Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Cậu nghĩ mình có thể trả nổi sao?!_anh nói với vẻ khinh thường.

Cậu cảm thấy bực mình vì bị giọng điệu chế giễu của hắn, quát to lên

- Anh đừng có khinh người quá đáng.

- Chỉ là kính xe bình thường thôi mà."

- Anh phải cho tôi biết là bao nhiêu thì tôi mới đền được chứ.

Trần Diệp Hy nói với giọng hùng hồn. Lưu Mạc Thiên nghe thấy vậy liền thêm phần ngạc nhiên về cậu. Rõ không biết anh là ai mà dám quát nạt. Nhưng điệu bộ tức đến xù lông của cậu rất ưa nhìn có thể là dễ thương?? Liền phất tay. Bảo tiêu thấy vậy liền hiểu được, đi lại gần Trần Diệp Hy nói:

- Đây là chiếc siêu xe hạng sang, trên thế giới này chỉ mới có 1 chiếc mà bây giờ cậu làm bể kính, tôi e là cậu có tiền cũng không đền nổi đâu.

Cậu nghe bảo vệ nói xong thì chân tay run rẩy mặt mày cậu tái mét lại, lắp bắp nói :

- C....cái gì chứ??

- Có...thật .....không vậy?!

- Những gì tôi nói đều là sự thật _ Người bảo vệ khẳng định nói.

  Trần Diệp Hy đơ toàn tập. Cậu mới nhìn cũng đã biết nó đắt, nhưng không ngờ rằng lại có chiếc xe trên thế giới chỉ có một. Cậu đang suy nghĩ làm sao nói với gì. Bỗng Lưu Mạc Thiên lên tiếng :

- Nếu cậu mà đền tiền thay kính xe thì phải trả cho tôi 1.000.000 USD."

Trần Diệp Hy nghe xong liền sock đến nỗi, mắt chữ A mồm chữ O, bị đơ lần hai. Lưu Mạc Thiên thấy biểu cảm của Trần Diệp Hy thì lại cười cười nói tiếp :

- Sao cậu có tiền đền cái kính xe BÌNH THƯỜNG này không ?!

Cậu biết là câu mà hắn vừa nói là nhấn mạnh hai từ "BÌNH THƯỜNG" để nói móc cậu. Như bây giờ cậu chả còn lí do để cãi lại.

Trần Diệp Hy ấp úng trả lời:

- Đ.....đắt quá!

- Không có tiền?!_ Hắn lạnh giọng nói.

Trần Diệp Hy bị hắn nói trúng tìm đen, giả bộ gượng cười "Hì" sau đó cậu cúi đầu xuống xấu hổ nói :

- Đúng vậy.

Lưu Mạc Thiên thầm nghĩ nếu cậu ta không đền được thì nên làm gì cậu ta thì Trần Diệp Hy nói :

- A...hay là anh cho tôi nợ đi, mấy tháng sau tôi sẽ trả cho anh.

- Nếu cậu không trả thì sao?_ Lưu Mạc Thiên nói.

Trần Diệp Hy nghĩ là cũng đúng nếu mà mình không trả thì anh ta làm sao?

- Ừm... nếu tôi không trả thì anh muốn làm gì tôi cũng được"

Lưu Mạc Thiên nhìn Trần Diệp Hy nói :

- Làm gì cũng được sao?!

- Vậy thì tôi cho cậu nợ.

- Ừ nếu tôi không trả thì anh muốn làm gì cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net