờ đợi tiếng chuông.

"Xin chào?"

"Hey, Yoongi hyung. Em là Jungkook đây."

"Anh biết. Có chuyện gì sao, Chỉ huy? Nếu em đang tìm Jimin-"

"Oh, không không. Thực ra anh làm ơn đừng nói với anh ấy rằng em đã gọi. Em thật ra muốn nói chuyện với anh."

"Hmm, và tại sao?"

"Một thỉnh cầu."

"Được thôi, chỉ để chắc rằng anh không cần phải làm điều gì ngay lúc này. Anh đang mệt lắm."

Jungkook khúc khích cười. "Em muốn hai chiếc vé hàng đầu tiên trong concert cuối cùng của Jimin."

Yoongi không trả lời ngay, giống như anh ấy đang cố gắng tiêu hóa mọi thứ. Và sau đó anh trả lời. "Em thật là một alpha vô cùng lãng mạn. Em sẽ làm em ấy ngạc nhiên đúng chứ?"

Jungkook toe toét cười. "Uh-huh. Nhanh nào hyung, làm ơn? Chỉ cần gửi chúng đến email của em thôi."

"Được thôi. Dù sao đi nữa nó cũng sẽ khiến Jimin hạnh phúc. Anh sẽ gửi chúng ngay khi có thể." Yoongi nói.

"Cảm ơn hyung, anh là tuyệt nhất." Jungkook vui vẻ nói và kết thúc cuộc gọi. Cậu không thể chờ để nói cho Sannie biết rằng họ sẽ đến xem Jimin biểu diễn.

Jungkook đã từng đến một vài concert của Jimin, trở thành một người bạn đời biết ủng hộ, nhưng Sangwoo thì vẫn chưa. Jungkook muốn con trai của họ có thể trải nghiệm concert của Jimin trước khi Jimin rời khỏi ngành công nghiệp giải trí.

-------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC