Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chính là ta đi? Ngươi thấy ta thì như chuột thấy mèo, bộ dáng đều là muốn trốn mà trốn không kịp. Tiểu Ngũ, Tiểu Lục nói ngươi cũng xuất cốc, nhờ ta lưu ý ngươi, ngươi ngược lại rất giỏi trốn tránh, giả dạng Tô Giải Dung ẩn núp bên người ta, ngay cả ta cũng dám lừa gạt đi!”

“Này có thể trách ta sao? Lấy tính tình của ngươi, không có sư phụ ở đấy, ai biết được, ngươi có hay không đem ta ra chém?” Tiểu Thất nghĩ thầm trong bụng. “Sư huynh không hận ta?” Hắn cẩn thận hỏi.

“Từ lúc ngươi đến Thần Tiên Cốc, ta liền phát thệ, ngươi vĩnh viễn là sư đệ của ta, mặc kệ là Bách Lý Thất hay là Đông Phương Khiếu Nguyệt, cùng với cẩu hoàng đế kia không hề có quan hệ. Bởi vì, người mắc nợ phải là ta!” Lan Khánh lần đầu tiên đem những lời giấu kín suốt mười năm nói ra, tâm lí cũng thư thái đi rất nhiều. Lúc vừa mở mắt ra nhìn thấy Tiểu Thất, y tưởng đó là Tiểu Xuân – người duy nhất nguyện cùng y thân cận, không ngại y ngoan lệ (2). Hơn nữa ký ức trước kia, y đã đem Tiểu Thất vứt bỏ ở kinh thành, không thể có khả năng xuất hiện ở bên cạnh y. Thế nhưng, khi y đến gần, không hề ngửi thấy mùi dược hương thuộc về Tiểu Xuân, trái lại là nhãn thần sợ sệt khiến y thấy quen thuộc của Tiểu Thất. Lập tức, trí nhớ của Tiểu Hắc cùng y chồng chéo nhau nổi lên, người cũng trấn tĩnh hơn rất nhiều.

Xem vẻ mặt Tiểu Thất lại ủy ủy khuất khuất, bộ dáng có điều muốn nói lại không dám nói ra, Lan Khánh vừa bực vừa buồn cười. “Ngươi có biết ta vì cái gì thích Tiểu Xuân và Vân Khuynh không?”

Nhắc tới điều Tiểu Thất lưu tâm nhất, Lan Khánh có thể cảm nhận rõ ràng Tiểu Thất đang phát run, là bởi vì quan tâm y, cho nên mới ghen mới sợ hãi sao? Lan Khánh trong lòng cao hứng,  bởi vì người này là kẻ duy nhất thật lòng thật dạ yêu thương y, không phải là người vì vẻ ngoài mà thích y, cũng không phải bởi vì quyền lực hay tài phú mới ở lại bên người y. Đơn giản chỉ vì y là Lan Khánh, đồ ngốc này sẽ vì y mà vào nơi nước sôi lửa bỏng, ngay cả tính mạng cũng không màng. Người như vậy y có thể nào bỏ qua!

“Bởi vì bọn họ nói chuyện thẳng thắn, trực lai trực khứ (3), sẽ không quá mức giấu giếm tâm địa gian xảo.” Loại người này ở chung cũng không cần tốn nhiều tâm cơ suy tính. “Cho nên, ngươi muốn ta thích ngươi bao nhiêu thì nói chuyện liền thẳng thắn bấy nhiêu, đừng có giấu ở trong lòng!”

Sư huynh nói vô cùng khinh miêu đạm tả (4), nhưng Tiểu Thất vẫn là không dám nói nhiều hơn. Vả lại, hắn rất lo lắng Lan Khánh có phải hay không sốt đến nỗi phá hư đầu óc rồi, nếu không, y như thế nào lại ôn nhu như vậy?

