49. Em bé lớn rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh bế em xuống bếp ăn sáng nhé?"

"..."

"Hay em muốn mang lên đây?"

"..."

"Anh gói vào trong cặp sách cho em mang đến trường, có được không?"

"..."

"Thôi mà, anh xin lỗi..."

Hơn ba chục năm trên đời chưa từng van cầu ai bất cứ điều gì, Kim Thái Hanh ba mươi hai tuổi phải nài nỉ cậu nhóc họ Điền nào đó suốt một tiếng trời chỉ để cậu hé nửa lời.

Hắn đã một thân tóc tai chải chuốt, tây phục chỉn chu, lại phải ngồi quỳ bên cạnh giường mềm giọng dỗ dành. Hương bạc hà quyện với mùi gỗ trầm toả ra từ cơ thể hắn đem lại sự nam tính cuốn hút. Chính Quốc định quay mặt đi làm bộ giận dỗi, nhưng vì hắn điển trai quá, cậu lại miễn cưỡng nằm yên.

Không phải cậu không muốn nói, mà cất lời vòm họng sẽ lại ran rát đau. Cơ thể cũng đau, nhất mà phần hông vô cùng rệu rã. Tác phẩm nghệ thuật của họ Kim, từ cần cổ đến đùi non dày đặc những vết hôn ngân đỏ tím.

Đêm qua "tắm rửa" một cách thực sự xong, Kim Thái Hanh xoa bóp người cho cậu một tiếng đồng hồ, sau đó hắn cũng mệt mỏi mà thiếp đi, tựa đầu ngay trên lồng ngực cậu.

Điền Chính Quốc vốn sức lực dồi dào, đó là lần đầu cậu mất ngủ. Chính Quốc thao thức, hết vuốt lưng rồi lại xoa đầu cho bạn trai, dù thân dưới chính cậu tê nhức mỏi nhừ.

Rạng sáng, Điền Chính Quốc mới ngủ được một lúc, Kim Thái Hanh đã động đậy ngồi dậy, xem xét vết thương đỏ tấy hơi sưng của bạn trai nhỏ rồi mới yên tâm ôm cậu vào lòng an giấc.

Chính Quốc không còn sức lực, giọng khàn không cất lên lời. Kim Thái Hanh dỗ dành nãy giờ cậu chỉ nín thít nghe hắn nói. Thân thể đau mỏi, một ngày của cậu bắt đầu không thể tệ hơn. Nhưng cứ nghĩ đến sáng sớm đã có một đại nam thần rạng ngời thơm phức quỳ bên cạnh giường chăm lo, cậu lại thấy cuộc đời này vẫn còn tươi đẹp lắm.

Chỉ cần là Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc dường như không thể nào giận được.

"Tha lỗi cho anh đi mà..."

"Dỗi."

Kim Thái Hanh cười ngại ngùng. Chỉ là đến hai giờ sáng thôi mà, hiện giờ hắn phải hối hận vì phương diện chăn gối của mình quá đỉnh hay sao?

"Lỗi đều ở anh."

Thái Hanh hôn lên mí mắt mềm hơi sưng của cậu nhóc, xoa hai má Chính Quốc một chút rồi ráo hoảnh nói:

"Nhưng mà em có thấy tự hào không?"

"Ờ... Khoe được với ai mà tự hào?"

Cậu lườm hắn một cái. Dạo đây Kim Thái Hanh xấu xa lắm, động một chút liền lấy trái tim cậu ra trêu đùa, tiện thể trêu đùa luôn thân thể này nữa.

Không biết tiết chế, không biết xấu hổ!

"Đau ở đâu, anh thoa thuốc cho em."

"Ở đâu cũng đau."

Kim Thái Hanh chỉnh lại cổ áo, đeo đồng hồ lên tay, sau đó cẩn thận lấy hộp thuốc đựng sẵn ở đầu giường ra đắp vết thương cho người nhỏ. Hắn chuyên tâm làm bất cứ việc gì cũng toát lên khí chất bức người, Điền Chính Quốc nhìn càng lúc càng say sưa, nhận ra người đàn ông này là của mình thì cảm thấy vô thực.

"Nhìn anh như thế làm gì?"

Điền Chính Quốc ngây ngốc lắc đầu, vẫn chăm chú ngắm nghía góc nghiêng của hắn.

