EM THÍCH ANH- NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐEO NHẪN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Rất dễ hiểu, nhưng đừng cố tìm hiểu vì tìm hiểu sẽ cảm thấy khó hiểu.."

____

Anh,

Xin chính thức thông báo với anh rằng: EM ĐÃ QUÊN ANH.

Quên nghiã là đã từng nhớ.

Một quán cà phê nhỏ với những hàng rào chắn và dây thường xuân xanh ngắt.

Trời mưa

Em.

Chiếc dù xanh lá.

Anh.

Chiếc dù xanh lá.

Hai con người xa lạ đứng giữa trời mưa trước cổng quán cà phê Xanh lá,.nhìn vào mắt nhau, thật lâu. Và ta biết nhau từ dạo ấy.

Em không tin vào tình yêu sét đánh, đó là thứ tình cảm có sức hủy diệt như bom nguyên tử, mãnh liệt nhưng sau đó là tro tàn. Em tin vào những gì chắc chắn, bền lâu, như giọt mưa thấm đất.

Nhưng. Em thích những gì tréo ngoe trong cuộc đời này.

Và.... Em thích anh. Vương Tuấn Khải.Một người đàn ông đeo nhẫn.Anh tự tin, phong độ, có sự nghiệp. Và hơn hết, anh có một gia đình.

Em.Một cậu nhóc chưa hiểu hết sự đời. Chập chững vào nghề ca hát với ước mơ non nớt., may mắn được tay anh rèn dũa

Em... yêu anh

Không phải điều gì xa hoa nơi thảm đỏ.

Không phải vì những ánh đèn flash nhiều người ước mơ

Không phải vì những món quà đắt giá cả mấy xô diễn của ca sĩ.

Không phải vì những vòng tay siết chặt hay những cái hôn nóng bỏng.

Vương Tuấn Khải.

Em yêu anh.

Vì cách anh nắm tay em khi qua đường, luôn đứng chắn trước mặt những fan quá khích để che chở cho em.

Vì cách anh cười hết cỡ khi em kể một câu chuyện cười mà em không hiểu tại sao anh lại cười được như thế.

Vì cách anh ngồi nghiêng nghiêng trong nắng, tay cầm quyển sách, trán nhăn nhăn và lâu lâu lại mỉm cười nhẹ nhõm.

Vì cách anh bàn chuyện bóng rổr thật sôi nổi với mấy bác xe ôm trong khi đợi em.

Vì cách anh nhăn nhăn trán khi lựa chọn món đồ chơi cho con gái anh, trong nghiêm trọng như phải ra quyết định gì ghê gớm lắm.

Và. Em biết. Tình yêu của em và anh còn nhiều trở ngại lắm.

Kỳ thị và khoảng cách.

Nhưng tình yêu nam nam không có gì sai phải không anh.

Em luôn cho rằng như vậy.

Cho đến khi.

Chị đến gặp em.

Cũng tại quán cà phê màu xanh lá .

Tên chị là Na Na phải không anh.

Đẹp.

Duyên dáng

Có học thức

Nụ cười đẹp.

Và khuôn mặt... Rất giống em

Hoang mang

Và khuôn mặt.... rất giống em.

Chị nói với em rằng vô tình thấy ảnh em trong cặp anh.

MỘt tên nhóc.

Và chị ngạc nhiên vì có người giống mình đến thế nên hỏi anh.

Và anh chỉ nói: " Bạn..."

Và chị muốn gặp em.

Vô tình ly cà phê nóng trên tay chị đổ xuống. Ướt hết một mảng áo màu xanh lá

Em không bao gìơ uống cà phê. Đắng! Em thích trà sữa bạc hà. Bạc hà màu xanh lá.

Anh đợi em ở cổng công ty. Dáng đứng nghiêng nghiêng.

" Chia tay Nguyên nhé!"

Em nhìn vào mắt anh. Khuôn mặt của chị, nụ cười của chị, ly cà phê đổ, sự dằn vặt. ... Và em đã hiểu.

Trong mắt anh, em tồi tệ vậy sao

Em là kẻ cứơp hạnh phúc của người khác, nhẫn tâm hành xử như một kẻ lỗ mãng chỉ vì bị phát hiện.

Anh thà tin chị ấy chứ không tin em

" Vâng."

Em rút điện thoại, xóa số của anh.

Em mượn điện thọai anh, xóa số của em.

Em tháo chiếc nhẫn em đeo kể từ khi biết anh.

RƠi.

"TẠi sao em lại đeo nhẫn trong khi chưa có kết hôn hả nhóc.?"

Em chưa bao gìơ trả lời câu hỏi đó.

"Vương Tuấn Khải. Vì em biết anh không bao gìơ đeo nhẫn vào tay em."

Em quay lưng đi. Em là thế, chẳng bao gìơ níu kéo.

Em rời Trùng Khánh.

Rời anh.

Từ bỏ giấc mơ ca hát chỉ vì không dám đối diện với anh.

Vì em biết. Nếu em còn ở đó.Em sẽ không thể từ bỏ anh.

Một con nhím nếu muốn được yêu thương thì phải nhổ hết những cái gai trên mình nó. Dù biết đau, nhưng vẫn phải chịu đựng. Nhưng có ai cho nó biết: bao lâu thì gai trên mình nhím mới mọc lại hay không.?

VÀ EM ĐÃ QUÊN...

Không

CHỈ LÀ EM KHÔNG MUỐN QUÊN ANH..

VƯƠNG TUẤN KHẢI.

ĐỪNG HẠNH PHÚC ANH NHÉ.

CHO EM ÍCH KỶ MỘT CHÚT ĐƯỢC KHÔNG.

CHO EM CHIẾM GĨƯ MỘT GÓC NHỎ TẬN CÙNG TRÁI TIM ANH.

NƠI MÀ CHỈ MANG TÊN EM THÔI "NGUYÊN NGUYÊN ""

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net