——-o0o——-

(1)   Xuất kì bất ý: bất thình lình

(2)   Ngoan lệ: hung ác, tàn độc

(3)   Trực lai trực khứ: bụng dạ thẳng thắn

(4)Khinh miêu đạm tả: nhẹ nhàng bâng quơ

P/sĐọc chương này xong Ken rút ra được một kết luận: Tất cả những lời quan trọng của em Thất đều xuất hiện một cụm từ “nghĩ thầm trong bụng” =.= *miễn bình luận”

 Đệ ngũ chương

Tiểu Thất thực không yên tâm liền dùng bàn tay nhỏ bé của hắn sờ cái trán Lan Khánh, hỏi han: “Sư huynh, ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, ta giúp ngươi lấy chăn, dược hạ sốt, còn cả hạt thông đường ngươi thích nữa?”

“Bách Lý Thất! Ngươi rốt cuộc phải làm rùa đen rút đầu đến khi nào mới hiểu được những lời ta vừa nói?” Lan Khánh hiển nhiên đã hết kiên nhẫn, xem Tiểu Thất trả lời một nẻo, y nhịn không được lại bắt đầu chà đạp cái mặt tròn của Tiểu Thất. “Ngươi có đúng hay không căn bản là không thích ta, chỉ thích soã tử (1) Thi Tiểu Hắc kia!”

Nghe Lan Khánh mắng xong, Tiểu Thất là thần tình hắc tuyến, vì cái gì bất luận Lan Khánh thanh tỉnh hay không đều coi chính mình là tình địch? Nói bọn họ không phải cùng một người thì ai tin?

“Kia không phải đều là ngươi sao? Ta chiếu cố Thi Tiểu Hắc cũng chính là sư huynh là bởi vì ra hi vọng sư huynh có thể vĩnh viễn giống Tiểu Hắc cứ như vậy vui vẻ, khoái hoạt. Chẳng lẽ sư huynh chưa từng nghĩ tới một cuộc sống như của Tiểu Hắc sao?” Tiểu Thất nhỏ giọng nói. “Hoàng đế đã chết, Ô y giáo không còn, ngươi không còn là Ô y giáo giáo chủ, cũng không còn là yếu phạm bị triều đình truy nã. Giang hồ yên bình, sư huynh theo ra quay về Thần Tiên Cốc gặp sư phụ được không?”

“Hảo, ta trở về! Sau đó thì sao? Ngươi ở bên ngoài làm một tên khất cái, hay bắt chước Lâm Ương hay làm một cái Bảo thân vương? Để ta quên ngươi, ngươi cũng quên ta, hảo tiêu dao khoái hoạt?” Lan Khánh hai mắt lại bắt đầu sung huyết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi là của ta, vĩnh viễn là của ta! Những gì Lan Khánh ta coi trọng đều phải nắm trong tay, cho dù bị huỷ cũng sẽ không giao cho kẻ khác! Bách Lý Thất, ngươi tốt nhất nhớ kĩ điểm này!”

Lại bị Lan Khánh quát nạt, Tiểu Thất theo phản xạ gật đầu, nói: “Đúng, ta là của sư huynh, vĩnh viễn đều là của sư huynh, không đi đâu hết không đi đâu hết!” Sư huynh ngươi đừng giết ta a! [ gan em Thất còn bé hơn gan thỏ :-s ]

Lúc này đến phiên Lan Khánh bất đắc dĩ, Tiểu Thất đúng là loại người “khi thiện phạ ác” (2) điển hình, ngươi đối hắn quá tốt hắn sẽ chống đối, chỉ có hung ác hắn mới có thể ngoan ngoãn nghe lời. Y lãng phí nước miếng suốt một đêm, còn không bằng quát hắn một câu. Lan Khánh buồn bực buông tay thả Tiểu Thất ra, Tiểu Thất lập tức đi lấy chăn thiên tằm Nam Hương mua cho Lan Khánh, còn có đại y (3) sạch sẽ, đem y phục trải lên đám cỏ khô ráo, để Lan Khánh đại lão gia nằm xuống rồi phủ chăn lên. Đây là nơi khuất gió, phía sau là khối đại nham thạch tương đối an toàn, buổi tối cũng không sợ Lan Khánh bị lạnh. Uy Lan Khánh ăn dược, rồi làm cho lửa cháy cao thêm, Tiểu Thất mới an vị ở một bên dự tính gác đêm.