Kim Thái Hanh xoa bóp eo cho cậu thật nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp ma sát với thịt da mềm mịn. Thuốc thoang thoảng hương dược liệu, mát lạnh khiến cậu nhắm mắt thoải mái, a nhẹ một tiếng.

"Chính Quốc muốn nghỉ ở nhà, có được không?"

Cậu lay lay mép áo Thái Hanh, đôi mắt cún to tròn chớp chớp. Thấy hắn không nói gì, Điền Chính Quốc cũng không chịu bỏ cuộc.

"Bé đau lắm..."

"Ừm, vậy được."

"A! Một điều nữa."

"Sao nào?"

"Hôm nay anh ở nhà với em, đi mà..."

Điền Chính Quốc mân mê mép áo sơ mi đen của hắn, chớp mắt nài nỉ. Có Kim Thái Hanh ở đây cơn đau chắc chắn là giảm đi, vì bàn tay khéo léo của bạn trai xoa bóp rất tài tình.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lại hỏi.

"Hay là em đến khách sạn cùng anh đi?"

"Đến đó lại đụng mặt cô người yêu cũ của anh thì khổ lắm."

Kim Thái Hanh không hài lòng, đánh vào mông cậu một cái thật kêu.

"Người ta sợ em mới đúng."

Thực ra hắn đã không cho phép Lã Hà Vân gặp mặt mình lâu lắm rồi, nhưng bạn nhỏ này xem ra nhớ chuyện cũ lâu lắm.

*

Hội bạn thân nói cậu nghiện người yêu chẳng sai, Kim Thái Hanh nài nỉ một chút là Điền Chính Quốc đã cưỡng không nổi. 8h sáng, cậu lại ngồi một cục tròn tròn bên ghế lái phụ theo hắn đến Đại An. Chính Quốc đem theo rất nhiều đồ đạc, tựa như tham gia một buổi dã ngoại nhỏ. Ipad để cày phim, laptop để làm tiểu luận, đồ ăn vặt để... ăn vặt (dù sẽ bị Kim Thái Hanh càu nhàu).

Phòng làm việc của Kim Thái Hanh tọa lạc trên tầng lầu của khu khách sạn cao cấp, xung quanh bốn bề là cửa kính sát đất, thấy được cả những dải mây trôi ngang tầm mắt. Đứng từ bệ cửa nhìn xuống thủ đô sầm uất ngập tràn khí xuân, Điền Chính Quốc hài lòng gật gật cái đầu nhỏ.

Mỹ nam ở cùng tuyệt cảnh, cũng coi như bù lại đau đớn của tấm lưng này.

Trước đây Thái Hanh cuồng công việc đến mức yêu cầu khách sạn thiết kế cho mình một phòng ngủ nhỏ đặt sau tấm màn che. Sau khi ở bên Chính Quốc, hắn không ngủ lại ngay trong văn phòng nữa. Căn phòng được lắp đặt tiện nghi thì vẫn còn giữ, hiện giờ được Chính Quốc trưng dụng để lăn qua lăn lại hoặc làm bất cứ điều gì cậu muốn.

Khoảng hai giờ sau, Kim Thái Hanh vừa từ nhà hàng đi lên đã nghe Điền Chính Quốc ré lớn một tiếng. Hắn hoảng hồn chạy vào xem.

Người đâu?

Không thấy.

Chỉ thấy một đống chăn to khổng lồ run lẩy bẩy trên giường.

?

Kim Thái Hanh vuốt mặt, thở dài.

...

Hắn ngồi xuống giường, tìm chính xác mông xinh của Điền Chính Quốc dưới lớp chăn, nhéo đau. Chính Quốc bị giật mình á lên, cậu chùm chăn lên đầu như quàng một chiếc khăn lớn, cong mắt cười tươi.

"Đi kiểm tra xong rồi ạ?"

Hắn gật đầu, nhìn thấy hai chiếc má đào núng nính, quen tay xoa rồi nhéo, rất yêu.

"Em lại chơi trò gì thế?"

Cậu chỉ vào màn hình máy tính, hồn nhiên nói:

"Xem phim ma á."

"Em nói mệt, anh mới cho em nghỉ học một ngày, không phải đến đây để quậy nhé."

Kim Thái Hanh bất lực lần nữa, không giấu được nụ cười. Không gian ngập tràn ánh sáng, ánh mắt hắn thì đầy ắp nuông chiều.

"Em như thế này ba mẹ Điền sẽ quở trách anh chiều hư em."

"Sẽ không gả em cho anh nữa đâu."

"Mặc kệ, anh phải cưới em. Anh đã hứa rồi mà?"

Đối với Chính Quốc hai mươi hai tuổi, đây là lời hứa lớn nhất cuộc đời. Thấy Thái Hanh cứ nhìn mình hoài, cảm thấy vừa kì lạ vừa lo lắng, cậu nhảy vào lòng hắn:

"Gạo nấu thành cơm, cơm xay thành cháo rồi, anh không được qua cầu rút ván!"

Thái Hanh bị bạn bé này xoay như chong chóng một năm nay cũng đến là quen.

"Anh chỉ đang suy nghĩ, mùa nào cưới thì đẹp nhất."

Vừa mới nhắc tới tương lai xa xôi, Kim Thái Hanh ngay lập tức nhận được cuộc điện thoại. Là bố mẹ hắn gọi tới, còn yêu cầu video call. Hắn giật mình, nhưng hai tay đặt ở eo Chính Quốc không hề đẩy ra, thậm chí cũng chẳng hề buông lỏng.

Chính Quốc đang đè hắn ra thơm má, nhìn thấy bố mẹ bạn trai gọi tới thì sợ hãi cuộn tròn sang nằm một bên. Bên ngoài xông xáo bao nhiêu, gặp nhị vị phụ huynh cũng biến thành người tí hon hết!

"Không phải sợ."

Thái Hanh hôn nhẹ môi cậu trấn an. Trước đây hắn nói với bố mẹ, hắn thích một cậu trai, hai ông bà đã rất bất ngờ. Ngày ấy, sau một khoảng lặng dài, bố Kim mới gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt." Kim Thái Hanh biết bố mẹ nghĩ gì, chỉ có điều hắn kiếp này không thể thiếu đi Chính Quốc.

Sau này, Kim Thái Hanh quyết giấu mặt người yêu, chỉ cho Chính Quốc nói chuyện với bố mẹ mình qua kiểu gọi thoại. Giọng của Chính Quốc trong trẻo ấm áp, mẹ Kim đã reo lên khen ngợi mấy lần. Nhưng từ nửa năm trước đến giờ, hai ông bà Kim chưa được gặp bảo bối của con trai mình.

"Con chào bố mẹ."

Tiếng của ông bà Kim từ bên kia vọng sang, Chính Quốc chùm chăn đến chóp mũi, chỉ hé đôi mắt tròn, dỏng tai lắng nghe:

"Con trai đang làm gì thế?"

"Con đang đi làm, như thường lệ thôi mà mẹ."

"Làm việc ở trên giường, có chuyện này sao?"

"Không ạ."

Hắn mỉm cười, bất ngờ lướt nhanh camera qua chỗ Chính Quốc. Hình ảnh mờ nhoè của cậu lọt vào khung hình chưa đến hai giây, đã đủ khiến hai người bên ở nửa bên kia bán cầu ồ lên:

"Á à!"

"Bố mẹ hiểu rồi nhé."

Điền Chính Quốc đỏ mặt, đánh nhẹ vào đùi hắn, ngượng ngùng nói vọng sang:

"Con chào hai bác ạ.'

"Chào con trai."

"Thái Hanh Bao giờ mới chịu đưa em sang gặp bố mẹ?"

"Xem ra bố mẹ phải chờ đợi còn lâu lắm."

Kim Thái Hanh biến mất khỏi màn hình video call, hắn là cúi xuống hôn lên trán Chính Quốc. Hắn vẫn còn muốn giấu báu vật lắm, sẽ không đưa em nhỏ sang ngay đâu..

*

Sau cuộc gọi ấy, Chính Quốc chẳng hiểu vì đâu trở nên rất trầm ngâm, cậu lại có ý không muốn để bạn trai lớn biết chuyện ấy.

Kim Thái Hanh ngủ trưa ở bên cạnh, tay hắn cứng cáp vòng qua eo nhỏ của cậu ôm chặt đầy chiếm hữu. Ban nãy, Thái Hanh xoa lưng cho cậu rồi ngủ quên. Chính Quốc len lén thở dài, ngắm hắn một lúc rồi đột nhiên muốn hôn.