Vài ngày liền, hắn cùng Thi Tiểu Hắc khi ngủ ngoài trời đều nằm cùng một chỗ, nhưng đêm nay cùng hắn lại là Lan Khánh, Lan Khánh không thích hắn ngủ ở bên cạnh chăng? Ngồi bên cạnh đống lửa nghĩ ngợi, Tiểu Thất cảm thấy có chút tịch mịch.

“Bách Lý Thất, ngươi còn muốn ở đó lần mò đến bao giờ? Mau quay về ngủ cho ta !”  Lan Khánh thấy thân hình nhỏ nhắn của hắn sau khi chiếu cố y xong liền lui tới trước đống lửa không nhúc nhích, nhịn không được quát. Sơn phong [gió núi] sau trung thu rất lạnh, y nhìn Tiểu Thất bị gió thổi mà đau lòng.

Lan Khánh tự nhận mình không phải loại nhi nữ tình trường, năm đó thời điểm y thích Vân Khuynh, khi mất hứng, không còn như trước, giày vò, dồn hắn vào chỗ chết. Nhưng hiện tại, thấy Tiểu Thất hà một hơi lãnh phong [gió lạnh] y liền chịu không nổi. Nhiều năm qua y đã quen đem tình cảm của chính mình gắt gao khoá lại, người duy nhất có thể đem ổ khoá đó mở ra cũng chỉ có Tiểu Thất, là Tiểu Thất khiến cho y mở lòng, một lần nữa trở lại là y trước khi gia tộc có biến, tâm tình thị huyết (4) theo thời gian cùng Tiểu Thất ở chung mà từ từ bình ổn, giống như trở lại là Lan Khánh trước năm mười sáu tuổi còn có thể cùng huynh đệ đùa giỡn làm nũng, yêu thương đệ muội. Dần dần khiến y một lần nữa học cách bày tỏ sự quan tâm, cho dù bề ngoài nói đó là do ký ức của Tiểu Hắc.

Lại bị mắng, Tiểu Thất lập tức ném cành cây khô cầm trong tay dùng để cời lửa đi, nằm xuống bên người Lan Khánh. Tiểu Tiểu Thất thực hết sức đáng yêu, đáng yêu đến nỗi Lan Khánh đều nhịn không được muốn khi dễ hắn, nhưng hiện tại phát sốt khiến cho tay chân mềm nhũn thật sự vô lực, chỉ có thể đem Tiểu thất mạnh mẽ kéo vào trong ổ chăn, mượn nhiệt độ cơ thể lẫn nhau để sưởi ấm.

Thấy Lan Khánh rốt cục nhắm mắt lại, Tiểu Thất mới yên lòng, đồng thời cũng bắt đầu tính toán cho ngày mai. Nếu như sáng ngày mai tỉnh dậy lại nhìn thấy vẫn như cũ là Lan Khánh, hắn phải làm sao ?

——-o0o——-

(1)   Soã tử: Tên ngốc

(2)   Khi thiện phạ ác: Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh hơn mình

(3)   Đại y: Áo khoác

(4)   Thị huyết: Độc ác, thích chém giết

Đệ lục chương

Trướng mạn xa lạ, bài trí xa lạ, căn phòng khuyết thiếu nhân khí, này hết thảy làm cho Lan Khánh kinh ngạc cảm thấy bất thường, lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn khắp xung quanh tìm kiếm người y muốn thấy.

“Bách Lý Thất!” Thanh âm lớn tiếng gọi vì cổ họng khô nóng mà khàn khàn làm cho Lan Khánh nhíu mày, chết tiệt, y thế nhưng lại quên chính mình đang sinh bệnh. Y ngồi trên giường thập phần vô lực, hoàn cảnh lạ lẫm khiến cho y không có cảm giác an toàn, hơn nữa sốt cao không hạ khiến cho y cả người phiếm lực. Y muốn xuống giường ly khai mới phát hiện ngay cả khí lực nhấc chân đều không có.

Lúc này, của phòng phát ra âm thanh “y nha”, Lan Khánh cảnh giác, theo hướng phát ra thanh âm nhìn lại, còn chưa thấy người đã ngửi được một trận dược vị, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm dụng dược mà y thực tâm đắc, y biết thuốc này cực kì khó uống! Này khiến cho y nhớ tới một người, Triệu Tiểu Xuân. Bởi vì chỉ có gia hoả này mới tin tưởng vào cái câu “khổ khẩu lương dược” quỷ quái kia! [thuốc đắng dã tật]

“Sư huynh, ngươi tỉnh!” Người đi vào không ngoài ý muốn chính là Tiểu Thất.

Tiểu Thất đã biến trở về nguyên dạng, là bộ dáng thanh niên cao gần bằng y nhưng thon gầy hơn, một đôi mắt hoa đào dường như vĩnh viễn hàm chứa ý cười đang nhìn y mong đợi, bạc thần phấn sắc [hồng nhạt] co giật,  như là muốn cười lại vô lực duy trì dáng vẻ. Lan Khánh hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: tử Tiểu Thất nhất định đang nghĩ y hiện tại là Thi Tiểu Hắc hay là Lan Khánh, mới có thể muốn cười mà cười không nổi như vậy, đúng là quá phận!

Nghe thấy Lan Khánh hừ lạnh, khoé miệng Tiểu Thất lập tức rũ xuống. Trước kia khi là Tiểu Hắc đã khó hầu hạ, hiện tại nguyên bản trở về, mình nhất định chết càng khó xem! Tiểu Thất trong lòng vì chính mình lo lắng nghĩ, không tự giác mà bắt đầu bồi Lan Khánh cẩn thận.

“Sư huynh, đây là Tiểu Xuân đặc biệt vì ngươi khai hạ sốt dược, rất hữu hiệu!” Tiểu Thất cầm chén thuốc đến bên người Lan Khánh, nói. Thuốc này là lần trước Lan Khánh mắc phong hàn sốt vài ngày mới đỡ, hắn mới cố ý xin Tiểu Xuân, không ngờ còn có lúc lại dùng tới, may mắn chưa làm mất dược phương [đơn thuốc]

Lan Khánh chẳng nói chẳng rằng tiếp nhận chén thuốc, ngửa cổ đem nước thuốc đắng đến nỗi muốn cắn đứt đầu lưỡi một hơi uống sạch, kia bộ dáng khảng khái hi sinh vì việc nghĩa [ vì đại nghĩa diệt thân =))] không thể không khiến cho Tiểu Thất bội phục. Dược kia hắn vừa rồi nếm thử một chút đã cảm thấy đắng muốn chết, nhưng Lan Khánh ngay cả mi đầu cũng không nhăn chút nào, đủ để chứng minh bất kể là võ công hay nhẫn nại đều là trình độ thượng thừa, tu vi của hắn cùng Lan Khánh vẫn là kém xa!

Lại nói, Lan Khánh khi sinh bệnh so với Tiểu Hắc vẫn là biết nghe lời hơn, ít nhất hắn không cần vừa dụ dỗ vừa lừa gạt mới có thể làm cho y đem dược nuốt xuống. Còn nhớ lần trước Tiểu Hắc sinh bệnh còn để cho y nhân cơ hội chiếm rất nhiều tiện nghi ni! Hiện tại, ít nhất hắn không cần vì nguyên nhân này mà phải hy sinh nhan sắc nữa !