"Thái Hanh a... anh ngủ rồi sao?"

Đột nhiên thấy rất nhớ, rất nhớ, dù người ở ngay trước mặt.

Cậu tự hỏi, bản thân làm sao thế này?

Những suy nghĩ miên man cứ nối nhau chạy qua tâm trí cậu, rằng, hắn là con một, hắn rất thích trẻ con, bố mẹ Kim chắc chắn cũng thích có cháu nhỏ kháu khỉnh bế bồng. Người ta đều mong đợi kết tinh đẹp đẽ nhất của tình yêu, nhưng Điền Chính Quốc cậu lại không thể nào cho hắn điều cuối cùng ấy.

"Anh sẽ không thất hứa với em, đúng không?"

Nói rồi Chính Quốc lại vùi đầu vào ngực hắn, rấm rứt:

"Nhưng anh sẽ thiệt thòi, nếu anh giữ lời hứa."

Kim Thái Hanh tặng cho cậu Đào Đào, gọi nó là con trai nhỏ của hai người. Tiểu Đào được hắn tạo ra rất đáng yêu, nhưng ngày tháng trôi qua, bốn chữ "con trai chúng ta" vốn để vui đùa ấy lại làm Chính Quốc lo sợ.

"Anh thích trẻ con lắm, đúng không?"

Cậu thừa nhận, tình cảm cậu dành cho người đàn ông này quá lớn. Từ khi theo đuổi hắn, lúc ở bên hắn, đến khi cùng hắn yêu đương sâu đậm, thứ xúc cảm ấy ngày một lớn dần khiến cậu chìm sâu. Và rồi cậu thương Kim Thái Hanh nhiều quá, nên đôi lúc quên mất những nút thắt rối ren trên đoạn đường sau này đâu đã được gỡ ra...

Bỗng nhiên, vòng tay dưới eo cậu siết chặt hơn, Chính Quốc trở thành bảo vật nhỏ bé được Kim Thái Hanh ôm trọn trong lòng.

"Ừ. Anh thích trẻ con, em là em bé của anh mà."

Hắn chưa từng say giấc như cậu tưởng.

"Bỗng dưng lại nghĩ tới chuyện đó?"

"Em... hơi sợ."

"Em sợ điều gì?"

"Nhỡ... anh kết hôn với người khác, sinh con, còn em thì sao?"

Chính Quốc chưa bao giờ như lúc này, cậu thường mạnh mẽ chứ chẳng khi nào buồn mênh mang...

Kim Thái Hanh miệng cười nói cậu ngốc, nhưng tâm can hắn rất đau, tựa hồ có một nhát dao sắc ngọt rạch tan trái tim nóng hổi.

"Anh sẽ kết hôn với em, cùng em nuôi những đứa trẻ. Nhà anh sẽ có một em bé lớn, và nhiều em bé nhỏ hơn, nếu Chính Quốc muốn."

"Anh sẽ đưa em sang gặp bố mẹ, anh sẽ làm tất cả để em được gả cho anh."

Thái Hanh quả nhiên rất yêu trẻ con, nhưng đối với hắn Điền Chính Quốc mới chính là huyết mạch. Hắn từng nói với cậu, cậu là một nửa tâm hồn hắn. Mấy mươi năm còn lại trong đời, ngoài cậu ra không thể dung chứa bất kỳ ai.

"Kim Thái Hanh..."

Điền Chính Quốc cũng đau lòng, nghẹn ngào dâng lên trong cuống họng, cậu lại không thể nào thốt ra.

"Bé nhà anh lớn thật rồi, còn biết tính xa như thế."

Chính Quốc vùi đầu vào vai hắn giấu đi đôi mi ướt nhẹp. Cậu nào muốn khóc, cậu không yếu đuối như thế. Chỉ là người yêu lớn thực sự quá tốt, khiến Chính Quốc chẳng thể kìm lòng.

Thì ra hắn không quan trọng việc ấy đến thế, thì ra cuộc đời cậu may mắn nhường này...

"Anh nói cưới thì sẽ cưới, việc của em là vui vẻ, Chính Quốc có biết chưa?"

*















Lâu lắm rùi nhớ cả nhà ghia :((
Tụi mình đã đi được một chặng đườn dài rồi ha...
00:36 ngày mới tốt lành nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net