Trong lúc Tiểu Thất đang suy nghĩ như vậy, Lan Khánh đã đem dược uống hết, đặt chén thuốc ở một bên, quan sát sắc mặt hắn đổi tới đổi lui thật lâu. Cuối cùng, đợi mãi vẫn không thấy người nào đó có phản ứng khiến Lan đại mỹ nhân không nhịn được nữa vươn cánh tay đã khôi phục được một chút khí lực về phía Tiểu Thất lôi kéo, liền đem Tiểu Thất vẫn đang trong cơn hoảng hốt đẩy ngã vào trong giường, xoay người áp trụ.

Tiểu Thất đang định phản ứng lại thì chỉ thấy Lan Khánh vì lên cơn sốt mà hai gò má đỏ bừng, khuôn mặt của Lan đại mỹ nhân còn lộ ra biểu tình tà mị, lúc này chỉ cách mặt mình chưa đến một ngón tay, trái tim Tiểu Thất bị chia làm hai nửa, một nửa vì mỹ nhân tới gần mà đập thình thịch, nửa kia vì tương lai chưa biết thế nào mà lo lắng.

“Tiểu Thất!” Thanh âm khàn khàn của Lan Khánh lúc này nghe ra có sức dụ hoặc vô cùng, làm cho thân thể Tiểu Thất không kìm nổi mà run rẩy một cái.

“Sư, sư huynh….” Tiểu Thất không dám vọng động, bản năng e sợ Lan Khánh khiến cho hắn phản ứng chậm chạp, một điểm cũng không biết Lan Khánh bước tiếp theo định làm cái gì.

“Vừa rồi dược rất đắng!” Lan Khánh hướng hắn lè ra một chút đầu lưỡi.

“Sư huynh là muốn dụ hoặc ta sao?” Tiểu Thất nhìn đầu lưỡi Lan Khánh, không khỏi thầm nghĩ. “Không thể nào ? Nói không chừng sư huynh là muốn trêu đùa, đến lúc ta không chống lại được cám dỗ thì đập cho ta một trận ni !”

“Ta nhớ rõ ngươi có một phương pháp giúp ta hết đắng!” Lan Khánh vừa nói vừa hướng hắn kề sát.

Tiểu Thất nhìn thấy khuôn mặt vốn là rất gần nay lại càng gần hơn, đầu óc nhất thời trống rỗng. Thẳng đến khi Lan Khánh thật sự hôn hắn, hắn vẫn không tin đây là sự thật. Cái lưỡi Lan Khánh trong khoang miệng Tiểu Thất đảo một vòng hắn vẫn không có phản ứng, khiến cho Lan Khánh rất không thoả mãn.

“Bách Lý Thất ! Ngươi quả nhiên chỉ thích tử Tiểu Hắc có phải hay không !” Lan Khánh túm áo hắn rống giận.

——-o0o——-

P/sNếu phải dùng 4 chữ để nói về tâm trạng của em Thất trước anh Khánh, chắc chắn Ken sẽ nghĩ ngay đến câu “thụ sủng nhược kinh”, hix đúng là “khổ quen rồi, sướng không chịu được” =.= haizzzzzzzz

Chị Ken hum nay dẫn anh rể tương lai về ra mắt. Không edit được >o< aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Đệ thất chương

Bị Lan Khánh chất vấn như thế, Tiểu Thất thực sự mờ mịt. Lan Khánh mà hắn thích chính là Lan Khánh năm mười bốn tuổi từ trên tường thành ly khai hắn, cũng là Lan Khánh ở Quy Nghĩa huyện cùng hắn thực thi chính nghĩa, tức giận thì sẽ nhéo cái tai hắn. Còn có Lan khánh và hắn cùng nhau thưởng thức trúc diệp thanh trên Yến Đãng Sơn*, trong mắt y tràn ngập ưu thương cùng cô tịch, lại cũng là Lan Khánh vùng vằng nhõng nhẽo cùng hắn thân cận. Hắn chưa từng vì Lan Khánh thay đổi mà vơi bớt tình yêu đối với y, hắn chỉ là sợ y mà thôi. Vô luận là Thi Tiểu Hắc hay là Lan Khánh hắn đều sợ, sợ rằng người này sẽ một lần nữa tại thời điểm hắn hạnh phúc, khoái nhạc nhất lại rời bỏ hắn.

Kế tiếp Lan Khánh nói cái gì Tiểu Thất cũng không biết, nước mắt uỷ khuất từ trước tới nay luôn che dấu, cuối cùng trước mặt Lan Khánh vỡ oà, theo khoé mắt chảy xuống. Giờ khắc này hắn mới biết được rằng hắn thật sự là yêu thảm nam nhân này, vì yêu cho dù phải hy sinh tính mệnh hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Thấy Tiểu Thất vô duyên vô cớ khóc, Lan Khánh vừa thương tiếc lại thêm phiền muộn, trong lòng càng khẳng định Tiểu Thất chỉ thích y lúc còn là Thi Tiểu Hắc! Thi Tiểu Hắc cũng giống y khi mười sáu tuổi, được người thân sủng ái, đơn thuần lại có điểm bốc đồng. Mà hiện tại, y âm hiểm, thủ đoạn, vi ngã độc tôn, là đại ma đầu mà người người trên giang hồ đều muốn giết, cùng so sánh với Thi Tiểu Hắc đơn thuần làm cho người khác yêu mến, đương nhiên ai cũng sẽ chọn Tiểu Hắc chứ không chọn y.

Lan Khánh giận dỗi áp ở phía trên người Tiểu Thất, phiền muộn tức giận đến mức muốn cắn người. Tuy nhiên hiện tại y không phải Thi Tiểu Hắc, sẽ không có thói quen cứ sinh khí lại cắn người. Nhưng hắn lại rất muốn đem sự khó chịu trong lòng ra mà phát tiết, nghĩ là làm, trên khuôn mặt vùi ở cần cổ Tiểu Thất gợi lên một mạt cười đầy tà khí.

Y không cắn Tiểu Thất, nhưng có thể ăn hắn!

Lan Khánh khôi phục lại một chút tinh thần trông thấy Tiểu Thất vẫn còn ngốc ngốc chỉ lo khóc, bàn tay túm áo Tiểu Thất chưa hề buông ra lén vận kình, động một cái, ngoại y lý y của Tiểu Thất toàn bộ bị xé nát.

“Sư, sư huynh!” Tiểu Thất nhịn không được lại nói lắp, nuốt nuốt nước miếng, run run giọng nói: “Sư huynh, ngươi bình tĩnh chút, ngươi vẫn còn phát sốt a!”

Lan Khánh nhíu mày, lúc này đến phiên y đối với lời nói của Tiểu Thất mắt điếc tai ngơ. Tiểu Thất, người này thích ngủ, nhưng không vì vậy mà bỏ bê luyện võ, bởi hắn mặc dù không muốn làm thiên hạ đệ nhất võ lâm chí tôn, ở trên giang hồ ít nhất phải bảo toàn tính mệnh. Tuy trường kì luyện võ nhưng lại không tận lực trui rèn vậy nên Tiểu Thất có một bộ dáng thực hảo, lồng ngực cơ lí phân minh, thắt lưng thanh mảnh, tứ chi cân xứng thon dài thập phần đẹp mắt, đặc biệt Tiểu Thất có một làn da trắng nõn như ngà voi được di truyền từ họ Đông Phương, phối hợp với đoá thù du màu phấn hồng trước ngực ở trong mắt Lan Khánh thập phần mê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net